Đế Quốc Cuồng Lan
Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Chương 98: Đêm Khuya
Ads
Đêm đen là đêm giết người, gió mạnh là phóng hỏa, tối nay cảhai hình thức khác nhau khó có được đều xuất hiện, mặt trăng bịmột tầng mây đen dày đặc che chắn, gió táp mang theo tiếng rít thổi qua đường chân trời, những nơi mà gió đi qua, xoáy lên từng làm sóng cây cỏ.
Phương lão sinh, người cực độ phẫn hận đối với sông Bạch Long, sau khi hành quân gấp đến địa điểm đã định trước, toàn quân đi qua Thải Hồng Kiều mới bắt đầu nghỉngơi, không chỉnói đám binh lính của mình mà ngay cảbản thân Phương lão sinh đều mệt đến ngất ngư. Tuy Phương lão sinh xuất thân từ cường hào Thổ tộc, nhưng ít khi y phải lắc lư suốt một ngày trên lưng ngựa, cho nên Phương lão sinh chuyển giao nhiệm vụ phòng thủ quân doanh cho thủ hạchính là hai Đại quân sư, bản thân y đi nghỉngơi.
Dưới trướng Phương lão sinh không có kỵ binh, đám binh sĩ chạy một ngày vừa mệt mỏi lại buồn ngủ, không có ai muốn tiếp tục vất vả, trải qua một phen cãi lộn kịch liệt, rốt cục có một đám binh sĩxui xẻo tiếp nh
ận trách nhiệm tuần tra ban đêm, mặc kệ bọn hắn chửi bới ở trong lòng như thế nào, nhưng không người nào dám từ bỏ nhiệm vụ, tốp năm tốp ba binh sĩdù có muốn mở to như thế nào cũng không thểmở được con mắt, ch
ậm rì rì đi tuần tra trong doanh trại cùng bên ngoài nơi trú quân.
Phương lão sinh cùng bọn thủ hạcủa hắn đều cho rằng Thải Hồng Kiều là một địa phương an toàn, cái gọi là tuần tra ban đêm chỉlà làm dáng một chút. Có người tuần tra ban đêm đại biểu rằng bọn hắn không phải là một đám ô hợp, mà là một quân đội, mặc cho ai cũng không ngờtới là ở trong một cánh rừng r
ậm ở đó khoảng hai dặm, có một sát thần đang lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của bọn hắn.
"Chỉnh đốn trang bị!" Lý Tiêu Vân nhẹ nhàng truyền mệnh lệnh.
Một sĩbinh hóp lưng lại như mèo chui vào trong rừng r
ậm, đám binh sĩđang tranh thủ thời gian nghỉngơi ở trong rừng r
ậm liên tiếp bịđánh thức, bọn hắn thuần thục sửa sang lại trang bị, từng người một đi theo nhau lặng lẽ đi ra khỏi rừng r
ậm. Vì không đểcho các binh sĩtụt lại phía sau trong màn đêm đưa tay không thấy năm ngón, Lý Tiêu Vân đã mệnh lệnh tất cảbinh sĩ đều quấn một mảnh vải trắng ở trên cánh tay, hơn nữa ba ngũ trưởng cùng một tiểu đội trưởng sắp xếp đứng từ đầu đội ngũ cho tới cuối đội ngũ, cũng không hề e ngại sử dụng chuôi kiếm nhẹ nhàng đánh vào khôi giáp của mình, phát ra tiếng va chạm nhẹ nhàng, cho binh lính phía sau một phương hướng.
Khác với bầu không khí tràn ng
ập sát khí trong rừng r
ậm, tên bộ tướng của Phương lão sinh, không thểkhông phụ trách tuần tra ban đêm thấp giọng mắng vài câu rồi vụng trộm chạy đi nghỉngơi, trên làm dưới theo, người tuần tra ban đêm càng ngày càng ít, cuối cùng ngay cảdầu đốt lửa cũng hết, cho đến khi ngọn lửa tắt cũng không có người chú ý, toàn bộ trên dưới trong quân doanh đều chìm vào tiếng ngáy như sấm.
"Các huynh đệ! Đi theo ta!" Lý Tiêu Vân nhẹ giọng hạlệnh một câu, ch
ậm rãi rút trường kiếm, d
ẫn đầu tiến về phía trước.
Bọn binh lính cũng rút trường kiếm của mình ra, cùng đi về phía trước, mặc dù đối diện là một quân doanh không hề có đề phòng, nhưng nhân số của đối phương có hơn hai nghìn người, vượt xa bên mình, mặc dù những binh lính này có đảm lượng đi theo thủ lĩnh của mình đột kích doanh, thế nhưng ai nấy đều ôm giác ngộ hẳn phải chết. Nếu muốn nói trong lòng không có một chút khẩn trương thì tuyệt đối không thể. Càng lúc khẩn trương thì lại càng dễ dàng xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, ngay khi bọn hắn lần mò đi đến cách đống lửa ở cổng quân doanh chưa đủ hai mươi mét, một sĩbinh trượt chân vào một tảng đá, nặng nề ngã nhào trên đất, trường kiếm trong tay cũng bịquăng ra ngoài, thân kiếm đâm vào trên một khối đá, phát ra “Cạch” một tiếng.
Lý Tiêu Vân trông thấy binh lính ôm trường côn ngồi dưới đất ngủ say ở trước cổng quân doanh khẽ lay động thân thểmột cái, biết rõ hành động của bên mình sắp sửa bại lộ, hắn dứt khoát đi nhanh, bắt đầu chạy thẳng hướng về cổng quân doanh.
Binh sĩthủ hạcủa Lý Tiêu Vân vội vàng chạy đuổi theo, một ngũ trưởng oán h
ận đá tên binh sĩté ngã một cước, thấp giọng quát mắng: "Móa nó, nếu tiểu tử ngươi giết không đủ mười tên, trở về Lão Tử liền lột da của ngươi! Nhanh lên đứng lên cho ta!"
Người binh lính kia đỏ bừng cảkhuôn mặt đứng lên, đi tới nhặt trường kiếm của mình lên: "Mười tên thì mười tên!"
"Lão Tử thay ngươi kiểm tra!" Một người lính khác cười hì hì nói tiếp một câu.
Binh lính địch trước cổng quân doanh hoảng hốt bừng tỉnh từ trong mộng, một trăm người cùng chạy bộ phát ra tiếng động quảth
ật khá lớn, huống chi âm thanh khôi giáp va chạm vào nhau vang lên vô cùng rõ ràng trong màn đêm, đáng tiếc, dù sao nông phu cũng chỉlà nông phu, nông phu không trải qua huấn luyện có thểhọc được tính tàn bạo, nhưng không thểhọc được khảnăng ứng biến.
"Cái . . . . Người nào?" Một binh sĩcủa Phương lão sinh ngơ ngác nhìn Lý Tiêu Vân đằng đằng sát khí, thốt lên: "Khẩu lệnh. . . . Thiên vương! !"
"Vô Địch. . ." binh sĩkhác của Phương lão sinh ngây thơ đáp lại khẩu lệnh, bất chợt nhìn thấy Lý Tiêu Vân đã bổ nhào vào phụ c
ận, hắn sợ tới mức gào lên một tiếng 'Má ơi', ném côn gỗ xuống, quay người chạy vào bên trong quân doanh.
Quân doanh này là một quân doanh mà Lý Tiêu Vân thấy rất đơn sơ, cái gọi là cổng quân doanh cũng chỉlà hai cây gỗ dựng thẳng mà thôi, cộng thêm một cây đại kỳ chữ‘ Phương”, bốn phía quân doanh cũng không có chướng ngại v
ật, càng không có các loại phương tiện như cạm b
ẫy, chông sắt, bán mã tác *(giăng dây ở chỗ tối đểgạt ngã người ngựa của đối phương), quân doanh này có thểbịtấn công từ bất kỳ phương hướng nào.
Sở dĩLý Tiêu Vân lựa chọn nơi đây làm hướng đột phá là vì có hai nguyên nhân, một là bởi vì nơi này có bó đuốc nhiều, không lâu trước đó đều được thay mới, mà đại đa số bó đuốc trong quân doanh đều đã tắt lửa; hai là vì hiện tại có gió Đông Nam, nếu như đánh vào từ phía h
ậu doanh, đốt quân doanh đối phương, đối tượng bịđốt cháy lại chính là bọn hắn. Tuy Lý Tiêu Vân không phải là danh tướng biết cái gì gọi thiên văn, địa lý, có thểbày mưu nghĩkế, nhưng phương pháp lợi dụng mưa gió nước lửa thì là kiến thức cơ bản mà mỗi quan quân bình thường đều phải biết.
Có mấy binh lính địch vừa mới tỉnh lại v
ẫn còn ngây người ngơ ngác chờLý Tiêu Vân trảlời, mà Lý Tiêu Vân dùng trường kiếm trong tay mình cho đám binh lính đối phương một đáp án rất trực tiếp, mũi kiếm đảo qua, huyết hoa bắn tung toé, đám binh lính địch còn sót lại cùng tiếng lên những tiếng kêu kì quái rồi bỏ chạy vào trong quân doanh, không một ai nghĩđến đi gõ trống tr
ận ở trong cổng quân doanh.
"Giết!" Lý Tiêu Vân nhảy một bước, đuổi theo một binh lính địch, từ phía sau lưng chém ngã tên lính xuống đất, tiếp theo hắn thu
ận tay tháo xuống một bó đuốc, đuổi theo binh lính địch tiến vào trong quân doanh..
Đám binh sĩ của Lý Tiêu Vân cũng có lấy ra bó đuốc của mình, cũng có người lấy bó đuốc của đối phương, giết người phóng hỏa, giết người phóng hỏa, hai từ này hỗ trợ l
ẫn nhau, chặt chẽ không thểphân chia, thế lửa có thểkhiến cho địch binh càng thêm bối rối, cũng có thểlàm cho quân mình giết chết càng nhiều đối thủ hơn nữa.
Đúng lúc này, ở trên một ngọn núi thấp bé cách quân doanh của Phương lão sinh khoảng bảy, tám dặm, mấy kỵ mã trinh sát đang kinh ngạc nhìn ánh lửa phía trước.
"Đầu lĩnh, phía trước có tình hình quân địch!"
"Nói nhảm! Ngươi cho rằng chỉmột mình ngươi mở to mắt thôi hả? !" Người được xưng là 'Đầu lĩnh' cười mắng một câu: "Hai người các ngươi l
ập tức trở lại bẩm báo thống lĩnh đại nhân, ta cùng Tiểu Tam đi lên xem sao!"
"Được, vừa vặn ta còn không được nói chuyện cùng thống lĩnh đại nhân, ha ha. . ."
"Cũng khó trách thống lĩnh đại nhân không tìm ngươi nói chuyện, với dáng vẻ lén lút th
ậm thụt của ngươi, đi đến chỗ nào cũng đều làm phiền người khác." Một trinh sát khác cười đâm một câu.
"Ngươi biết cái gì! Lão Tử gọi đây là tinh thần! !" V
ậy tên trinh sát bịchâm chọc có dáng vẻ lén lút th
ậm thụt trừng mắt, thế nhưng ánh mắt của hắn xác thực nhỏ, dáng vẻ càng trông tức cười.
"Đừng *** đánh cái rắm, muốn làm trễ nãi quân tình sao!" Người được xưng là 'Đầu lĩnh' quát: "Hai người các ngươi trên đường cẩn th
ận một chút, thà rằng ch
ậm một chút, cũng không được xảy ra sơ xuất." Sắc trời quá đen, tuy bọn hắn cầm theo bó đuốc, nhưng nếu như phóng ngựa phi nước đại, không một ai dám đảm bảo là không gặp chuyện không may.
"Đã biết, đầu lĩnh." Tên trinh sát 'Tặc mi thử nhãn l
ập tức quay chiến mã, ngay khi hắn phi ngựa về phía sau đã đểlại một câu: "Đầu lĩnh cái gì cũng đều tốt, th
ậm chí cảưa thích bà bà mụ mụ. . . ."
"Đclmm!" Người được xưng là đầu lĩnh muốn mắng vài câu, thế nhưng người bịquát mắng đã chạy xa, hắn lắc đầu nói: "Tiểu Tam, tắt đuốc đi, chúng ta đi tới bên kia xem đến tột cùng đã xảy ra."
"Vâng!" một trinh sát khác trảlời một tiếng, quay mình xuống ngựa, gí cây đuốc xuống mặt cỏ, sau đó hắn gi
ẫm mấy cước. Sau khi bó đuốc bịd
ập tắt, hai kỵ mã trinh sát thừa dịp bóng đêm, không nhanh không ch
ậm chạy về phía trước.
truyện copy từ tunghoanh.comLúc này Lý Tiêu Vân đã lâm vào khổ chiến ở bên trong quân doanh của Phương lão sinh, nếu như dùng hơn ngàn binh lực thành công đánh lén ban đêm quân doanh của hai ngàn người, đó là thắng lợi; dùng năm trăm người đánh lén ban đêm lấy được thắng lợi huy hoàng, dùng ba trăm người đánh lén ban đêm nếu như cuối cùng có thểthành công sẽ l
ập tức trở thành kỳ tích, kỳ tích th
ật sự mười phân vẹn mười!
Một trăm người quá ít! Trong lòng Lý Tiêu Vân xuất hiện một cơn đau bất đắc dĩ. Bau đầu khi tiếng đánh vào trong doanh, bọn hắn không hao phí bao nhiêu lực khí, thứnhất binh lính địch bịđánh bất thình lình, ánh lửa bay lên bốn phía khiến cho binh lính đối phương càng thêm hoang mang lo sợ; thứhai binh lính địch sử dụng vũ khí vô cùng đơn sơ, đại bộ ph
ận binh lính đều dùng côn gỗ là chính, th
ậm chí còn một số binh lính địch cầm cuốc, mũ trụ của Lý Tiêu Vân chính là bịmột cây côn gỗ đánh rớt, đáng tiếc côn gỗ nhiều nhất chỉcó thểgây nên vết thương nhẹ đối với lính bộ binh mặc khôi giáp, mà Lý Tiêu Vân chỉcần trở tay một kiếm lại hầu như chém đứt cổ đối thủ.
Nhưng sau khi đánh giết vào trung quân, tình hình không giống với lúc trước, quân địch chẳng những đã t
ập trung được một bộ ph
ận bại binh, mà còn có một bộ ph
ận quân đầy đủ sức lực mặc nguyên bộ khôi giáp, trong tay có thương nhọn, cũng có trường kiếm. Ngoại trừ có xạthủ bắn cung hay không thì địch nhân có trang bịkhông khác biệt lắm so với bên mình. Đáng tiếc địch nhân không có cung thủ, mình cũng không có, tr
ận t
ập kích quân doanh đối phương ban đêm, cung thủ có tác dụng quá nhỏ, không bằng đểcho bọn họ phòng thủ bến đò sông Bạch Long, Lý Tiêu Vân không mang theo bất kỳ lính cung thủ nào.
Lý tiêu Vân biết rõ ràng rằng một khi địch nhân trang bịkhông khác biệt lắm so với quân mình, điều này giải thích bên mình đã giết chỗ quan trọng của quân địch, chỉcần có thểlại đột phá thêm một bước, có lẽ có thểbắt gặp Phương lão sinh, chỉcần có thểgiết chết Phương lão sinh bên mình tất sẽ giành được đại thắng! Nếu như có thểnhìn thấy Phương lão sinh, hắn tình nguyện hi sinh tánh mạng của mình, đổi lấy một kết cục đồng quy vu t
ận, nhưng là. . . . bên mình chỉcó một trăm người!
Lý Tiêu Vân hét lớn một tiếng, né tránh hai mũi thương nhọn từ phía trước mặt đâm tới, tay cầm trường kiếm vung lên, dễ dàng chém đứt một cánh tay của đối phương, đối phương kêu lên một tiếng thảm thiết cùng với máu tươi bay lên, Lý Tiêu Vân đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, tiếp theo đầu liền truyền đến cơn đau nhức kịch liệt , Lý Tiêu Vân thân bất do kỷ quơ quơ, té xuống mặt đất.
Đó là một binh sĩPhương lão sinh, nghe thấy tiếng kêu cuống quít nên chạy ra từ trong doanh trướng, lại phát hiện bản thân minh đã quên cầm vũ khí. Mắt thấy địch nhân hung thần ác sát xông tới gần, hắn cuống quít nhặt lên một hòn đá chừng bằng nắm tay từ trên mặt đất, thu
ận tay quăng tới, không ngờlại rất trùng hợp, không ngờđánh trúng đầu Lý Tiêu Vân, rất trùng hợp là mũ trụ của Lý Tiêu Vân đã bịngười đánh rớt trong lúc kích chiến.
"Ta đánh trúng! !" tên binh sĩcủa Phương lão sinh kêu lên.
Một binh sĩkhác của Phương lão sinh mắt thấy có thểchiếm được tiện nghi, vội vàng xông về phía trước một bước, dùng thương nhọn trong tay đâm về phía Lý Tiêu Vân trên mặt đất.
"Bảy!" Cùng với một tiếng gào thét, một thân ảnh xông tiến lên, vung kiếm đánh thương nhọn ra, tiếp theo thân ảnh tiếp tục xông lên phía trước, trường kiếm không lưu tình chút nào đâm vào lồng ngực binh lính địch, người này chính là binh sĩlúc trước bởi vì khẩn trương mà ngã nhào trên đất, giờphút này hắn đã giết đỏ cảmắt.
Không đợi hắn rút trường kiếm từ trong lồng ngực binh lính địch ra, một thương nhọn từ bên cạnh đâm tới, nhanh chóng đâm vào bụng của hắn. Hắn phát ra một tiếng cười điên cuồng, dùng bảvai đánh vào ngực tên binh lính bịđâm chết ở phía trước, mượn lực rút trường kiếm ra, sau đó quay người chém về phía đối thủ đã đâm mình: "Tám tên! !"
Tên lính địch cầm thương nhọn đã bịsợ tới mức choáng váng, hắn không phải sợ vì phải cầm thương nhọn đâm người, mà là cho tới bây giờhắn chưa từng thấy một người không muốn sống! Thương nhọn vốn đã đâm trúng bụng dưới đối phương, tên đó v
ẫn xông lên, không những mình bịbức lui hai bước, mũi thương dài còn lộ ra từ phía sau lưng đối phương, mang theo một chùm máu tươi rất đẹp mắt. Mắt thấy đối phương với đôi mắt đầy máu tươi mở trừng trừng đang tới gần, hắn sợ tới mức mất hết can đảm, hú lên một tiếng quái dị, muốn vứt bỏ thương đào tẩu, đáng tiếc lúc này trường kiếm của đối phương đã đâm vào cổ hắn.
Trước mặt có rất nhiều binh lính đối phương, tên binh sĩhoàn toàn bỏ qua chuyện sống chết vừa mới đâm chết binh lính địch, lại một lần nữa bịmấy mũi thương từ hai bên trái phải đâm trúng, một mũi thương đã đâm trúng xương sườn, một cái khác đã đâm trúng bắp đùi của hắn, khiến hắn cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, không thểđộng đ
ậy. Mũi thương còn lại đâm vào hộ giáp trước ngựa hắn, tuy không thểmang đến tổn thương trí mạng cho hắn, nhưng lực tấn công cường đại đánh trúng thân thểcủa hắn khiến cho hắn ngã ngửa, rồi lại bịhai mũi thương ở xương sườn cùng trên đùi cứng rắn kéo lại. Dưới sức đẩy kéo, miệng vết thương ở xương sườn cùng trên đùi của hắn đã bịkéo to ra như miệng chén trà, máu tươi róc rách chảy ra.
Đây là một cơn đau nhức kịch liệt khó có thểnói nên lời, người lính kia phát ra một tiếng gào thét kinh thiên động địa, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, nội thương của hắn còn chưa tới mức máu tươi chảy ngược nh
ập khí quản, thực quản, ngụm máu tươi này là vì hắn không chịu nổi cơn đau nhức kịch liệt, cắn nát đầu lưỡi phun ra.
"Chín. . . ." Cùng với một tiếng kêu kì quái mơ hồ không rõ, binh sĩđã nhất chết dùng chút sức lực cuối cùng của mình ném trường kiếm về phía trước, vừa vặn đã đâm trúng tên lính đối phương đã gào thét 'Đánh trúng' 'Đánh trúng', mũi trường kiếm cắm thẳng vào hốc mắt tên binh lính địch.
nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.mTên binh lính địch rất khéo léo dùng tảng đá đánh bại Lý Tiêu Vân, giờphút này lại càng khéo léo bịđịch thủ phi kiếm đâm vào hốc mắt, coi như là ác giảác báo.
Lại có binh lính địch vọt lên, vung lên trường kiếm bổ trúng bảvai binh sĩđã nhất chết, không đợi tên binh lính địch rút trường kiếm ra, binh sĩđã nhất chết phá lên cười ha ha đầy quái dị, tiến lên ôm lấy đối thủ, há miệng cắn vào cổ họng đối phương.
Không có ai cam nguyện mình bịngười khác cắn chết tươi, cũng không người nào nguyện ý nhìn xem đồng bạn của mình bịđịch nhân cắn chết tươi, tên binh lính bịcắn điên cuồng giãy dụa, quyền đấm cước đá với ý đồ hất đối thủ ra, từng mũi thương nhọn nhọn một từ bên cạnh đâm vào thân thểbinh sĩđã liều chết, nhưng hết thảy tất cảcũng không thểkhiến đểcho binh sĩđã nhất chết thảlỏng miệng mình.
Lý Tiêu Vân đã lung la lung lay đứng lên từ trên mặt đất, chứng kiến tình cảnh đau buồn trước mắt, đôi mắt hắn như muốn nứt ra, hắn điên cuồng hô một tiếng: "Giết ...! !" Vung vẩy trường kiếm xông vào chiếm giết giữa đám binh lính địch. Đám binh sĩ sau lưng Lý Tiêu Vân cũng tinh thần mãnh liệt đang cao, hô to một tiếng: "Giết! ! !" cùng theo sau Lý Tiêu Vân xông về phía trước.
So sánh với đối phương, đám binh sĩ của Phương lão sinh đều bịtình cảnh vừa rồi dọa bểm
ật, nhìn thấy khí thế của đối thủ như cầu vồng mà xông tới, bọn hắn không hẹn mà cùng hú lên quái dị, tháo chạy về phía sau, thế nhưng bọn hắn lại va chạm với binh lính bên mình đang xông tới từ đằng sau. Trong lúc nhất thời, binh lính của Phương lão sinh trở nên vô cùng hỗn loạn.
Đột nhiên, một sự việc rất kỳ diệu đã xảy ra, người truy không đuổi, người trốn cũng không trốn, tất cảmọi người đều ngây người đứng ngay tại chỗ, nghiêng tai nghe ngóng cái gì đó, ngay cảLý Tiêu Vân cũng không ngoại lệ.
Mặt đất đang không ngừng chấn động, từ xa xa truyền đến tiếng vó ngựa rầm rầm, tiếng vó ngựa càng lúc càng lớn, giống như thủy triều cuốn tới nơi này.
"Các huynh đệ, đứng vững! Thống lĩnh đại nhân tới rồi, thống lĩnh đại nhân tới rồi! ! !" Một tiếng hí phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ngắn ngủi, hai kỵ binh từ bên cánh chạy tới, trên người bọn họ khắp nơi đều là vết máu, hiển nhiên cũng đã trải qua một phen khổ chiến, đầu mũi thương đã sớm không cánh mà bay, hai người quay quay thương nhọn giống như g
ậy gộc loạn quét sang hai bên. Bọn họ là kỵ binh tinh nhuệ của Đỗ Binh. Dưới nỗ lực dạy bảo của Tiền Bất Ly, phong cách tác chiến của kỵ binh trở nên giảo hoạt dịthường, gặp phải đối phương nhiều người, bọn hắn thúc ngựa bỏ chạy, gặp phải đối phương lạc đàn liền xông lên giết thống khoái. Trên chiến trường không thấy tên bay như nơi này, bọn hắn th
ật như cá gặp nước, cho dù bịmấy binh lính địch bọc đánh, bọn hắn cũng có thểdựa vào tốc độ l
ập tức phá tan vòng vây.
"Thống lĩnh đại nhân. . . ." Lý Tiêu Vân thì thào nói một câu, đột nhiên kịp phản ứng: "Xông lên! !"
"Xông lên. . . ." binh sĩsau lưng Lý Tiêu Vân cùng gào lê như điên cuồng.
Tiếng kêu gào của hai kỵ binh lan truyền ra th
ật xa trong màn đêm yên tĩnh khó có được, các binh sĩcủa Phương lão sinh đều đã hiểu rõ, đây là viện quân của địch nhân! ! Tuy bọn hắn còn không nhìn thấy quân địch, nhưng bọn hắn có thểcảm ứng được mặt đất chấn động, đã có những binh sĩvốn đã bịsự dũng mãnh của đối thủ dọa phá tan can đảm đột nhiên cũng bạo phát ra sĩkhí khó được. Đương nhiên, loại sĩkhí này không đủ đểdùng đối phó địch nhân, mà dùng đểđối phó người một nhà, bọn hắn bỏ chạy về phía sau như bỏ mạng, bỏ chạy về phía Thải Hồng Kiều, nếu như v
ẫn có người dám không thức thời v
ẫn xông về phía trước, thương nhọn cùng trường kiếm trong tay bọn hắn cũng không phải ngồi không!
"Giơ thương! !" Đỗ Binh hét lớn một tiếng, tháo trường thương của mình xuống. Lúc này không cần dùng tới chiến thu
ật bắn một cơn mưa tiên trước giao chiến, bên trong quân doanh đối phương có quân đội bên mình, v
ậy cần phải dùng tốc độ nhanh nhất đánh tan quân địch.
Bọn kỵ binh chỉnh tề giơ ngang thương nhọn, gào thét đi theo sau lưng Đỗ Binh xông về trước.
Bên trong tiền doanh của Phương lão sinh khắp nơi là ánh lửa, có người đang vội vàng cứu hoả, cũng có người vội vàng thu nạp đội ngũ với ý đồ bọc đánh Lý Tiêu Vân từ phía sau, có người nghe thấy tiếng vó ngựa đinh tai, bọn hắn cũng ngừng động tác của mình, mượn nhờánh lửa, bọn hắn rõ ràng nhìn thấy Đỗ Binh giục ngựa xung tr
ận lên trước như sát thần, phía sau hắn còn có một hàng mũi thương như rừng đang phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Bộ binh nhất định phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc mới có thểnghênh chiến kỵ binh, trong đó chủ yếu nhất chính là bồi dưỡng can đảm trong huấn luyện, bằng không, khi bọn hắn sẽ ở chứng kiến kỵ binh xông tới với khí thế chưa từng có từ trước đến nay rất có thểsẽ khiến toàn bộ tr
ận tuyến tan vỡ. Nghiêm khắc mà nói, binh lính của Phương lão sinh binh sĩchỉlà một đám nông phu dám giết người, dũng cảm giết người mà thôi, bọn hắn căn bản không có lực đối kháng cùng kỵ binh.