Khi tỉnh dậy cũng là lúc trời nhá nhem tối, nó lững thửng bước vào nhà vệ sinh rửa mặt. Xong đâu đó, nó lấy điện thoại bấm một dãy số quen thuộc.
- A lô
- Gặp nhau chỗ cũ .
- Ok
Cuộc gọi kết thúc, hình như nó vẫn chưa bỏ được thói quen nói cụt ngủn qua điện thoại mỗi khi gọi cho ai kia. Nó đi vào tủ đồ, nói là tủ đồ chứ thật ra là một căn phòng treo đầy những xa xỉ phẩm mà người thường ko thể tưởng tượng được, có đủ mọi thứ. Nó chọn cho mình một cái váy ôm màu đen. Đi một đôi guốc cao 10 phân. Nó biết nó đang hẹn với ai mà, với chiều cao khiêm tốn của mình nó ko muốn người ngoài nhìn vào lại tưởng đâu cha dẫn con đi chơi.
Xong đâu đấy, nó bước ra xe đi thẳng tới chỗ hẹn. Đây chính là quán bar mà lần cuối cùng anh với nó đã ngồi và anh đã bỏ nó đi, mọi thứ vẫn như cũ, anh vẫn ngồi đó, vẫn cái bàn đó, chỉ là nó đã thay đổi rồi, nó thật sự ko biết phải bắt đầu từ đâu và bắt đầu như thế nào…. Buổi tối nó còn chưa ăn gì nên gọi cho mình một ly nước trái cây. Anh nhìn nó, nó thì lại ko dám nhìn anh, cứ cuối mặt nhìn ly nước.
- Kỳ Vân.- Nam Phong gọi
- Dạ? – nó giật mình ngước đầu lên nhìn anh.
- Em ko sao chứ? – anh ân cần hỏi, thật ra anh cũng đã có quyết định cho bản thân mình rồi, anh sẽ ko ép nó, anh sẽ để cho nó lựa chọn, anh yêu nó và muốn nó được hạnh phúc, anh ko thể ích kỷ giữ nó cho riêng mình mà làm nó đau khổ được.
- Em ko sao.- nó cười buồn, trả lời anh mà mắt cứ nhìn chằm chằm vào ly nước.
- Em đã có câu trả lời cho mình chưa?- anh lại hỏi, anh biết nó muốn nói gì, anh cũng biết là nó đang tự trách sự thay đổi của mình nên anh đã mở đường cho nó.
- Dạ ? – một lần nữa nó lại ngạc nhiên nhìn anh, đôi mắt to ko ngừng chớp.
- Em đã biết mình yêu ai chưa- anh thẳng tột luôn ko vồng vò nữa, anh thật ko muốn làm khó nó, anh muốn ngồi cùng nó, nói chuyện vui vẻ chứ ko phải là trong tình huống gượng gạo, ngượng ngừng thế này, ko giống nó chút nào hết.
Lúc này nó đã hiểu được, anh đã biết rồi, anh đã nhận ra sự thay đổi của nó, nó lại càng trách bản thân mình hơn, nó là người dễ thay đổi vậy sao, hai người đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm cũng như khổ ải vậy mà đến cuối cùng nó lại là người thay đổi, nghĩ vậy nước mắt lại chảy ra, lời muốn nói lại nghẹn trong cổ. Nam Phong biết, anh ko muốn nó buồn nên cố nén đau vào lòng, cười thật tươi nhìn nó.
- Ngốc,anh có trách em đâu mà khóc, chẳng phải anh đã nói em phải sống thật hạnh phúc đó sao? Cho dù ko ở cạnh anh cũng ko sao, em hạnh phúc là anh thấy hạnh phúc rồi, cô bé ngốc của anh.
Nó ngẩng đầu, ngước đôi mắt ước nhìn anh, giọng nghẹn ngào :
- Em xin lỗi, là em ko tốt.
- Ngốc, có gì mà ko tốt chứ,em đã làm rất tốt, chẳng phải em đã nghe lời anh đấy sao. – anh vừa nói vừa cười, tại sao cùng một chỗ mà lúc thì anh là người ra đi,lúc thì nó là người ra đi, ông trời cũng thật biết trêu người quá đi chứ.
- Anh sẽ mãi là trợ lý đặc biệt của em được ko?- anh mỉm cười nhìn nó, thật muốn ôm nó vào lòng nhưng có gì đó đã ngăn cản anh lại, là một bức tường vô hình chăng. Nhưng câu hỏi của anh lại làm cho nó hiểu nhầm.
- Anh cần tiền sao? – nó ngây thơ hỏi lại , rồi lại ngây thơ trả lời – anh có một nửa cổ phần ở MiLan mà, em sẽ lập tức chuyển qua cho anh.
- Một nửa? –anh nghi ngờ hỏi lại
- Uhm, một nửa – nó cũng ngây tơ đáp – anh cũng có công mà sao em lại có thể một hình hưởng hết chứ. – nụ cười đẹp kia lại có dịp phô bày rồi. Nam Phong phải mất mấy giây để kìm nén nếu ko anh sẽ ôm chầm lấy nó mất.
- Em cũng sòng phẳng quá nhỉ, nhưng anh ko cần tiền, anh chỉ muốn được giúp em khi em cần thôi – nói rồi anh rút ra một tầm danh thiếp trên đó ghi toàn tiếng Mỹ, ko biết là gì nhưng khi đọc xong nó đã rất kinh ngạc
- Anh là ông vua dầu khí?
- Uhm
Nó nín lặng, ko biết nói gì, anh là ngang hàng với lão đại Hoàng Kỳ. Ko. Có khi là còn hơn lão đại đó chứ, anh cần gì chút tiền lẻ của nó. Anh… nó nghẹn ngào trong từng suy nghĩ.
- Sao trước giờ anh ko nói
- Nói làm gì
- …. Nó đơ mấy giây…. Thì để em biết…. tiếp tục cùn
Anh ko nói gì nửa chỉ nhìn nó cười. Nó lấy lại tinh thần ngay
- Có trợ lý đặc biệt như anh thật vinh hạnh cho em quá, hihi …hihi… anh yên tâm khi có chuyện em sẽ liên lạc với anh ngay, anh cũng biết mà trong từ điển của em ko có hai từ khách sáo. – nó tự sướng một tràng dài làm người đối diện cũng bật cười, đúng là nụ cười đó, là vẻ mặt trẻ con đó đã làm anh yêu nó, còn gì hơn khi nó có thể vui vẻ như vậy chứ, cho dù có bắt anh làm gì cũng được chỉ cần nó có thể mãi mãi cười tươi như vậy là được rồi.
- Này chỉ khi nào có chuyện mới gọi cho anh sao? – anh làm ra vẻ giận dỗi bắt bẻ nó.
- Thì đúng rồi, khi nào có chuyện mới gọi chứ bình thường gọi làm gì, bộ anh rảnh lắm hả?- nó trả lời anh, nhưng nhìn vẻ mặt anh có vẻ như vẫn ko hiểu ý nó cho lắm nên nàng tiếp tục giải thích thêm … thì có chuyện vui gọi, chuyện buồn gọi, có chuyện cần giúp đỡ gọi… như vậy còn chưa đủ sao? Chứ anh muốn sao nữa.
Nghe nó nói anh à lên một tiếng tỏ vẻ đã hiểu. Hai người dường như đã quên đi những chuyện đau buồn, những dằn vặt trong lòng mà ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Bỗng ….
XOẢNG….XOẢNG… âm thanh chói tai vang lên từ bàn bên kia, theo bản năng của một con người nhiều chuyện nó quay lại nhìn… kia chẳng phải là ông chồng yêu quý của nó sao? Nhưng …. Bên cạnh anh là …. Một cô gái… ăn mặc hở hang… và …. Tay anh đang đặt lên …. Ngực cô ta.