Đồ Thần Chi Lộ Chương 263:Cho anh một chút thời gian

"..." Trương Dương không nói được gì nữa, nếu muốn hắn nói ra, nêu ra một người cụ thể, hắn thật sự không biết nói tên ai, điều này quả thật vô cùng khó xử.

Mặc dù lòng hắn ít nhớ đến Tiêu Di Nhiên, nhưng không thể nghi ngờ rằng nàng vẫn chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim hắn.

Liễu Ám, đây mặc dù là sự rung động nhất thời nhưng không thể chối cãi là Trương Dương đối với cô gái thanh lệ ôn nhu đó rất có hảo cảm, thậm chí còn có dục vọng chiếm hữu khá lớn.

Về phần Tuyết Liên cũng là cùng chung hoạn nạn có nhau, muốn chán ghét nàng là không có khả năng. Nếu quả thực chán ghét nàng, Trương Dương sẽ từ chối không cho nàng cùng hắn đến Bắc Kinh. Trên thực tế, Trương Dương lúc ấy cũng rất mong cùng Tuyết Liên đi tới Bắc Kinh.

Rồi còn người phụ nữ thần bí kia nữa, vừa xuất hiện đã cướp mất ba hồn sáu phách của Trương Dương... Nhớ đến khuôn mặt lạnh như băng, rồi lại cũng khuôn mặt đỏ tươi tắn kiều diễm như hoa... Trương Dương tin rằng cả đời này hắn sẽ không quên nổi... Cứ nghĩ đến khuôn mặt đó, hắn lại có cảm giác tha thiết mong gặp lại nàng...

Vương Yến...

Trương Dương thở dài một tiếng, đột nhiên trong lòng cảm thấy nôn nóng kỳ lạ, cảm giác này lập tức phát tiết nhanh chóng, chiếc Ferrari gia tăng tốc độ...

Gia tăng tốc độ một cách điên cuồng.

Chiếc Ferrari màu đỏ như một thanh kiếm sắc nhọn, lao đi vun vút...

200 km/h...

280 km/h...

Tốc độ vẫn còn tăng lên, lúc này xe trên đường đã bắt đầu nhiều lên, thỉnh thoảng cùng xe khác lướt sát qua, phát ra tiếng rít lớn do va chạm với không khí.

Vương Yến mặt trắng bệch, thắt chặt dây an toàn. Tự mình lái xe và ngồi xe do người khác lái là hai chuyện khác hẳn. Nếu chính Vương Yến lái thì tốc độ này nàng cũng không kinh hoàng, nhưng giờ đây ngồi bên cạnh, quả thực khiến nàng hãi hùng khiếp vía, cảm giác chính mình không thể nào làm chủ được tình hình...

Bất kỳ người nào cũng đều muốn tự mình làm chủ sinh mệnh bản thân, làm chủ tiền đồ bản thân, và tự nhiên là cả muốn tự mình làm chủ tốc độ lái xe của mình.

"Trương... Trương Dương... anh muốn chết hả?" Vương Yến nắm chắc chỗ bám, thân hình cứng ngắc, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, lắp bắp nói.

Trương Dương không nói gì, xe thể thao xịn có khác, tốc độ cao làm cho Trương Dương sinh ra một loại khoái cảm không thể nào hình dung được, tốc độ hơi chậm dần lại. nguồn t r u y ệ n y_y

Ra đường cao tốc, Trương Dương lại không phóng nhanh nữa bởi vì hắn cảm giác được Vương Yến đang khủng hoảng. Cảm giác sợ hãi lan tỏa trong xe, đây là điều không tốt lắm, nó dễ ảnh hưởng xấu đến cảm xúc.

Vương Yến cuối cùng cũng từ trạng thái khiếp vía khôi phục lại bình thường. Mặc dù nàng thường xuyên lái xe, cũng chạy tốc độ cao nhưng đây là lần đầu tiên không tự cầm lái. Lúc tự lái sao cảm giác thấy chậm thế, còn lúc ngồi xe do người khác lái, mới chạy 150 km/h đã cảm giác tim muốn bay ra ngoài rồi.

"Trương Dương, đừng đánh trống lảng. Anh nói đi, rốt cuộc anh thích ai?"

Trương Dương quyết định im lặng.

"Anh có nói không?" Vương Yến giống như núi lửa sắp phun trào, đôi nắm tay trắng như phấn không ngừng đánh trên người Trương Dương, trên mắt lại long lanh nước mắt ủy khuất... Nàng hận, hận... Cái tên con trai không chung thủy này, nàng ngày đêm tưởng nhớ, đổi lại là sự im lặng thế kia sao?

Trương Dương để mặc nàng đánh hắn, khuôn mặt vẫn không chút cảm tình, nhìn thẳng về phía trước.

"Trương Dương, em nói cho anh biết, có em thì không có cô ấy, mà có cô ấy thì không có em, anh tự mình chọn đi." Vương Yến cũng mệt, thân thể bải hoải, không ngừng dùng khăn tay lau nước mắt.

"Như vậy cũng không muốn."

"Anh... anh..." Vương Yến trợn mắt há mồm.

"Ngày mai anh phải ra nước ngoài làm một chuyện phi thường quan trọng. Em chuyển lời đến Tuyết Liên không cần chờ anh trở về, anh đi..."

"Anh muốn trốn tránh?" Vương Yến cũng không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu được ý bên trong của Trương Dương.

Xe từ từ tăng tốc, trời đã tối dần. Tốc độ mặc dù có tăng lên, nhưng do trên đường xe cộ đông đúc, căn bản không cách nào chạy siêu tốc giống như lúc nãy. Bây giờ Trương Dương muốn nhanh chóng quay lại khách sạn.

"Anh muốn trốn tránh đến khi nào?" Vương Yến hai mắt đã đỏ lên, vẻ mặt u oán.

"Không biết, có lẽ đến lúc chết..." Trương Dương đột nhiên nhếch miệng mìm cười kì dị, hắn nghĩ đến chuyện chết, chết không phải là cách giải thoát tốt nhất sao?

Không biết cảm giác lúc hồn lìa khỏi xác thế nào nhỉ?

Hồn lìa khỏi xác, tự nhiên không còn dục vọng, không còn theo đuổi, không lo chuyện xã hội có công bằng hay không... Chết đúng là một lựa chọn tốt, ít nhất là có cả trăm cách để chết.

Ầm!

Trương Dương cảm giác đầu mình đột nhiên trở nên hỗn loạn một cách điên cuồng, trên trán mồ hôi đổ như tắm, cơ mặt bắt đầu vặn vẹo méo mó.

Vì sao?

Vì sao?

Vì sao mình lại có ý nghĩ đáng sợ thế này?

Mặc dù tinh thần mình sa sút, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chết. Người ai chẳng tham sống, chẳng ai bỗng dưng muốn chết cả.

"Chi chi..."

Ngân Mị đột nhiên nhảy ra, cái miệng nhỏ màu phấn hồng không ngừng cọ vào tay rồi vào cổ Trương Dương. Ngân Mị cùng Trương Dương tâm ý tương thông, nó cũng cảm giác được tâm trạng sa sút của Trương Dương nên không ngừng dùng thân thể mềm mại cọ khẽ vào người hắn, an ủi hắn.

"Trương Dương, anh sao vậy?" Vương Yến thấy Trương Dương đột nhiên mồ hôi tuôn ra, khuôn mặt méo mó, hoảng sợ cầm tay Trương Dương lay gọi. Vương Yến không biết rằng tình cảm là điểu yết ớt nhất trong ký ức của Trương Dương. Vô số ký ức trong đầu hắn mỗi cái đều có cảm tình độc lập của nó, khi gặp chuyện tình cảm dây dưa phiền toái, dễ làm sinh ra tâm lý chán đời.

"Không sao"

Phía trước có thể thấy mấy tòa cao ốc của Bắc Kinh. Hôm nay thời tiết rất tốt, Trương Dương giảm bớt tốc độ, đưa tay nắm lấy tay của Vương Yến đang giúp mình lau mồ hôi, nói: "Cho anh một chút thời gian. Hiện tại anh đang rất hỗn loạn, không thể hứa hẹn được gì, cho dù có hứa hẹn bừa thì cũng không ra gì, cho anh một chút thời gian đi."

"Anh có phải muốn cho tình cảm của chúng ta dần phai nhạt rồi quên đi đúng không?"

Vương Yến hai mắt lại đỏ lên...

"Không phải!" Trương Dương nhìn vào mắt Vương Yến, vẻ mặt tỏ ý khẳng định. Mặc dù Trương Dương không biết tình cảm của mình có vấn đề gì, nhưng đáp án nhỏ vừa rồi có thể trả lời ngay cho Vương Yến được.

"Hừ, tiểu hồ ly Tuyết Liên kia có gì tốt mà mê hoặc được anh chứ?" Vương Yến nhất thời vui vẻ ra mặt, nhưng chỉ trong nháy mắt lại trở mặt, ưỡn ngực một cái khiến tâm trí của Trương Dương khẽ rung động. Động tác này nói rõ rằng Vương Yến đã có lời hứa của Trương Dương, có lẽ Vương Yến cũng hy vọng cho bản thân một chút thời gian.

"Vậy đi..." Trương Dương tăng tốc, tâm trạng Vương Yến giống như thời tiết mùa thu, rất khó nắm bắt, tốt nhất là mau chóng quay về khách sạn.

Thấy Trương Dương không nói lời nào, Vương Yến cũng tức giận không nói. Nàng không ngừng ngồi "thủ tiêu" khăn giấy, cả một hộp đầy đã bị nàng dùng hết.

Im lặng một lúc, rất nhanh đã vào trong thành Bắc Kinh. May mắn lúc này vẫn còn là sáng sớm, lượng xe có đông nhưng vẫn chưa tới mức tắc nghẽn.

Hai người tiến vào khách sạn, liếc mắt cái đã nhận ra tay giám đốc vẻ mặt xiểm nịnh đang đứng đó.

"Trương tiên sinh, Vương tiểu thư, chào buổi sáng. Trương tiên sinh, có người đang đợi ngài" Giám đốc Phương khẽ đưa mắt đánh giá người trẻ tuổi này. Không chỉ được Vương tiểu thư bồi tiếp cả đêm, mới sáng sớm ra đã lại có một lượng lớn xe quân dụng đến đây tìm hắn. Người đến tìm quân hàm cao đến mức dọa người, dĩ nhiên là cấp Đại tá.

Đừng nghĩ là ở Bắc Kinh thì dễ thấy các tướng lĩnh cấp cao, ngay cả một Đại tá cũng không dễ dàng nhìn thấy được bởi vì đa số quân nhân khi chấp hành nhiệm vụ đều không mặc quân phục, căn bản là không cách nào nhận ra cấp bậc. Mà hiện giờ, người đến tìm Trương Dơng lại mặc quân phục, quả là không bình thường.

Trương Dương gật đầu, đi theo giám đốc đến phòng tiếp khách.

Vừa vào trong đã thấy một người ước chừng hơn ba mươi tuổi, mặt ngăm đen mặc quân phục đang ngồi. Hiển nhiên đây là một quân nhân thường xuyên trong trạng thái huấn luyện.

"Anh là Trương Dương?" Quân nhân kia thấy bọn họ đi vào, lập tức đứng lên, hai mắt nhìn Trương Dương chằm chằm.

"Đúng, ngài là...?"

"Soạt" một tiếng, quân nhân lập tức hành lễ chào, sau đó lấy ra một phong thư và vé máy bay đưa cho Trương Dương.

"Đây là Tướng quân đưa cho ngài, mời ngài kiểm tra."

"Ồ... Cảm ơn, cảm ơn..." Trương Dương sửng sốt rồi lập tức phản ứng kịp. Không ngờ Tướng quân làm việc hiệu quả cao như vậy. Trương Dương có thể khẳng định bên trong phong thư kia chính là phương pháp liên lạc.

Tướng quân!

Giám đốc quản lý nghe như sấm động bên tai, đầu óc quay cuồng.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/do-than-chi-lo/chuong-284/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận