Đồ Thần Chi Lộ Chương 513: Bí mật thân thế của Trương Dương

Trương Dương bị đưa đến phòng làm việc của Lâm Tuyết Di. Nơi này chính là nơi Vu Cơ nhảy từ cửa sổ phòng làm việc xuống, tất nhiên những bức tường kính bị thiệt hại đã được thay mới.

Nhìn Trương Dương đi vào, Lâm Tuyết Di phẩy tay ra hiệu cho bảo an đi ra ngoài. Bảo an chần chờ một lúc cuối cùng vẫn đi ra ngoài nhân tiện đóng cửa lại.

"Mời ngồi." Lâm Tuyết Di đích thân mang cho Trương Dương một tách trà, rất có phong độ tỏ ý muốn Trương Dương ngồi xuống.

Trương Dương vẫn không ngồi xuống, cứ đứng tại chỗ mà lắc đầu, ánh mắt sắc bén cẩn thận đánh giá người phụ nữ có dáng vẻ thướt tha này. Hắn biết người phụ nữ này cũng giống như nhiều phụ nữ khác, đều đang chờ người trung niên tóc dài trở về.

"Nói đi, chỉ cần tôi có thể giúp được tôi sẽ giúp. Quyền thế, gái đẹp, tiền tài đều có thể được." Lâm Tuyết Di cười một cách tao nhã ngồi xuống.

"Tôi muốn gặp tiểu hòa thượng!"

"Tiểu hòa thượng?" Lâm Tuyết Di nhíu mày.

"Tôi muốn gặp tiểu hòa thượng!" Trương Dương

"Đã lâu tôi không liên hệ với hắn rồi."

"Cô có cách, tôi biết cô có cách." Ánh mắt của Trương Dương toát ra vẻ quái lạ.

"Không phải từ trước đến nay cậu vẫn liên lạc với hắn sao?" Lâm Tuyết Di cảm thấy bị một áp lực rất lớn.

"Bây giờ thì không, hắn tránh tôi, hắn tránh né tôi." Giọng nói của Trương Dương có vẻ trống rỗng. Giống như một thây ma.

"Nói với hắn. Tôi biết tin tức của Vương Hào."

"A……" Lâm Tuyết Di bỗng nhiên đứng lên. Kinh ngạc nhìn Trương Dương. Trong sự kinh ngạc lại có một sự mừng rỡ.

"Thật đó." Trương Dương gật đầu khẳng định.

"Nói cho tôi đi, nói cho tôi, nói cho tôi biết. Nói cho tôi biết tin tức của hắn. Nói cho tôi biết….."

Người phụ nữ thanh nhã này lại có thể vui mừng đến phát khóc như vậy. Lấy hai tay che khuôn mặt đẹp như hoa mà khóc nấc lên, cơ thể run rẩy không kiềm chế được.

"Tôi muốn gặp tiểu hòa thượng."

"Nói cho tôi biết trước đã."

"Tôi muốn gặp tiểu hòa thượng". Trương Dương nói một cách kiên quyết.

"…..Nhưng, tôi không biết làm thế nào để liên hệ với hắn." Lâm Tuyết Di rốt cuộc cũng trấn tĩnh lại. Nhẹ nhàng lấy khăn tay lau mắt rồi cúi đầu suy nghĩ một lúc.

"Cô nhất định có cách."

"Tôi không biết." Lâm Tuyết Di nhìn lướt qua điện thoại trong văn phòng với vẻ mặt chần chờ.

"Cô nhất định có cách." Trương Dương nói một cách quả quyết.

"Được, để tôi thử xem."

Lâm Tuyết Di nhấc điện thoại lên bấm một dãy số.

"Là Tuyết Di đây, có tin tức của tiểu hòa thượng không?"

"Tuyết Di, có tin tức của tiểu hòa thượng không? Có việc gấp."

"Biết tiểu hòa thượng không?"

Lâm Tuyết Di không ngừng gọi điện thoại, khuôn mặt của nàng hiện rõ lên vẻ lo lắng. Rõ ràng tất cả các tin tức phản hồi đều không biết nơi ở của tiểu hòa thượng.

"Xin lỗi, cậu cũng đã thấy rồi đấy." Lâm Tuyết Di nhún vai: "Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết chỗ ở của Vương Hào không?"

"Chờ một lát."

Trương Dương đến đến bàn làm việc. Đặt tay phải lên điện thoại.

Một giây

Hai giây

Năm giây

Mươi lăm giây

Trương Dương nhẩm thầm trong lòng, hắn tin rằng tiểu hòa thượng từ mạng lưới điện thoại biết được có người muốn tìm hắn.

Quả nhiên!

Đúng như Trương Dương tính toán, đúng hai mươi giây sau chuông điện thoại vang lên. Trương Dương từ từ cầm điện thoại lên.

"Tuyết Di, tìm tiểu hòa thượng có việc gì?" Giọng nói của tiểu hòa thượng vẫn giống như trước, giọng rất trẻ con nhưng lại có đầy sự lão luyện.

"Tôi đây."

"Trương Dương!!" tiểu hòa thượng ở đầu dây bên kia nét mặt đầy ngạc nhiên. Nhưng cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Một chương trình thông minh như vậy không hiển thị màn hình thời gian, không có hình thức biểu đạt tình cảm.

"Tiểu hòa thượng, đừng cúp máy, nếu như cúp máy thì cho dù tốn một năm tôi cũng sẽ phá tan mạng lưới này một cách triệt để. Ông biết, tôi nói được làm được." ngữ khí của Trương Dương đầy đe dọa.

"….***. Ngươi thật tàn nhẫn!" Tiểu hòa thượng ngạc nhiên một lát rồi nghiến răng nghiến lợi nói.

"Nói cho tôi biết, tôi là ai?"

"Phía bên kia điện thoại im lặng, Trương Dương cũng không lên tiếng, lắng nghe sự im lặng trong điện thoại.

Im lặng rất lâu, Lâm Tuyết Di ngồi ở trên ghế không còn kiên nhẫn, nàng không biết Trương Dương và tiểu hòa thượng đang chơi trò gì.

"Ngươi đã biết rồi?"

"Tôi không biết, chính ông sẽ nói cho tôi biết."

"Cái này…… tại sao bây giờ lại hỏi?" giọng nói của tiểu hòa thượng chưa từng thận trọng như thế.

"Bởi vì tôi muốn làm một việc lớn." Trương Dương nói với vẻ mặt đờ đẫn.

"Việc lớn?"

"Đúng vậy."

"Là việc gì?"

"Ngươi nói cho ta sự việc, ta cũng sẽ nói cho ngươi."

"Mẹ của ngươi có còn giữ đồ từ khi còn nhỏ của ngươi không?" Tiểu hòa thượng đột nhiên hỏi.

"Có, lần này tôi quay về C thị chính là muốn xem mấy thứ kia."

"Xem được chưa?"

"Chưa."

"Tại sao không đi xem trước?"

"Tôi nghĩ ông sẽ nói cho tôi biết, mà không phải là tự tôi phát hiện. Bởi vì tôi phải cảm ơn ông, cảm ơn ông rất nhiều. Tôi hy vọng có thể nghe chuyện này từ chính miệng của ông." Trương Dương nhấn mạnh từng chữ, khuôn mặt rất nghiêm túc.

"Trương Dương, ta……." Giọng điệu của tiểu hòa thượng có phần lắp bắp, còn mang theo một chút áy náy.

"Nói đi, cho dù như thế nào tôi cũng không trách ông đâu. Dù sao bây giờ tôi sống cũng tốt, cực kỳ tốt! Tôi chỉ muốn biết rõ thân thế của tôi mà thôi" Giọng điệu của Trương Dương đã bình thản trở lại.

"Cái này…..cái này….là rất nhiều năm về trước. Ta, ta lấy tên của mình thành lập một viện nghiên cứu gien….." tiểu hòa thượng muốn nói rồi lại thôi.

"Nói tiếp đi."

"Có điều, viện nghiên cứu này và cái viện nghiên cứu mật mã sinh mạng NY đã bị ngươi phá hủy kia không giống nhau. Công việc của viện này là tổng hợp gien, mà không phải là sinh hóa cải tạo gien người.

"Tổng hợp gien?" Trương Dương nhướng mày, lần đầu tiên hắn nghe thấy thuật ngữ này, gien cũng có thể tổng hợp được sao?

"Đúng vậy, tổng hợp gien, viện nghiên cứu của chúng ta thu thập được hơn 10 triệu mẫu gien của con người, tất cả các gien này đều là huyết thống chính cống của dân tộc Trung Hoa, tuyệt đối là huyết thống của con cháu Viêm Hoàng, tìm được thông qua phả hệ từ ngàn năm trước của tổ tiên những người này. Ngay cả khi kết hôn với người ngoại tộc thì cũng là số lượng nhỏ, chúng ta đem gien này thông qua một công nghệ tiên tiến để loại bỏ một số di truyền xấu và gien ngoại tộc. Sau đó chúng ta thông qua các thiết bị đem gien tốt đã được lựa chọn tạo thành huyết thống thuần túy nhất của người Trung Quốc.

"Tiếp đi."

"Kế hoạch thất bại, chúng ta phát hiện ra huyết thống người Trung Quốc được quyết định bởi tính đồng hóa và tính nhào nặn. Các vật thí nghiệm của chúng ta đều chết non hoặc bị đần độn, tóm lại các tình huống đều xuất hiện, chúng ta đưa ra một kết luận, thực sự không có chủng tộc người Trung Quốc thuần túy. Người Trung Quốc trải qua mấy nghìn năm lịch sử đã mất đi sự thuần túy của huyết thống. Trên thực tế, con người trên toàn thế giới đều không có huyết thống thuần túy, bất luận là tộc Hán, tộc Duy ngô nhĩ (dân tộc thiểu số ở Tân Cương), hoặc người Ireland, những chủng tộc này trải qua bệnh tật, chiến tranh, những thiên tai lớn của tự nhiên, dung hợp thành một đại dân tộc. Trong máu của người Nga cũng chảy dòng máu người Trung Quốc, nhất định trong máu người Trung Quốc cũng có tế bào gien của người Châu Phi…"

"Nói vấn đề chính đi." Giọng nói của Trương Dương vẫn bình thản.

"Thật ra, nói một cách thẳng thừng thì chúng ta lấy những trẻ sơ sinh có huyết thống Trung Quốc thuần túy căn bản không thích hợp với cuộc sống của con người bây giờ, thậm chí chăm sóc chu đáo tới mức không thể tốt hơn, vật thí nghiệm của chúng ra có hơn 200 trẻ con. Mà ngươi, là đứa duy nhất còn sống, các đứa trẻ khác không phải chết vì bệnh tật thì cũng chết vì các nguyên nhân khác."

" Tại thời điểm ngươi năm tuổi, ta từ bỏ nghiên cứu bởi vì ta không muốn nhiều đứa trẻ vô tội chết dưới ý tưởng kỳ quái của ta."

"Tôi là người duy nhất còn lại trong số đó?"

"Đúng vậy."

"Nói cách khác, căn bản là tôi không có cha, cũng không có mẹ, tôi chỉ là một trong số ngàn ngàn vạn vạn ống nghiệm gen tổng hợp."

"Khụ khụ…. Phải nói là ngươi có hơn ngàn vạn người cha người mẹ." Tiểu hòa thượng cười một cách gượng gạo.

Trương Dương nhập tâm suy nghĩ.

"Thực ra, Trương Dương, tiểu hòa thượng bây giờ mới phát hiện ra, chúng ra đã thành công rồi, thí nghiệm của chúng ta gần như đã thành công rồi. Mà ngươi chính là cột mốc của sự thành công đó".

"Tại sao ư?" Bởi vì chỉ số IQ của ngươi rất cao, năng lực tính toán của ngươi cũng rất mạnh, điều quan trọng là ngươi có thể học "Tiên Đạo Mạn Mạn"

" Có quan hệ với "Tiên Đạo Mạn Mạn" sao?" Trương Dương hỏi ngây ngô.

"Có, thông qua nghiên cứu người càng có huyết thống thuần túy càng dễ dàng tu luyện "Tiên Đạo Mạn Mạn", mà gần hai mươi năm nay ngươi chính là người đầu tiên!"

"Vậy tại sao lại nói gần như thành công?" Trương Dương cảm giác được còn có thâm ý trong lời nói của tiểu hòa thượng.

"Cái này… cái này…" Tiểu hòa thượng lắp bắp.

"Nói!"

"Qua nghiên cứu chúng ta phát hiện vì huyết thống của ngươi quá thuần túy, mà con người được tạo nên thông qua sự kết hợp di truyền cho nên, cho nên…"

"Cho nên cái gì?"

"Tính cách của ngươi, tính cách của ngươi còn có khuyết điểm".

"Ví dụ."

"Như là có chút ích kỷ…"

Sắc mặt Trương Dương trở nên trắng bệch.

"Trương Dương, đây không phải là lỗi của ngươi, là lỗi của tiểu hòa thượng ta đây".

"Cho nên ông vẫn cứ tha thứ cho tôi, vẫn cứ bảo vệ tôi, vẫn dùng mọi khả năng của ông để giúp tôi đạt được mục đích của mình?" Ánh mắt Trương Dương trở nên sắc bén như dao, làm Lâm Tuyết Di đang ngồi trên ghế cảm thấy lạnh.

"Khụ khụ….. đây là việc ta có thể làm được, khi ngươi ở trường làm cho ta thức dậy, ta bắt đầu điều tra ngươi, phát hiện ngươi chính là vật thí nghiệm của ta. Ta nghĩ, ta muốn dùng năng lực của mình để giúp đỡ ngươi, để bù đắp lại sai lầm mà ta gây ra…" Giọng nói của tiểu hòa thượng tràn đầy sự hiền từ, giống như đang nói với con trai của mình.

"Tôi muốn biết làm sao mà các ông tính được tuổi của tôi? Tôi bây giờ hơn hai mươi, trên thực tế thí nghiệm của các ông cũng đã tiến hành mười tám năm".

"Chúng ta có một loại thiết bị cực kỳ tiên tiến, không phải là công nghệ khoa học của trái đất, loại công nghệ này trên trái đất được gọi là thời gian cong. Chúng ta thông qua thời gian cong này làm ngắn thời gian phát triển của ngươi lại 5 năm".

Trương Dương thở dài một tiếng, hắn cuối cùng cũng hiểu được vì sao tất cả ký ức thủa nhỏ hắn đều không nhớ, tất cả đều là do loại thời gian cong này.

"Tiểu hòa thượng, tôi cần ông giúp đỡ."

"Nói đi, chỉ cần ta làm được, tiểu hòa thượng ta nhất định dùng toàn lực giúp đỡ!" Tiểu hòa thượng tự nhiên thấy Trương Dương nhờ mình, liền nhảy lên vui mừng. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com

"Nói cho tôi biết Đại Hán Kim Giáp đang ở đâu".

"Không được!" tiểu hòa thượng một câu liền bác bỏ.

"Nói cho tôi biết!" Ngữ khí của Trương Dương có phần nặng thêm, một luồng áp lực thông qua không khí truyền vào hệ thống.

"Tại sao? Ngươi không phải là đối thủ của hắn, "Tiên Đạo Mạn Mạn" của ngươi còn chưa tiến vào đại thành chi cảnh!"

"Bởi vì tôi ích kỷ….."

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/do-than-chi-lo/chuong-533/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận