Đế Tôn
Tác giả: Trạch Trư
Chương 131: Tiết Tháo Ở Đâu? (1)
Ads
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên chỉ thấy một đạo cầu vồng từ ở chỗ sâu trong sơn mạch bay lên, xẹt qua một đường vòng cung, trong chớp mắt liền bay vọt mấy trăm dặm, ở phía sau lưu lại một đạo cầu vồng bảy màu, sáng lạn phi thường.
- Giang Tử Xuyên!
Đạo cầu vồng kia đột nhiên dừng lại ở phía trước Giang Nam, ngăn lại đường đi, cầu vồng tán đi, đúng là vị cẩm bào chủ khảo chủ trì Vũ Thánh Các kia, chỉ là chẳng biết tại sao mặt mũi bầm dập, phảng phất bị người đánh cho một trận.
Giang Nam đang muốn thi lễ, cẩm bào giám khảo kia dựng thẳng tay lên, cả giận nói:
- Ngươi còn có lòng dạ thanh thản đi bộ, sư tôn của ngươi Lạc Phong chủ tìm ngươi nhiều ngày, thủy chung tìm không thấy ngươi, ngược lại tưởng rằng chúng ta trêu chọc nàng vui vẻ, không duyên cớ đối với chúng ta phát một trận hỏa, tuyên bố nói một ngày tìm không thấy ngươi, nàng liền muốn đánh chúng ta một ngày, hôm nay đã là ngày thứ sáu rồi!
- Bẩm sư thúc, đệ tử vừa mới vào Thánh tông, không nhìn được đường đi, các ngươi đi quá nhanh, ta chưa kịp hỏi thăm.
Giang Nam giải thích nói, vụng trộm nhìn nhìn tổn thương trên mặt cẩm bào giám khảo, trong nội tâm âm thầm líu lưỡi:
- Vị sư tôn chưa gặp mặt này của ta, tính tình cũng không nhỏ, nhất định là Đại Hán lỗ mãng hữu lực.
Cẩm bào giám khảo kia nghe được giải thích của hắn, sắc mặt hơi trì hoãn nói:
- Thì ra là thế, bất quá mấy ngày nay ngươi trốn đến nơi nào? Làm hại chúng ta một hồi khó tìm, lại không duyên cớ bị sáu lần đánh cho tê người!
Giang Nam khúm núm, không có làm nhiều giải thích, cẩm bào giám khảo kia ngược lại hòa khí, đem việc này bỏ qua nói:
- Ta tự mình dẫn đường cho ngươi, tiễn đưa ngươi đi Linh Tú phong, ngươi phải đuổi kịp, không cần thiết chạy đi lung tung, nếu không mấy người chúng ta liền bị ngươi hại thảm rồi.
Giang Nam đi theo phía sau hắn, một đường hướng trung tâm Huyền Thiên Thánh tông mà đi, cũng không lâu lắm, rốt cục đi tới trước một ngọn núi đẹp đẽ.
Ngọn núi kia cao ngất như trụ, bên cạnh trống trơn, một ngọn núi phụ cũng không có, duy chỉ có ngọn núi này lẻ loi trơ trọi dựng thẳng tại đó.
Giữa sườn núi ngọn núi, một mặt vách núi bóng loáng như vách tường, búa bổ đao gọt, viết xiêu xiêu vẹo vẹo ba chữ to.
- Lãnh Tụ phong?
Giang Nam cố gắng phân biệt, lúc này mới đem ba chữ to này nhận thức toàn bộ, buồn bực nói:
- Không phải Linh Tú phong sao? Chẳng lẽ ta nghe lầm?
Cẩm bào giám khảo kia vội vàng nói:
- Tại đây chính là Linh Tú phong, ngươi bây giờ liền nhập núi bái sư, ta đi trước!
Lời còn chưa dứt, liền thấy hắn khống chế một đạo cầu vồng bão táp mà đi, tốc độ nhanh vô pháp tưởng tượng, giống như e sợ bên trong ngọn núi lớn này cất giấu yêu vật gì khiến người sợ hãi.
- Tại sao lại chạy trốn nhanh như vậy?
Giang Nam dở khóc dở cười:
- Ngươi còn không có nói cho ta biết, tại đây rốt cuộc là Lãnh Tụ phong hay là Linh Tú phong?
Cẩm bào giám khảo kia sớm đã vô tung vô ảnh, Giang Nam bất đắc dĩ, chỉ phải lệnh Thần Thứu Yêu Vương nhắm đỉnh ngọn núi lớn này bay đi, thầm nghĩ:
- Đoán chừng là khẩu âm của giám khảo kia có vấn đề, đem Lãnh Tụ phong nói thành Linh Tú phong. Sư tôn ta họ Lạc, vậy thì dứt khoát tìm người hỏi một chút, Lạc Phong chủ có phải là ở chỗ này hay không.
Đỉnh núi này cao đến có chút không tưởng nổi, tường vân phiêu phù ở lưng chừng núi, lại hướng lên phi chỉ chốc lát chính là tuyết trắng, nhưng ở trên đỉnh núi lại đột nhiên ấm áp lên, ánh mặt trời phổ chiếu, cây cối rậm rạp, có chim bay cá nhảy ở trong đó, chim hót thú rống, âm thanh cao thấp, du dương dễ nghe.
Giang Nam để cho Thần Thứu Yêu Vương rơi xuống, đầu Yêu Vương này ngay tại chỗ lăn một vòng, hóa thành trung niên đạo nhân mũi ưng, sờ lên đầu trụi lủi nói:
- Chúa công, ta nhìn thấy phía trước có một tòa cung điện, bên trong có người, không bằng trước đến hỏi thăm.
Giang Nam gật đầu, theo đường mòn quanh co khúc khuỷu đi ra vài dặm, chỉ thấy phía trước tọa lạc một tòa cung điện nguy nga, vách tường huy hoàng, cực kỳ xa hoa, trước cung điện là vườn hoa ngàn mẫu, nhiều loại hoa sáng lạn, hương khí đầy người.
Một ít thiếu nữ đang ở trong vườn hoa làm việc tay chân, dẫn theo lẵng hoa bay tới bay lui, gặp được hoa tươi yêu thích liền bay bổng rơi xuống, ngắt lấy để vào trong lẵng hoa.
- Thật sự là nhân gian tiên cảnh!
Giang Nam tán thưởng một câu:
- Những nữ hài này tuổi tác không lớn, nhưng vậy mà cũng có thể lăng không phi hành, có lẽ đều là cường giả Thần Thông cấp, tu thành địa các loại Thần Thông cực nguyên từ. Rất cao minh, Lãnh Tụ phong thật sự là được!
- Thiệt nhiều tiểu nương tử xinh đẹp. . .
Con mắt Thần Thứu Yêu Vương thẳng trừng.
Giang Nam đi ra phía trước, hướng một vị nữ tử bộ dáng hơn hai mươi tuổi chắp tay, cười nói:
- Xin hỏi, nơi này là chỗ ở của Lạc Phong chủ Lãnh Tụ phong sao?
Quần áo nàng kia có chút hoa mỹ, khuôn mặt trắng nõn, dáng người lồi lõm hấp dẫn, lộ ra có chút phúc hậu, nghe vậy chớp chớp mắt to thanh tú, lại cười nói:
- Thiếu niên, nơi này là Lãnh Tụ phong, ngươi tìm Lạc Phong chủ có chuyện gì?
Giang Nam nhẹ nhàng thở ra, cười nói:
- Đệ tử Giang Nam, phụng giám khảo chi mệnh, bái nhập Lạc Phong chủ là môn hạ.
- Nguyên lai ngươi là Giang Tử Xuyên.
Nàng kia tán thưởng một tiếng, cười nói:
- Lớn lên cũng rất duyên dáng, ta thấy thương hại.
Giang Nam buồn bực, thầm nghĩ:
- Dùng duyên dáng cùng ta gặp thương hại để hình dung đại nam nhân như ta, cô gái này thật sự là bất học vô thuật.
Thần Thứu Yêu Vương hướng nàng kia nháy mắt ra hiệu, cười hắc hắc nói:
- Tiểu nương tử, muốn kỵ chim to không? Chủ công nhà ta nuôi một con chim thật lớn. . .
Giang Nam thầm nghĩ một tiếng không xong, hắn chỉ lo hỏi đường, lại quên đức hạnh của Thần Thứu Yêu Vương, nhìn thấy nữ tử có chút tư sắc liền muốn đùa giỡn, thậm chí ngay cả thường nói cũng không đổi một cái!
- Sư tỷ, đây là một cái hiểu lầm. . .
Giang Nam đang muốn giải thích, đã thấy nàng kia sắc mặt chuyển sang lạnh lẽo, mỉm cười nói:
- Ngay cả ta cũng dám trêu chọc, Giang Nam Giang Tử Xuyên, ngươi thật to gan! Lão nương tung hoành trên giang hồ bách niên, cái chim to gì chưa từng gặp qua? Đem ngươi chim to móc ra, nếu thật là lớn, lão nương tâm phục khẩu phục, nếu nhỏ hơn, lão nương lập tức cắt đi, xong hết mọi chuyện!
- Nữ nhân này thoạt nhìn rất phúc hậu, làm sao nói bưu hãn như vậy?
Sắc mặt Giang Nam đỏ lên, vội vàng thúc dục giam cầm, ngôi sao tai họa Thần Thứu Yêu Vương này thân bất do kỷ hóa thành nguyên hình, biến thành một đầu Thần Thứu khổng lồ, vẻ mặt người vô tội đứng ở nơi đó.
- Sư tỷ, đây chính là chim to của ta.
Giang Nam xóa đi mồ hôi lạnh trên trán, lúng ta lúng túng nói.
Nàng kia mở ra cái miệng nhỏ nhắn, giật mình nhìn đầu Thần Thứu trước mắt này, trong nội tâm thầm giận:
- Bên trong Thánh tông, gần đây chỉ có lão nương đùa nghịch lưu manh, hôm nay ngược lại bị một tên mao đầu tiểu tử đùa nghịch lưu manh, đùa giỡn một phen, nhưng lại là đệ tử của ta, lần này có thể nói là báo ứng khó chịu. . .