Lạc Lạc có chút tức giận mà nhìn những người càng ngày càng đến gần kia.
“Này này, các ngươi đừng có qua đây nữa, nếu không ta liền không khách khí với các ngươi nha.”
“Tiểu Oa Nhi, ngoan ngoãn mà theo chúng ta về.” Thiếu Ngân thanh âm chậm rãi thử dùng cách **.
“Hừ! Ngoan ngoãn theo các ngươi trở về? Ngươi nghĩ ta là đứa trẻ lên ba sao, còn ngoan ngoãn nữa chứ.” Lạc Lạc hướng Thiếu Ngân bĩu môi, mắt trợn trắng.
Lại còn coi nàng là trẻ nhỏ không có đầu óc nữa chứ.
Thiếu Ngân siết chặt mày rậm, sau đó nhẹ giọng nhắn nhủ thuộc hạ bên cạnh: “Thập Tâm gia nói không được phép tổn thương một cọng tóc của nàng, chút nữa các ngươi chỉ cần tiến lên vây quanh nàng không để nàng ta trốn đi, sau đó ta sẽ điểm huyệt đạo của nàng ta.”
“Dạ, thuộc hạ hiểu.”
Tùy theo, bọn họ trao đổi lẫn nhau một cái ánh mắt ăn ý, sau đó đồng thời nhanh chóng vây hướng Lạc Lạc.
Nhìn thế trận của bọn họ, miệng của Lạc Lạc suy sụp, phô bày ra bộ dáng bất lực.
Nhưng mà, vào lúc bọn họ không chú ý, ánh mắt của nàng lóe ra tia sáng giảo hoạt.
Lúc bọn họ sắp vây quanh nàng trong nháy mắt, nàng nhanh chóng bắn ra một quả đạn khói: “Bùm!”
Những người đó né tránh không kịp, bị khói mù nồng nặc sặc đến ứng phó không kịp.
Lạc Lạc thừa dịp hoảng loạn nhanh chóng rời đi, âm thanh cười hì hì xuyên thấu qua khói dầy đặc truyền đến hướng bọn họ: “Hắc hắc, không phải đã sớm nói với các ngươi đến gần thêm nữa ta liền không khách khí sao? Đứa trẻ không nghe lời sẽ phải bị dạy bảo, ha ha….....Các vị, tạm biệt nhá!”
Nhưng mà, vui mừng quá sớm thường hay bị vui quá hóa buồn.
Lạc Lạc mới quay đầu lại: “A!”
Trước mặt nàng cảm thấy tối sầm lại, sau đó liền bị người ta dùng túi bao tải gói lại mang đi, động tác nhanh khiến nàng vốn dĩ không kịp phản ứng.
………
Dọc đường còn không biết vui vẻ lắc lư trên bả vai của ai, cổ họng nàng kêu khàn cả lên, đầu bị sốc một trận mà ngất đi.
Rốt cuộc, nàng bị ném xuống đất một cách nặng nề.
“Ui da! Đau chết ta rồi, tên khốn to gan nào dám đối xử với bổn tiểu thư như thế!” Nàng cắn răng nghiến lợi thanh âm trẻ con tức giận kêu lên.
Không có ai để ý tiếng chửi rủa của nàng, chỉ để ý chính họ.
“Bẩm báo đại nhân, chúng tôi may mắn không làm nhục mệnh bắt được Thượng Quan Lạc Lạc rồi.”
“Hừ! Lần này coi như các ngươi lấy công chuộc tội, đem nó đưa lên núi Nghiêm Gia trông coi, lại làm mất nữa sẽ phải lấy mạng các ngươi!” Một giọng nam thâm trầm vang lên.
“Vâng……..vâng vâng.”
Thuận theo, một giọng nữ khác vang lên: “Đại ca, lão đầu Thượng Quan là lão hồ ly nổi danh trong triều đình, hơn nữa vô cùng trọng nam khinh nữ, lần trước chúng ta đưa tin đến kết quả một chút hồi âm cũng không có, chúng ta lại bắt nữ nhi của hắn thật sự hữu dụng sao?”
“Không hữu dụng cũng phải hữu dụng! Nếu lão đầu Thượng Quan không đem người của chúng ta thả ra, chúng ta liền mỗi ngày đưa hắn một ít bộ phận trên người của nữ nhi hắn, xem hắn rốt cuộc có phải trọng nam khinh nữ hay không!”
Lạc Lạc vòng vo đảo con ngươi, thì ra lúc nãy sở dĩ nàng bị khóa ở căn phòng nhỏ của hoang sơn dã lĩnh là do bị bọn họ bắt đi.
Nàng mới nói mà, không có lý do gì lại đem một đứa bé nhốt ở trên núi, thì ra là có chuyện như vậy.
Bọn họ nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến Lạc Lạc lúc này không phải là Lạc Lạc khi đó, cho nên mới không thêm phần nghiêm khắc trông coi, khiến cho đôi tay đẹp của nàng mở cửa chạy trốn cũng không biết.
Ha ha………lão đầu Thượng Quan sao? Hình như là mệnh quan triều đình, lão đầu Thượng Quan trong miệng bọn họ bây giờ là cha của nàng? Nói như vậy nàng chính là thiên kim rồi, về sau có thể ở ổ vàng ổ bạc khỏi phải đói bụng ăn ngủ đầu đường xó chợ rồi.
Thuận theo, giọng nữ lại lần nữa vang lên: “Đại ca, chúng ta không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng đi vào đại lao giết……”
“Không được, vương triều Thương Nguyệt càng ngày càng mạnh, chọn đi không ít phân đàn của chúng ta, chúng ta không thể lại tùy tiện làm việc.”
Giọng nam dừng một chút, tiếp theo thanh âm hô cao: “Người đâu, lại phái người đưa tin cho lão đầu Thượng Quan, ta ngược lại muốn nhìn xem người làm cha như hắn có phải thật đối với nữ nhi chết chẳng quan tâm.”
“Vâng.”
“Đại ca, huynh không phải nói là muốn cắt Thượng Quan Lạc Lạc……..”
“Chờ lão đầu Thượng Quan ra quyết định sau cùng chúng ta động thủ lần nữa cũng không muộn, muốn xử lý một đứa bé mười tuổi còn không dễ dàng?!”
“Đúng, đại ca anh minh.”