- Tôi làm sao có chuyện không thấy được bên trong biệt thự của một tên đàn ông là một đám đại mỹ nữ "thiên kiều bá mị" ở lại, nhìn thế nào cũng thấy giống như hậu cung của hoàng đế vậy.
Dương Tĩnh tuy rằng cảm thấy lời nói của Trương Dương thực sự có lý, nhưng nghĩ lại một chút, ở lại bên trong biệt thự ấy tất cả đều là đại mỹ nhân mà, cảm giác như thể là hậu viện hoàng cung của tiểu tử thối này vậy. Nếu như chính mình đi vào ở, như thế nào lại cảm thấy giống như thể mình trở thành phi tử của hắn.
- Được… được, vậy tôi cũng không miễn cưỡng chị. Chị Tĩnh, nhưng mà nếu chị thật sự là muốn để cô giáo Dương Phi cùng với bác trai có thể hòa thuận thì chỉ sợ cũng chỉ có cách này mà thôi.
Mặt Dương Tĩnh mếu máo, không nói thêm được gì, đương nhiên cô trong tư tưởng vẫn đang nghiền ngẫm lời nói của Trương Dương.
Hiện nay xem ra cơ hội giống như thế này đích thật là không tồi, nếu là buổi tối hôm đó cô và Trương Dương không làm đến những chuyện thế này thế kia thì có lẽ hôm nay cũng có thể thoải mái mà dọn vào ở trong biệt thự, nhưng mà hiện tại thì dù thế nào cũng không tránh khỏi chút xấu hổ.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nguyện vọng muốn cho Dương Phi cùng cha cô thân thiện hữu hảo, một nhà hòa thuận chiếm cứ thượng phong, cô nhìn Trương Dương sắc mặt không thay đổi, lại hỏi:
- Vậy cậu có thể khẳng định khi tôi chuyển vào ở thì Xinh tươi sẽ không tức giận mà chuyển đi chứ?
- Cho nên mới nói, đây là một cơ hội. Về phần có thể thành công hay không thì còn phải nhờ vào vận khí.
Trương Dương nhìn cô một cái, trong bụng như hạ được một tảng đá lớn xuống. Nếu cô đã nói như vậy thì trên cơ bản có thể khẳng định chuyện Tĩnh tỷ tỷ mỹ nữ trưởng thành này dọn đến ở trong biệt thự của hắn là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.
- Nhưng mà, tôi có thể cam đoan với chị là tôi nhất định sẽ sử dụng mọi biện pháp, kể cả việc phải sử dụng thủ đoạn để giữ cô giáo Dương Phi ở lại.
- Được, vậy tôi tin tưởng cậu một lần, chỉ có điều cậu cũng cần phải cam đoan với tôi một chuyện.
Dương Tĩnh tiếp tục nắm thật chặt đôi bàn tay trắng như phấn của mình mà nói.
Trương Dương kỳ quái mà nhìn Dương Tĩnh một cái, hỏi:
- Cam đoan chuyện gì đây?
- Cậu khắc tự biết!
Dương Tĩnh mặt đỏ mặt hồng mà nói lại ngay.
Trương Dương nghe vậy cũng liền hiểu ra được ý cô là gì, trên mặt giả bộ nghiêm trang chững chạc mà hỏi lại cô:
- Thiệt tình tôi không biết… Ô kìa… Tôi đang lái xe mà, chị Tĩnh.
Dương Tĩnh điên cuồng bấu véo hắn một trận, sau đó mới thờ phì phì mà nói rằng:
- Hiện tại đã biết hay chưa?
- Đã biết, đã biết. Tôi cam đoan về sau không có nhìn trộm chị Tĩnh xinh đẹp tắm rửa nữa.
- Cái gì? Cậu… Cậu khi nào mà nhìn lén tôi tắm rửa?
Dương Tĩnh dồn hết nơ ron thần kinh cố gắng nhớ lại, một lúc sau cô mới bỗng nhiên nhớ ra đêm hôm trước khi cô vào tắm rửa bố liêm phòng tắm không có kéo chặt.
Tên tiểu tử thối này nhất định là thấy được cái khe hở đó rồi rình trộm mình trần trụi, trời ạ, không sống nổi nữa, vậy chẳng phải là từ đầu tới chân đã bị hắn thấy hết rồi hay sao?
Giờ nghĩ đến đây, nhất thời vẻ mặt cô đỏ rực, chỉ nghĩ lại thôi cũng đã vô cùng không cam tâm, cô vươn thẳng cánh tay điên cuồng bấu véo bắp đùi của hắn cũng như khu vực mềm mềm vùng bên hông hay bất cứ chỗ thịt nào khác.
- Cậu là cái đồ chết tiệt, tên vô lại, tên tiểu tử thối. Cậu lại dám nhìn trộm chị Tĩnh của cậu tắm rửa, được lắm, tôi không để yên cho cậu.
- Ấy, chị Tĩnh, tôi đang lái xe mà, chị không muốn chúng ta gây nên tai nạn chứ…
Trương Dương sở dĩ sẵn lòng đem việc hắn rình coi Dương Tĩnh tắm rửa nói ra, là bởi vì tâm trạng hắn hiện giờ có lẽ cũng giống như Dương Tĩnh vậy, hiện nay đang do dự về quan hệ hai người, thời gian càng lâu cô sẽ càng do dự, cuối cùng sẽ vì trói buộc của quan niệm đạo đức truyền thống mà đem cảm xúc của chính mình chôn đi thật sâu, như vậy chính hắn sẽ không còn cơ hội tiếp cận cô được nữa.
Cho nên hắn dứt khoát lớn mật một chút mà chủ động nói chuyện đó ra, dù sao hiện tại lời đã nói cũng không thể thu lại được nữa, không cách nào ăn năn hối lỗi được. Hoặc là mở đường đi thẳng đến trái tim cô, hoặc là từ nay về sau sẽ để tiếng xấu muôn đời thôi.
Hắn mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Dương Tĩnh bây giờ là nữ nhân của hắn, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện cướp cô được khỏi hắn. Hắn nhất định phải dồn toàn lực mà giữ cô lại bên mình, bây giờ sức lực có thể còn có hạn nhưng cần chi phải để ý đến sóng to gió lớn bên ngoài như thế nào chỉ cần nội tâm bản thân gió êm sóng lặng là được rồi.
- Hơn nữa, chị Tĩnh này…
Trương Dương gắng sức mà xoay xoay thân mình, né tránh nanh vuốt ma quỷ của Dương Tĩnh:
- Tôi cũng bị chị xem hết rồi mà, không phải sao, chúng ta như vậy coi như là hòa nhau mới đúng.
- Làm gì có chuyện hòa nhau với cậu được!
Dương Tĩnh càng nghe càng thấy thẹn thùng, tên tiểu tử thối này thật là quá đáng mà, nhưng hiện tại biết phải làm sao?
- Vậy tôi nên làm gì với chị Tĩnh bây giờ?
Trương Dương trộm dùng khóe mặt tinh ranh mà liếc mắt với cô một cái, thấp giọng nói từng chữ:
- Vậy chị đồng ý gả cho tôi, tôi sẽ đến hỏi gia đình.
- Gả cho cậu?... Xem tôi không bóp chết cậu đi.
Dương Tĩnh vừa nghe, trong lòng thật buồn bực, tên này rõ ràng biết rất rõ cô không thể để chuyện đó xảy ra vậy mà còn cố ý trêu chọc chính cô.
- Ô kìa, chị Tĩnh, tôi nói sự thật mà.
Trương Dương đột nhiên dùng một loại ngữ khí rất nghiêm túc mà hồi đáp lại cho Dương Tĩnh.
- Không cần!
Dương Tĩnh lập tức cự tuyệt, sau đó nhìn Trương Dương vài lần, lại cắn nhẹ đôi môi anh đào mà nói:
- Cậu cho chị Tĩnh của cậu là con ngốc phải không? Bên cạnh cậu ngoại trừ Kiều Hi Nhi và Hứa Đan Lộ, còn có cả Cao Kỳ khẳng định đều là quan hệ nam nữ loại này còn gì. Cậu lại còn muốn chị Tĩnh tôi cũng gả về cho cậu, đấy không phải là bảo tôi nhảy thẳng vào hố lửa hay sao?
- Vậy tôi phải làm sao bây giờ?
Trương Dương vẫn nghiêm túc nhìn Dương Tĩnh một cái, vẻ mặt như thể không biết phải làm gì thật sự.
- Hừ!
Dương Tĩnh hung hăng mà hừ lạnh một tiếng, xoay đầu lại phía Trương Dương mà nói:
- Tôi có thể làm thế nào được. Đều bị cậu ức hiếp nên mới thành cái dạng thế này, lần này tôi tha thứ cho cậu, nhưng tuyệt đối không được có lần sau nữa! Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
- Tôi biết rồi, chị Tĩnh! Lần sau chúng ta đi trọ lại khách sạn, tôi sẽ tìm cái loại khách sạn mà cửa phòng tắm không có bố liêm!
- Cậu… Cậu còn muốn tiện lợi hơn nữa à?
Dương Tĩnh không thể không đánh lại, nhắm thẳng đôi bàn tay trắng như phấn mà định đập Trương Dương mấy cái, nhưng cô nhìn lại hiện tại hắn cũng đang lái xe cho nên đành lòng phải thu lại đôi tay trắng như phấn, buông lỏng, rồi nghĩ thế nào cô lại định bấu hắn một cái. Nhưng Trương Dương trốn được, tay cô rơi xuống khoảng không, trong tay liền cảm giác được một cái khác cưng cứng, cô nghiêng đầu nhìn, tức khắc mặt cô lại đỏ bừng lên bởi chính đôi tay cô lại đang cầm vào cái vật phía dưới của hắn.
Tuy rằng vật thực cũng đã sờ qua, nhưng hiện tại vươn tay qua mà chạm vào như thế nào cô lại có chút cảm thấy là lạ. Hơn nữa, chính cô mới vừa rồi còn nghiêm trang chững chạc mà nói hắn bỏ qua những chuyện trước đây, giờ thì cái tên tuổi rạng rỡ cả đời xem như đều phụ thuộc tên tiểu tử thối này.
Nghĩ đến đoạn này, cô đơn giản là buông tay ra, giả vờ xoa nhẹ một chút rồi sau đó rút tay về:
- Hừ, về sau chúng ta đều không thiếu nợ nhau. Không được phép tránh né chị Tĩnh đánh cậu, có biết chưa hả?
Trương Dương đau đến nhe răng nhếch méo, rồi lại cảm thấy thoải mái, có thể nói là một hồi thốn khổ cũng khoái hoạt, bởi vì Dương Tĩnh không phải đã dùng hết toàn bộ sức lực vào bấu véo cho nên phần sau phỏng chừng cũng đoán được cậu em hắn đau đớn mới mềm tay xuống.
Nhưng Trương Dương vẫn là cố ý dùng ánh mắt cực kỳ u oán, liếc nhìn Dương Tĩnh một cái:
- Chị Tĩnh… Chị xem như đã làm tôi phế rồi đấy, tôi đã nghĩ sẽ đối tốt với chị vậy mà chị cũng không chịu ư?
Dương Tĩnh hết chỗ để nói với hắn, cô dùng toàn bộ sức lực mà quay ngoắt đầu lại, chính mình còn không rõ ràng lắm thế mà tên tiểu tử thối này rõ ràng là muốn chiếm được cô mà.
Sau cùng Trương Dương cũng không hứa hẹn thêm gì về sau không chủ ý khiêu khích cô, Dương Tĩnh cũng không biết làm thế nào cho nên lúc sau cũng đơn giản giả bộ cho qua.
Cuối cùng cũng đến sân bay, trước khi xuống xe cô liền nói với lại một câu ngắn gọn:
- Vậy cậu buổi tối nay qua giúp tôi thu dọn hành lý.
- Tuân lệnh!
Trương Dương trong lòng như nổi nhạc, cuối cùng chị Tĩnh xinh đẹp cũng đã đáp ứng. Đây chính là một điềm báo tốt!
- Vậy chúng ta cùng đi đón Tây Thần Tĩnh Lan thôi.
Trương Dương không biết lấy từ đâu ra một tấm bảng biển, mặt trên viết sáu chữ: "Hoan nghênh Tây Thần Tĩnh Lan". Cái này là tác phẩm của Cao Kỳ!
Hướng tấm bảng về phía hàng người đi lại, Trương Dương có cảm giác việc hắn để cho Cao Kỳ làm tổng giám Hành chính tuyệt đối là một việc làm sai lầm. Tổng giám Hành chính chí ít phải là một người viết chữ đẹp chút chứ, mình đúng thật là già mù mà.
Nhưng mà trước mắt cũng chỉ có thể buộc lòng chấp nhận vậy.
Hắn mang chiếc bảng tên, hướng về phía hành khách mới xuống sân bay, một bên hắn quay lại nhìn Dương đại mỹ nhân với đôi giầy cao cố sải chân thật nhanh theo kịp bước chân hắn, hỏi khe khẽ một câu:
- Chị Tĩnh, nhân tiện hỏi chị một cái vấn đề nha!
- Để làm gì?
- Ngày ấy của chị đã hết chưa?