Địa Phủ Lâm Thời Công Chương 184 : Vịt con xấu xí


Chương 184: Vịt con xấu xí


Dịch: Nộ Vấn Thiên
Biên dịch:Tiểu Yêu Tinh
Biên tập: Tiểu Màn Thầu
Nguồn: tangthuvien.com




- Anh nhìn tôi chằm chằm đáng khinh như vậy làm gì? Anh có ý đồ gì? Lúc nãy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao đầu tôi đau dữ dội như muốn vỡ tung vậy? Tôi chảy ra cả máu rồi. –Hồng Hà vừa mới hồi tỉnh lại thì phát hiện Lưu Anh Nam đang nhìn chằm chặp cô nàng, khóe miệng mang theo nụ cười không mang hảo ý.

- Cô hãy nói rõ ràng hơn nhé, chỉ là lỗ tai cô chảy máu mà thôi. –Lưu Anh Nam choáng váng nói:
- Cho dù trong tai cô cũng có màng.

- Lưu manh. –Hồng Hà hung ác mắng.

Lưu Anh Nam chán nản, trong tai cô vốn dĩ đã có màng mà, điều này có liên can gì với lưu manh? Chẳng thèm đấu mồm với cô gái tâm tư xấu xa như cô. Hắn cười ha ha nói:


- Đừng nói vớ vẩn nữa, trước tiên tôi giới thiệu cho cô một người bạn.

Nói xong Lưu Anh Nam móc ra từ trong túi tấm linh phù ‘Đang Muốn Bắt Mày’ dán thẳng lên trán nữ thi, nhất thời thi thể rung rung dữ dội một hồi, một bóng người mơ hồ tách ra từ trong xác chết.

Bóng người này bỗng dưng xuất hiện, trong nháy mắt từ mơ hồ trở nên rõ ràng, hơn nữa còn xuất hiện ở bên cạnh Hồng Hà. Cô nàng vừa liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt vô cùng xấu xí kia, Hồng Hà vốn đã như chim sợ cành cong không nhịn được hét to:
- Quỷ kìa!

- Cô ấy cũng chê tôi xấu. –Cửu Thế Sửu Nữ tức giận nói.

- Không, không, không. –Lưu Anh Nam trừng mắt Hồng Hà vội vàng giải thích:
- Cô ấy chỉ nói ‘quỷ’, không hề chê cô xấu, vả lại cô vốn chính là quỷ mà.

Nói xong Lưu Anh Nam vội vàng kéo Hồng Hà, mau chóng giới thiệu về tình huống của vị Cửu Thế Sửu Nữ này ở bên tai cô nàng, chín đời chín kiếp chịu mọi kỳ thị và nhục nhã, sắp hóa thành lệ quỷ, nhất thiết đừng kích động ả.

Hoàn toàn không cần Lưu Anh Nam dặn dò, Hồng Hà thiện lượng biết được những việc Cửu Thế Sửu Nữ trải qua, chẳng những không có bất kỳ sự kỳ thị nào, ngược lại ngay cả quỷ đều không sợ, chỉ có nỗi thông cảm và thương tiếc.

- Cô khờ thật đó, chẳng phải chỉ là dung mạo không dễ coi thôi sao, cũng không đến mức phải kết thúc tính mạng chứ. –Hồng Hà thở dài nói, tiện tay lôi ví từ trong túi ra, xòe ra trước mặt Cửu Thế Sửu Nữ. Lưu Anh Nam không rõ nguyên nhân nhưng lại nhìn thấy Cửu Thế Sửu Nữ sững sờ, không dám tin nhìn vào chiếc ví, lại liếc qua Hồng Hà nói:
- Đây, đây là cô?

Hồng Hà cười phóng khoáng nói:
- Đúng thế, hồi nhỏ tôi nổi danh là vịt con xấu xí, lúc ấy không ai muốn chơi với tôi cả, cũng không có nam sinh nào thích tôi.

- Quả thật rất khó coi. –Lưu Anh Nam không biết từ lúc nào sáp lại gần, nhìn vào một bức ảnh trong ví, bĩu môi khinh thường.

Trên bức ảnh là một cô bé mười bốn mười lăm tuổi đứng ở trong khóm hoa nở rộ, khuôn mặt mũm mĩm, đôi mắt nhỏ tí cũng không biết là vì ánh nắng chói mắt không mở nổi hay là trời sinh vốn đã nhỏ, còn óc một cái miệng rộng ra sức nhếch lên. Nếu không có hai chiếc tai thì dường như có thể nhếch đến tận dái tai, không hề có khí chất hồn nhiên nhí nhảnh của bé gái hơn chục tuổi. Đã như thế còn dám đứng trong khóm hoa, ngay cả tư cách làm nền cho hoa đều không có, tự nhiên làm hoa tươi đều mất đi sắc màu.

Vừa thấy Lưu Anh Nam đang nhìn trộm, Hồng Hà vội vàng cất bức ảnh đi, bằng không tên này chắc chắn sẽ phọt ra câu bình luận ác độc gì đó. Song bây giờ ‘xấu đẹp’ đều là từ mẫn cảm, Lưu Anh Nam tự nhiên không dám nhắc tới. Ngược lại Cửu Thế Sửu Nữ kia lại buồn bực hỏi:
- Nhưng bây giờ cô rất xinh đẹp, lẽ nào cô phẫu thuật thẩm mỹ?

Phản ứng đầu tiên khi Hồng Hà nghe thấy lời này chính là ngó Lưu Anh Nam. Cô nàng không biết vì sao giống như vội vã muốn chứng minh cho Lưu Anh Nam mình không phẫu thuật thẩm mỹ. Nhưng nhớ tới những trải nghiệm của Cửu Thế Sửu Nữ, cô nàng rất thản nhiên gật đầu nói:
- Đúng thế, tôi kéo đuôi mắt, cắt hai mí mắt, căng da, gọt má, gọt cằm, tẩy trắng, bơm môi…

- Có bản lãnh này chi bằng đổi một cái đầu mới luôn đi! –Lưu Anh Nam vẫn là không ai ngăn được cái miệng bẩn của hắn.

Hồng Hà và Cửu Thế Sửu Nữ đều trầm mặc. Cửu Thế Sửu Nữ chính là ghét dung mạo của mình mà chọn cái chết, gửi gắm hy vọng vào kiếp sau, hy vọng làm một mỹ nữ, chỉ đáng tiếc liên tục chín đời chín kiếp, đời sau xấu hơn đời trước. Song xấu thì xấu, ít nhất người ta không có lòng hại người, không ra ngoài chỉnh sửa nhan sắc. May mắn Phượng tỷ* đi gây hại bên USA rồi, nếu lần tới lại xuất hiện người không biết liêm sỉ, mặt xấu tâm địa càng xấu như Phượng tỷ, ra ngoài bôi bác xã hội thì đề nghị các bộ ngành liên quan hãy định tội nguy hại an toàn trật tự công cộng!

*Một nhân vật bên Tàu giống như Happy Polla.

- Sao rồi? –Lưu Anh Nam hất hất cằm về phía Hồng Hà nói:
- Cho dù là mỹ nữ nhờ phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng tốt xấu cũng xem như mỹ nữ. Chi bằng cô cứ làm một ngày cho đã đời, bằng không trong chốc lát tôi cũng không đi đâu tìm người cho cô được. Dẫu sao mỹ nữ chân chính trên đời quá ít.

- Có thể, cứ cô ấy đi. –Cửu Thế Sửu Nữ rất cao hứng nói:
- Hơn nữa cô ấy còn là thân thể thuần âm, càng tiện cho tôi sống nhờ.

- Cái gì là thân thể thuần âm? –Lưu Anh Nam và Cửu Thế Sửu Nữ nói chuyện bằng giọng cực nhỏ nhưng vẫn bị Hồng Hà nghe thấy. Thân là phóng viên, chính là có tinh thần truy hỏi tới cùng.

- Thân thể thuần âm chính là thể chất chưa từng bị vật thuần dương đâm vào trong cơ thể, chưa từng dính phải bất kỳ chút dương khí nào. –Lưu Anh Nam giải thích nói.

- Lưu manh! –Hồng Hà lườm nguýt nói.

Lưu Anh Nam lại im lặng lần nữa. Giải thích hàm súc chừng này, người có tâm tư đơn thuần vốn dĩ sẽ không nghĩ sai lệch, nhưng Hồng Hà… Haizz, xem ra cô gái này nhận định ca là dê xồm rồi.

- Được rồi, thời gian không nhiều lắm, chúng ta nắm chắc thời gian đi. –Lưu Anh Nam bỗng nói một câu không đầu không đuôi, Hồng Hà nghi hoặc nhìn hắn, mà Cửu Thế Sửu Nữ thì nhìn đăm đăm Hồng Hà quan sát trên dưới, lúc thì ngắm gương mặt cô nàng, lúc thì quay lại liếc bóng lưng cô nàng. Dáng vẻ không thể chờ đợi, thèm thuồng kia càng giống lưu manh hơn cả Lưu Anh Nam.

Bỗng nhiên, Cửu Thế Sửu Nữ phịch một tiếng quỳ xuống trước người Hồng Hà. Cho dù là linh hồn, cô nàng vẫn nhìn thấy nước mắt từ trong mắt ả, ả tha thiết khẩn cầu:
- Dung mạo tôi chín đời chín kiếp đều xấu xí, chịu mọi sự kỳ thị và khuất nhục, tôi đã chán rồi, phiền rồi, chịu đủ rồi. Nếu xuống Địa Phủ, thà kiếp sau làm heo làm chó cũng không muốn làm người nữa, nhưng cho dù như thế, nỗi khuất nhục và ủy khuất trong lòng vẫn không thể tiêu tan. Cầu mong chị thành toàn, để tôi làm mỹ nhân đường đường chính chính một ngày, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ, đố kỵ của người xung quanh!

- Bảo tôi thành toàn? –Hồng Hà chỉ vào mũi mình nói:
- Tôi chẳng phải là Phán Quan, Diêm Vương, sao tôi có thể thành toàn cho cô chứ?

- Cô để cô ấy nhập vào người cô là được. –Lưu Anh Nam hời hợt nói.

- Nhập vào người tôi? Thế chẳng phải là… -Hồng Hà suýt nữa buột miệng nói ‘quỷ nhập’. Nhưng cho dù đối phương là quỷ thì vẫn phải cố kỵ lòng tự trọng của đối phương, cô nàng nhẫn nhịn không mở miệng, nhưng lại sợ muốn chết.

- Mong chị thành toàn. –Cửu Thế Sửu Nữ lại khẩn cầu lần nữa.

- Quân tử giúp người hoàn thành ước vọng. Hồng tiểu thư tâm địa thiện lương, tấm lòng nhân hậu, chỉ là thời gian một ngày, một cái nhấc tay mà thôi, đừng nên từ chối. –Lưu Anh Nam vừa cổ vũ vừa châm ngòi thổi gió.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, Hồng Hà không biết làm sao, chân tay luống cuống. Lại nhìn bộ dạng đầy ẩn ý giống như đang xem náo nhiệt của Lưu Anh Nam, cô nàng túm hắn sang một bên, hung ác nói:
- Rốt cuộc là thế nào? Lẽ nào tên thối tha anh muốn hại chết tôi ư?

Nguồn: tunghoanh.com/dia-phu-lam-thoi-cong/chuong-184-e3Maaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận