Đường Chuyên Chương 030: Trở về (2).


Quyển 4 - Chương 030: Trở về (2).

Nguồn: vipvanda
Sưu tầm: tunghoanh.com



Trình Xử Mặc hắt hơi liên hồi, bột thù du làm hắn cực kỳ khó chịu.

- Tôn đạo trưởng, ta có trúng Thiên Nhật Túy đâu, ngài bôi thù du lên mũi ta làm gì, khó chịu bỏ mẹ.

- Ngươi đi tìm người, tìm thấy người không ở bên canh chừng lại ngủ như lợn, lầy này dùng thù du, lần sau lão đạo dùng đoạn trường tán.
Tôn Tư Mặc tức tối nói, ông ta vừa lên lầu gác liền thấy mấy người ngủ bất tỉnh nhân sự, lòng thất kinh, bắt mạch xong phát hiện thì ra là ngửi phải Thiên Nhật Tán, thứ này thường trị chứng mất ngủ, mơ nhiều, cũng là bảo bối tu tâm dưỡng sinh. Thường thì Thiên Nhật Túy làm người ta ngủ một giấc ngon, một ngày sau sẽ tự nhiên tỉnh lại, không ngờ Thiên Nhật Túy này bá đạo như vậy, có thể làm người ta ngủ liên miên ba ngày.



- Vân hầu có biết kẻ đối đầu là ai không?
Hà Thiệu lo lắng nhất là vấn đề này, kẻ địch ngoài sáng không đáng sợ, đáng sợ là không rõ kẻ địch.

- Mọi người có ai nghe nói tới Dạ Đà chứ? Chính hắn dụ chúng ta khỏi Sóc Phương thành.
Vân Diệp hỏi phủ binh thường xuyên ở Sóc Phương:

- Bẩm hầu gia, thuộc hạ biết.
Một phủ binh lớn tuổi bẩm báo:

- Ngươi biết gì, mau mau nói ra.

- Hầu gia, thuộc hạ cũng chỉ nghe nói từ thương đội của Tây Vực, Dạ Đà là tên mã tặc tàn ác tung hoành ở Tây Vực hơn mười năm, truyền thuyết hắn cao hơn ba trượng, cưỡi một con lạc đà trắng cực lớn, mỗi bữa ăn một con trâu, trong tay hắn có hai mươi huynh đệ, kẻ nào cũng là ác ma, cướp bóc xong còn moi tim lương lữ ăn.

- Còn có một truyền thuyết nói hắn là vương tử Khang quốc, lão quốc vương thấy hắn sinh ra không biết nói, sợ là ác ma, liền ném vào núi cho dã thú ăn, không ngờ dã thú không ăn, còn cho hắn bú. Hắn lớn lên rồi liền ném phụ thân hắn vào núi hoang cho dã thú ăn, sau đó để đệ đệ hắn làm tân quốc vương, thực ra người nắm quyền lớn nhất ở Khang quốc chính là hắn. Thuộc hạ chỉ biết thế thôi.

Vân Diệp từ trong truyền thuyết nhàm chán đó biết được ít nhất một việc, Dạ Đà là kẻ tàn ác, nhưng cũng rất có bản lĩnh, nếu không chẳng thể đứng đầu mã tặc, cũng chẳng thể làm thái thượng hoàng của Khang quốc, còn là loại nắm thực quyền. Hai thân phận này đều cần thực lực hùng mạnh làm hậu thuẫn.

May mắn là hắn sắp chết rồi, lần cuối Vân Diệp nhìn thấy Dạ Đà thì bóng ma tử vong đã bao phủ hắn, không cần người khác ra tay, hắn sẽ tự giết bản thân, nhớ lại loại thuốc mà hắn uống, lông tóc Vân Diệp dựng hết cả lên.

Công Thâu Giáp đang chỉnh lại xe nỏ, không tham dự cuộc đàm thoại, từ khi Vân Diệp nói tới Dạ Đà là ông ta không nói một lời, Vân Diệp đoán ông ta nhất định còn biết nhiều hơn nữa.

Đội xe bận rộn trên thảo nguyên liền mấy ngày, tất nhiên cần nghỉ ngơi cho kỹ càng, chân Trình Xử Mặc bị lạnh, Tôn Tư Mạc cẩn thận dùng rượu thuốc xoa mấy ngón chân tím đen của hắn, dùng ngâm châm chọc lớp da bên trên, nước vàng liền chảy ra, không ngờ hắn chẳng phát hiện giày của mình thủng một lỗ lớn, tới tối rửa chân đi ngủ mới phát hiện ba ngón chân đã biến thành màu đen. Trình Xử Mặc thấy Vân Diệp áy này thì nói:
- Không sao đâu, Tôn đạo trưởng nói nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng là ổn, cùng lắm là mất hết móng chân, giờ không đau chút nào.

Không đợi Vân Diệp nói, Lão Tôn cười khà khà:
- Giờ thì không đau, song đến tối sẽ ngứa chết thôi, giống như có hàng trăm con kiến đang cắn xé thịt của ngươi, nghĩ tới tư vị đó thôi là lão đạo đã sợ.

Trình Xử Mặc không sợ đau, hắn sợ ngứa, cơ thể bằng thép chỉ cần bị người ta cù vào nách là hắn không dám vùng vẫy, nước mắt nước mũi chảy ra, nhũn như sợi mỳ.

Nghe Tôn Tư Mạc nói thế, mặt hắn tái đi, tóm chặt tay Vân Diệp không buông, muốn y nghĩ cách chống ngứa.

Mục dương nữ Na Nhật Mộ nghe hộ vệ nói liền chạy đi ôm một đống phân ngựa tới, muốn xoa chân cho Trình Xử Mặc.

Tôn Tư Mạc mắng đuổi mục dương nữ ra ngoài, bảo Trình Xử Mặc chịu đựng, nói không có cách chống ngứa.

Quả nhiên đúng như Lão Tôn nói, tới nửa đêm chân Trình Xử Mặc ngứa kinh khủng, hắn vỗ thảm gào rú, nhưng không gãi được, Tôn Tư Mạc trói chặt hắn, không thể động đầy.

Hắn bảo hộ vệ chặt ba ngón chân, hắn không cần nữa, Vân Diệp hết cách đành dùng nước muối rửa chỗ bị hoại tử, không ngờ có tác dụng, Trình Xử Mặc không kêu la nữa, chẳng bao lâu đã ngủ mất.

Do có người bệnh, hành trình của Vân Diệp đành phải tạm hoãn, có tòa lầu gác kia, đúng là cảng tránh gió tốt nhất trên thảo nguyên, nhiều ngày bôn ba mỏi mệt, có chỗ nghỉ ngơi, thả lỏng tâm sự, cả đội xe đều hưởng thụ khoảng thời gian yên lành này.

Học tập Dạ Đà làm ra một tòa thành xe trượt, ngựa đặt dưới lầu gác, thủ vệ đứng trên sàn canh gác đằng xa, nơi này không có người Đột Quyết, phụ thân, mẫu thân, đệ đệ của Na Mộ Nhật đều bị quý tộc Đột Quyết ép rời khỏi thảo nguyên, lui về Âm Sơn, chuẩn bị quyết một trận đại chiến với quân Đường.

Vân Diệp biết tuyệt đối sẽ không có cảnh hai quân chém giết quy mô lớn, sau một trận sương lớn, Đông Đột Quyết không bao giờ xuất hiện trên sử sách nữa.

Là sứ tiết, Đường Kiệm mang theo mục đích không thể tiết lộ đến doanh trại của Hiệt Lợi, truyền tin vui Đại Đường chuẩn bị hòa bình hữu hảo với Đông Đột Quyết, Hiệt Lợi ngu xuẩn nghe tin mừng này không nghĩ tới bỏ chạy nữa, hắn không bỏ được đồng cỏ tươi tốt dưới Âm Sơn, càng không muốn bỏ hi vọng có thể cướp bóc của bình dân triều Đường bất kỳ lúc nào, hắn đánh giá sai hùng tâm của Lý Nhị, đánh giá sai sự gian xảo của Lý Tịnh.

Đường Kiệm thấy dùng cái mạng của mình đổi sự diệt vong của Đông Đột Quyết là lãi lớn, tên điên này bất chấp sinh mạng của mình, lấy bản thân làm con tin để ngăn bước chân bỏ trốn của Hiệt Lợi. Đàm phán đang tiếp tục, đám quý tộ Đột Quyết vẫn rất vênh váo, đòi nọ hỏi kia, bọn chúng cho rằng quân Đường đã không còn sức tiến vào Âm Sơn nữa. Còn lang tộc Đột Quyết vĩ đại chỉ cần vượt qua được mùa đông, tới mùa thu, chiến mã béo tốt trở lại, đám người Đường hiền như cừu sẽ lại mặc cho bọn chúng cướp bóc đốt phá, bọn chúng ra sức trêu ghẹo Đường Kiệm, muốn nhìn sứ tiết Đại Đường run rẩy dưới loan đao của mình.

Đường Kiệm đang run rẩy, ông ta tựa hồ cảm giác được thiết kỵ Đại Đường đang dẫm nát tất cả, ông ta hi vọng thiết kỵ dẫm lên xác mình, xé người Đột Quyết thành từng mảnh, mỗi khi nghĩ tới tên của mình xuất hiện trên sử sách, vinh quang đó làm ông ta muốn hát vang, muốn nhảy múa ...

Âm mưu đang ấm ủ dưới ánh mặt trời, chỉ không biết ai mới được uống chén rượu ngon nhất đó, ngay cả không khí cũng có mùi âm mưu. Vân Diệp ngửi thấ thương hại nhìn Na Nhật Mộ vẫn đang ca hát, không biết cha mẹ đệ đệ của nàng có sống sót được không?

Nàng tốt nhất luôn sống trong hoan lạc, quên đi tàn khốc của thảo nguyên, Vân Diệp không quên được đôi mắt vui sướng ấy khi nhìn thấy mình, cho dù nàng sắp phải đối diện với sự đồ sát tàn khốc nhất.

Chuyến đi thảo nguyên này Vân Diệp thu hoạch được rất nhiều, sự tự do sái thoát của Hi Đồng, sự thuần khiết ngây thơ của Na Mộ Nhật, cố chấp kiên dịnh của Huyền Trang, tất cả đều để lại dấu ấn khắc sâu trong sinh mạng của y.

Trình Xử Mặc tập tễnh đi tới đống lửa lớn, ánh lửa hồng chiếu sáng nửa tầng không, phụ binh vỗ ngực ca hát:

Ta vâng thánh chỉ
Tới Sóc xây thành
Quan tướng uy nghi
Sợ gì giặc bắc

Xưa ta tới đây
Đầy hương hoa thơm
Nay ta tới đây
Mưa tuyết lấy lội

Việc vua gian nan
Đâu được thảnh thơi
Nếu không trở về
Ghi trên thẻ trúc

Hát một câu uống một ngụm rượu, có người múa giỏi đã nhảy múa trong tiếng ca, hôm nay là mùng một Tết, là ngày tống cựu nghênh tân, Vân Diệp đặc biệt thả lỏng quản chế, trừ rượu có định lượng, những thứ khác cho bọn họ thoải mái, Hà Thiệu cũng được một lần rộng rãi hiếm có, cống hiến rất nhiều đồ ăn.

Nguồn: tunghoanh.com/duong-chuyen/quyen-4-chuong-30-2-tbfbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận