Đặc Công Xuất Ngũ Chương 283 : Khoái cảm báo thù.

Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 283: Khoái cảm báo thù.


Tác giả: Lân Gia Tiểu Lục
Nguồn: Sưu Tầm








Không hề nghi ngờ, nam tử gầy yếu cùng Từ Xuyên gia tộc có quan hệ với nhau. Trước kia Nhị ca từng hướng Diệp Phong đưa cho hắn xem một vật phẩm lấy xuống từ trên người thành viên kích sát nhẫn sát, trong đó có một thứ hắn nhìn thấy giống như đúc với cái dấu hiệu màu tím vừa rồi, mặc dù cái dấu hiệu kia chỉ xuất hiện có vài giây đồng hồ, nhưng Diệp Phong tuyệt đối không hoài nghi hai mắt của mình, theo bản năng một lần nữa đánh giá kỹ trung tâm lôi đài, hưởng thụ tiếng vỗ tay như sấm của người chiến thắng.

So với Diệp Phong, phản ứng của Trạch Khào Củ Phu có lớn hơn một chút, bởi vì hắn rõ ràng cái dấu hiệu kia đại biểu cho cái gì, cũng không phải là người TỨ Xuyên gia tộc thì đều có cái dấu hiệu kia, chỉ có thành viên nhẫn sát mới có tư cách đeo nó, đậy là tượng trưng cho thân phận cùng năng lực, thiếu một trong hai thứ đều không được, cho nên cho dù nguyên lão vài chục năm trong Tử Xuyên gia tộc cũng không có khả năng tới.



Từ vài chục năm đến nay, nơi này đưa ra vài thành viên nhẫn sát tổ đến thay mặt, nhưng không có một người quay lại. Trong mắt những người đó, võ quá chỉ là một trận giác đấu, không phải địa phương bồi dưỡng bọn họ, hơn nữa cái hội quản lý quần thể đặc thù kìa, căn bản không có người nào muốn đến chiêm ngưỡng một chút "mẫu giáo".

Mày hôm này, rốt cuộc nơi này cũng xuất hiện thành viên nhẫn sát. Trạch Khào Củ Phu cố gắng tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng xác định người nọ trên đài không phải là từ võ quán Tử Xuyên. Cho dù bản thân ở trên đài một hồi lâu cũng không có xuất hiện, nhưng cũng không phải rất lo lắng, với thân phận của đối phương khẳng định không có khả năng lấy tánh mạng của mình, đối với người tập võ mà nói, bị gãy mấy cái xương không tính là thương nặng gì, có thể nhìn thấy loại cao thủ cấp độ này, trên thực tế là vận khí của bản thân, tin tưởng sau khi thương thế lần, hắn sẽ tốt hơn rất nhiều.

Nhưng mà, đối với ánh mắt khiêu kích của nam tử gầy yếu kia cùng với sau khi nghe qua lời cảnh báo của đối phương, loại ý nghĩ này của Trạch Khào Củ Phu hoàn toàn bị kích nát.

"Trạch Khào tiên sinh, ngài chẳng lẽ định cho con của ngài nằm ở nơi này sao? Tôi cũng không dám cam đoan 1' sau hắn có tắt thở không. Tôi xuống tay chưa từng biết nặng nhẹ." Nam tử gầy yếu nhìn thân hình cường tráng đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích, lắc đầu. J.M lập tức lớn tiếng nhắc nhở, âm thanh vang khắp toàn trường, đè xuống tiếng vỗ tay cùng tiếng thét chói tai, làm cho khán giả đang trong cơn hưng phấn rất nhanh liền tỉnh táo lại. Tất cả đều đem ánh mắt nhìn Cadic Sawajiri.

Từ khi là người cai quản võ quán Tử Xuyên, chưa có người nào dám trước mặt mọi người la hét với hắn như vậy, rất rõ ràng, nam tử gầy yếu kia không phải là hướng về tiền thưởng mà đến, rất nhiều người đều muốn nhìn xem phản ứng của vị lão quán chủ này, xem một chút xem sau khi người mạnh nhất của võ quán bị đánh bại, hắn dùng cách gì để giữ gìn tôn nghiêm đệ nhất gia tộc.

Trạch Khào Củ Phu nhíu mày, cố gắng duy trì tỉnh táo. Ý bảo người bên cạnh nhanh lên lôi đài đem Trạch Khào Nhất Lang xuống, chuyển vào phòng cấp cứu phía sau. Nội tâm thì lại âm thầm suy nghĩ về động cơ của nam tử trên lôi đài, võ quán này thuộc về gia tộc Tử Xuyên chuyện này ai cũng biết, người này không có khả năng không biết. Hành vi như vậy không nghi ngờ gì chính là đang đạp một cước vào mặt người là gia chủ như mình, cho dù nam tử gầy yếu này là thanh viên nhẫn sát, chỉ sợ là cũng không thể đảm đương nổi.

Trầm mặc một hồi lâu, Trạch Khào Củ Phu giơ tay lên, việc đã như vậy rồi không thể quên chức trách gia chủ của mình được.

Sau khi cúi xuống phân phó, Tiểu Tuyền gật đầu, một lần nữa trở lại lôi đài.

Nhân sinh chung quy có rất nhiều lần đầu tiên, hơn nữa mỗi lần đầu tiên đều giống nhau, người trong cuộc đều là vô cùng khẩn trương. Tiểu Tuyền hiện tại cũng vô cùng khẩn trương. Bởi vì sắp sửa tuyên bố cái tên dành quán quân không phải là Trạch Khào Nhất Lang, hắn từ khi tiếp nhận công việc chủ trì tới nay, còn chưa từng gặp qua loại tình huống này, hôm nay là lần đầu tiên.

"Người chiến thắng trong trận lôi đài khiêu chiến Tử Xuyên võ quán là..." Sau khi điều chỉnh hô hấp, Tiểu Tuyền rốt cuộc cũng khôi phục lại phong thái như trước, hăng hái hô lên một câu, bất quá hắn đột nhiên ý thức được một vấn đề, bản thân hắn còn chưa biết tên gọi của tân thần tượng mới là gì, đỏ mặt lên, vội vàng thấp giọng hỏi lại:" Xin hỏi ngài tên gọi là gì?"

Nam tử gầy yếu mỉm cười, đồng dạng cũng thấp giọng trả lời vấn đề của người chủ trì.

Lúc này Tiểu Tuyền vẫn đang còn bản thân vì nhất thời khinh suất mà tự trách, căn bản không có suy nghĩ nhiều, tới lúc nhận được đáp án liền thốt lên:" Người chiến thắng trong trận lôi đài khiêu chiến Tử Xuyên võ quán là... Tiểu Lâm Khang Phu!"

Tại cái thời đại mà thần tượng xuất hiện lớp lớp này, nhất định sẽ gặp phải Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết ở trên bờ cát, vài phút trước Nhất Lang còn đang hưởng thụ tiếng hò hét vì chiến thắng. Trong nháy mắt liền tới Khang Phu. Tất cả đều dúng tiếng vỗ tay chói tai biểu đạt sự kính ngưỡng vô hạn đối với người mạnh.

Tiểu Tuyền rất thích thú loại hào khí này, thiếu chút nữa là hét lên cùng với khán giả. Nhưng mà, sau khi ánh mắt lỡ đãng nhìn qua khuôn mặt của lão quán chủ, thần sắc hưng phấn trên mặt lập tức biến mất không thấy đâu. Bởi vì đối với chủ nhà Tử Xuyên võ quán mà nói, chuyện này không phải là chuyện đáng cao hứng. Sắc mặt tựa như tro tàn của Trạch Khào Củ Phu đã nói lên tất cả, cho nên hắn liền vội vàng phát huy tiềm chết diễn viên, cùng lãnh đạo nhất trí, làm ra bộ dáng đau lòng.

"Tiểu Lâm Khang Phu..." Diệp Phong mặc niệm cái tên này, ánh mắt không dời chăm chú nhìn vào thần sắc trên mặt Trạch Khào Củ Phu. Cá nhân hắn phát hiện một hiện tượng thú vị, chính là lão đầu này đang tỉnh táo nhưng sau khi nghe thấy bốn chữ "Tiểu Lâm Khang Phu" của tên chủ trì, vẻ mặt liền kịch liệt biến hóa. Căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, có thể khẳng định một kết luận: Trạch Khào Củ Phu biết cái tên này, hơn nữa lúc trước còn có quan hệ với người này.

Đúng như Diệp Phong đoán, Trạch Khào Củ Phu không chỉ biết tới cái tên Tiểu Lâm Khang Phu này, mà còn rất quen thuộc, bởi vì cái tên này chính là tên người con ruột của hắn, chỉ là người con này của hắn không phải thê tử của hắn sinh ra, mà là sản phẩn của một đoạn tình cảm lưu luyến, cho nên mới có thể cho nó mang họ mẹ.

Nếu như không phải xuất hiện tình huống ngoài ý muốn này, hắn sẽ vời vị cao thủ nhẫn sát này đến phòng phía sau, làm cho rõ tất cả mọi chuyện, nhưng sau khi trong lòng vừa động, liền cảm thấy do dự. Ngay khi hắn còn đang do dự, người chiến thắng hôm nay đã nhảy xuống lôi đài, lắc mình biến mất trong đám động. Nhớ lại khuôn mặt xấu xí trải qua nhiều bi thương đó, bên tai còn vang lên ngôn ngữ khiêu khích kiêu ngạo, Trạch Khào Củ Phu suy đoán trong lòng, nếu như người nọ là thật. Vậy không nên giải thích, chỉ là sâu trong nội tâm hắn vẫn có một thanh âm khác không ngừng an ủi mình: Tiểu Lâm là một trong mười đại dòng họ tại R quốc, cái tên Khang Phu này cũng không hiếm thấy, tình huống trùng tên cũng là chuyện bình thường, Tiểu Lâm này có lẽ cũng không phải là Tiểu Lâm. Lúc hắn còn đang rối rắm trong loại mâu thuẫn này, thì một tên đệ từ từ cánh cửa bên cạnh luận võ đài vội vả chạy vào, đi nhanh tới trước mặt Trạch Khào Củ Phu, thì thầm mấy câu. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

Trạch Khào Củ Phu nhíu mày lại, vội vàng đứng dậy, theo người đó đi tới cánh cửa bên cạnh.

Ai cũng không ngờ tới Tiểu Lâm Khang Phu ngay cả tiền thưởng cũng chưa cầm, càng không ngờ tới lão đại Tử Xuyên võ quán ngay cả một câu cũng không nói liền rời đi. Đợi đến sau khi khán giả phản ứng lại, ngay cả diễn viên biểu diễn trận này cũng biến mất tiêu, ngay cả cơ hội chụp ảnh ký tên cũng không có.

Đương nhiên, vẫn có một số người vội vàng đuổi theo diễn viên của ngày hôm nay, về phần những người này hiển nhiên là đang thực hiện nghề nghiệp. Không ai hoài nghi thực lực của đội chó săn, Trạch Khào Nhất Lang của Tử Xuyên võ quán độc bá lôi đài gần trăm trận lại bị hạ gục bởi một chiêu, sự cường đại như thế, phàm những con chó săn của giới giải trí đều đã xâm nhập đào móc sự việc này. (Chó săn: cách dùng gọi các phóng viên lấy tin tức!)

