Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 833: Cứu viện!
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Đầu củ tỏi đã chậm một bước chỉ biết trơ mắt nhìn Chương Đại đâm dao vào Hướng lão đại, người bên cạnh cũng kinh hãi. Chương Đại lại cảm thấy mừng rỡ, đâm, đâm xem mày có còn dám qua mặt lão tử, lão tử đâm chết mày! Trong lòng càng thêm tàn nhẫn, cố gắng dồn sức vào con dao trên tay để đâm sâu thêm một chút nhưng phát hiện con dai bị ngăn lại không thể tiến thêm chút nào. Cúi đầu nhìn thì tròn mắt, con dao vẫn ở bên ngoài, chưa hề găm vào trong thân thể.
- Kì lạ lắm sao?
Hướng Nhật nhìn Chương Đại đang sững sờ cười khẩy, hắn đã sớm thấy kẻ này xông lên, không phải là không muốn ra tay mà nhận thấy Tang Âm có ý muốn thay hắn đỡ dao nên không nhúc nhích tiện thế giữ chặt Tang Âm trong ngực.
-
Ông mày không tin là không đâm chết được mày!
Hướng Nhật vừa nói thì Chương Đại càng điên cuồng, thu dao lại hung hăng chọc vào bụng Hướng Nhật. Người chung quanh hét lên, bọn họ ở xa nên không thấy Hướng Nhật làm gì, chỉ thấy Chương Đại tiếp tục ra tay thì những người non gan cũng không dám nhìn.
Đầu củ tỏi đã đến, quơ một cái ghế ném về phía Chương Đại nhưng Hướng Nhật nhanh hơn, bước tới trước đạp Chương Đại bay ra ngoài. Hiển nhiên cũng không phải vì thương tiếc gì cho kẻ này mà là muốn tốt cho đầu củ tỏi. Nếu Chương Đại thực sự bị nện thì dù Tiểu Huệ không ưa gì thằng anh này, nhưng xét cho cùng vẫn là anh em ruột, sau này nhất định sẽ có hận ý với đầu củ tỏi.
-
Lão đại, anh không sao chứ?
Đầu củ tỏi đánh hụt, thấy Chương Đại bay ra cũng không thèm quan tâm là vọt về phía Hướng Nhật kiểm tra thương thế.
-
Không sao cả.
Hướng Nhật lắc đầu, nhớ lại việc làm vừa rồi của đầu củ tỏi cũng cảm thấy ấm lòng, quả nhiên là tiểu đệ tốt. Đầu củ tỏi lòng vẫn không yên, kiểm tra kĩ một lượt phát hiện quần áo bị rách nhưng không hề bị thương liền thở phào nhẹ nhõm, còn vì sao Hướng lão đại lại không bị gì cả hắn cũng không hỏi thêm.
Chương Tiểu Huệ bước tới, cũng không hề tỏ thái độ căm thù Hướng Nhật, cũng không thèm đi xem thằng anh đang quằn quại dưới đất. Nàng và người nhà gần như đã cắt đứt quan hệ với hắn. Nhưng sau đó nàng lại lo lắng, với tính cách của anh nàng, bị nhục nhã như vậy nhất định sẽ trả thủ điên cuồng.
-
Hứa Uy, bảo bạn anh đi nhanh đi nếu không anh em tới là không ổn đâu.
Lo lắng nhìn qua anh trai đang khó khăn bò dậy, Chương Tiểu Huệ không dám nói thẳng với Hướng Nhật mà thì nhỏ với Hứa Uy.
-
Cảm ơn em, Tiểu Huệ. Nể mặt em anh sẽ cho thằng kia chịu ít đi chút đau khổ.
Hướng Nhật thả Tang Âm trong lồng ngực ra, chủ yếu là vì ánh mắt khiến người ta sợ hãi của Nhâm đại tiểu thư rồi bước tới trước mặt Chương Đại. Kẻ này nhìn hắn với ánh mắt oán độc, tay đút túi có lẽ là muốn gọi điện. Hướng Nhật không quan tâm đến việc hắn gọi cứu binh, nhìn từ trên cao xuống:
-
Không phải là mày muốn biết mình sẽ bị bắt nạt ra sao à? Giờ tao trả lời mày, con khỉ, mày nghe cho kĩ, tao có thể biến mày thành con khỉ rất dễ dàng.
Nói xong liền đạp lên mặt Chương Đại sau đó dẫm xuống đất. Chương Đại hét thất thanh lăn lộn trên mặt đất, hai tay ôm lấy chân Hướng Nhật dùng hết sức bình sinh đẩy ra nhưng không hề nhúc nhích.
Hai tên côn đồ ở cạnh cũng bò dậy nhưng không đến cứu lão đại mà bỏ chạy ra ngoài.
-
Hai đứa mày, thằng nào dám ra ngoài tao bẻ chân thằng đó!
Hướng Nhật quát lớn, tản ra sát ý lạnh lẽo. Thân thể hai tên côn đồ cứng đờ không dám động đậy. Đối mặt với sát khí kinh người của Hướng Nhật, mặc dù không hiểu là cái gì nhưng trong lòng cảm thấy cực kì sợ hãi, dường như chỉ cần bước một bước thì chân bọn chúng sẽ lập tức bị bẻ gãy vậy.
Khách trong quán thấy tình hình không ổn chuẩn bị tính tiền rời đi nhưng khi hướng Nhật quát lên liền không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ sợ rước lấy phiền toái. Lúc này đây Hướng Nhật uy phong lẫm liệt khiến người chung quanh khiếp sợ. Gã sinh viên gầy nhom trước đó không ngờ lại mạnh mẽ như vậy, ba gã côn đồ bị đánh ngã trong chớp mắt. Mà nghe lời lẽ của hắn dường như việc bẻ gãy chân làm như cơm bữa. Nếu không như mặc cùng trang phục có lẽ hắn cũng giống như Chương Đại, mà còn là đầu lĩnh. Khó trách cô gái xinh đẹp kia dám cầm chia bia nện người, có kẻ mạnh mẽ như vậy ở bên không ai làm gì được nàng.
Hướng Nhật không biết mình lại trở nên xấu xa trong mắt người khác như vậy. Dẫm lên mặt Chương Đại nhưng sợ hắn ngạt thở nên nhanh chóng bỏ chân ra. Mà bị Hướng Nhật chà đạp Chương Đại đã hiểu, thanh niên nhìn gầy yếu này thực sự còn tàn nhẫn hơn cả mình. Lúc này hắn không dám cử động hưng ánh mắt vẫn oán độc nhìn đối phương.
Hướng Nhật biết ý nghĩ trong lòng lũ tiểu nhân này, quân tử báo thù mười năm chưa muộn nhưng tiểu nhân thì bất chấp tất cả. Hắn cũng không so đo nhiều, lấy điện thoại ra gọi cho Hầu Tử nói mấy câu rồi cúp máy.
Chương Đại căm hận nhìn Hướng Nhật, còn cho rằng Hướng Nhật phô trương thanh thế, trong lòng nghĩ thầm đợi lúc lão tử ra liền gọi mấy chục người đến thịt mày. Nhưng tính toán này nhanh chóng đổ bể, chưa tới mấy phút đột nhiên bên ngoài tửu điếm truyền tới âm thanh phanh xe chói tai, bước chân dồn dập dường như có hàng trăm người đang tới. truyện copy từ tunghoanh.com
Người trong tiệm tạp hóa hoảng sợ, sắc mặt tái mét, dù là Chương Tiểu Huệ cũng bám chặt lấy tay đầu củ tỏi. Dù trong lòng đầu củ tỏi lo lắng nhưng vẫn giữ bình tĩnh nhìn Hướng lão đại đầy vẻ bí hiểm, trong lòng cầu nguyện đó là người hắn gọi tới nếu không thì thảm rồi...