Trong lòng Đỗ Hà vừa phẫn nộ vừa hối hận, biểu hiện của Hầu Quân Tập trong cuộc chiến đánh Cao Xương này vốn cũng không phải là chuyện ngoài ý liệu của hắn. Đương nhiên cũng không phải vì chuyện Hầu Quân Tập sẽ nếm mùi thất bại trong cuộc đại chiến, mà là biểu hiện của hắn sau khi lấy được đại thắng.
Trong lịch sử Hầu Quân Tập sau khi đánh chiếm Cao Xương không chỉ không tấu thỉnh về triều đình đã tự chủ trương ủy nhiệm quan viên, còn khắp bốn phía cướp đoạt bảo vật hiếm quý của cung đình Cao Xương. Việc này lập tức khiến xảy ra tình huống trên loạn dưới theo, bộ hạ của hắn liền bắt chước cướp bóc, muốn đại phát tài lực chiến tranh.
Việc này không phải Đỗ Hà không biết, chỉ là vì hiện tại lịch sử đã sửa đổi, bởi quan hệ của Đỗ Hà mà cuộc chinh phạt Cao Xương diễn ra trước hai năm, hơn nữa Hầu Quân Tập cũng không giống như trong lịch sử, lấy được công tích hoàn toàn nên kiêu ngạo tự mãn. Cho nên Đỗ Hà chủ quan cho rằng việc này sẽ không phát sinh, không thể tưởng được hôm nay lại càng thêm trầm trọng, càng thêm ác liệt.
Một đường phóng nhanh, Đỗ Hà đi tới cửa đông thành Cao Xương, vừa định vào thành liền bị người chắn ngang trước ngựa.
Đỗ Hà vội vàng kéo lại chiến mã, vừa định thần nhìn xuống, chính là Hoàng Phủ Hạo Hoa bên trong tiểu đội Đạp Nguyệt Lưu Hương.
Hoàng Phủ Hạo Hoa lôi kéo dây cương của Đỗ Hà, nói:
- Công tử, mượn một bước nói chuyện, có việc gấp!
Đỗ Hà thấy mình đã đến bên ngoài Cao Xương thành, đáy lòng chợt cả kinh, thầm kêu:
- Nguy hiểm thật!
Hắn hiểu được khi mình nghe được lời tố cáo của những lão nhân phụ nữ bên đồng ruộng khi nãy, nghe được thảm trạng của họ liền nảy sinh bi phẫn, một lòng chỉ nghĩ đến muốn đòi Hầu Quân Tập một thuyết pháp nên quá xúc động suýt mất đi lý trí.
Tuy hành động của Hầu Quân Tập sai lầm, nhưng dù sao thân phận của Đỗ Hà chỉ là một tướng lãnh dưới trướng của hắn. Trong lúc hành quân, chủ soái lớn nhất, quyền uy của chủ soái không thể khiêu khích, chỉ cần mình dùng ngôn ngữ quá kích, Hầu Quân Tập liền có thể lấy quyền chủ soái đem mình trừng phạt quân côn, hơn nữa không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm gì.
Đỗ Hà vốn cũng không phải người dễ kích động lỗ mãng, chỉ vì đại kế Đại Đường chinh phục Tây Vực đánh chiếm Cao Xương bị Hầu Quân Tập phá hư, chuyện liên can thật lớn, lại thêm hắn liên lụy nhiều người vô tội, thật sự quá đáng hận, vì vậy không nhịn được bị lửa giận làm mất khôn, hiện tại bị Hoàng Phủ Hạo Hoa ngăn cản, liền tỉnh táo lại, biết mình lỗ mãng chỉ làm hỏng việc càng không thể giải quyết được vấn đề.
Lúc này La Thông cùng Thác Bạt Vô Song cũng vừa chạy tới.
Bọn họ đi tới trước người Đỗ Hà, chặn ngang đường đi của hắn.
La Thông nóng nảy la lên:
- Thanh Liên, bất luận Hầu Quân Tập phạm vào sai lầm gì, hiện tại hắn lại là tam quân thống soái. Chúng ta chỉ là tướng quân dưới trướng của hắn, trực tiếp nhận sự điều khiển của hắn, nếu khởi lên xung đột chính diện với hắn sẽ không khả năng chiếm được phần thắng. Bình thường ngươi luôn vô cùng tỉnh táo, hôm nay sao lại lỗ mãng như thế?
Hắn cũng không biết nguyên nhân chủ yếu Đỗ Hà tức giận là vì Hầu Quân Tập phá hủy đại kế chinh phục Tây Vực của Lý Thế Dân, cũng không phải hoàn toàn vì dân chúng Cao Xương.
Tuy đó cũng là một trong những nguyên nhân, nhưng không phải nguyên nhân trọng yếu nhất. Hắn cũng không giải thích, chỉ gật đầu nói:
- Ta hiểu được, là do ta không nghĩ kỹ.
Hắn liếc nhìn vào trong thành Cao Xương, kêu Hoàng Phủ Hạo Hoa cùng La Thông bọn họ thối lui ra xa mười dặm, đi tới Thập Lý Đình.
Đỗ Hà cũng vì nóng vội, nhưng giờ phút này hắn lập tức biểu hiện ra phong độ của một đại tướng, cảm xúc không hề lộ ra trên mặt, trấn định nói:
- Hạo Hoa, ngươi nói rõ lại tình huống của thành Cao Xương cho ta nghe một chút. Lưu trưởng sử, Trương tiên sinh còn có Di Ái, bọn họ thế nào rồi, tình huống nội thành hiện tại lại thế nào? Không cần gấp, cứ từ từ nói, đem mọi chuyện kể lại cho rõ ràng!
- Hôm nay tình huống tại thành Cao Xương như chảo dầu đun sôi, vô cùng hỗn loạn, muốn đối phó nhất định phải hiểu rõ kỹ càng mọi tình huống bên trong.
Hoàng Phủ Hạo Hoa có chút cảnh giác nhìn qua Thác Bạt Vô Song, muốn nói lại thôi.
Thác Bạt Vô Song hiểu ý định rời đi, Đỗ Hà lại nói:
- Không sao, Thác Bạt huynh là người đáng giá tín nhiệm, ngươi cứ nói thẳng là được.
Nghe hắn nói như vậy, Thác Bạt Vô Song cũng không tiện rời đi, trong mắt lộ ra thần thái cố định, cảm thấy Đỗ Hà tín nhiệm mình như thế, chính mình càng không thể cô phụ phần tín nhiệm này.
Hoàng Phủ Hạo Hoa cũng không tiếp tục giấu diếm, nói thẳng:
- Lưu trưởng sử, Trương tiên sinh, Phòng đại nhân đều bị Hầu Quân Tập bắt nhốt rồi!
- Làm sao lại như vậy?
Đỗ Hà cùng La Thông đưa mắt nhìn nhau, không thể tưởng được Hầu Quân Tập lại cả gan làm loạn đến như thế.
Đỗ Hà vội hỏi lý do, không có lý do nhất định Hầu Quân Tập tuyệt không dám làm như thế.
Hoàng Phủ Hạo Hoa trầm giọng nói:
- Lưu trưởng sử ngăn cản Hầu Quân Tập mở quốc khố, bị hắn giận dữ bắt giam. Trương Hùng là vì quở trách Hầu Quân Tập dung túng binh sĩ làm ác sẽ không có kết cục tốt cũng bị hắn giam giữ. Về phần Phòng đại nhân, hắn đi tìm Hầu Quân Tập lý luận, một lời không hợp liền đánh bị thương mười tên thân binh của Hầu Quân Tập, cuối cùng bị Hầu Quân Tập tự tay động thủ bắt giữ. Hôm nay tình huống trong thành Cao Xương rất hỗn loạn. Bởi vì dân chúng Cao Xương đều biết làm ác chính là Đại Đường binh mã, cho nên tráng đinh đều ở trong nhà tự phát bảo hộ mình. Những tên quân tốt không trộm cắp được dần dần đã có khuynh hướng cướp đoạt công khai. Tình huống như vậy còn tiếp tục giằng co, tối đa không qua ba ngày sẽ càng lúc càng ác liệt, không còn cách nào vãn hồi.
Đỗ Hà cũng không lo sợ chuyện Lưu Nhân Quỹ, Trương Hùng cùng Phòng Di Ái bị bắt, tuy Hầu Quân Tập có thể giam giữ họ nhưng không có quyền thẩm vấn họ, càng thêm không có quyền tra tấn họ.
Bọn họ tuy bị giữ trong phòng giam những vẫn thật an toàn. Mấu chốt chính là đám quân tốt của Hầu Quân Tập dung túng, một khi bọn chúng bắt đầu công khai cướp đoạt, trong nội tâm dân chúng Cao Xương sẽ xem Đại Đường vương triều chỉ là cường đạo, dụng ý của Lý Thế Dân muốn dùng Cao Xương làm cứ điểm tranh bá Tây Vực sẽ bị đả kích nghiêm trọng. Đại Đường cũng sẽ bị lưu lại chỗ bẩn không cách nào rửa sạch.
Việc này một khi truyền ra, toàn bộ dị tộc chung quanh sẽ không bao giờ tiếp tục tin tưởng vào Đại
Đường.
Điều này cũng giống như một trang giấy trắng, bôi đen thật dễ dàng nhưng nếu muốn xóa bỏ tẩy trắng như cũ càng thêm muôn vàn khó khăn.
Đỗ Hà đi qua lại vài bước, nói:
- Toàn bộ binh sĩ đều là như vậy sao?
- Không!
Hoàng Phủ Hạo Hoa nói:
- Chỉ có bổn bộ binh mã của Hầu Quân Tập hoành hành, Ngưu Tiến Đạt, Quách Hiếu đều phân biệt đóng quân tại các thành trì, cũng không tham dự bên trong. Bên trong Cao Xương thành chỉ có bổn bộ binh mã của Hầu Quân Tập cùng với binh mã của A Sử Na. A Sử Na lấy lý do phụng theo chiếu chỉ, đối với việc cướp đoạt tài vật không hề lấy một vật nào, ngược lại còn nghiêm lệnh quân tốt không được tự tiện cướp đoạt bất kỳ vật gì.
Đỗ Hà âm thầm kính nể, nhóm tướng lãnh kia so sánh với người Trung Nguyên bọn họ càng hiểu rõ được nguy hiểm ẩn chứa bên trong.
- Đi, đi tìm tướng quân A Sử Na trước đã!
Đỗ Hà cắn chặt răng, đã ẩn ẩn có một kế hoạch cả gian làm loạn. Vừa đi ra khỏi Thập Lý Đình, đột nhiên nghe được Mãnh nhi ở trên bầu trời lớn tiếng rít lên.
Thác Bạt Vô Song ngẩng đầu nhìn lên Mãnh nhi đang bay lượn trên không trung, nói:
- Ngoài nửa dặm phía đông có trăm kỵ đang vội vàng chạy tới nơi này!
- Chuyện này không liên quan tới chúng ta, chúng ta đi thôi!
Phía đông là quốc lộ Cao Xương, có người lui tới cũng không kỳ quái, Đỗ Hà cũng không lưu ý nên không ở lâu nơi này.
Quay mình lên ngựa, còn chưa vung roi, trong tai chợt nghe có người gọi lớn tên của hắn, thanh âm từ phía đông xa xa truyền đến, từ xa đến gần.
Đỗ Hà theo thanh âm nhìn lại, chợt thấy người đến là sứ giả tuyên chiếu của Lý Thế Dân. Đỗ Hà thường thường bị triệu kiến, nhiều lúc đều là do tuyên chiếu sử kia chiêu đãi.
Đỗ Hà thấy hắn chạy đến, trong lòng chợt động, thần sắc không hề biến đổi liền tiến lên nghênh đón.
Tuyên chiếu sử tiến tới trước mặt, lập tức thay đổi tư thái đoan chính, nhảy xuống nói:
- Thánh chỉ đến! Trung Vũ tướng quân Đỗ Hà tiếp chỉ!
- Mạt tướng tiếp chỉ!
Trong mắt Đỗ Hà hiện lên vẻ chờ mong, khom người xuống.
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trung Vũ tướng quân Đỗ Hà phá Tây Đột Quyết, thuyết phục Cao Xương, chiến công rực rỡ, có công với triều đình, liên bổ nhiệm ngươi nhậm chức quyền An Tây đô hộ. Trước khi tân nhậm An Tây đô hộ Kiều Sư Vọng đến nhậm chức, ngươi toàn quyền phụ trách xử lý Cao Xương!
Tuyên chiếu sử tuyên xong chiếu chỉ liền đưa thánh chỉ cho Đỗ Hà.
Đỗ Hà ngạc nhiên giật mình, lại quá đỗi vui mừng, nhảy mạnh lên, cười dài thật to, thầm nghĩ:
- Trời cũng giúp ta!
Ngay lập tức hắn liền hỏi:
- Bệ hạ đã thiết lập Đô Hộ Phủ An Tây rồi sao?
Tuyên chiếu sử liền gật đầu nói:
- Trước khi ta đến bệ hạ đã quyết định kiến tạo Đô Hộ Phủ tại Cao Xương, quyết định đem Cao Xương đưa vào Tây Châu, đem Khả Hãn Phù Đồ thành về Đình Châu, triệt để quy Cao Xương vào lãnh thổ Trung Nguyên. Đồng thời đem Giao Hà thành đưa về An Tây Đô Hộ Phủ, hơn nữa muốn ngươi toàn diện phổ biến Đại Đường chính lệnh tại Tây Châu, mau chóng hoàn thành cải cách chính trị kinh tế, khiến kinh tế Tây Châu có thể khôi phục cùng phát triển, trở thành cơ sở tây thùy cho Đại Đường chúng ta. Hơn nữa muốn người thừa dịp cày bừa vụ xuân tiết, toàn bộ đề cử thực hành điền chế đồng đều tại đất cũ Cao Xương, điều chế thuê mướn, thuế khóa lao dịch cùng binh chế, toàn bộ pháp chế của Đại Đường thật trọn vẹn. Nhất định phải trong thời gian ngắn nhất thu nạp Cao Xương, triệt để chuyển thành một bộ phận lãnh thổ thuộc Trung Nguyên chúng ta!
Nghe được lời dặn dò của Lý Thế Dân, Đỗ Hà đột nhiên nhớ tới một câu ngạn ngữ Latin: Nếu như bị người chinh phục vẫn còn đang khóc gào, như vậy người chinh phục vẫn chưa thành công.
Lý Thế Dân liên tục cường điệu thi hành Đường chế tại Cao Xương, cải biến toàn bộ tập tính sinh hoạt của Cao Xương, hiển nhiên đã có ý định triển khai chinh phục văn hóa tập tục đối với Cao Xương.
Nguồn truyện: TruyệnYY.comỞ trên phương diện khai thác lãnh thổ này, Lý Thế Dân quyết định như thế không thể nghi ngờ là chính xác nhất, cũng là lý trí nhất, chinh phục bằng văn hóa phong tục dù sao còn thêm hữu hiệu hơn chinh phục bằng sức mạnh bạo lực.
Đỗ Hà vui mừng không phải vì điều này mà là vì mình đã có một thân phận hoàn toàn mới, hắn biết rõ chỉ cần mình vẫn còn là một binh sĩ hay một tướng lãnh, mình sẽ không làm gì được Hầu Quân Tập. Bởi vì phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân. Hơn nữa quân pháp cũng đã quy định bằng văn bản thật rõ ràng, hành quân bên ngoài, chủ tướng trước tiên, không được khiêu khích uy tín của chủ tướng.
Đỗ Hà biết rõ muốn vãn hồi thế cục, chuyện thứ nhất là phải thay đổi thân phận của mình, lại để cho Hầu Quân Tập không làm gì được hắn, không chỉ huy được hắn, cũng chỉ có như thế mới có thể không bị người chế trụ.
Cho nên ngay trong thời điểm nguy cơ như hiện nay, hắn quyết định giả truyền thánh chỉ.
Giả truyền mật chỉ do Lý Thế Dân trao cho hắn, theo thứ tự đến kết thúc vấn đề.
Chuyện giả truyền thánh chỉ chính là tội mất đầu. Nhưng Đỗ Hà tin tưởng chỉ cần Lý Thế Dân hiểu được hậu quả nguyên nhân nhất định sẽ âm thầm trợ giúp hắn che giấu, do đó có thể đem sự tình giải quyết.
Nhưng tội danh giả truyền thánh chỉ thật sự quá nặng, đây là phương pháp vạn bất đắc dĩ mới có thể sử dụng, nhưng hiện tại lại có tuyên chiếu sử xuất hiện, chẳng khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Nhất là tin tức do tuyên chiếu sử mang đến càng thêm như thế.
Quyền An Tây đô hộ, tuy nói còn treo chữ
"quyền", nhưng thực hành chính là thực chức An Tây đô hộ, có quyền lợi xử lý hết thảy mọi chuyện trong cảnh nội Cao Xương, chính là đệ nhất nhân có quyền lực nhất tại Cao Xương hôm nay.
Đã có được thân phận này, hắn căn bản không cần phải mạo hiểm giả truyền thánh chỉ.
Thánh chỉ trên tay hắn hiện tại chính là lợi thế không gì không phá nổi hiện tại, một lợi kiếm sắc bén có thể đâm thẳng vào ngực Hầu Quân Tập.
Tình thế chuyển biến như thế làm cho hắn thật sự không thể nhịn được mừng vui mà phá lên cười.
- Đi, chúng ta vào Cao Xương thành!
Ngữ khí của hắn hiện tại cũng đã thay đổi. Hiện tại hắn không còn là một thành viên tiểu tướng bị Hầu Quân Tập quản chế, mà là người đứng đầu cả nước Cao Xương.