"Không, mình nhất định phải kiên trì đến cùng. Mình không thể bị đào thải." Hoắc Vũ Hạo nghiến răng, cố gắng bước nhanh thêm một chút. Vì muốn bản thân thoát khỏi cảm giác mệt mỏi tinh thần, hắn thậm chí sử dụng hồn lực châm thẳng vào linh hồn của chính mình. Cơn đau từ đại não quả nhiên hiệu quả, thân thể hắn bị kích thích tăng tốc lên vài phần.
Chu Y vẫn im lặng đứng nhìn nhưng không phải nhìn những đệ tử đã hoàn thành một trăm vòng, mà ngược lại, chăm chú quan sát những học viên còn đang chạy.
Trong những học viên này, người có bộ dạng mệt mỏi nhất chính là Hoắc Vũ Hạo, cả người hắn đã ướt đẫm mồ hôi nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, cố gắng chống đỡ.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, Hoắc Vũ Hạo đã cố gắng chạy thêm được tám vòng, nhưng lúc này chỉ còn năm phút nữa là hết giờ. Trong nhóm người chưa hoàn thành xong trăm vòng chạy trừ Hoắc Vũ Hạo còn có bảy người nữa. Bất quá bọn họ chỉ còn ba đến năm vòng nữa thôi, lúc này tất cả đã bắt đầu tăng tốc. Hy vọng không phải quá mong manh. Riêng Hoắc Vũ Hạo còn đến mười hai vòng lận a!
Đúng lúc này, một bóng người từ bên ngoài quảng trường Sử Lai Khắc chạy đến phía sau Hoắc Vũ Hạo, sau đó hắn chạy thêm hai ba bước nữa đuổi theo sát Hoắc Vũ Hạo, ngay lúc ấy, một màn kinh diễm xuất hiện dưới quảng trường.
Người kia trên lưng đột nhiên xuất hiện cánh bướm màu lam, đầu cánh màu xanh đậm, dần về sau hai màu xanh thẳm, xanh nhạt đan xen lẫn lộn, bên ngoài nhìn vào, hai cánh bướm trông như hai bầu trời thu nhỏ, ẩn ẩn hào quang, có xanh, có trắng, trông như những đám mây đang bay trên bầu trời, làm cho người ta có cảm giác bên trong ấy có một sức sống, thu hút tất cả ánh nhìn. Xét về hình dạng hay màu sắn, đều cực kỳ hoàn mỹ, một vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lẽ thường nữa.
- A
Khi đôi cánh hoàn mỹ kia xuất hiện khiến mọi người xung quanh ngẩn ngơ ngắm nhìn, bất kể nam hay nữ đệ tử đều giật mình kinh hô.
Quang ảnh hư ảo trên đôi cánh kia dưới ánh nắng mặt trời càng thêm mê người, khiến ai nhìn vào đều cảm giác như bị hoa mắt, cho dù là Chu Y lão sư cũng không ngoại lệ.
Người kia vừa phóng thích ra đôi cánh, cả người đã đến sát bên Hoắc Vũ Hạo, hai tay vòng qua người Hoắc Vũ Hạo, hai cánh sau lưng vỗ mạnh, hai người cùng bay lên.
Hoắc Vũ Hạo ban đầu cũng hơi hoảng sợ, quay đầu nhìn về sau liền thấy khuôn mặt anh tuấn của Vương Đông.
- Ngươi...
- Ngươi ngươi cái gì, còn không mau vận chuyển hồn lực làm cơ thể mình nhẹ xuống một chút đi.
Vương Đông vừa nói vừa tăng tốc, hai người bay quanh quảnh trường Sử Lai Khắc với tốc độ chóng mặt.
Hoắc Vũ Hạo lúc này bị đôi cánh của Vương Đông hấp dẫn mà ngẩn ngơ, đôi cánh này đẹp quá, thật sự quá đẹp a! Đây là Vũ Hồn sao? Hoắc Vũ Hạo có cảm giác đôi cánh xinh đẹp sau lưng Vương Đông vừa bay vừa hấp thu sức nóng của mặt trời.
Không bàn đến vấn đề này, chỉ riêng Vũ Hồn có thể bay lượn đã là một loại Vũ Hồn cường đại rồi.
Chu Y giật mình kinh ngạc, lầu bầu nói:
- Quang Minh Nữ Thần Điệp? Hồ Điệp Vũ Hồn đẹp nhất trên đại lục. Được, tốt lắm. Cuối cùng cũng không hoàn toàn khiến ta thất vọng.
Tốc độ phi hành của Vương Đông rất nhanh, vẻ vẹn năm phút đồng hồ hoàn thành mười hai vòng không còn là chuyện bất khả thi. Vòng cuối cùng hoàn thành hai người cũng đồng thời rơi xuống đất.
Vương Đông mặc dù nổi bật so với lứa tuổi của hắn, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa bé a! Hắn mang thêm Hoắc Vũ Hạo phi hành hơn ba nghìn thước, hồn lực của hắn đã có dấu hiệu cạn kiệt. Vừa tiếp đất hắn đã lập tức thu hồi vũ hồn, hai chân loạng choạng, khuôn mặt tái nhợt. Hoắc Vũ Hạo vội vàng xoay người đỡ lấy hắn, cõng lên vai.
Hoắc Vũ Hạo vừa cõng hắn vừa tươi cười nói:
- Cám ơn ngươi. Lân trước ta đè ngươi, giờ đến ngươi đè ta, thế là hòa.
Vương Đông vẻ mặc bực bội nhảy xuống.
- Tên thối tha, ngươi nghĩ ta muốn sao?
Hoắc Vũ Hạo nghe hắn nói vậy cũng không nổi giận mà quay người sang nhìn hắn, miệng hở hồng hộc, bàn tay đưa về phía hắn giơ lên ngón cái.
Vương Đông ngẩn người một lúc, rồi cũng gật đầu làm động tác tương tự, Sau đó cả hai cười ồ lên, khúc mắt trước kia lúc này đã hoàn toàn được xóa bỏ.
Tất cả đệ tự đều hoàn thành được một trăm vòng trong nửa canh giờ, đứng rải rác xung quanh quảng trường Sử Lai Khắc.
Chu Y vẫn không biểu lộ chút cảm xúc gì, quay mặt nhìn các học viên, thản nhiên nói:
- Những người được ta đọc tên lập tức bước ra khỏi hàng: Trình Thành, Khâu Kiện Nhiêu, Đường Đao, Thượng Quan Thần Thiên, Lâm Trạch Vũ, Chư Cát Vân, Thái Long, Đường Lăng, Vân Tiểu Phiêu.
Chu Y đọc tổng cộng chín cái tên. Những học viên trong lớp còn chưa tự giới thiệu bản thân, thế mà Chu Y đã có thể biết được hết tên bọn họ.
Những đệ tử bị gọi tên đều đã bước ra.
Nguồn truyện: TruyệnYY.comChu Y nói tiếp:
- Chín người các ngươi có thể về ký túc xá thu dọn hành lý rời khỏi học viện. Từ giờ phút này, các ngươi không còn là đệ tử của Sử Lai Khắc học viện nữa.
- A?
Chín tên đệ tử vừa bước ra, cả người còn hết sức mệt mỏi, đột nhiên nghe câu nói này nhất thời toàn thân chấn động, các đệ tử khác lại bàn tán xôn xao.
- Lão sư, tại sao lại thế?
Người vừa đứng ra nói tên là Thái Long, là một thiếu niên cao lớn. Vừa rồi hắn là một trong những người hoàn thành một trăm vòng sớm nhất.
Chu Y lạnh lùng nói:
- Sử Lai Khắc học viện không cần những đệ tử tham lam, xảo trá, đầu cơ trục lợi. Có thực lực mà bản tánh lại không trung lực, có đào tạo thành tài thì sau này cũng về gây họa cho quốc gia. Thái Long, ngươi có dám nói vừa rồi ngươi hoàn thành đủ một trăm vòng không?
Thái Long mạnh mẽ nói:
- Đương nhiên đủ.
Chu Y mỉm cười nói tiếp:
- Đủ à? Nếu ta nhớ không lầm, lúc đầu khi ta chưa xuống đây, ngươi chậm chậm chạy phía sau thua người khác hai vòng, khi tốp dẫn đầu chạy đến vòng thứ năm ngươi mới tăng tốc đuổi kịp, bởi vậy ngươi không phải chạy một trăm vòng mà chỉ có chín mươi bảy. Ta tin, có không ít người thấy rõ chuyện này.
- Ta...
Khuôn mặt Thái Long nhất thời đỏ bừng, hắn không ngờ lúc đầu Chu lão sư không có ở quảng trường mà có thể nhìn thấu mánh lới của hắn. Hắn lớn mật cãi tiếp:
- Cho dù ta chạy thiếu vài vòng, ngài cũng không thể khai trừ ta!
Chu Y khinh thường hừ một tiếng:
- Lý do ta đã nói rõ rồi, ngươi, không xứng đáng làm đệ tử Sử Lai Khắc học viện. Về thu học đồ đạc cút đi.