Đặc Công Tà Phi Chương 12

Chương 12
Ý Nghĩ

Đến cuối chợ, lại đi qua một con hẻm nhỏ dài bên tay trái, có một loạt nhà đá ở trong rừng cây.

"Tiểu thư, đây chính là lò rèn nổi danh nhất kinh thành rồi." Thị vệ đi trước dẫn đường dừng ở trước một căn nhà đá, ngón tay chỉ bảng hiệu, nghiêng đầu cung kính nói.

"Xảo đoạt thiên công?" (khéo léo tuyệt vời) Thượng Quan Ngưng Nguyệt men theo ngón tay thị vệ nhìn lên, nhíu mày đọc bốn chữ lớn khắc trên tấm bảng.

"Ở đây không chỉ thợ rèn có thể chế tạo gia dụng sắt thép hạng nhất, mà còn chế tạo các loại đao kiếm ám khí càng thêm xuất thần nhập hóa, tin tưởng chỉ có ở đây mới có thể chế tạo ra thứ ngươi hài lòng!" Hiên Viên Diễm hai mắt thâm thúy nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thanh âm hài hước nói.

"Vậy sao? Vậy thì vào nghiệm chứng thủ nghệ của bọn họ, xem một chút rốt cuộc có khéo léo tuyệt vời không, hay là nói khoác." Thượng Quan Ngưng Nguyệt thản nhiên nói, tiếp cất bước tiến vào bên trong. Hiên Viên Diễm khóe môi khẽ câu, cũng theo đuôi vào.

Ông trời, Thụy vương hôm nay đổi tính ư, không chỉ có lần nữa dễ dàng tha thứ thái độ phách lối của tiểu thư? Hơn nữa vô cùng tinh tế diễn vai người hầu? Truy Phong kéo kéo khóe miệng, sau đó cũng nhanh chóng tiến vào lò rèn.

"Không biết Thụy vương đại giá quang lâm, thảo dân không có từ xa nghênh đón, kính xin Thụy vương thứ tội." Trong nháy mắt nhìn thấy Hiên Viên Diễm, chưởng quỷ lập tức dẫn đầu một đám thợ rèn cung kính quỳ xuống đất.

"Trần chưởng quỷ lưu lại, những người khác đi làm việc của mình đi!" Hiên Viên Diễm khoát tay áo, âm thanh lạnh không chứa một tia nhiệt độ, thanh âm cùng với khi nói với Thượng Quan Ngưng Nguyệt là khác biệt một trời một vực.

"Dạ!" Đám thợ rèn cùng kêu lên đáp, tiếp bằng tốc độ nhanh nhất trở về làm việc của mình. Thanh âm kìm sắt với sắt, thanh âm đại chùy rèn sắt một lần nữa vang dội cả lò rèn.

"Nha đầu, tay nghề của Trần chưởng quỷ xuất sắc nhất nơi này. Ngươi hiện tại cũng nên thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta, cho ta biết ngươi rốt cuộc muốn chế tạo những thứ gì chứ?" Hiên Viên Diễm lười biếng bắt chéo cánh tay, hai mắt mỉm cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Đây không phải là Thượng Quan Ngưng Nguyệt nổi tiếng xấu xí nhất Long Diệu hoàng triều sao? Thụy vương luôn luôn lãnh khốc vì sao thái độ đối với nàng lại hòa ái như thế? Trần chưởng quỷ nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt vốn có chút chán ghét, nhưng Hiên Viên Diễm vừa dứt lời, chán ghét trong tròng mắt hắn lập tức thu lại. Hắn. . . Cũng không dám đắc tội với Thụy vương!

"Thượng Quan tiểu thư có gì yêu cầu cứ việc nói." Trần chưởng quỷ lập tức cung kính hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong eo, thanh âm khó có thể đè nén vui sướng. Thụy vương tự mình cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt tới chỗ hắn chế tạo đồ, tin này nếu như truyền ra ngoài, lò rèn của hắn nhất định danh tiếng sẽ càng thêm vang dội rồi.

"Ta cần chế tạo cái gì đều ở trên bản vẽ rồi, hi vọng Trần chưởng quỷ sau khi xem qua, vẫn tràn đầy tự tin với tay nghề khéo léo tuyệt vời của mình." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh nhạt quét mắt nhìn Trần chưởng quỷ, giễu cợt nói, tiếp nàng từ trong tay áo móc ra một xấp giấy đưa cho Trần chưởng quỷ.

Nàng cũng không phải không nhìn thấy Trần chưởng quỷ trong mắt vừa rồi lóe lên chán ghét, cũng hiểu rõ Trần chưởng quỷ hôm nay đối với mình thái độ cung kính dối trá là vì cái gì? Nịnh nọt người như thế, chỉ sợ tay nghề của hắn cũng chẳng ra sao.

"Thượng Quan tiểu thư yên tâm, cõi đời này chưa từng có thứ ta không chế tạo được." Trần chưởng quỷ vẻ mặt tràn ngập kiêu ngạo nhận lấy tập giấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa tới.

"Thượng Quan tiểu thư, ngài. . . Ngài không phải là muốn cùng thảo dân nói đùa sao? Ngài muốn những thứ đồ này cần gì tới lò rèn chế tạo, đi một chuyến đến tiệm trang sức liền có thể mua được một đống rồi." Trần chưởng quỷ sau khi xem xét bản vẽ trên tay, ngẩng đầu nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, kinh ngạc hỏi.

"Nha đầu, đi nửa ngày, hóa ra ngươi muốn chế tạo một chiếc nhẫn, một vòng tay à? Ngươi có phải là thiếu đồ trang sức, ta đưa cho ngươi, cần gì cực khổ chạy tới lò rèn đây? Chẳng lẽ dùng sắt chế tạo ra chiếc nhẫn cùng vòng tay rất đẹp sao?" Hiên Viên Diễm quét một vòng nhìn bản vẽ xong, khóe miệng không tiếng động co quắp.

"Xem một chút những bản vẽ sau, phía trên ta có đề ra yêu cầu." Thượng Quan Ngưng Nguyệt không có để ý tới Hiên Viên Diễm, mà là hai mắt lạnh nhạt quét qua Trần chưởng quỷ. Trần chưởng quỷ chậm rãi nhấc lên từng bản vẽ, mỗi một lần nhấc lên , sắc mặt của hắn liền nặng nề một phần. Khi hắn nhìn đến bản vẽ cuối cùng thì sắc mặt đã không chỉ dùng từ khó coi mà miêu tả được, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.

"Cái này. . . Cái này căn bản là không thể nào chế tạo ra a? Thượng Quan tiểu thư, ngài. . . Ngài đây không phải là cố ý gây khó dễ cho ta sao?" Trần chưởng quỷ giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, thanh âm mang theo chút khó chịu nói.

"Không ngoài dự liệu." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười lạnh, từ trong tay Trần chưởng quỷ thu hồi bản vẽ. Nếu quả thật đơn giản như vậy, nàng cần gì tới nơi này, tự mình động thủ liền có thể chế tạo được rồi!

"Nha đầu, có thể đưa bản vẽ cho ta xem qua không?" Hiên Viên Diễm kinh ngạc quét mắt Trần chưởng quỷ, tiếp đem bàn tay hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Không phải là chế tạo một chiếc nhẫn cùng một chiếc vòng tay sao? Tay nghề của Trần chưởng quỷ hắn rất rõ ràng, coi như nha đầu này đưa ra một chút yêu cầu, theo lý thuyết cũng không thể làm khó Trần chưởng quỷ a?

"Ta việc gì phải cho ngươi xem? Ngươi không có tay nghề khéo léo, nhìn có tác dụng gì chứ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày nhìn về phía Hiên Viên Diễm, lạnh nhạt nói.

"Không nên hẹp hòi như vậy nha, ta chỉ là xem một chút mà thôi, ngươi lại không tổn thất cái gì." Hiên Viên Diễm bỗng nhiên đoạt lấy bản vẽ từ trong tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngưng mắt lật nhìn . Thượng Quan Ngưng Nguyệt mắt trợn trắng, nhưng cũng không định đưa tay đi đoạt lại. Dù sao cho dù có thể chế tạo ra đồ như bản vẽ, nàng cũng là cần một lần nữa cải tiến, cho nên cho hắn nhìn chút cũng không sao!

"Cái này. . ." Mỗi một lần lật bản vẽ, sắc mặt Hiên Viên Diễm lại tăng thêm một phần kinh ngạc.

Trên bản vẽ không chỉ có vẽ ra từng bước để chế tạo, mà còn có nhiều chữ viết: vì để cho chiếc nhẫn cùng vòng tay ánh lên màu trắng bạc, phải dùng sắt tinh khiết chế tạo. Mà chiếc nhẫn kia nhìn ngoài mặt chỉ là một cái nhẫn nhỏ bé bình thường, nhưng một khi khởi động cơ quan bên trong, nó sẽ trong nháy mắt nở rộ thành hình dáng cánh sen, vả lại mỗi một cánh sen như lưỡi dao sắc bén vô cùng.

Về phần chiếc vòng tay, nhìn ngoài mặt cũng là hình dáng tròn tròn bình thường. Nhưng một khi khởi động cơ quan, sẽ có vô số miếng sắt nhỏ dài bén nhọn bắn ra bốn phía. Mà sau khi khởi động cơ quan, những miếng sắt nhỏ dài này sẽ mở ra, bên trong còn có vô số những lỗ nhỏ ngầm.

"Nha đầu, những thứ này đều là ngươi nghĩ ra sao?" Hiên Viên Diễm ngẩng đầu lên, hai mắt khiếp sợ nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Thì ra là nàng muốn rèn ám khí. Không tệ, nếu là cùng kẻ địch đánh nhau, trên tay ngươi cầm kiếm, như vậy kẻ địch nhất định sẽ đề cao cảnh giác. Nhưng nếu trên tay ngươi không có bất kỳ vũ khí gì, mà vốn là trang sức đeo trên người trong giây lát trở thành vũ khí, kẻ địch nhất định sẽ không kịp trở tay.

"Không phải là ta nghĩ ra, chẳng lẽ là ngươi?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt hừ lạnh một tiếng, đem bàn tay hướng Hiên Viên Diễm, ý tứ rất rõ ràng: xem xong rồi chứ? Xem xong rồi vậy vật nên quy chủ rồi.

"Chỉ sợ yêu cầu của ngươi,trên cõi đời này ngoài người kia ra, không có người thứ hai có thể làm được." Hiên Viên Diễm đem bản vẽ trả lại cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đồng thời không nhịn được tự mình lẩm bẩm.

"Người kia thực sự có thể làm được?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Hiên Viên Diễm, vàng độ cứng 2.5, bạc độ cứng 2.7, sắt độ cứng 6. Cho nên dùng sắt chế tạo ám khí, mới có thể đạt tới lực công kích tốt nhất.

Thế nhưng nơi này cũng không phải là thế kỷ hai mươi mốt khoa học kỹ thuật phát triển, cho nên phải đem sắt có độ cứng cao nhất theo yêu cầu của nàng chế tạo ra, quả thật so với lên trời còn khó hơn. Nàng cũng hiểu rõ điểm này, cho nên mới tới lò rèn thử vận khí một chút, nếu như vận khí không tốt, cũng chỉ có thể hạ thấp yêu cầu.

"Chỉ là. . . Người này tính tình cực kỳ cổ quái, sợ rằng dù ngươi đi tìm hắn, cũng chỉ nếm mùi thất bại mà quay về." Hiên Viên Diễm nhún vai một cái nói.

"Người nọ hiện tại ở nơi nào?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày hỏi.

"Nha đầu, nếu như ngươi đối với ta có thái độ thân thiện chút, ta liền dẫn ngươi đi." Hiên Viên Diễm nhếch môi tà mị cười một tiếng.

"Đi!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt mắt trợn trắng, đưa tay lôi kéo cánh tay Hiên Viên Diễm, đem hắn túm ra khỏi lò rèn. . .

Cùng lúc đó, bên trong phủ tướng quân --

"Tiểu thư đâu?" Thượng Quan Hạo sắc mặt nặng nề đứng ở sân viện Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nghiêng đầu hỏi quản gia.

"Tiểu thư mang theo thị vệ tên Truy Phong xuất phủ rồi, nghe nói là muốn đi đến lò rèn chế tạo một vài thứ." Quản gia khom lưng cung kính đáp.

"Lập tức phái người đem tiểu thư tìm trở về." Thượng Quan Hạo nắm chặt tay, giọng điệu vạn phần lo lắng.

"Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì?" Quản gia hai mắt kinh ngạc nhìn về phía Thượng Quan Hạo.

"Việc ta lo lắng nhất rốt cuộc cũng xảy ra. Quản gia, ngươi trước cho người gấp rút đem tiểu thư trở về, sau đó nhanh chóng triệu tập tất cả các thị vệ võ nghệ cao cường trong phủ, để cho bọn họ chuẩn bị vàng bạc châu báu bảo vệ tiểu thư chạy trốn đi!" Thượng Quan Hạo hít sâu một hơi, cắn răng nghiến lợi nói. . .

Nguồn: truyen8.mobi/t114683-dac-cong-ta-phi-chuong-12.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận