Đấu Phá Thương Khung Chương 667 : Động tĩnh của Vân Lam Tông

Đấu Phá Thương Khung..:: o0o ::..Chương 667: Động tĩnh của Vân Lam Tông

Dịch: A Lét

Biên: A Tút
Nguồn: 2T



Gia Mã đế quốc.

Đế đô, trang viên của Mễ Đặc Nhĩ gia tộc. Ba bóng người ngồi trong đại sảnh phòng vệ nghiêm ngặt. Bầu không khí có phần ngưng trọng.

"Nhã Phi, sốt ruột đem chúng ta gọi tới như vậy, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Dưới đại sảnh, một lão giả mặc bộ áo bào màu lam nhạt khẽ cau mày nhìn vị nữ tử mỹ lệ ngồi phía trên, trước tiên mở miệng hỏi.

"Ha hả, đúng vậy, Nhã Phi tiểu thư! Hôm nay chúng ta đúng lúc tiếp nhận nhiệm vụ, thời gian còn đang gấp gáp đây." Ở chỗ khác trong phòng khách mặt khác hơi nghiêng, một gã nam tử ngồi phía trên xe đẩy, cũng đem ánh mắt thắc mắc như vậy nhìn về nữ tử ngồi trên ghế, cười nói.



"Tiêu Đỉnh đại ca gọi Nhã Phi là được rồi. Chứ xưng hô như vậy có vẻ xa lạ quá !" Nữ tử đang ngồi, hai gò má như ngọc, lông mày như vẽ, khóe miệng phớt hồng khẽ mỉm cười, giơ tay nhấc chân trong đó tràn ngập thành thục cùng xinh đẹp phong tình, trong thoáng chốc là có thể thu hút ánh mắt của mọi người. Dung mạo quen thuộc này cùng có quan hệ không tệ với Tiêu Viêm, Nhã Phỉ!

Nghe xưng hô của nàng cùng nam tử kia, bất ngờ, đó chính là đại ca của Tiêu Viêm- Tiêu Đỉnh.

"Lần này phái người vội vàng mời Hải lão cùng Tiêu Đỉnh tới, chủ yếu là do ta thu được một ít tin tức có chút không tốt lắm." Nhã Phi gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn, chợt cau mày nói: "Theo như lời của tình báo, hiện giờ Vân Lam Tông dường như có một ít hành động không nhỏ. Lần trước Vân Lam Tông có động tĩnh đó là lúc ra tay đối với Tiêu gia. Lúc này đây lại là như vậy, chắc hẳn phải có mưu đồ gì đó."

Lúc nói đến đoạn ra tay đối với Tiêu gia, ánh mắt Nhã Phi cũng nhẹ liếc Tiêu Đỉnh đang ngồi phía trên ngồi trên xe đẩy. Nhưng mà sắc mặt người sau lại không có chút thay đổi, vẫn như cũ bảo trì dáng tươi cười như gió xuân. Dáng dấp kia cứ giống như chuyện trước đây Tiêu gia suýt nữa bị diệt tộc cùng hắn không có chút quan hệ nào.

"Vân Lam Tông lại có động tĩnh?" Nhưng là nghe vậy, ở một bên Hải Ba Đông nhíu mày, nói: "Lần này bọn họ lại muốn làm gì?"

"Tạm thời còn không biết được mục đích của bọn họ. Hơn nữa động tĩnh của bọn họ cũng có chút bí ẩn, nếu không phải hiện giờ mạng lưới tình báo của ta đã ẩn vào Vân Lam Tông, chỉ sợ cũng khó có thể phát hiện." Nhã Phi khẽ lắc đầu, môi đỏ mọng khẽ nói.

"Chẳng lẽ là hướng về phía chúng ta? Bọn họ làm thế nào phát hiện tàn dư tộc nhân của Tiêu gia đang được Mễ Đặc Nhĩ gia tộc chúng ta che chở?" Hải Ba Đông cau mày, trầm giọng nói.

"Cái này cũng chỉ là suy đoán. Mấy năm nay hành động của Vân Lam Tông càng ngày càng không giống như môn phái vẫn duy trì thân phận siêu nhiên trong quá khứ. Ta nghĩ sợ rằng hoàng thất cũng đã sớm nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn hắn. Chỉ là Vân Sơn thực lực quá mạnh mẽ, bởi vậy ngay cả hoàng thất cũng không dám có chút dị động, rất sợ chọc giận con quái vật lớn gần trong gang tấc này, tạo thành cục diện khó có thể thu thập." Nhã Phi trầm ngâm nói.

"Mễ Đặc Nhĩ gia tộc là một trong tam đại gia tộc của Gia Mã đế quốc, liên quan rất lớn, không giống Tiêu gia của chúng ta năm đó. Nếu Vân Lam Tông muốn ra tay đối với các ngươi, chắc chắn sẽ dẫn đến rung chuyển trong đế quốc. Các thế lực khác hẳn là sẽ không ngồi xem Mễ Đặc Nhĩ gia tộc bị Vân Lam Tông hủy diệt. Đương nhiên, mọi việc đều có ngoại lệ, cũng như bây giờ theo lời các ngươi, Vân Lam Tông vốn là là cực mạnh thế lực ở Gia Mã đế quốc. Hơn nữa hiện giờ có Vân Sơn bực này cường giả, các thế lực còn lại cho dù có thầm nghĩ phải giúp đỡ, e rằng cũng phải suy nghĩ một... hai a." Tiêu Đỉnh ngồi trên xe đẩy, mười ngón tay giao nhau để trước người, chậm rãi nói.

"Lời này cũng có chút đạo lý, nhưng mà vạn sự đều phải cẩn thận. Tiêu Đỉnh! Trong khoảng thời gian này ngươi cho tộc nhân của tộc nhân tận lực ít ra ngoài hoạt động. Mễ Đặc Nhĩ gia tộc cũng phải âm thầm cảnh giới lên, vạn nhất Vân Lam Tông thật sự có động tĩnh gì, cũng không đến mức khiến cho trở tay không kịp." Hải Ba Đông đi đi lại lại trong đại sảnh, một lát sau mới trầm giọng nói rằng.

"Ừ!" Tiêu Đỉnh khẽ gật đầu, nhìn Hải Ba Đông nhíu chặt mày, nét mặt già nua, khẽ thở dài một tiếng, nói nhẹ: "Hải lão! Thực sự xin lỗi, bởi vì Tiêu gia ta mà cư nhiên đem cả Mễ Đặc Nhĩ gia tộc các ngươi kéo xuống nước.”

"Hiện tại là lúc nào mà còn nói những lời này?" Hải Ba Đông hướng về phía Tiêu Đỉnh khoát tay áo, cười nhẹ nói: "Hơn nữa đây cũng không phải là là giúp đỡ vô cớ. Ngươi cứ cho là lão già ta dùng cái mạng già này cùng với Mễ Đặc Nhĩ gia tộc làm một cuộc đánh bạc đi."

"Hải lão đổ là Tam đệ ta nhất định có thể trở về đồng thời chiến thắng Vân Lam Tông sao? Nếu là nói như vậy, kia thật sự là một hồi hào đổ a." Tiêu Đỉnh cười khẽ một tiếng, nói.

"Vậy ngươi tin tên tiểu tử kia sẽ trở về ngăn cơn sóng dữ sao?" Hải Ba Đông cười hỏi ngược lại.

Tiêu Đỉnh sờ sờ mũi, mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Tự nhiên là ta tin tưởng. Hơn nữa, ta còn có thể cảm giác được, có lẽ ngày này sẽ không còn quá xa..."

“Lão phu cũng nghĩ là như thế! Ha ha ha”



Vân Lam Tông, ở một cái đại điện hẻo lánh phía sau núi.

Trong đại điện trống không, yên tĩnh không tiếng động. Tại chính giữa đại điện, một nữ tử áo trắng phong hoa tuyệt đại, an tĩnh ngồi trên bồ đoàn, hai mắt nhắm chặt.

Trong đại điện không một thanh âm, đột nhiên vang lên âm hưởng của tiếng mở cửa. Cửa chính đang đóng chặt của đại điện chậm rãi mở ra. Ánh trăng từ ngoài tràn vào, cuối cùng bao phủ lên người của nữ tử áo trắng, trông giống như một tầng ngân sa nhàn nhạt, làm cho người kia trông giống như tiên tử trên trời, tràn ngập một loại cao quý cùng mờ ảo khó có thể nói rõ.

Cửa chính mở ra. Một đạo thân ảnh già nua chậm rãi đi vào, cuối cùng dừng chân tại chỗ cách nữ tử áo trắng không xa, thản nhiên cười nói: "Vận Nhi, còn đang tức giận sư phụ sao?"

Nghe được thanh âm của lão giả, hai mắt đang đóng chặt của nữ tử áo trắng chậm rãi mở ra. Đôi con mắt giống như bảo thạch dưới sự phản xạ của ánh trăng có một loại mị lực đặc biệt, phụ trợ thêm cho sự đạm nhiên xinh đẹp, cao quý xuất trần khiến cho con người ta thấy tự ti, mặc cảm. Mà khuôn mặt quen thuộc như vậy quen, chính là tông chủ của Vân Lam Tông năm đó, Vân Vận!

Ba năm thời gian vẫn không lưu lại chút dấu vết nào trên gương mặt nàng. Trái lại, trải qua thời gian hun đúc càng làm cho loại cao quý khí chất này nồng đậm thêm. Bất quá dưới sự cao quý này cũng ẩn dấu chút trong trẻo nhưng lạnh lùng năm đó.

"Hôm nay lão sư sao rảnh rỗi đến "Cấm điện" này?" Liếc liếc nhìn mặt lão giả nhưng nữ tử áo trắng không đứng dậy. Trong thanh âm có một chút tự giễu.

"Ai, Vận Nhi, ngươi vẫn tính tình như vậy! Vì một Tiêu gia không hề liên quan, ngươi liền quên lão sư đối với ngươi bồi dưỡng sao?" Lão giả thở dài một tiếng, giọng nói chợt hơi có chút tiếc nuối đã dạy dỗ không tới nơi. truyện copy từ tunghoanh.com

"Lão sư nhiều năm bồi dưỡng, Vân Vận tự nhiên ghi nhớ trong lòng." Khuôn mặt Vân Vận nhìn qua có phần cay đắng. Một lát sau, nàng mới thấp giọng lẩm bẩm nói: "Nhưng một cái Tiêu gia nho nhỏ, ngươi cần gì phải đối bọn họ như vậy? Ngươi như vậy, đó là hoàn toàn cùng Tiêu. . . cùng hắn thành không chết không ngớt a."

"Thành liền thành! Một cái tiểu bối tự cho mình là có thiên phú mà thôi, còn có thể làm cho Vân Sơn ta kiêng kỵ sao?" Nghe được Vân Vận lần thứ hai nhắc tới người kia, sắc mặt lão giả nhất thời có chút khó coi, tay áo bào vung lên, cười lạnh nói: “Tiểu tử kia bị truy sát phải trốn khỏi đi Gia Mã đế quốc đã ba năm. Có điều ba năm qua trong mấy cái đế quốc phụ cận đều không có chút tin tức nào của tên kia. Nói không chừng hắn đã sớm chết ở địa phương nào đó không người biết rồi.”

Nghe được lời nói của Vân Sơn, Vân Vận lắc đầu, cũng không hề mở miệng.

"Được rồi, ta tới không phải cùng ngươi nói đến tên kia. Chỉ cần chờ ngươi quên đi tiểu tử kia, ta sẽ cho ngươi lên làm tông chủ lần nữa. Nhưng nhìn bây giờ, chính ngươi là không quên được hắn." Vân Sơn nhìn bầu không khí không thoải mái, nhíu nhíu mày, chợt lạnh lẽo nói: “Tiêu gia kia, ta sẽ tuyệt đối không bỏ qua. Ta đã nhận được tin tức tàn dư của Tiêu gia chắc chắn đang được Mễ Đặc Nhĩ gia tộc che chở. Cái lão già Hải Ba Đông này, ba lần bốn lượt ngăn trở việc của Vân Lam Tông ta. Hắn nghĩ rằng lão phu thật sự không dám thu thập hắn phải không? Lúc này đây, ta muốn Tiêu gia hoàn toàn biến mất khỏi Gia Mã đế quốc!"

"Người muốn động đến Mễ Đặc Nhĩ gia tộc?" Nghe vậy, Vân Vận nhất thời cả kinh, trong giọng nói nhịn không được có chút tức giận: "Mễ Đặc Nhĩ gia tộc là một trong tam đại gia tộc của đế quốc. Nếu Vân Lam Tông ra tay đối với bọn họ, chắc chắn sẽ đưa tới sự bất mãn của đông đảo các thế lực. Lẽ nào lão sư người muốn Vân Lam Tông đứng ở thế đối lập với tất cả mọi người ở Gia Mã đế quốc sao?"

"Một đám hề nhảy nhót mà thôi." Trên khuôn mặt già nua của Vân Sơn xẹt qua một mạt khinh thường, cười lạnh nói: "Nếu bọn họ muốn động, vậy cũng tốt! Gia Mã đế quốc bình tĩnh lâu lắm rồi, có thể đại tẩy trừ một lần, đối với Vân Lam Tông chúng ta mà nói cũng tốt."

Vân Vận khiếp sợ nhìn Vân Sơn trước mặt, tính tình hắn đã thay đổi thật lớn so với trước kia. Nàng thực sự có chút khó có thể tin rằng lão sư năm đó mà nàng kính trọng nhất bây giờ dĩ nhiên sẽ biến thành cái dạng này.

"Lão sư, người cứ khăng khăng không chịu tỉnh ngộ như thế, Vân Lam Tông sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy ở trên tay người!" Cắn chặt răng, Vân Vận tức giận nói.

"Vân Vận, hiện tại ngươi càng lúc càng to gan! Cũng dám nói với ta như vậy!" Vân Sơn sắc mặt lạnh lẽo, trách một tiếng, chợt tay áo bào vung lên, xoay người hướng về cửa đại điện bước ra ngoài: "Vân Lam Tông sẽ không bị diệt trong tay ta. Trái lại, ta sẽ mang nó đến một cái đỉnh cao trước đây chưa từng có. Bất luận tông chủ nào trước đây của Vân Lam Tông cũng chưa bao giờ đạt tới đỉnh cao ấy!”

Sắp đi tới cửa chính của đại điện, Vân Sơn dừng chân, lạnh lẽo nói: "Còn nữa, tốt nhất là ngươi hãy quên tiểu tử kia đi. Đừng có si tâm vọng tưởng rằng hắn còn có thể trở về Gia Mã đế quốc. Cho dù hắn có trở về, lão phu cũng sẽ là người đầu tiên lấy mạng hắn. Hơn nữa, Vân Lam Tông huỷ cả nhà hắn, ngươi với tư cách là tông chủ Vân Lam Tông, lập trường như vậy, cũng đã nói rõ giữa các ngươi sẽ tuyệt đối không có khả năng!"

Dứt lời, Vân Sơn đi ra ngoài đại điện, tay áo huy động, cửa chính nặng nề của đại điện ầm ầm đóng lại.

Nhìn cửa chính đóng chặt, bàn tay Vân Vận nắm chặt. Một lát sau, phía trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một chút cảm xúc buồn bã, đau thương.

Nguồn: tunghoanh.com/dau-pha-thuong-khung/chuong-667-FNjaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận