Đỉnh Cấp Lưu Manh Chương 156 : Đá gãy cái cần tăng dân số của nó

Chương 156: Đá gãy cái cần tăng dân số của nó

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: alofen
Biên dịch: Vietstars
Biên tập: Ooppss
Nguồn: tangthuvien.com






- Các vị, theo chúng tôi lâu rồi, không biết có việc gì không?
Hướng Nhật xoay người lại hỏi. Xem ra mười mấy tên hỗn tạp này bắt đầu từ trường học cũng đã theo dõi đến chỗ vắng vẻ này.
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Bắt người tống tiền, còn thay người khác giải trừ tai ương.
Tên thanh niên có nốt ruồi sắc mặt không chút thay đổi nói. Thực ra, trong lòng hắn đã bắt đầu hối hận. Thanh niên trước mặt tuy không có gì đặc biệt nhưng mà bên cạnh hắn có hai người đẹp không phú thì cũng quý. Có thể cùng với hai nàng ở cùng một chỗ thân thiết như thế thì nam nhân này quả thật không đơn giản. Điều làm cho hắn có chút cố kị chính là tình hình như thế này, gặp nhiều người không có thiện ý vây quanh như thế, người bình thường đã sớm hốt hoảng, thất thố rồi, nhưng mà đối phương dường như không có những biểu hin ấy, hơn nữa, còn không coi bọn họ ra gì. Hắn trong lòng chợt cảm thấy rất bất an, và mơ hồ có cảm giác thất bại.



- Những lời này đúng là kinh điển!
Hường Nhật theo thói quen vuốt vuốt cái mũi, trong mắt hiện lên một tia ác lạnh:
- Bất quá tụi bay có cái năng lực này sao?

Tên có nốt ruồi chưa kịp mở miệng thì thằng nhóc tóc vàng bên cạnh đã vọt lên trước kiêu ngạo nói:
- F*ck, thằng cận. Chúng tao có cái năng lực ấy không thì mày sẽ biết ngay.
Vừa nói vừa quơ tay trong không khí, không biết từ lúc nào đã có thêm một cây khảm đao. Nhưng hai con mắt của hắn thủy chung đều cuồng nhiệt dán vào hai nữ nhân bên cạnh lưu manh.

- Thằng oắt này là ai? Đàn em mày à?
Hướng Nhật khinh thường liếc mắt nhìn thằng nhóc tóc vàng một cái, tiếp đó ánh mắt thâm thúy nhìn vào thằng có vẻ là đại ca của cả bọn, nói:
- Không ngờ mày lại thu một thằng ngu như vậy làm đàn em, bình thường chắc là rất đau đầu a!

- Éo mịa, tao chém chết mày
Thằng nhóc tóc vàng giận dữ hét lên, không biết nặng nhẹ định tiến lên động thủ. Tên thanh niên có nốt ruồi chụp hắn lại nói:
- Tiểu Kim, có phải đại ca ta đã chết hay không?

- Không có, đại ca, là thằng cận này …

- Câm miệng lại cho tao!
Tên thanh niên có nốt ruồi thâm trầm, không cho tên tiểu đệ nói hết. Thực sự hắn cũng muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng trong lòng hắn cái cảm giác gặp phải điềm xấu càng lúc càng mãnh liệt, dường như có điểm không an toàn. Với ý nghĩ như thế, tên thanh niên có nốt ruồi cũng không vội vã động thủ. Hắn quay sang nhìn lưu manh nói:
- Ta nghĩ ngươi cũng biết được mục đích của chúng ta ra sao?

- Không phải quá rõ ràng sao.
Hướng Nhật thoải mái nói:
- Như thế nào? Muốn lấy tay hay là chân của tao?

Nhìn đối phương như đang gọi cơm ăn bình thường ở quán, ánh mắt của tên thanh niên có nốt ruồi chợt lóe lên:
- Đùi phải của mày.

- Nhìn bộ dáng của mày, hình như đùi phải của tao rất có giá trị?
Hướng Nhật ngoài miệng hỏi, trong lòng bắt đầu suy đoán xem tên ngu ngốc nào muốn đùi phải của mình. May là gần đây cũng không có đắc tội nhiều người, nên muốn đoán ra tên đó cũng không khó khăn lắm. Hiềm nghi lớn nhất chắc là tên “bạn học thời trung học” kia. Tại quán ăn mình đã giẫm lên bắp đùi của tên họ Mã cặn bã đó, nghĩ tới đây, Hướng Nhật khẳng định được đúng là tên khốn đó.

- Mười vạn!
Tên thanh niên có nốt ruồi nói giá cái đùi phải của lưu manh.

- Mười vạn? Quả thật là rất cao a…
Hướng Nhật lơ đãng nhìn xung quanh, đột nhiên nở nụ cười có chút ám muội:
- Bất quá, mày không cảm thấy có chút kỳ quái sao?

- Gì?
Tên thanh niên có nốt ruồi nhíu mày, hắn không biết chính xác đối phương muốn nói cái gì.

- Không biết mày có nghĩ tới hay không? Tao biết rõ ràng là bọn bay đi theo phía sau, tại sao lại đi đến chỗ này chứ?
Vẻ mặt Hướng Nhật ranh mãnh nhìn đối phương.

Tên thanh niên có nốt ruồi trong lòng cả kinh, quả thật, vừa rồi hắn quên mất điểm trọng yếu này. Đối phương đã biết là có người theo sau mà không theo đường lớn mà chạy, rõ ràng là chỉ có hạng người ngu dốt mới làm việc này, nhìn đối phương bộ dáng cũng không phải người có chỉ số IQ thấp như thế. Nói như vậy, khẳng định là đối phương không có sợ hãi. Có lẽ, đối phương đã an bài người bao vây đâu đó, nhưng từ lúc nãy đến giờ, hắn không có dùng qua điện thoại, cho nên khó có khả năng cho đồng bọn bao vây ở đây. Nhưng làm thế nào để giải thích hành động “ngu xuẩn” này? Chẳng lẽ hắn không sợ cả đám bao vây, bởi vì hắn tin vào thực lực của mình hay sao? Hay hắn đang dùng những lời này để hù dọa mình nhằm chạy thoát? Hay hắn còn có mục đích gì khác….

Thấy đại ca trầm tư, thằng nhóc tóc vàng lên tiếng:
- Đại ca, động thủ nhanh lên một chút, đừng kéo dài thời gian nữa. Em thấy là thằng cận này muốn trì hoãn thời gian đó….

- Kéo dài thời gian?
Tên thanh niên có nốt ruồi hai mắt sáng lên, không sai, đối phương rất có thể là kéo dài thời gian chờ đợi cứu viện, ngoài ra không còn cách giải thích nào khác. Đối phương ba người, nam thì gầy gò yếu đuối, hơn nữa tay phải còn bị thương, cơ bản là không có chút chiến lực nào. Hai nữ nhân thì vừa nhìn qua có vẻ là loại tiểu thư được nuông chiều từ bé, cũng không phải là loại nữ nhân mạnh mẽ, nhưng có thể trấn tĩnh được như vậy, có thể nói các nàng quả là can đảm.

- Thiếu chút nữa là bị mày lừa rồi!
Khẳng định được ý nghĩ trong lòng, tên có nốt ruồi không dài dòng nữa, mắt hơi hấp nháy, mười mấy tên liền bao vây một nam hai nữ vào trong. Bất quá, đối phương có thể trấn tĩnh như vậy, trong lòng hắn vẫn có một điểm cố kỵ cho nên cũng không có ý định đắc tội với đối phương quá lớn:
- Người anh em, ta xem ngươi cũng đã từng lăn lộn giang hồ, chỉ cần chịu cho chúng ta phế bỏ một chân, ta sẽ cho hai nữ nhân bên cạnh ngươi ra về, thế nào?
Xem ra tên có nốt ruồi này đã tận tình tận nghĩa lắm rồi, nếu đối phương không thức thời thì cũng không thể trách hắn tâm thủ ngoan lạt. Thực ra, mặc dù hắn đang thương lượng, nhưng cũng có ý tứ rất minh bạch: bên cạnh ngươi còn có hai người phụ nữ. Hắn rõ ràng là muốn dùng hai người phụ nữ để uy hiếp đối phương.

- Lời mày nói tao có thể tin sao?
Vốn đã chuẩn bị tốt, Hướng Nhật nghe đến những lời này thì thả lỏng người, bởi vì hắn muốn xem “thành ý” của đối phương đến đâu, rồi mới quyết định sẽ ra tay nặng nhẹ thế nào.

- Đương nhiên!
Tên có nốt ruồi khẳng định.

Nhưng thằng nhóc tóc vàng bên cạnh bất mãn nói:
- Đại ca, thả hắn đi thì được, nhưng mà, hai con nhỏ bên cạnh hắn thì….

- Câm mồm!
Tên có nốt ruồi gầm lên một tiếng, đối với thằng nhóc này càng ngày càng bất mãn. Chẳng những chưa có lệnh của mình đã mở miệng mà còn cả ngày chỉ biết có đàn bà, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện xấu.

Thằng nhóc tóc vàng lập tức câm miệng, nhưng mà ánh mắt vẫn dán vào hai nữ nhân, tròng mắt xoay vòng vòng, chẳng biết là đang nghĩ lệch đi đâu.

Sở Sở cùng Thạch Thanh cùng nhìn hắn một cách chán ghét. Người trước nắm chặt ống tay áo của lưu manh, người sau nắm chặt hai tay của mình.

Hướng Nhật nhìn thấy phản ứng của bạn gái cùng đồ đệ của mình, hắn vốn định hạ thủ lưu tình nhưng ý tốt ấy lập tức biến mất. Dám có chủ ý với đàn bà của tao, tao sẽ làm cho các mày muốn sống không được, muốn chết không xong!

- Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ!
Hướng Nhật nhún vai, ý bảo đồ đệ bảo vệ bạn gái hắn cho tốt, với thực lực của hắn đối phó với đám côn đồ này thì dư sức. Hướng Nhật đặc biệt tập trung chú ý vào thằng nhóc tóc vàng, nhất là hạ bộ của đối phương…

Trước hết cho nó một cước, đá gãy cái cần tăng dân số của nó.





Phản hồi và góp ý: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?p=2121810#post2121810
Đăng ký dịch: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=27712
Tán phét + bàn luận: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?p=2088996#post2088996

Nguồn: tunghoanh.com/dinh-cap-luu-manh/chuong-156-wrsaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận