Vũ Mị Nương về tới nhà, Dương thị thấy Vũ Cảnh Nương vốn đang nghĩ tới tình hình trị an không ổn gần đây của Trường An thì lòng như lửa đốt, thấy nàng trở về thì định quát mắng một trận, lại thấy Vũ Mị Nương nên chỉ nói qua loa vài câu. Đổi lại là bình thường chắc chắn không thiếu vài gậy dạy dỗ.
Người một nhà gặp lại nhau, dĩ nhiên không thể thiếu một phen mừng mừng tủi tủi.
Vũ Mị Nương gặp lại mẫu thân, tiểu muội nên rất hưng phấn, nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn ngóng đợi, lễ vật đã đưa đến, oan gia kia đã biết tin tức mình đưa đến, có tới gặp hay không, lúc nào thì đến gặp. Giả như đáy lòng của hắn có chút vị trí của mình sẽ đến tìm, nếu như không có thì làm thế nào?
Vào lúc nàng đang nghĩ ngợi lung tung thì bỗng nhiên nghe người bẩm báo có Đỗ Hà cầu kiến liền đỏ mặt, nàng cũng không ngờ Đỗ Hà lại đến vội vàng như thế.
Vũ Cảnh Nương vỗ tay cười nói:
- Nhị tỷ mới nói cho tỷ phu tương lai tin tức thì tỷ phu tương lai lập tức đã đến, quả nhiên không có nam tử nào có thể cưỡng được mị lực của nhị tỷ.
Vũ Mị Nương tâm tình sung sướng, cười mắng:
- Tiểu nha đầu, im nào.
Nàng giả bộ như muốn đánh nhưng trên mặt lại khó dấu ý vui mừng.
- Mị Nương.
Dương thị bất an nhíu mày, bà biết Vũ Mị Nương ngưỡng mộ Đỗ Hà, bình tĩnh mà xét thì với địa vị thân gia của Đỗ Hà, Vũ Mị Nương gả cho hắn làm thiếp cũng không phải không thể. Nhưng Vũ gia đã theo nghiệp kinh doanh, với tư cách nữ thương gia thì thân phận của nàng chênh lệch với Đỗ Hà, nhất là hắn còn là phò mã, muốn kết hôn thêm không phải dễ dàng. Bà chỉ e Vũ Mị Nương như lấy giỏ trúc múc nước, cái gì cũng không được.
Vũ Mị Nương khẽ mỉm cười nói:
- Mẹ yên tâm, con gái có chừng mực.
Nàng một khi đã yêu thì dù kết cục thế nào cũng không oán không hối.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Nàng về phòng, chỉnh trang lại sơ qua rồi bước nhanh ra đại sảnh.
Đỗ Hà lo lắng, khoai lang xuất hiện khiến hắn rất nghi vấn. Phát nguyên của khoai lang là đại lục Châu Mỹ, do người Anh-điêng dẫn vào gieo trồng, đây đã là sự thật không thể nghi ngờ.
Nhưng khoai lang hiện giờ xuất hiện ở Đại Đường cũng là sự thật. Giải thích duy nhất chỉ có người nào đó đem khoai lang từ đại lục Châu Mỹ vào Đại Đường, đây chính là một chuyện kinh thế hãi tục.
Đại lục Châu Mỹ nằm ở tây bán cầu còn Châu Á nằm ở đông bán cầu, cự ly cực xa. Nếu có người mang khoai lang từ Châu Mỹ đến đây thì với trình độ khoa học kỹ thuật trước mắt cơ hồ là chuyện không thể nào.
Đỗ Hà có một cảm giác, người mang khoai lang đến Đại Đường chính là thuyền trưởng mà hắn tìm kiếm đã lâu. Đương nhiên đây là nói nhảm, giả như thực sự có một nhân vật như vậy, với kinh nghiệm đủ để vượt biển từ Châu Mỹ đến đây, nếu không trở thành thuyền trưởng vậy thì có quỷ rồi.
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Đỗ Hà nhìn về cửa hông phía bên trái đại đường, Vũ Mị Nương vẫn phong thái như trước, từ từ đi vào trong sảnh.
- Đỗ đại ca.
Nàng cười cười nói nói thản nhiên, thân mật kêu một câu, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần vũ mị biểu lộ sự vui sướng từ trong lòng.
Đỗ Hà khẽ rung động, phát hiện càng tiếp xúc với Vũ Mị Nương thì lực khống chế càng thấp:
- Mị Nương, khoai lang kia nàng lấy từ đâu.
Vũ Mị Nương thấy Đỗ Hà hỏi vội vàng, trên mặt tràn đầy chờ đợi, cũng biết ý đồ của hắn đến cũng không phải đơn giản như thế, thần sắc không khỏi tối sầm lại, âm thầm hờn dỗi, quay lưng đi, lẩm bẩm nói:
- Còn tưởng rằng ngươi đến vì ta.
Bọn họ lúc giả trang làm tình lữ ở Hàng Châu đã làm rất nhiều chuyện cần làm của một đôi tình lữ.
Bọn họ chính là thiếp có tình, lang cũng chưa chắc vô ý. Bên ngoài là giả trang nhưng vì ở chung một chỗ nên quan hệ sớm đã không phải như bằng hữu bình thường, chỉ là có chút cố kỵ, không bóc trần một bước cuối cùng.
Đỗ Hà cảm thấy đau đầu, ở đâu nghĩ đến Vũ Mị Nương từ trước đến nay vẫn một mực giúp đỡ mình vào thời điểm mấu chốt lại hờn dỗi.
Nhưng cái này cũng không khó lý giải, Vũ Mị Nương vốn ôm hy vọng thật lớn đối với Đỗ Hà, trong chốc lát phát hiện hy vọng thất bại, tự nhiên lòng tràn đầy phiền muộn. Giả như quan hệ bọn họ không hề tiến triển, Vũ Mị Nương chỉ biết âm thầm ai oán, nhưng hôm nay quan hệ vào lúc vi diệu thì làm nũng một chút cũng là hợp tình lý.
- Ối......
Đỗ Hà tiến lên một bước:
- Được rồi, Mị Nương, nhiều ngày không gặp, ta thật đúng là có chút nhớ mong. Dù không có chuyện khoai lang, ta cũng ý định đến thăm nàng, chỉ là chuyện khoai lang quan hệ trọng đại nên nói trước một ít.
Vũ Mị Nương cuối cùng là nữ tử, cũng có chút tâm tính tiểu nữ nhi nhưng dù sao hiểu được nặng nhẹ, chỉ là làm nũng, cũng không có quá tải, liếc mắt một cái nói:
- Được rồi, chỉ cần chàng nhớ ta thì ta đã thỏa mãn...... Chàng nói chỗ khoai lang mà ta đưa, kỳ thật ta cũng không rõ ràng lắm. Do đội tàu của đại tỷ cứu được hai người trên biển, bọn họ hình như là vượt biển đến đây, lời nói và hành động rất kỳ quái nhưng nói đúng là tiếng chúng ta. Bất quá bọn họ còn tưởng rằng nơi đây là Đại Tùy, căn bản không biết sớm đã thay đổi triều đại. Khoai lang này chính là bọn họ đưa để muốn báo đáp ân cứu mạng.
Đỗ Hà cũng không biết tình hình cụ thể, tự nhiên không hiểu ra sao, chỉ có thể hỏi:
- Bọn họ ở đâu?
- Cái này ta không biết, nhưng là Dư quản sự cứu được, chắc hắn hiểu cụ thể.
Vũ Mị Nương bảo hạ nhân đi tìm Dư quản sự.
Hai người nói qua một hồi chuyện, Đỗ Hà đem tình huống đại khái nói cho Vũ Mị Nương, nói rõ hiệu quả của khoai lang và chuyện mình cần nhân viên hàng hải có kinh nghiệm.
Không bao lâu, Dư quản sự đi đến.
Vũ Mị Nương hỏi chuyện có được khoai lang.
Dư quản sự đáp:
- Hai tháng trước, ta vận trà về Sơn Đông bán, xuất phát không lâu thì cứu được hai người trên biển. Bọn họ có một người cổ quái, một người tương tự như chúng ta nhưng trong lúc nói chuyện lại bảo Đại Đường là Đại Tùy, xem chúng ta như đang ở triều Tùy Văn Đế. Ta hỏi hắn từ đâu mà đến, hắn chỉ nói là vì hoàn thành nguyện vọng của cha vượt biển mà đến, hy vọng có thể đem tro cốt cha mai táng tại quê nhà. Tình huống cụ thể ta cũng không hỏi nhiều, bởi vì bọn họ bộ dạng khả nghi, ta lo lắng xảy ra vấn đề liền tạm thời cập bờ, đưa bọn họ lên, khoai lang chính là lễ vật bọn họ tặng.
Đỗ Hà thầm nói quả nhiên, chỉ có vượt biển mà đến mới có thể có khoai lang, hỏi:
- Có biết bọn họ đi đâu.
Dư quản sự ngẫm nghĩ, đáp:
- Giang Châu Long Môn, sau khi lên bờ thì bọn họ hỏi nơi này, nếu không nói dối thì đây chính là quê hương của bọn họ.
- Giang Châu Long Môn.
Đỗ Hà nhắc lại một lần, cười nói:
- Đa tạ Dư quản sự rồi, Mị Nương, chính sự quan trọng hơn, ta lập tức tới Giang Châu Long Môn một chuyến, sau khi trở về sẽ nói chuyện với nàng.
Nói xong, hắn cáo từ rời đi.
Vũ Mị Nương híp mắt, nhìn về phía bóng lưng Đỗ Hà bóng lưng, khẽ cười nói:
- Muốn bỏ ta lại, đừng mong, chúng ta sẽ gặp trên đường.