Cùng với các con chó săn giống nhau, Diệp Phong cũng muốn đào móc một số tư liệu về vị Tiểu Lâm Khang Phu tiên sinh này, tốt nhất là ngay cả màu sắc quần lót người đó thích mặc cũng biết rõ ràng. Cho dù việc mới đến trước mắt mà thôi, hắn đối với bối cảnh của Tiểu Lâm Khang Phu hoàn toàn không biết gì cả, nhưng cái dấu hiệu kia lại giống như đúc với thành viên nhẫn sát của Tử Xuyên, điều này làm cho hắn cảm thấy hứng thú.

Trong khi Diệp Phong đang vội vàng tìm kiếm trong trung tâm Tử Xuyên gia tộc, thì Tiểu Lâm xuất hiện, điều này làm cho hắn có chút hưng phấn. Bất quá hưng phấn này chỉ trong nháy mắt, tố chất nghề nghiệp nói cho hắn biết phải cẩn thận theo dõi, bởi vì người như thế khẳng định năng lực phản trinh sát vô cùng lợi hại, nếu như sử dụng phương thức của mấy con chó săn bên cạnh hắn khẳng định là không thể thực hiện được.

Quả nhiên, sau hai cái rẽ, bên cạnh Diệp Phong đã không còn người đồng bạn nào. Ở cái thời đại này, minh tinh thần tượng có thói quen đi xe riêng, mà bọn chó săn này ai cũng khổ luyện tuyệt kỹ lái xe như bay, căn cứ vào điều này, nên bọn họ đã lãng quên bản lãnh trên đôi chân. Nhưng hôm nay mục tiêu của bọn họ không phải là người bình thường. Không nói tới vượt nóc bay qua tường, chỉ cần chạy như vậy, chạy đi chay lại một hồi liền có một nhóm người mệt ngã ra rồi.

Tiểu Lâm Khang Phu lúc này cũng đạ đi chậm lại, quay đầu lại nhìn xem một chút đã không còn thấy người nào, khịt mũi cười. Nếu như bản thân thật sự bị bọn phế vật đó theo dấu, thì cũng không được thiếu chủ, không, phải là gia chủ, cho vào tổ nhẫn sát rồi. Lại đi quanh trung tâm khu phố hai vòng, lúc này mới tin chắc rằng phía sau không có cái đuôi nào nữa, hắn mới chặn một chiếc taxi, hướng tới địa phương đã ước định đi tới. Hắn vốn không có ý thức được, vài giây đồng hồ sau, tại nơi mà hắn đón xe, một gã thanh niên mặc hắc y đồng dạng cũng đứng ở đó.

Trong một quán bar cao cấp phía tây Kinh Đô, một nam nhân trung niên ngồi xuống ở một góc u ám, lẳng lặng thưởng thức ly rượu trong tay, kỳ thật, hắn thích rượu mạnh, chỉ là đã nhiều năm không có uống qua. Lấy điện thoại cầm tay nhìn thời gian một chút, khóe miệng không khỏi lộ ra ý cười nhàn nhạt, nghĩ đến chuyện đó hẳn là kết thúc rồi.

Trong nháy mắt khi hắn buông chén rượu xuống, trước cửa quán bar xuất hiện một thân ảnh gầy yếu, trên khuôn mặt đầy sẹo dưới ánh đèn u ám trong có vẻ rất kinh khủng, phàm những ai nhìn thấy khuôn mặt này đều mau mau tránh ra xa, mặc dù thần trí người này cũng không kém các thiếu niên khác.

"Sư phụ, Trạch Khào Nhất Lang khẳng định là tàn phế!" Không sai, người có khuôn mặt kinh khủng này chính là Tiểu Lâm Khang Phu, hắn trực tiếp đi đến trước mặt nam tử trung niên, duỗi tay lấy một ly hồng tửu đã để sẳn trên bàn, uống cạn một hơi, trong ánh mắt lộ ra thần sắc hưng phấn không nói nên lời, đây là khoái cảm khi báo thù.

Nam tử trung niên cười cười, hắn có thể giải thích được, bởi vì hắn cũng biết loại cảm giác này.

Nguồn: tunghoanh.com/dac-cong-xuat-ngu/chuong-283-aBjaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận