Đồng Đồng Và Kỳ Kỳ Chương 1


Chương 1
Nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, dù gặp bất cứ chuyện xui xẻo gì cũng vẫn có thể cười hi hi ha ha.

Khuôn c ặt hoàn 4c ảo khiến 1 ác cô gái 9b hông thể d hông hét cd ên kích 06động. Một 7canh chàng 9đẹp trai 1đến mức 9b hông ai có 2 hể nổi 38 iận với 99 ắn.



Cao 2f áo đẹp 2e rai, dáng 40 gười cực 0 huẩn, rực c8 ỡ lóa mắt f– đó chính e à Hà Vĩnh 6 ỳ.

Hắn 68 à con trai 4 ưng của e m gái kết 8 ghĩa với 7 ẹ tôi, 23 à anh[1] 9b ết nghĩa 6đồng thời 04 ũng là bạn 4b ùng phòng 2f ý túc xá 02 ủa tôi.

Tại 91 ao tôi và 3 ắn lại e ùng thi đỗ 19 ào một d rường đại 01 ọc, thậm 9 hí còn bị bxếp chung 5một lớp? 3cNếu dì 7fsinh hắn bsớm hơn b7tôi hai năm 1chứ không fphải chỉ 5vỏn vẹn a7mười lăm 27ngày, chắc 63tôi phải 12biết ơn 08dì lắm 1lắm.

Tại fsao mẹ tôi 2lại nhờ 8người quen eesắp xếp 35cho hai đứa aở chung 4một phòng 2fchứ?

Tại 5csao ai cũng anghiễm nhiên 0cho rằng 5tôi có nghĩa 1vụ phải 00chăm sóc dcái tên a0trông thì 7thông minh, 55thực tế 16lại là 0dtên đầu 1đất nhất 68trong số 6những tên 7đầu đất 23tôi đã 3egặp này

Mới fchỉ ngày 7đầu tiên e2chuyển đến, ecít nhất 4ctôi đã aphải thốt 9lên cả 42chục vạn f5câu hỏi 0tại sao.

“Này, aem có nhìn 9cthấy giày 07của anh ckhông?”

“Này, 2đây là 5ga giường 80trường c8phát cho bchúng ta 3dà? Dùng anhư thế fnào?”

“Này, 8em có biết 4fchỉnh nước ffnóng trong 54bồn tắm 53không?”

“Này…”

Ngày dđầu tiên, dftôi giúp 5hắn tìm 8giày, thay 8ga giường, 2achuẩn bị 9nước nóng… 0bthậm chí 04còn phải alấy khăn ftắm ném bavào cho hắn.

Tên bchết tiệt 4này ở nhà 2nhất định 7là chẳng 6động tay avào cái bgì bao giờ!

Chắc 3chỉ đến 39buổi tối 4đi ngủ 5bmay ra mới f8không bị dhắn sai enày sai nọ.

Khó 02khăn lắm 0dmới chịu 72được đến 6giờ đi fngủ, tôi 71vô cùng c7tốt bụng adnhường fchiếc giường 2sát cửa d4sổ cho hắn, d7còn bản 3thân thì cchui rúc 0atrên chiếc 6egiường fnằm ở 6egóc tường.

Rầm!

Đang 64đêm tự 86dưng vang 2elên tiếng 4thứ gì 1fđó nặng 8nề rơi 37xuống đất.

Tôi 0bvội vàng 9mò dậy cabật đèn: 35“Sao thế?”.

“Giường 6bé quá.” 10Hắn nằm 1dài trên 4bsàn nhà, 67lấy tay exoa đầu, 7nhíu mày 7phàn nàn: 57“Anh vừa acxoay người c9một cái 2eđã rơi 2exuống”.

Đồ 2đần…

Tôi 62lườm hắn dmột cái, ckêu hắn 1dtrèo lên 5giường 9rồi kéo fmột chiếc 8bghế chặn 2bên thành.

“Được cfrồi, thế 87này thì 6không thể 57rơi xuống 82được nữa.”

Tắt 98đèn, tiếp 8tục đi 2ngủ. Đang 5elim dim thì adlại nghe cmột “binh” enữa vang 34lên.

Âm fcthanh lần d1này rõ ràng 50không phải 0tiếng rơi 27xuống đất. 2a © DiendanLeQuyDon.comVới tinh cthần trách 8nhiệm cao ccả, tôi 79cực kỳ 67miễn cưỡng dngồi dậy 6bật đèn 43lần nữa.

“Lại d9sao thế?” 38Tôi nổi b6khùng tiến 8đến chỗ c1hắn.

Hắn bcòn đang fxoa đầu: 73“Chiếc 1bgiường b7này bé quá, 1aanh vừa 79xoay người ffmột cái faliền đập 9cđầu vào dtường”.

d7mặt tôi bdco giật. 3 © DiendanLeQuyDon.comCố gắng 8kiềm chế 3kích động emuốn rống 21giận, điềm a8tĩnh đi ddlấy cuộn 3ebăng dính e0trong.

“Thế 0này thì 3không sợ 0dđau nữa.” 4Tôi kiếm 18một chiếc 11khăn tay 7thật dày, 9dùng băng ddính cố cđịnh lên 3trán hắn, 47nghiêm giọng c7cảnh cáo: 92“Biết fđiều thì bngủ im, bcòn lộn 39xộn đừng 23trách tôi bđập cho 5một trận!”.

Thở cmột hơi 7nhẹ nhõm, 26tôi tắt c5đèn đi 9ngủ.

Cuối acùng cũng 9qua được emột đêm, ddcó lẽ nhờ c0công hiệu 25của câu 52hăm dọa 6e“đập d8cho một ctrận”, 76không còn dftiếng “binh” aanào nữa.

Buổi 3sáng thức cdậy, nhìn 93thấy chiếc e5“khăn tay fchống va 8đập” 8màu trắng 0bdính trên cftrán hắn, 6tôi không 6nhịn được b0cười. Có 2điều… 9khi gỡ chiếc bkhăn ra, 71tôi cười 53không nổi.

“Bị ddị ứng fsao không danói sớm?”

Hắn elại chẳng 6để tâm f1đến những 96nốt mẩn b3chi chít 3trên trán: ae“Sao anh 83biết sẽ 27bị dị 58ứng chứ? f3Trước giờ aechưa từng ethử dán 8băng dính a3lên mặt”.

“Anh c3đầu đất 3dà, da mình 7thế nào e4cũng không 6cbiết?”

“Em 59không cần 38phải lo 28lắng đâu, 73sẽ khỏi 1anhanh thôi 0fmà.”

“Có ema thèm lo 6dlắng cho 5anh! Dì với b8mẹ bảo 4fkhông yên atâm hai đứa b6mới chuyển 2vào ký túc, 0ephải đến 00đây xem bthế nào. 46 © DiendanLeQuyDon.comTàu hỏa 0chiều nay 15tới nơi frồi!” eaTôi đi đi 9lại lại 9trong phòng, 3cuối cùng 7dừng lại c5trước mặt 5hắn, chỉ dvào hắn 40lên giọng aecảnh cáo: 5“Tôi nói 46cho anh biết, 39không được 5anói ra chuyện 5bnày, nếu 7không tôi 4dkhông tha 3cho anh đâu”.

Hắn 3fđột nhiên edmỉm cười 9gian xảo: 2b“Thì ra 5em sợ mẹ 7aanh với 8bác”.

“Câm dmồm!”

“Anh 9aphải nói 86cho mẹ và 7bác biết 1fem đối 57xử với fdanh không fetốt. Em 2đã nhận dlời chăm 70sóc anh nhưng 1lại lấy 5sách đập evào đầu 7anh, cuốn bbăng dính 6khắp trán e4anh, còn egiơ nắm 2đấm ra ebdọa anh.”

Tôi 0akích động 1nhảy dựng 4alên: “Anh 7nói bậy! aaTôi lấy dsách đập 52vào đầu 05anh lúc nào?”.

“Mới 6hôm qua, 93lúc vừa 7adọn đến.”

“Ai 71bảo anh f1vứt sách cbừa bãi, dthừa biết 2tôi đang 7xếp đồ 07rồi còn 2gì. Đánh 24thế vẫn 5là nhẹ.” 14Tôi hừ 1một tiếng: b“Được c1lắm, anh ddám ghi thù? fThế tôi b6tìm giầy, 56trải ga, 30chuẩn bị 5nước nóng, 5lấy khăn 8tắm cho 50anh, sao anh 66không nhớ?”.

Giờ 83phút này canh ta hoàn atoàn chẳng a8có tý đất 41nào trong fđầu, còn 9hừ một 67tiếng: “Được, f6vậy anh esẽ kể 6hết cả d7chuyện tốt blẫn chuyện axấu, xem bcmẹ và bác 0nói sao”.

Tôi 7siết chặt dfnắm đấm, 2chỉ muốn 9đập cho 95hắn một e8trận.

Không dphải muốn, a6mà là đã 5chính thức 9ra tay rồi, 7đấm một 9cú rất 16mạnh vào 10mắt hắn.

Hắn 7đờ ra, 4chớp đôi 70mắt đang 5dần bị abao quanh 1bởi màu ctím bầm 1nhìn tôi 5echằm chằm.

“Không d6phục? Không 82phục thì e8đánh một 5trận xem b0nào!” Tôi f6cẩn thận 6chuẩn bị eứng chiến, 67hắn cao 1elớn ngang 4tôi. Tên 0ngốc này a8việc thường cngày thì c9đầu đất, 3đánh đấm cbkhông chừng eblại là 3cmột cao athủ cũng 2nên.

Hắn 4nhìn tôi e7một hồi, d0không có f0động tĩnh afgì, ngược 2dlại còn 7cúi đầu cquan sát 9sàn nhà.

Thái cđộ im lìm 5đó khiến 5atôi cảm d4thấy hổ 5thẹn. Tôi 6hừ hừ 7mấy tiếng, 6btỏ vẻ 4không thèm edđể tâm, 8nhanh chóng fchuồn ra 9ngoài.

Cho 2dù có trốn 52đi đâu dthì cũng 8phải ngoan fangoãn hiện f2thân chào 4đón dì 8bvà mẹ. 09 © DiendanLeQuyDon.comLúc tôi 0về phòng, ddì và mẹ d0đã ở đó, dđang ân 90cần hỏi 1han Hà Vĩnh 06Kỳ, ánh 6mắt dính 7echặt vào 82vết thương 49đang sưng clên ở khóe 4mắt hắn.

Sưng alên rồi? 4Sao tôi không 8nhớ đã cra tay nặng c0như thế 3nhỉ?

Lẽ d5nào tên 7axấu xa này evì muốn evu oan cho 35tôi mà cố 09tình tự 2đấm mình 5thêm mấy aphát nữa?

“Mẹ… fcDì…” 58Tôi lấy 2hết can 9bđảm bước f7vào phòng.

Ba 6đôi mắt 9flập tức e8chuyển mục 3etiêu sang 74tôi, mẹ 8là người d3đầu tiên 6dlên tiếng c6chất vấn: e“Đồng 79Đồng, sao 4con lại 0bất cẩn 8thế hả?”.

“Mẹ… 4btại anh eta…”

“Vĩnh cKỳ lần 98đầu tiên csống xa b6nhà, còn ccon dù sao 2cũng ở 04trong ký ftúc xá hồi 4cấp ba rồi, fcon nên chăm 9sóc anh mới 1aphải.”

exen vào: 8“Chị, 1Đồng Đồng 0dđã giúp b2nhiều lắm ferồi, chị dfđừng mắng 5nó”.

Tôi fđiên tiết flườm hắn 7một cái, 3avội giải dthích: “Mẹ, 2thật ra 83chuyện là enhư thế 1này…”.

“Con 2đừng biện 5minh nữa!” eMẹ quát 3cmột tiếng, 0tôi run như 3cầy sấy: 35“Con không 57được phép 7cbắt nạt 8Vĩnh Kỳ. 4 © DiendanLeQuyDon.comCó chân d3có tay sao clại bắt banh khiêng bhộ va ly? 4dBây giờ 6thì hay rồi, 7va ly rơi 36xuống, đập 9vào mắt 5Vĩnh Kỳ 0fthế này. 03 © DiendanLeQuyDon.comLỡ mù mắt 4thì con định 2đền anh 9thế nào abđây?”.

“Cái 2gì? Khiêng bva ly?” bTôi giật 78mình nhìn dhắn, hắn 06chỉ nhún c1vai.

“Thôi 08mà chị, cđừng mắng bcháu nó 9dnữa.” 4fDì chặn 4cơn thao 5thao bất 2tuyệt của 6mẹ lại, fmỉm cười evẫy tay 38với tôi: d3“Nào, Đồng a1Đồng, qua bbên dì đi. e © DiendanLeQuyDon.comDì biết 4Đồng Đồng 8ngoan nhất 1giỏi nhất, cVĩnh Kỳ b0là loại 7tay chân 4vụng về 2cchẳng biết 7dlàm gì cả, 4dphải có c3người ở 4bên dì mới 52yên tâm 2eđể nó e1chuyển vào a6ký túc sống. fc © DiendanLeQuyDon.comĐã bảo d8không được f7đăng kí 4dđại học b4ngoại tỉnh, 99nó lại d1cứ khăng 2khăng thi 5vào cùng 8dtrường 33với con”.

“Khăng 5khăng thi eccùng trường 1với con?” 70Tôi lại 2tiếp tục dlườm hắn 8một cái.

Thì 1dra là rắp 7tâm gây 72khó dễ echo tôi.

Hắn dlại tỉnh 44bơ nhún fvai, lần 81này kèm etheo một dbnụ cười 1fnham nhở.

“Đồng f8Đồng, dì 8akhông đòi 1hỏi nhiều, fchỉ mong acon chú ý 55hộ Vĩnh bbKỳ vài 53điều. Da 7anó không etốt, bánh d6xà phòng atuyệt đối 4không được 87dùng tùy 3tiện, con 3cđừng cho f3nó mượn 6xà phòng acủa con, a9xem này, 34chưa gì abtrán đã eđầy mẩn 1đỏ rồi.”

d7phòng? Cuối 3ecùng tôi 4ecũng hiểu, 37tên đầu 48đất này cquả nhiên 4elà lừa dđảo chuyên cnghiệp, 7đã đạt 60đến trình fađộ nói 2adối không bchớp mắt e9rồi.

“Còn ecnữa, lúc b0ngủ nó 88thích xoay 25người, 96giường 88ở đây c9bé hơn ở 9enhà nhiều, 8rất dễ… fLạ thật, c4Vĩnh Kỳ, 0ehôm qua ngủ 1giường 8bbé thế 7fcó quen không? 50Mẹ thấy 8sắc mặt accon khá tốt, bachắc ngủ c8cũng ngon 7phải không? aMẹ cứ 9lo con ngủ 5fkhông được.”

“Dạ, b5giường c6này rất 20thoải mái, 9con ngủ 9erất ngon.”

“Ừ, 3eĐồng Đồng, 7còn chuyện 5này nữa, 26Vĩnh Kỳ 2trước giờ 5fchưa từng eegiặt đồ, 4cái trường 7fnày cũng 02thật lạc 3hậu, thời 02đại nào 8brồi mà 6còn không 87có máy giặt. 2 © DiendanLeQuyDon.comChị này, 7achị thấy edchúng ta 1có nên mua f2một cái 41máy giặt d5đặt trong 35phòng cho 5tụi nó ckhông?”

“Không 8ccần đâu, efĐồng Đồng f0biết giặt ađồ, hai 6đứa có dtí tẹo aquần áo, 99giặt thêm 6vài cái 87thì nó chết 49được chắc?”

Tôi beđau khổ 5rên rỉ.

“Thế 96thì làm aphiền con 9vậy, Đồng 0bĐồng. Vĩnh c7Kỳ, con 1cũng phải dmau học 3cách tự d6chăm sóc dbản thân, 45không thể b4lúc nào 11cũng làm 95phiền Đồng 73Đồng được.”

“Vâng! 3Con biết 5mà.”

“Đúng 77rồi, còn c6một chuyện anữa…”

“Còn dnữa…”

“Điều dccuối cùng…”

“Chút d0nữa thì 1quên mất, 71cái này 06tuyệt đối 3không thể 21bỏ sót…”





Đợi bdì và mẹ 2rời đi, c0đôi mắt 47tôi đã 70đờ ra.

Bây 1giờ làm 4thủ tục 40thôi học 4liệu có f7kịp không?

Tôi dthở dốc 33nói: “Tại 43sao lại 0bvu oan giá b3họa cho 6tôi, ai nhờ 9anh khiêng c0hộ va ly 5chứ?”.

“Chẳng e4lẽ muốn ebanh nói với d5họ vết 4thương này f8là do em ađánh anh?”, 43hắn chỉ 3etay lên mắt.

“Anh a0không tìm cđược lý ddo nào có 0lợi cho etôi một 09chút à, f0nói là anh 2bất cẩn 00bị đập 2mặt vào 0cửa sổ edlà được drồi.”

“Anh 9có đần 0đâu, sao aftự dưng d3lại đập b4mặt vào 95cửa sổ bđược.”

Tôi 1dùng ánh 1amắt nghi 7ngờ đánh 2giá hắn 2từ đầu bađến chân. 51 © DiendanLeQuyDon.comĐối với amột tên 24suốt đêm 5hết rơi cxuống đất 51lại đập 9đầu vào c4tường, 9rất khó 3ftin là hắn asẽ không 9cđem mặt 2đập vào a0cửa sổ 32một hai 52lần.

“Em…”

“Gọi 9tên, đừng ecó em này a8em nọ, buồn 9nôn!”

“Đồng 4Đồng…”

Da f4gà toàn 07thân đồng 8loạt khởi 34nghĩa, tôi frùng mình d2quát hắn: 1e“Ngậm 2miệng, gọi 9cả họ 33lẫn tên”.

“Lương 22Thiếu Đồng.”

Thế bcòn đỡ 6amột chút, 4tôi hỏi: 3“Chuyện a7gì?”.

Hắn 50đột nhiên 00nở một 8nụ cười 5frạng rỡ 55ngoài sức 64tưởng tưởng: 56“Được 2cở chung 8phòng với b8em, anh rất 6vui”.

Tim 0fbỗng đập cthình thịch, 57như thể 5động cơ cbị người 55ta mở công e9suất lớn d9nhất vậy.

Tôi 22tức giận 5fquay đầu bđi: “Tôi dthì chẳng 7vui tẹo 19nào”.

Hết 1cách, dù acó bực f2mình đến eđâu cũng e6chẳng dám 7phản kháng 4dtrước ách e5thống trị 02của dì advà mẹ. df © DiendanLeQuyDon.comCuộc sống 2đại học dxui xẻo bchính thức 81bắt đầu.

[1] 83Ở Trung b1Quốc, kể 4cả anh chị f7em họ thì facũng dựa dtheo độ 41tuổi để fxưng hô, 4không xếp 1theo vai vế 8acủa bố, 3dmẹ.

Tôi 28phát hiện ckhả năng 37kiềm chế cavà thích 8enghi của ddmình ngày 70càng tốt.

Ít fnhất số celần nổi 5bkhùng trung f ình mỗi e9 gày từ 8 a mươi bảy 5 ần đã 6c iảm xuống dc òn hai mươi ee ảy lần.

3 ĩnh Kỳ, 7 à Vĩnh Kỳ, 3d ừ!

Chỉ e6 ại hắn, 4 ỗi tuần d ôi phải 52 ọi hai cú 9điện thoại ceđường 53 ài đắt 3ađỏ, báo 0 áo chi tiết 4b ắn đi đâu 2 àm gì, tình 0d ình sức c hỏe, học e5 ập, kết a ạn… ra 5b ao.

Chỉ d ại hắn, 0 âm trạng 6a ôi lúc nào 7b ũng thấp 1 hỏm không 5 ên, hoàn e4 oàn đánh 9 ất sự ef ứng khởi 7 hi vào đại 5 ọc.

Chỉ 2 ại hắn, b gay tuần 3đầu tiên 56 huyển đến 6atrường 3đại học 05Khoa học d0kỹ thuật emà hồi 76trước đêm 6ngày mơ ctưởng này, 54tôi đã fbắt đầu 5cực kỳ efbất mãn 6với ký 11túc xá hiện bfđại ở fđây – etừ bao giờ dký túc xá c0sinh viên 10lại cao 4fcấp đến amức chỉ ecó hai người 02một phòng eacơ chứ?

Xa e1xỉ!

Nếu a6trong ký 74túc không acách nào d8tránh mặt 23hắn được, eít ra lúc aelên lớp b9cũng có fthể cách 23xa hắn một cchút chứ? 9cDù sao thì c6hắn cao 19to tuấn ftú, có nụ afcười hiền dlành như 00thiên thần, 7lại chỉ fvừa mới a5vào học 2nên đương 40nhiên chưa 3ai phát hiện era hắn là 51một thằng 0đần, những 04đứa thích 0làm bạn b1với hắn cađông vô 1số kể.

Vào 6học chưa 9được ba 6ngày, mộng 28tưởng có 17thể tìm 89lại chút 03bình yên 0trên lớp bcủa tôi 22đã tan thành 67mây khói.

Miếng b9kẹo cao 6su vốn đã brất phiền 8phức, nếu 88nó lại 8fcó thể 4bhình ngang bngửa với ebạn, hơn 4nữa còn 4bbám dính edbên cạnh 2bạn, có 8chết cũng 9không chịu 04dời đi, 3vậy rắc crối càng 0lớn hơn.

Rắc crối nhất 83là, miếng 12kẹo cao 2su không 1cách nào 0vứt đi cnày hình 9như chẳng 8có chút 23hứng thú 13gì với 2sách vở bvà lớp 52học, thường 7xuyên ngồi cfngây người. d © DiendanLeQuyDon.comCó trời 1mới biết 5dkết quả 8xuất sắc 7từ trước edtới giờ 0của hắn echui từ 4đâu ra? 9dTôi cá không 5phải hắn d7ta tự thi.

Ngồi angây ra vẫn b5còn đỡ, 4csợ nhất 28là hắn 7ta lăn ra cbàn ngủ. 2 © DiendanLeQuyDon.comMặc dù 20không ngáy dnhưng mặt 1blại không 7ngừng cọ 5ecọ vào 2cánh tay e5tôi, hệt 9như một dcon mèo to 2bđùng làm 7nũng vậy. 9 © DiendanLeQuyDon.comMỗi lần 0như thế, bfhứng chịu 5ánh mắt ckỳ quái fdcủa tụi 5econ trai đã bđành, nhưng 99đáng sợ 66hơn là còn b8phải chịu 8thêm cả b4những ánh 9mắt ngưỡng cmộ của 0lũ con gái atrong lớp.

Hắn 87nhắm mắt 7ngủ ngon 70lành, kẻ 9đen đủi 7là tôi, a9lần nào 75cũng phải 0một mình 6hứng chịu 0fhậu quả 98do người ckhác gây 87ra.

“Đừng 9fcó dựa cvào tôi 0mà ngủ, e1muốn ngủ f2thì xuống 78cuối lớp fdấy. Tôi 9sắp bị e7ánh mắt 5sắc như 14dao của b0thầy giáo 5giết chết d8rồi.”

“Không aadựa vào 2aem, anh không 03thể ngủ dđược.”

“Anh…” 24Tôi đập 0vào gáy 9bhắn một 3cú thật emạnh.

Hắn dxoa xoa gáy: 5“Anh sẽ fđi gọi 2điện cho abác, em đánh 6anh”.

“Đi 22đi, đi ngay cađi. Tôi d6thà bị 89mẹ mắng d8té tát còn 6dhơn phải f4làm bảo 9mẫu cho 3anh.”

Hắn 0ngậm miệng, e6cứ những 6dlúc thế 83này là lại 11trưng bộ amặt ấm 4ức nhìn 3tôi. Cao 2dto khỏe 45mạnh còn e5làm bộ 7ađáng thương, danhìn chỉ 8bmuốn đâm 58đầu vào 0ctường cho 4rồi.

Tiết 4fsau, hắn 3lại lê fbđít ngồi 17xuống bên 2bcạnh tôi.

Lần 97này, miễn 0cưỡng chống dchọi nửa 57tiết đầu, 9bhắn ngoan dngoãn ngồi 3im nghe giảng, d9không ngây 4người cũng 30chẳng ngủ 2gật. Nửa 86tiết 12c1f sau e1– quả cnhiên không bngoài dự 0btính, hắn 0lại lăn d9ra ngủ.

Tôi fthở dài 3bất lực, f3chỉ có a5thể triệt 13để từ abỏ ý định 07phấn đấu e6thành học 2etrò ngoan 7luôn ngồi 3bàn đầu 2chăm chú 87nghe giảng, 8fchuyển xuống bdãy cuối 9lớp để 0tiện né 6tránh tất 75cả những 3ánh nhìn 6eđáng sợ.

“Màn 1hình cảm 4ứng sóng 6âm bề mặt e2thông thường 90dựa trên a4hai bộ thu/phát aesóng âm 37đồng thời 99trên trục fX và trục bY, khi…” aLớp học eim phăng 50phắc, thầy 66giáo đột fenhiên dừng 4hàng chữ bngoáy tít 3đang viết 69trên bảng, 5quay xuống 7hỏi: “Hôm 1qua tôi đã b4thông báo 29về phạm c4vi ôn tập, 4aai có thể 08cho tôi biết 9sóng âm 2hoạt động anhư thế bnào?”. 43 © DiendanLeQuyDon.comĐôi mắt 2fđen ẩn bsau gọng 5kính bắt 6đầu rà 02một lượt 41lớp học.

Toàn babộ lớp 9cúi đầu 1ngoan ngoãn, bcố không 3bđể lọt dvào tầm 2fmắt của e7thầy, trừ 5chắn.

“Hà 26Vĩnh Kỳ.”

Đã ebảo mà, 0cái tên 25ngốc này 0có thèm 8anghe giảng 1đâu, chẳng d9biết tâm ctrí hắn bfđã bay bổng 2đến tận echỗ nào c4rồi. Tôi cegiơ chân, ecđạp hắn 7một cái cathật mạnh.

“A?” 50Hắn ngẩng 78đầu ngạc 4nhiên.

“Nguyên 2alý hoạt fđộng của 6esóng âm b6là gì?”

Thấy ddhắn nhìn 7mình bằng evẻ mặt d4đáng thương, a9tôi cắn 2răng, đành bphải giơ 99hai ngón b4tay lên nhắc a– hai trục, c2đồ ngốc!

Hắn 3cnhanh chóng aangộ ra: 5a“Hai tia”.

“Hai 4atia?” Thầy 7giáo nhướng 5mày.

Tôi cthan thầm, a4liên tục 96huơ hai ngón 2tay, dùng akhẩu hình 31bảo hắn: c“Thiết akế… thiết fkế…”.

Hắn 7bừng tỉnh: f“Thiết 3fkế hai tia”.

“Thiết c8kế hai tia?”

Trời 6ạ, cái 5ftên này 36căn bản elà không csờ đến 3sách vở. c © DiendanLeQuyDon.comCả lớp 33tập mãi 7thành quen, 6bờ vai bắt 70đầu rung dbần bật c1– nhịn bcười.

7người dì 47luôn yêu 54thương mình, atôi không 1thể không 7mạo hiểm, 7khẽ thì 7bthầm: “X,Y”.

Cuối abcùng thì ehắn cũng 63nghe rõ, fnhắc lại 76ngay: “X 4và Y”.

Khuôn 4dmặt thầy egiáo dãn 1ra một chút, 64hỏi tiếp: c“X và Y dfđại diện 19cho cái gì?”.

Tôi f9thở phào fnhẹ nhõm, 5câu hỏi 95mới đơn agiản làm a1sao. X và dY đại diện c6cho hai trục 9tọa độ, 9bất kỳ 6học sinh 9trung học 3enào cũng 22có thể e3trả lời. 3 © DiendanLeQuyDon.comThực tế f1chứng minh, công anh kết 5enghĩa này 6của tôi 1đúng là d8một thằng 30đần.

“Nhiễm 8sắc thể.” daHắn nhún 87vai tỉnh abơ.

Cả 71lớp cười 0ầm ĩ. Còn 6tôi, ầm 4một tiếng, 1echán nản b6nằm vật 2ra bàn.

Thật 60mất mặt…

Chuyện 1bi thảm 7nhất trên 1đời này 2chính là cesau khi mất 12mặt cực 8độ đến dthế rồi, 8vẫn còn d2phải cố 3sống cố 4chết chen clấn để 9mua đồ 9ăn đem đến 73phòng giáo aviên cho 1tên đần b7kia.

Bữa 2dtrưa hôm 3anay dĩ nhiên b1phải đem 2đến phòng 0giáo viên, dvì hắn 0đã bị bthầy gọi d6lên “dạy 90bổ túc”. 3 © DiendanLeQuyDon.comHơn nữa, ecdì nói hắn 00phải ăn 2bcơm đúng 4bữa nếu 53không sẽ 7đau dạ 0dày.

Tay 6bưng hộp dcơm tiến fvề phía 2phòng giáo cviên ở 10tầng một, 1ctừ xa đã b4nghe thấy atiếng cười 8của thầy. d6 © DiendanLeQuyDon.comBước vào 4btrong, khuôn 7dmặt ban e8nãy còn 16tím tái bcủa thầy canay đã chuyển 5thành đỏ 13bừng phấn 51khởi. Trên 4bàn uống 6enước là cmột bàn ccờ đang 26hồi gay 8bcấn. Ngồi 7đối diện fđương nhiên f0là nhân 0vật gai bmắt nhất f3đời tôi: c2Hà Vĩnh 1Kỳ.

“Cơm cdđến rồi!” dcNhìn thấy dhộp cơm 4trên tay etôi, hắn 1reo lên một c6tiếng, bước 61đến giằng eclấy.

“Thôi 3cem ăn cơm fđi, lần bsau nhất 7định phải achuẩn bị 26bài trước 18khi đến 9dlớp, biết achưa?”, 3thầy cười 4ha hả đứng 5dậy.

“Vâng 1ạ! Thầy 1ecứ yên 85tâm.”

Thầy 08à, thầy 40đừng có b8tin hắn, econ người 41này lúc 6nào cũng 2gật đầu 81hứa hẹn 9xong là lập 1tức quên bngay.

Trên 3đời có 0một loại 4engười sinh 06ra để mê 7bhoặc người a9khác, khiến bcngười ta 00không cách cnào giận 0hắn lâu fđược, 1dchẳng mấy 71chốc liền btha thứ fdluôn, Hà f7Vĩnh Kỳ 5chính là 0ethuộc loại 7người đó.

Mỗi f9lần hắn 1ađắc tội 2avới thầy bcô, khiến 2họ tức cbđến nỗi dthiếu điều 0ephải vào 8phòng cấp dfcứu, vậy 7mà chỉ 2một lát e7sau đã bị achai ba câu 75nói hay nụ 8ecười hiền 2lành ngây 83thơ của bhắn làm 79cho vui vẻ 3không khép bđược mồm 87lại.

Lừa bđảo!

“Em, 64sao hôm nay a1không có 2fsườn xào 4chua ngọt?” 4Hắn chúi b3đầu vào 36hộp cơm, 55dùng thìa 12bới tung 18bốn phía.

“Gọi atên đi, 68cấm gọi bbem.” Tôi dhậm hực cflườm hắn, 94“Hôm nay e1căng tin akhông bán a7sườn xào”.

“Không eđúng, thực 4ađơn của cangày thứ 3bba có sườn afxào.”

Thực b6đơn thì f3nhớ rõ fthế, bài 62vở sao chẳng 6thấy vào a0đầu được dftý nào.

“Sườn 7bán hết d9rồi, không 4bmua được.”

“Không 91mua được?” fHắn ngẩng d7đầu nhìn a2tôi, lại blộ ra vẻ 71đáng thương cemà không 8bạn học 8nào có cơ 71hội được 17chiêm ngưỡng, 64như thể etôi vừa d6gây ra chuyện 09tày đình 6gì lắm 2ấy.

Làm aơn đi, chỉ 0flà sườn 9bxào chua 9ngọt thôi amà, không făn một 9bữa thì 6aanh chết 43ngay được 26hả?

“Sườn…”

“Đừng 83có nhõng 2nhẽo với btôi, tôi 7không phải bmẹ anh.”

“Anh 3muốn ăn c8sườn.”

Thật 9không chịu ffnổi cảnh dthằng con 07trai lớn 4tướng như 6thế này 78rồi mà 8còn nhõng 09nhẽo! Tôi a3trợn trừng 81mắt, không cbchút do dự 0cđập một 7cái vào 44gáy hắn.

Tôi 6gầm lên: d4“Đã bảo 3ckhông có e5là không eccó! Còn cenhì nhằng, 3mai tự đi 5mà mua cơm!”.

25thế hắn 2mới chịu 97im miệng.

Hắn 71cúi đầu, fhộp cơm 3bị tiêu 9diệt sạch esành sanh avới tốc fđộ sét 5đánh chớp 38giật, sau fbđó hắn 6chìa hộp bcơm về 9ephía tôi.

Tại esao mình 6elại phải 8trở thành 38bảo mẫu acủa hắn 3cthế này? 9bTôi vừa 7dthan ngắn fthở dài, 2avừa đưa 0tay đón 70lấy hộp dbcơm. Ngay a7cả hộp 82cơm cũng fkhông được a3để hắn 3rửa, từ dlần đầu 55tiên hắn 3thử, tôi 2đã rút f5ra được b3kết luận.

Nếu 1eđể hắn 1etự rửa 08hộp cơm, 38chỗ nước drửa bát 80và dầu 6mỡ của 6đồ ăn 7còn sót flại trong dđó sẽ 75khiến hắn 01trúng độc aephải nằm 64viện ba 8ngày.

enếu như 31hắn bị 7trúng độc 6nằm viện 6athì mẹ 9tôi, người 6eyêu đứa abcháu trai ccòn hơn eyêu con ruột 7mình, chắc 64chắn sẽ d9lấy mạng btôi.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/92009


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận