- Được, anh cho là tôi không dám sao?
La Phượng lập tức lấy điện thoại di động ra, bắt đầu ấn điện thoại, sau còn cố ý mở loa nói ngoài, để tất cả mọi người ở đây có thể nghe được.
- Alo, là anh Lượng Phong à? Em là La Phượng đây!
- Ờ, chuyện gì?
Điện thoại đầu kia thanh âm rõ ràng là mang theo chán ghét.
- Là như vậy, chúng em đã giúp anh ngăn chặn Hứa Đan Lộ.
La Phượng làm bộ như nũng nịu nói rằng.
- Hả …
- Bây giờ anh có thể lại đây một chuyến hay không, thật không biết xấu hổ, Hứa Đan Lộ không thừa nhận là bạn gái của anh đâu, cũng không thừa nhận mượn anh mười vạn.
- Khụ. . . Khụ, phải không đó, các em xử lý là được rồi, hiện tại anh có chút bận.
- Không được, anh không xuất hiện, người khác không tin đâu, chúng em chờ anh đến, được không?
La Phượng cơ hồ là dùng giọng cổ họng hát một bài. Người chung quanh, chẳng những là Trương Dương, cho dù quân đồng minh của nàng, cũng nghe được một thân nổi da gà, thiếu chút nữa nôn ra bữa sáng.
Bên kia Bạch Lượng Phong đại khái cũng thấy ghê tởm, qua một hồi lâu mới lấy ngữ khí cực không tình nguyện nói rằng,
- Ừ, được rồi, vậy chờ anh một lát.
- Vâng, nhanh lên đi, anh Lượng Phong.
La Phượng nói tới chỗ này, đắc ý giơ di động hướng lên không trung, quơ quơ về phía Trương Dương, sau đó mới bổ sung một câu với microphone trên điện thoại di động:
- Anh cần phải nhanh lên, không thì tên Trương Dương kia chạy đi mất!
- Trương Dương?
Đầu bên kia di động, loảng xoảng một tiếng, hình như là cái gì rơi rụng trên sàn nhà, yết hầu Bạch Lượng Phong giống như bị chặn một con cua lớn, nửa ngày không hé răng.
- Đúng vậy, chính là cái tên đoạt bạn gái của anh, Trương Dương, ha ha, hắn buồn cười tới mức độ nào anh biết không? Còn gọi anh lại đây tự mình thừa nhận nói con điếm kia là bạn gái của anh đây. Nhanh lên đi, anh Lượng Phong, đừng làm cho chúng em phải chờ lâu nha!
Điện thoại bên kia trầm mặc.
- Anh Lượng Phong ơi?
Trầm mặc!
- Anh Lượng Phong?
Trầm mặc như trước!
Vẫn là trầm mặc, sau đó truyền đến một tràng tiếng tút tút dồn dập, điện thoại tắt.
Trên mặt La Phượng có chút xấu hổ, nhưng vẻ mặt ngạo nghễ, thu di động trở về, sau đó nhìn chằm chằm Trương Dương, nói rằng:
- Anh Lượng Phong nhất định là nghe được cậu cũng ở đây, tức giận đến ngay cả nói đều nói không nên lời, trực tiếp chạy tới, cậu chờ bị đánh đi.
- Phải không, tôi rất sợ hãi.
Trương Dương thật cẩn thận mà giúp Hứa Đan Lộ lau đi nước mắt trên mặt, một bên cười tủm tỉm mà nhìn chằm chằm La Phượng hồi đáp:
- Nhưng cô bảo cậu ta nhanh lên, Lộ Lộ của tôi thật sự là không có nhiều thời gian như vậy để nghe hai người quái dị mắng!
- Ngươi …
Hai người quái dị rõ ràng là mắng các nàng, La Phượng cùng Quách Xuân tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, nhưng nhìn thấy Trương Dương nhìn như cười tủm tỉm, lại lộ ra ánh mắt hung quang, liên tưởng đến cảnh tượng vừa rồi dễ dàng xách hai người lên, không khỏi rùng mình một cái, không dám nói thêm cái gì.
- Ngươi chờ đấy đi!
Hai người tràn ngập lửa giận, cuối cùng hóa thành bốn chữ này.
Trương Dương cười cười, không để ý các nàng.
Thời gian từng giây từng phút đi qua, người vây xem càng tụ càng nhiều, người thì quen, không quen, bắt đầu mọi nơi nghe được, vừa nghe thấy ngọn nguồn sự tình, càng nhiều người hiểu chuyện lại xúm lại đây.
Mười phút sau, Bạch Lượng Phong không có xuất hiện!
Sắc mặt La Phượng có chút khó coi nhìn về phía ánh mắt nghi ngờ chung quanh giải thích:
- Anh Lượng Phong tự mình lái xe, nhất định là kẹt xe.
Hai mười phút trôi qua, Bạch Lượng Phong vẫn không có xuất hiện, lúc này La Phượng cũng nóng nảy. Bạch Lượng Phong thuê một căn nhà bên ngoài trường nàng có biết, khoảng cách trường học không quá năm phút đồng hồ đường xe, hai mươi phút đi đường, có vẻ quá dài.
Cho nên có chút bất an, nàng thử một lần nữa bắt đầu gọi điện thoại, kết quả làm cho nàng thiếu chút nữa khóc lên chính là, Bạch Lượng Phong tắt điện thoại.
Nhìn chung quanh một đôi mắt khác thường, nàng cùng Quách Xuân hai người nặn khuôn mặt tươi cười, giải thích:
- Vừa rồi hẳn là ở trên lớp, hiện tại đã tan học, sẽ không vượt quá năm phút ... Không, sẽ không vượt qua mười phút khẳng định chạy tới.
- Mười phút? Cô khẳng định?
Trương Dương cười tủm tỉm hỏi han.
- Tôi khẳng định! Có bản lĩnh, anh chờ đó cho tôi, tôi bảo anh Lượng Phong mang thêm những người khác đến.
Trong lòng bàn tay La Phượng đầy mồ hôi, ngoài miệng lại còn ương ngạnh.
- Được.
Trương Dương nhún vai, đưa Hứa Đan Lộ đến một bàn đá bên cạnh đó, cho nàng ngồi đó nghỉ ngơi.
Hứa Đan Lộ có chút lo lắng mà nhìn nhìn hắn, thấp giọng nói rằng:
- Bạch Lượng Phong lâu như vậy không tới, có phải đi tìm xã hội đen hay không? Hay là, chúng ta đi trước đi?
Trương Dương nhìn nàng, mỉm cười, vươn tay vỗ vỗ bả vai của nàng nói:
- Em yên tâm, có anh ở đây.
Bạch Lượng Phong không có tới, đúng như Hứa Đan Lộ đoán, thực có thể là đi tìm bọn xã hội đen. Nhưng đám A Cẩu mới bị chính mình đánh cho, thật không biết nếu hắn muốn đi tìm, còn có thể tìm ai.
Từ lúc giáo huấn được A Cẩu, hắn tràn ngập tin tưởng đối với thuật đánh nhau kịch liệt cao cấp của mình học, hắn tin tưởng hiện tại cho dù người luyện võ như Bạch Cương, cũng sẽ không phải là đối thủ của mình. Giờ phút này, hắn ngược lại chờ đợi hai huynh đệ kia cùng tới, vừa lúc đánh bọn họ một trận, giải thoát ác khí trong lòng, nói không chừng còn có thể được điểm hệ thống tích phân.
Nhưng hiện tại nhìn khắp nơi, hai tên đó cũng chưa lộ diện, điều này không khỏi làm hắn rất là thất vọng.
Mười phút lại qua, một số người mới vừa tan học nghe thấy tin đồn, cũng tụ lại lại đây, trong lúc nhất thời, dưới lầu thành người ra vào tấp nập, bọn họ mỗi người một câu phán, chờ Bạch Lượng Phong và Trương Dương quyết đấu.
Nhìn thấy người càng ngày càng nhiều, Quách Xuân cùng La Phượng ngược lại nóng nảy, các nàng đương nhiên hy vọng giờ phút này Bạch Lượng Phong từ trên trời giáng xuống, dạy cho Trương Dương một bài học, nhưng hiện tại nhìn bộ dáng này, chuyện này giống như có chút huyền hoặc. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
- Này, người quái dị, anh Lượng Phong của cô đâu?
Trương Dương cũng có chút mất kiên nhẫn, cho dù Bạch Lượng Phong đi tìm người đi, cũng không nên lâu như vậy, trước sau đã một giờ, chẳng lẽ còn muốn hóa trang nữa?
Quách Xuân nhìn nhìn La Phượng, đột nhiên có loại xúc động muốn chết, nàng hung hăng mà trừng mắt nhìn La Phượng một cái, thấp giọng hỏi:
- Thế nào, còn không liên hệ được sao?
- Tớ làm sao biết được, anh ấy . . . anh ấy tắt điện thoại.
Quách Xuân nóng nảy:
- Tên Vương bát đản đó không phải là đùa giỡn chúng ta chứ? La Phượng, đều tại cậu, Bạch Lượng Phong đó là cậu đi liên lạc, anh ta không tới, tớ không để yên cho cậu.
- Hứ, là cậu nói muốn tìm Bạch Lượng Phong mà, bây giờ còn trách tớ?
Hai người ngươi một lời ta một ngữ bắt đầu oán giận nhau, sau khi nhìn thấy chung quanh những ánh mắt mang theo hồ nghi, hai người không tự chủ được mà bắt đầu lui cước bộ vào trong ký túc xá.
Đám người không khỏi nở nụ cười lớn, rồi sôi nổi phát ra tiếng cười nhạo chói tai, xấu hổ làm cho Quách Xuân cùng La Phượng hận không thể tìm cái lỗ chui xuống. Về phần quân đồng minh của các nàng, sau khi nhìn thấy loại cảnh tượng như vậy, tất cả cũng đều trầm mặc.
Trương Dương lôi kéo tay Hứa Đan Lộ, chậm rãi đi đến chỗ hai người bọn họ, trước mặt hơn trăm người vây xem, không hề kiêng kỵ mà lôi kéo Hứa Đan Lộ xiết chặt, hai mắt nhìn nàng, khẽ mỉm cười:
- Lộ Lộ, trước mặt nhiều người như vậy, anh hỏi em một câu được không?
Hứa Đan Lộ hiển nhiên còn có chút như nằm mộng, nàng nhìn hai người vừa rồi gắt gao thù địch mình mà hiện tại mang theo cái đuôi vẫy vẫy, một câu cũng nói không nên lời, trong lòng oán khí đã sớm tan thành mây khói, hoặc là nói, chưa từng có vui nào giống giờ phút này. Hiện tại đột nhiên nghe được Trương Dương hỏi như vậy trước nhiều người như vậy, nàng không nghĩ nhiều, không ngừng gật đầu:
- Vâng!
- Em đồng ý làm bạn gái của anh không?