Độc Ái Sát Thủ Phu Quân Chương 29


Chương 29
Chờ đợi hôn lễ

Tân phòng đã bố trí tốt, tiệc rượu cũng đã sẵn sàng, quần áo cưới của tân 

lang tân nương cũng đã đưa tới, đó là nhờ người đông sức mạnh a. Mới vài 

ngày nỗ lực đã chuẩn bị xong hết cả, tiếp theo chính là đợi. 

Mấy ngày hôm trước bận rộn làm không ngơi tay, bây giờ tự dưng rảnh tay 

rảnh chân không có việc gì làm, thật là chán đến buồn bực. Ghé thân nằm 

ườn lên bàn trong thư phòng, Miểu Miểu uể oải hỏi: “Dịch Thiên đi đâu rồi 

a, tại sao còn chưa trở lại?” “Phu nhân, chủ thượng cùng Vụ Liệt xuất môn 



làm việc rồi, có thể đến đêm mới trở về.” Vụ Tiêm đứng bên cạnh đáp. Bởi 

vì Vụ Tiêm là tân nương tử nên Miểu Miểu khăng khăng bắt Dịch Thiên cho 

Vụ Tiêm nghỉ phép, tân nương tử nên nghỉ ngơi, yên ổn chờ đến ngày thành 

thân, dù sao bây giờ cũng không có việc gì làm, Dịch Thiên chiều theo ý 

Miểu Miểu, để nàng ta ở lại trông coi Miểu Miểu. Tiểu Vũ đứng bên cạnh đề 

nghị: “Dù sao tỷ cũng có nhiều ý tưởng, tùy tiện nghĩ ra một trò gì đó để giải 

trí thì tốt rồi.” Hắn nhàn rỗi quá cũng thấy chán a. 

Chơi cái gì đây, ngẫm lại, ở cái nơi xuyên qua này thì mọi người biết chơi 

cái gì nhỉ, trong đầu lóe lên một cái, hai ngón tay búng cái chóc, rồi vỗ tay 

một cái, Miểu Miểu bật người dậy, có rồi. Quay qua lắc tay Vụ Tiêm hỏi: “Ở 

trong này có xúc xắc không a, tìm vài viên đến, cầm theo hai cái bát, đi mau 

đi mau, Tiểu Vũ, chúng ta tìm người đánh bạc đi.” Đánh bạc hả, chưa bao 

giờ chơi, sư phụ nói hắn quá nhỏ, không dạy, đi liền, Tiểu Vũ lập tức cảm 

thấy hứng thú. Vụ Tiêm còn chưa kịp mở miệng, Miểu Miểu đã đi xa, còn 

không quên quay đầu lại nhìn nàng hét: “Túm được thì đưa tới chỗ đại sảnh 

đãi tiệc rượu đi, chỗ đó đủ rộng.” Vụ Tiêm mặt hắc tuyến, phu nhân, cho tới 

bây giờ không ai dám công khai cá cược ở Bồng Lai Các, không biết chủ 

thượng có nổi giận lột da nàng hay không, nói nàng không trông nom phu 

nhân cẩn thận, aizzzz. 

Cùng với Tiểu Vũ đi một vòng, kéo đến rất nhiều người. Lúc mới bắt đầu, 

tất cả mọi người đều kiêng kỵ Dịch Thiên, sợ chủ thượng tức giận. Miểu 

Miểu vỗ ngực nói nếu xảy ra chuyện gì nàng sẽ chịu trách nhiệm, dù sao 

việc đáng làm cũng làm xong hết cả rồi, nghe được cá cược, tâm lý cũng 

cảm thấy ngứa ngáy, đều đi theo Miểu Miểu đến. Miểu Miểu tay cầm hai cái 

chén lắc lắc mấy con xúc xắc, đứng trên ghế thượng hào khí ngất trời nói: 

“Chúng ta chơi trò đơn giản nhất là tố đại và tiểu, 123 tiểu, 456 đại, ta làm 

cái, bắt đầu.” Mọi người đều di chuyển tới trước, ngươi có một đôi, ta cũng 

đặt cược một đôi, cả đại sảnh lập tức nháo cả lên. Tiểu Vũ đứng bên cạnh 

cũng bị đám đông kích thích, nhìn chằm chằm con xúc xắc, miệng tòan la 

“tới” thật lớn. 

Dịch Thiên vừa bước vào Bồng Lai Các liền cảm thấy có điều gì không 

đúng, rất yên tĩnh, giống như không có ai cả. Vụ Huyền, Vụ Kiếm cùng Vụ 

Liệt lập tức cảnh giác. Thủ vệ ở cửa vẫn còn, nếu bên trong có động tĩnh gì 

không có khả năng bên ngòai không biết. “Chuyện gì xảy ra, người đâu hết 

rồi?” “Hồi bẩm chủ thượng, tất cả đều ở hậu viện, phu nhân đang mở hội cá 

cược nên mọi người đều đến.” Thủ vệ hồi báo, nếu không phải lúc này hắn 

đang phải làm nhiệm vụ, hắn cũng chạy đi rồi. 

Mở hội cá cược, phu nhân này thật đúng là lớn mật a, Vụ Huyền cùng Vụ 

Kiếm cùng cười toe tóet, Dịch Thiên sa sầm mặt, không nói gì. Vụ Liệt ở 

một bên nhìn vẻ mặt của Dịch Thiên, trong bụng khấn thầm, phu nhân, 

người tự cầu phúc đi. Mới vào đến hậu viện, đã nghe mỗi giọng Miểu Miểu 

hào hứng vọng ra: “Đến đến đến, đặt tiền rời tay, đặt tiền rời tay a, ta muốn 

mở, khai, ha ha ha, 666, thông sát, thông sát…” Sau đó là một trận thở dài, 

đặc biệt là giọng của Miểu Miểu là lớn nhất. 

Dịch Thiên đẩy cửa vào, bên trong Miểu Miểu đang đứng trên cao nên nhìn 

thấy hắn trước, la lớn: “Dịch Thiên, Dịch Thiên, ta thắng rất nhiều a.” Mọi 

người xung quanh giật mình một cái rồi im re hết, đồng loạt thỉnh an với 

Dịch Thiên. Dịch Thiên lạnh lùng nói: “Các ngươi ở đây làm gì?” Không khí 

liền đầy áp lực. Vụ Huyền ở bên cạnh còn châm dầu đổ dấm*: “Phu nhân, 

tâm trạng người rất tốt a.” Miểu Miểu vừa nhìn thấy tình huống không tốt 

liền trừng mắt liếc Vụ Huyền một cái, bật dậy nhảy từ trên ghế dài xuống, 

lon ton chạy đến bên cạnh Dịch Thiên, mặt tươi cười nịnh nọt, lắc tay Dịch 

Thiên nũng nịu nói: “Dịch Thiên, ngươi đừng mắng bọn họ, là do ta nhàm 

chán nên mới gọi mọi người cùng nhau đến chơi đùa, ta thắng rất nhiều, ta 

mời ngươi ăn cơm chiều có được hay không?” Nói xong lại còn đem túi bạc 

lắc lắc trước mặt hắn. Dịch Thiên vốn định nhân cơ hội giáo huấn Miểu 

Miểu, để nàng biết tôn ti trật tự. Nhưng vừa nhìn thấy nàng vui vẻ như vậy, 

lại vội lấy lòng của mình, trong nhất thời ý niệm muốn giáo huấn đã bay 

theo gió mất rồi, ôm lấy thắt lưng của nàng trầm giọng nói: “Sau này không 

cho phép như thế nữa, ra cái thể thống gì, lại còn ảnh hưởng nề nếp ở đây.” 

“Ừ, ta hứa.” Miểu Miểu rất chân thành đưa tay lên trời nói, nghĩ lại cũng 

đúng, nếu cứ bày trò thế này mọi người mê cờ bạc thì sao, như vậy không 

phải chuyện hay ho. 

*châm dầu đổ dấm, tra mỡ thêm dấm: giống như bỏ đá xuống giếng, đổ dầu 

vào lửa, tạt xăng vào đám cháy ấy 

Ôm Miểu Miểu, Dịch Thiên đi ra khỏi thính đường, đám người còn lại bên 

trong đều thở phào nhẹ nhõm, thật may mắn, phu nhân thật lợi hại, nói hai 

ba câu đã dắt chủ thượng đi, có điều việc không tốt duy nhất là bạc của bọn 

họ bị mang đi hết rồi. 

Ra khỏi thính đường, Miểu Miểu giãy ra khỏi vòng ôm của Dịch Thiên, 

quay lại lôi kéo tay hắn nói: “Dịch Thiên, hôm nay ta thắng rất nhiều, chúng 

ta đi vào thành ăn cơm, có được không, kêu mọi người đi theo luôn.” Dịch 

Thiên thấy nàng hào hứng như vậy liền gật đầu đáp ứng “Ừ!” “Vậy mau đi 

thôi” liền lôi kéo Dịch Thiên đi trước, đột nhiên như nhớ ra cái gì liền quay 

đầu lại nhìn Vụ Huyền nói: “Ngươi không được theo.” “Tại sao” Vụ Huyền 

có chút không hiểu, hình như hắn đâu có đắc tội với nàng. “Ngươi mới vừa 

rồi chẳng những không nói giúp, lại còn bỏ đá xuống giếng, Dịch Thiên, 

ngươi phạt hắn một ngày không được ăn cơm đi.” Lại quay sang làm nũng 

với Dịch Thiên. Vụ Huyền mặt đầy hắc tuyến, thật sự là thù dai, không phải 

chỉ nói có một câu thôi sao. Vụ Kiếm đứng một bên cười ha hả, thật là thú 

vị, bây giờ đã hiểu tại sao chủ thượng lại yêu thích nàng. 

Tìm một tửu lầu nằm trong sở hữu của Dịch Thiên bước vào, Miểu Miểu 

nghĩ thay vì giúp người khác kiếm tiền không bằng kiếm tiền cho chính 

mình, đi vào tửu lầu nhà mình là tốt nhất. Một trận phong tàn vân quyển 

(mây cuốn gió thổi) bắt đầu, Miểu Miểu đã được đồ ăn hồi sức, níu tay kéo 

chân Dịch Thiên om sòm đòi đi dạo chợ đêm, Dịch Thiên đương nhiên là 

chiều theo nàng. Chợ đêm ở Quang Đô cũng hết sức phồn hoa, các tiểu thư 

ban ngày không ra khỏi cửa, nay nhân lúc đêm xuống ra ngoài dạo chơi mua 

sắm, người qua lại còn đông hơn ban ngày. 

Nhiều người thì sẽ luôn dẫn đến phiền tóai, Miểu Miểu chạy đông chạy tây 

không cẩn thận va phải một người, Miểu Miểu liền quay người xin lỗi: “Xin 

lỗi.” Nha hòan đi theo phía sau của người đó lập tức đi tới, đẩy Miểu Miểu 

một cái, mắng: “Khốn khiếp, đi mà không nhìn hả, đụng bị thương tiểu thư 

nhà ta, ngươi có bồi thường nổi không?” lúc đó Miểu Miểu không chú ý, 

thiếu chút nữa bị té xuống, Dịch Thiên liền đưa tay đỡ lấy nàng, ôm nàng 

vào lòng, đám người Vụ Liệt sớm đã đi đến cản phía trước bọn họ. Vị tiểu 

thư xinh đẹp thấy vậy liền quát: “Kẻ nào to gan dám cản đường của ta.” Nha 

hòan ở bên cạnh thêm mắm thêm muối: “Tiểu thư, nhìn bọn hắn cũng không 

phải là người tốt, không biết có phải là cố ý đụng chạm thấy sang bắt quàng 

làm họ không?” “Đem con nhỏ đụng phải bổn tiểu thư về trong phủ cho ta.” 

Tiểu thư đưa tay sai hạ nhân. Dịch Thiên mặt đã nhanh chóng sa sầm, lạnh 

lùng: “Giải quyết đi.” 

Hai bên hết sức căng thẳng, đột nhiên một giọng nói ôn thuần của nam nhân 

xen vào giữa: “Tĩnh Ngọc, xảy ra chuyện gì?” Tiểu thư dậm chân, nhào vào 

lòng người vừa xuất hiện, ủy khuất nói: “Biểu ca, bọn họ ăn hiếp ta.” Người 

vừa xuất hiện có bộ dáng thư sinh, nhưng đôi mắt sắc sảo, lúc này đang nhìn 

lại đám người Miểu Miểu. Lúc này Vụ Huyền nhẹ nhàng cười nói: “Ta còn 

tưởng là ai, thì ra là đại công tử của Hách Liên gia a.” Tên thư sinh nghe vậy 

liền nhìn về phía Vụ Huyền, cũng mỉm cười nói: “Thì ra là Vụ Huyền đương 

gia, ồ, cả Vụ Kiếm đương gia cũng ở đây a.” Quay sang bên cạnh nhìn Vụ 

Kiếm. 

“Chỉ là một chút hiểu lầm, mong Hách Liên công tử thủ hạ lưu tình.” Vụ 

Kiếm mỉm cười nói. “Không dám, không dám, xin mời.” Thư sinh dứt lời 

liền đưa tay làm động tác mời. Dịch Thiên ôm Miểu Miểu không quay đầu 

lại thong thả rời đi, đám người Vụ Huyền theo ở phía sau cũng từ từ đi xa. 

“Biểu ca?” Tiểu thư không chịu, phản đối, “Câm miệng, quay về cho ta.” 

Thư sinh lạnh lùng nói. Thiếu chút nữa đắc tội với người của Vụ Thiên Các 

rồi, thế cục bây giờ vô cùng hỗn lọan, bọn họ muốn đến lúc đó sẽ được Vụ 

Thiên Các ủng hộ, giờ phút này cùng Vụ Thiên Các xung đột là một hành 

động không sáng suốt, càng huống chi đây chỉ là một việc nhỏ. Xem cái 

cách Vụ Huyền cùng Vụ Kiếm bảo vệ hai người đó, khẳng định thân phận 

không bình thường, chẳng lẽ là chủ thượng của bọn họ, nhưng chẳng phải 

trong lời đồn là Dịch Thiên thường hay đeo mặt nạ che nửa mặt, chẳng lẽ tin 

tức sai. 

Đi xa rồi Miểu Miểu cũng không còn hứng thú đi dạo phố, một con chuột 

khuấy hư cả nồi canh. “Nam nhân kia là ai vậy?” Miểu Miểu hỏi. “Đại công 

tử của Hách Liên gia, Hách Liên Trạch.” 

“Vậy còn Hách Liên Thành?” 

“Tam công tử, giữa có một nhị tiểu thư.” 

“Ồ, Tiểu Vũ lần sau còn gặp nữ nhân đó nữa, tặng nàng ít phấn dưỡng da 

nha, hắc hắc.” Miểu Miểu cười gian ác. Vụ Huyền cùng Vụ Kiếm thì không 

hiểu nhưng Vụ Liệt với Vụ Tiêm thì rất rõ ràng, phu nhân là người có cừu 

tất báo a. 



Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/78415


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận