Độc Cô Chiến Thần Chương 183: Mệnh lệnh hoang đường. (1+2+3)

Nguyên là Đế quốc Áo Đặc Mạn ngạo thị thiên hạ, trong sự mừng rỡ của vô số nhà đầy dã tâm hoàn toàn lâm vào hỗn loạn, mà phải sinh hoạt trong thời đại hỗn loạn quân phiệt cát cứ.
Dân chúng Đế quốc, lại không có nhiều dã tâm lớn như vậy như các quyền quý.
Bọn họ đều có lão bà con cái bên người, ở nhà tranh chắp vá, thân mặc áo đơn sơ, có thể lấp đầy bụng, dã tâm lớn nhất cũng quá lắm là thế.
Trải qua những ngày ăn, mặc, ở, đi lại đều không cần phải lo. Cho nên dân chúng Đế quốc đều không có hứng thú, cũng không có năng lực đi lưu ý vương kỳ đặt trên đầu tường thành là thuộc về phương nào, tuy nhiên ở trong thời gian này, các dân chúng Đế quốc đều không nhịn được cùng hàng xóm, thân bằng đồng hương tham khảo một chút chuyện gì đó.

Chuyện thu hút ánh mắt mọi người, chính là người nắm quyền Đế đô Đế quốc Áo Đặc Mạn không biết phát thần kinh gì, lại đột nhiên phái ra hơn vạn sứ giả, mang theo một đạo mệnh lệnh thư tỏa về khắp các nơi toàn quốc, mục đích những sứ giả vừa đến nơi, là lập tức đem mệnh lệnh thư giao cho các quân phiệt quyền quý thổ hào có danh có tiếng chỗ địa phương đó.
Bởi nhân số sứ giả đông đúc, hơn nữa đều treo thân phận sứ giả Đế quốc, đồng thời một đường tuyên dương mang theo mệnh lệnh, cho nên tuy rằng trên đường bị mấy nhà có dã tâm, âm mưu giết đi một bộ phận, nhưng vẫn để những sứ giả này tuyên bố khắp thiên hạ nội dung của mệnh lệnh thư.
Dân chúng Đế quốc đối với mệnh lệnh này chỉ coi như một đề tài nói chuyện phiếm, đương nhiên cũng không tránh khỏi một ít dân chúng tử trung với Đế quốc kích động vạn phần.
Đám quân phiệt tay cầm quân quyền, nếu không đem mệnh lệnh này ném sang một bên mặc kệ, sẽ là cười nhạo người tuyên bố mệnh lệnh này si tâm vọng tưởng.
Mà mấy hoàng tử công chúa lại kêu gào, không thừa nhận người tuyên bố mệnh lệnh có đủ tư cách tuyên bố cái mệnh lệnh này, yêu cầu lập tức đình chỉ loại hành vi đi quá giới hạn này!
Chỉ là tuy rằng thế nhân mỗi người mỗi ý, nhưng mọi người đều mở mắt vểnh tai, xem tên đầu đất nào tiếp thu cái mệnh lệnh này!
Vì sao nói tiếp thu cái mệnh lệnh này thì là đầu đất đây? Rất đơn giản, vì mệnh lệnh này là yêu cầu quân phiệt các nơi bẩm báo về Đế đô chi tiết quân chế dưới trướng mình, cũng chính là cần đem mình có bao nhiêu sĩ quan binh lính, có trang bị gì, quê quán sĩ quan ở đâu các loại... báo cáo rõ ràng lên trên.
Nếu như chỉ riêng là thế, xem chừng đại đa số quân phiệt đều sẽ báo lên, hơn nữa nếu như Đế quốc đồng ý thừa nhận biên chế cũng phụ trách tiếp viện, tin rằng tất cả các quân phiệt đều sẽ tranh nhau báo lên.
Đáng tiếc, trên mệnh lệnh thư yêu cầu rõ ràng, sau khi báo lên biên chế, Đế đô quyết định kích cỡ biên chế, đồng thời yêu cầu bộ đội biên chế phục tùng mệnh lệnh Đế đô.
Mặc dù trên công văn cũng không nói ra Đế đô có phụ trách tiếp viện hay không, nhưng nếu nghĩ tới Đế đô trở thành hòn đảo đơn độc cũng biết, dù là Đế đô chấp nhận phụ trách tiếp viện, nhất định cũng không đưa ra được.
Trời ạ, những điều kiện này vừa ra, chẳng phải là ngay cả thời đại quân chính quy trước đây cũng không bằng? Nếu như vậy, những người đã làm quân phiệt có ai chấp nhận chứ? Đồng ý đúng là đồ đầu đất!
Ngay lúc mọi người đều đang thảo luận xem trên cả Đế quốc có một tên đầu đất nào xuất hiện hay không, ở giải đất biên thùy Đế quốc, tỉnh Hải Tân đột nhiên nhảy ra một cái quân phiệt biểu thị chấp nhận tuân theo mệnh lệnh, đồng thời còn phái ra nhân thủ đem biên chế quân đội cùng sĩ quan binh tịch đưa lên Đế đô.
Đối với đội sứ giả treo cờ xí, hết sức rêu rao giục ngựa chạy về phía Đế đô, dân chúng cùng quan viên trên đường đều hiếu kỳ dò hỏi cái tên đầu đất kia là ai.
Cứ thế, đại danh Thượng tá Khang Tư, theo cơ hội này truyền khắp toàn bộ Đế quốc. Đương nhiên lúc này, hai chữ Khang Tư chính là thay cho danh từ đầu đất.
Đế quốc Áo Đặc Mạn, Đế đô, hoàng cung.
Lúc này, khoảng thời gian còn cách năm mới một tháng một ngày, cũng là ngày mà tân hoàng Đế quốc thượng vị, ước chừng còn cách thời gian hai tháng.
Tuy rằng Hoàng thái tử sắp trở thành hoàng đế, chỉ là khống chế một khối Đế đô này, các địa phương khác đều đã những hoàng tử công chúa cùng đám quyền quý quân phiệt cát cứ rồi, có thể nói là địa bàn diện tích nhỏ nhất trong các quyền quý trên toàn Đế quốc.
Thế nhưng, khiến kẻ khác không cách nào khinh thường, chính là quân đội trong phạm vi Đế đô lại là tinh nhuệ trên toàn Đế quốc, hơn nữa Đế đô là trung tâm chính trị, đồng thời cũng là trung tâm kinh tế cùng trung tâm tồn trữ vật tư, các vật tư tồn kho ở đây đã chiếm tới bốn thành vật tư trên toàn thiên hạ!
Hơn nữa hai cây trụ chống trời đại biểu quân đội cùng quan viên đều đứng ở bên người tân hoàng, người Đế đô vẫn còn rất xem trọng thế lực sở tại của mình. Cho nên mọi người trong hoàng cung đều tận tâm tận lực phục vụ cho người chủ mới của mình.
Lúc này, bên sườn chính điện hoàng cung, trong thiên điện cho các đại thần vào triều nghỉ ngơi, Hoàng thái tử Đế quốc hay hoàng đế bệ hạ tương lai --- Duy Nhân - Lại Nhĩ Cáp Đặc, lúc này đang cau mày đi qua đi lại, mà hai người Nguyên soái Đế quốc Lạp Đặc Lai Nhân Cáp Đặc cùng Thừa tướng Đế quốc Công tước Ni Khoa Nhĩ Áo Luân Đặc Tư, lại đang ngồi ở một bên rất thích ý nhấm nháp nước trà.
Tổng trưởng tình báo Đế quốc Áo Đặc Mạn - bá tước Đột Lại Nhĩ Khố Tả cùng Tổng giám hiến binh Đế quốc - bá tước Áo Đặc Khải Mễ Lạp, hai người thần tử địa vị tương đối thấp này, lại có chút gò bó ngồi ở vị trí trên, cùng dùng ánh mắt rất cung kính theo thân ảnh Thái tử điện hạ di động.
Có thể nói, các trọng thần đời trước còn đang trong Đế đô thời đại hiện giờ, chỉ còn lại bốn người trong điện này. Nguyên soái cùng Thừa tướng căn cơ đều ở trong Đế đô, không muốn bỏ đi cũng là rất bình thường, mặt khác hai người thần tử còn lại bởi vì vấn đề chức vụ, trước đây liền thuộc về một phái Nguyên soái Thừa tướng, lão đại nhà mình không đi, tiểu đệ cũng không thể đi được, bọn họ vốn không thể nào đi đầu nhập vào người khác, nên chỉ còn cách theo sát chủ tử mà thôi.
Hoàng thái tử so sánh với trước đây hiển nhiên thành thục rất nhiều, trên người cũng xuất hiện khí thế thượng vị giả mà trước kia vốn không có khả năng xuất hiện. Chỉ thấy hắn chợt mạnh dừng bước, xoay người về phía Tổng trưởng tình báo - bá tước Đột Lại Nhĩ Khố Tả nói:
- Bá tước đại nhân của ta, bộ tình báo của ngươi là thế nào vậy?
- Sứ giả ta phái ra đã sớm đạt được mục đích, vì sao thứ ngươi đảm bảo đến bây giờ còn không thuần phục với ta?
Tổng trưởng tình báo lập tức vẻ mặt hoảng hốt đứng dậy nói:
- Điện hạ, ngài cũng biết lãnh thổ Đế quốc mênh mông, có thể là thư thuần phục của bọn họ đang trên đường truyền tới đây.
Hoàng thái tử khoát tay chặn lại:
- Những việc này ta mặc kệ, ta chỉ muốn biết, toàn bộ Đế quốc có thể thuần phục ta rốt cuộc là có bao nhiêu người?
Tổng trưởng tình báo bí mật liếc một chút Nguyên soái cùng Thừa tướng thản nhiên tự đắc, nuốt nuốt nước miếng rồi nói:
- Điện hạ, dựa theo bộ tình báo chúng ta thống kê suy tính, quận phủ trưởng còn đảm nhiệm, đồng thời còn có thể thuần phục điện hạ có lẽ khoảng ba mươi người. Mà sĩ quan khống chế một Liên đội trở lên, cũng có khả năng thuần phục Điện hạ, toàn Đế quốc khoảng cỡ ba, bốn trăm.
Động tác Tổng trưởng tình báo tuy rằng bí mật, vẫn để Hoàng thái tử nhìn vào mắt. Tân hoàng tương lai tuy rằng trong lòng có chút tức giận, nhưng hắn cũng biết, chính mình có thể nhận được nhiều người thuần phục như vậy, tuyệt đối là bởi nguyên nhân hai vị trọng thần Thừa tướng cùng Nguyên soái này.
Nếu như làm căng với bọn họ, sợ rằng cả tòa hoàng thành cũng sẽ không có người nào giúp mình, cho nên trước mắt chỉ có thể bảo trì cung kính với bọn họ, chút việc nhỏ ấy cũng chỉ có thể làm bộ không phát hiện.
Hoàng thái tử đối với phân lượng mình nặng nhẹ thế nào rất có tự giác, vẻ mặt cung kính hành lễ với Nguyên soái nói:
- Nguyên soái đại nhân, không biết binh lính chỉnh đốn như thế nào rồi?
Nguyên soái cũng không làm lớn, đứng dậy hành lễ nói:
- Điện hạ, hiện giờ đã huấn luyện chỉnh biên hoàn tất, bao gồm ba Quân đoàn bộ binh, hai Sư đoàn kỵ binh, cộng thêm một Sư đoàn Thành vệ quân cùng một Sư đoàn Cấm vệ quân, tổng cộng có bốn quân đoàn, 160 vạn binh lính đang chờ đợi lệnh.
Nghe được con số binh lính khổng lồ như thế, các quốc gia hoặc dân chúng bình thường có lẽ đều sẽ thất kinh, chỉ nắm giữ thế lực một vòng Thủ đô, lại có thể làm ra 160 vạn đại quân đầy đủ các loại binh chủng, thật là một chuyện hết sức kinh khủng mà.
Nhưng mà Hoàng thái tử lại không hài lòng, chỉ thấy hắn cau mày, thở dài nói:
- Ai, ngẫm lại trước đây, chỉ cần bảy Quân đoàn đồn trú xung quanh Đế đô là 280 vạn người. Không tính Sư đoàn địa phương, trong ngoài Đế đô tổng cộng 21 Quân đoàn chính quy, 800 vạn binh lính kinh nghiệm sa trường, giờ còn phải phí khí lực lớn như vậy, mới xây dựng huấn luyện hoàn tất bốn cái Quân đoàn...
Hoàng thái tử nói đến đây, đột nhiên ý thức được lời này có chút mùi vị oán giận Nguyên soái thiếu bản lĩnh, không thể lưu lại bảy Quân đoàn, không khỏi vội vã câm miệng. Nhưng trong thời gian ngắn lại không biết nói sang chuyện gì, chỉ còn cách hừ hừ vài câu linh tinh đại loại như: ngài Nguyên soái lợi hại, trong thời gian ngắn như thế liền tổ chức huấn luyện xong bốn Quân đoàn, Thái tử Điện hạ hắn rất là cảm kích...
Bốn người quan viên ở đây đều là người thành tinh, lời Hoàng thái tử vừa nói ra, Tổng trưởng tình báo cùng Tổng trưởng hiến binh đều cúi đầu không nói, còn Thừa tướng đại nhân lại khẽ chau mày.
Nguyên soái đại nhân ngược lại không có phản ứng hoặc biểu tình gì, chỉ là trong lúc vỗ mông ngựa, rất khách sáo vài câu cái gì: tất cả đều là do uy vọng Hoàng thái tử cùng Thừa tướng đại nhân tạo thành, chính mình mới có thể trong thời gian ngắn như vậy xây dựng huấn luyện hoàn tất bốn Quân đoàn... mấy câu khách sáo đại loại thế.
Nhìn thấy tình trạng như vậy, trong lòng Thừa tướng thầm thở dài, cái Hoàng thái tử này còn có chút chưa thành thục mà, biết rõ quân đội hoàn toàn khống chế ở trong tay Nguyên soái, lại còn dám ở trước mặt hắn ngầm mỉa mai, cho rằng Nguyên soái thuộc về cực kỳ trung thành, mặc cho người khác sỉ nhục cũng không phản bội sao?
Nhưng mà hoàng đế bệ hạ tương lai nếu như chỉ có chút trình độ đó, đối với thần tử quyền cao chức trọng mà nói, cũng là một việc không sai mà, nếu như gian âm hung ác như mấy cái hoàng tử khác, vậy mấy đại thần thân cận như mình còn không phải cả ngày lo lắng sợ hãi sao.
Nếu như tất cả các hoàng tử đều là một phái thủ đoạn độc ác, vậy thì mình cũng lười đứng ra duy trì tên tuổi Đế quốc Áo Đặc Mạn nữa, đã sớm mang theo người nhà chạy sang các quốc gia khác sống tiêu dao rồi.
Hoàng thái tử hiển nhiên không biết đáy lòng bốn vị đại thần này nghĩ như thế nào, nghe được Nguyên soái nịnh hót vài câu, hắn liền đơn thuần cho rằng, một phen lỡ lời vừa rồi của mình cũng không bị người ta chú ý, tâm tình lập tức ổn định xuống, bắt đầu tự hỏi trong khoảng thời gian Đế quốc nội loạn cho tới này xảy ra chuyện gì.
Lúc nội loạn Đế quốc vừa mới bắt đầu, Hoàng thái tử thật là bị dọa không nhẹ, nên biết rằng cái Hoàng thái tử của hắn chỉ là một chức suông, đại biểu thân phận con trưởng hoàng gia của hắn mà thôi, căn bản không có địa vị gì, đương nhiên cũng không có tư cách thừa kế ngôi vị.
Thái tử không quyền vô thế giống như mình, kết quả tốt nhất là tạo ra một cái tước vị thân vương danh nghĩa, trốn ở nông thôn trải qua cuộc sống bình thản. Chỉ là, cái nguyện vọng xa xỉ này ở từ khi Đế quốc dựng nước tới nay, kỳ thật cũng chỉ có mấy Thái tử có thể đạt thành, còn lại đều bị đệ đệ bọn hắn tiêu diệt.
Thấy hoàng tử cùng các đại thần bắt đầu bỏ chạy, ngay từ đầu Hoàng thái tử cũng hơi giật mình khờ khạo chuẩn bị đào tẩu.
Chỉ là, nhiều năm qua vẫn luôn tìm kiếm cơ hội xung quanh lên nắm quyền, đột nhiên toát ra một cách nghĩ: nếu như tất cả hoàng tử quyền quý đều rời khỏi Đế đô, vậy cái Đế đô này chẳng phải là của mình sao? Dù sao, mặc kệ nói thế nào, chính mình cũng treo một cái danh vị Thái tử ở trên người mà!
Tuy rằng Hoàng thái tử không quyền không thế, nhưng cũng không thật sự là kẻ đơn độc, từ khi biết Thái tử Đế quốc hắn chỉ là một bề mặt, hắn đã bắt đầu lung lạc nhân thủ rồi. Tuy rằng thuộc hạ không có mấy người có mặt mũi trên Đế quốc, nhưng nhiều năm như thế, thủ hạ thực lòng thuần phục cũng phải luôn có một hai người.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận những chuyện này, Hoàng thái tử lập tức phái ra những nhân thủ tâm phúc này, thừa dịp lời đồn rầm rộ ở bên cạnh châm ngòi quạt gió, đồng thời cũng mở rộng tìm kiếm những đại thần có thể ủng hộ mình, đồng thời đồng ý ở lại Đế đô. Người đầu tiên Hoàng thái tử nghĩ đến, cũng không phải vị lão giả Thừa tướng kiêm cậu của Thái tử kia, mà là ngài Nguyên soái bị hắn âm thầm đề phòng.
Nguyên nhân không ngoài chuyện khác, Thừa tướng tuy là cậu của mình, nhưng đồng thời cũng là cậu của tất cả các hoàng tử, công chúa, ai biết trong lòng hắn nhìn trúng ai?
Mà danh vọng cùng uy thế Nguyên soái ở trong quân đội, tuy rằng khiến Hoàng thái tử cảm thấy đố kỵ cùng đề phòng thật sâu, nhưng Hoàng thái tử cũng biết, cái Nguyên soái này có chút vì nước vì dân, nói khó nghe một chút là tử trung ngu trung, chỉ cần mình khoe khoang miệng lưỡi một phen, cho hắn biết rằng một Hoàng thái tử như hắn chấp nhận ở lại cùng dân chúng Đế đô cộng chung hoạn nạn, không thể thuyết phục hắn quay đầu lại. Đương nhiên, nếu như nhìn lầm Nguyên soái, hắn căn bản không phải ngu trung mà là muốn tự lập, vậy mình đi chẳng bằng chịu chết, tuy nhiên không có phiêu lưu thì sao được thu hoạch chứ?
Nếu như hắn không muốn lặng lẽ im hơi đi tiếp, như vậy cũng chỉ có thể mạo hiểm đánh cuộc.
Kết quả hắn mạo hiểm thành công, Nguyên soái xác thật đúng như dạng mình tưởng tượng, là một thần tử trung tâm, không cần lo nghĩ nhiều, liền biểu thị đồng ý ủng hộ mình đăng cơ làm đế.
Chỉ là Hoàng thái tử thỉnh thoảng cũng sẽ hiếu kỳ, nguyên nhân Nguyên soái sở dĩ đáp ứng ủng hộ mình sảng khoái như thế, có phải là bởi vì Đế đô chỉ còn có mỗi một hoàng tử mình, không còn lựa chọn nào khác nữa? Hay là thật sự tuyển chọn thuần phục Hoàng thái tử hắn? Mặc kệ nói thế nào, có Nguyên soái thêm Thừa tướng ủng hộ, vậy là nước chảy thành sông rồi.
Có hai trọng thần trong trọng thần này ủng hộ, phe phái thuộc về Nguyên soái, Tổng trưởng tình báo chưởng quản tình báo toàn quốc, phe phái thuộc về Thừa tướng, Tổng trưởng hiến binh chưởng quản trị an Đế đô, tự nhiên cũng ngoan ngoãn quay lại đầu nhập. Có bốn trọng thần thực quyền này gia nhập, cung đình, cấm vệ quân, thành phòng quân cũng nhẹ nhàng rơi vào trong tay hắn.
Mà có nền tảng cấm vệ quân cùng thành phòng quân, thì có năng lực hợp nhất các Quân đoàn ngoài thành. Chỉ tiếc, mấy huynh đệ tỷ muội của mình cùng đám quyền quý, đã thẩm thấu Quân đoàn ngoài thành quá lợi hại, cuối cùng các sĩ quan quân lính lưu lại cho mình hợp nhất chỉ có thể biên chế được hai Quân đoàn hoàn chỉnh, đây còn có nguyên nhân bọn họ là người ở Đế đô. Các sĩ quan binh lính khác có hơn mười vạn hộ tịch bên ngoài tất cả đều tự ý bỏ chức, đều tự tìm nới nương tựa vào các hoàng tử công chúa quyền quý khác.
Do không còn cách nào, cuối cùng chỉ có mạnh mẽ trưng thu tráng đinh trong Đế đô bổ sung binh lực. Tuy rằng chiêu mộ đều tân đinh, tân binh trong tân binh, nhưng độ trung thành tuyệt đối có thể đảm bảo, một đoàn binh lính Đế đô sẽ không bị người ta lôi kéo như vậy, Thái tử hết sức thỏa mãn, sức chiến đấu không đủ cũng có thể chấp nhận.
Đến khi quân chính tiến vào quỹ đạo, đồng thời đã cài cắm nhân thủ thân tín xong, Hoàng thái tử bắt đầu mời chào nhân thủ trắng trợn cùng tham dự quân chính, nếu như không thừa cơ hội trước mắt, lúc Nguyên soái cùng Thừa tướng đều cần hắn đứng đầu, hơn nữa bọn họ còn không biểu lộ ra dã tâm nào, mà ra sức làm hành động, nỗ lực xây dựng căn cơ của mình, vậy chính hắn đúng là một đứa ngốc rồi.
Sau khi mình có được căn cơ nhất định, không biết là Thừa tướng cùng Nguyên soái bày mưu đặt kế, hay là Tổng trưởng tình báo tự mình có chủ ý, nói chung là Tổng trưởng tình báo trình lên một phần kiến nghị, có thể để một nhóm quan viên cùng sĩ quan phân bố trên toàn quốc thuần phục mình.
Đối với kiến nghị này hắn có chút chần chờ, bởi vì không ai dám cam đoan những thần tử dán nhãn Nguyên soái này, thật sự sẽ theo mình tận trung. Chỉ là có thủ hạ nhắc nhở, mới phát giác ra được là một phương pháp nhận biết địch ta rất tốt, vì vậy mới làm ra cái hành động tuyên bố mệnh lệnh oanh động toàn quốc không lâu trước đó.
Chỉ tiếc, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, nhưng không có bất luận một tin tức nào truyền về, thậm chí ngay cả mấy quan viên văn võ mà Tổng trưởng tình báo vỗ ngực đảm bảo cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lẽ nào một Hoàng thái tử hắn chiếm cứ Đế đô thật sự chỉ có thể làm một con bù nhìn mà bất cứ kẻ nào cũng có thể coi thường?
Ngay trong lúc Hoàng thái tử chìm đắm trong khổ não, bên ngoài cung đình lại giống như những ngày xưa kia. Do khoảng cách ngày Hoàng thái tử đăng cơ chỉ còn mười mấy ngày, toàn bộ Đế đô đều đang tiến hành trang trí, hoàng cung thì càng không cần phải nói, thái giám cung nữ tràn khắp cung điện đang bận rộn, căn bản không có một người rảnh rỗi.
Ở trong đám người bận rộn liên tục như vậy, một thái giám nội thị vội vã chạy nhanh có vẻ cực kỳ chướng mắt, chỉ là mấy người bận rộn xung quanh nhìn thấy thái giám này, tất cả đều thối lui hai bên khom lưng hành lễ, nghe bọn họ vấn an hô một tiếng "Tổng quản đại nhân", là có thể biết được thân phận của thái giám này.
Tổng quản thái giám cũng không để ý tới thần sắc nịnh bợ của các thủ hạ xung quanh, hắn mặt đầy mừng rỡ chỉ lo cầm lấy một quyển sách cắm đầu chạy vội vàng.
Cái này khiến một ít tên mắt sắc âm thầm suy đoán, rốt cuộc là vật gì vậy có thể khiến vị Tổng quản đại nhân vui mừng kích động như vậy.
Vệ binh gác cửa đương nhiên biết cái thái giám này là ai, chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn rất ân cần hỗ trợ đẩy cửa điện ra, để cho hắn có thể chạy thẳng vào.
Tổng quản thái giám xông qua chính điện hoàng cung đang trang hoàng, đi tới trước cửa thiên điện dành cho đại thần nghỉ ngơi trước hội nghị, lúc này hắn mới thả chậm bước, thở mạnh mấy hơi, bình ổn nhịp tim một chút, cũng không chỉnh lý lại y phục, đầu đầy mồ hôi vọt vào, lớn tiếng hô:
- Điện hạ, có tin tức rồi!
Hoàng thái tử đang trong phiền não thân thể chấn động mạnh, lập tức hỏi:
- Có tin gì?
- Điện hạ, tỉnh Hải Tân biên cảnh Đế quốc, có một vị Thượng tá tên là Khang Tư Lôi Luân Đặc thượng tấu, biểu thị đồng ý phục tùng mệnh lệnh! Đây là tư liệu Thượng tá Khang Tư báo cáo biên chế cùng hộ tịch vừa truyền tới.
Tổng quản thái giám quỳ xuống, mang theo vẻ mừng rỡ, hai tay dâng lên quyển trục kia.
Hoàng thái tử hiển nhiên đối với biểu hiện của Tổng quản thái giám nội cung này rất thoả mãn, lúc cầm lấy quyển trục, cũng thuận miệng khích lệ một chút.
Cũng không trách lúc này Hoàng thái tử lại có tâm tư khen người rồi mới xem quyển trục, vừa rồi Tổng quản thái giám nói rõ thân phận quân phiệt phục tùng mệnh lệnh này.
Một Thượng tá tỉnh biên cương Đế quốc - ở cái niên đại quân phiệt đầy đất này, là người thì ai không xưng là Thiếu tướng Đại soái, một người chỉ xưng là Thượng tá thì có thể tốt tới mức nào?
Ở trong lòng Hoàng thái tử, cái Thượng tá Khang Tư này khẳng định là một quân phiệt nhỏ yếu tới đáng thương, khoát cái lớp da hổ phục tùng mệnh lệnh Đế quốc dọa sợ mấy quân phiệt xung quanh mà thôi, căn bản không cần lưu ý.
Hoàng thái tử chìm đắm trong ý nghĩ của mình, có chút tự cho mình là đúng lại căn bản không chú ý tới, ngay lúc Tổng quản thái giám nói ra tên Khang Tư, bốn vị đại thần ở đây, có hai vị sắc mặt đều giật giật. Nếu như Hoàng thái tử chú ý tới điểm này, cách nghĩ trong lòng sẽ cải biến.
Tuy rằng Hoàng thái tử đối với một cái Thượng tá nho nhỏ không có hứng thú, nhưng nói như thế nào hắn cũng là quân phiệt đầu tiên tuyên bố rõ ràng với thiên hạ đứng về phe mình, dù là Thượng tá này cực độ vô năng, yếu đến mức chỉ có một Liên đội binh sĩ, vậy cũng phải trọng thưởng cho tốt một phen.
Phương pháp này chính là tham khảo một cái điển cố ở quốc gia cổ Viễn Đông, một người nào đó dùng một ngàn kim tệ mua một bộ xương ngựa, biểu thị cho thế nhân biết tấm lòng yêu ngựa của mình.
Trong lòng Hoàng thái tử kỳ thật cũng không lưu ý nhiều, để biểu thị chính mình cũng coi trọng, mở quyển trục ra tự mình đọc lớn, mới đầu đều là những lời khách sáo, mọi người cũng không chú ý nghe, chờ khi Hoàng thái tử đọc đến:
- Biên chế hai Lữ đoàn bộ binh? Mới ba vạn người, ha ha, nửa Sư đoàn cũng không có nữa.
Hoàng thái tử không nhịn được lắc đầu. Chỉ là khi hắn nhìn xuống dòng phía dưới, không khỏi gật đầu nói:
- Một Liên đội kỵ binh? Ừ, không tệ, thực lực coi như có thể.
Cũng khó trách Hoàng thái tử tán thưởng như vậy, tuy rằng trước đây Đế quốc lôi ra mười vạn kỵ binh là chuyện rất dễ dàng, chuyện phản công thảo nguyên cũng đã làm qua, nhưng lần trước ba Quân đoàn diệt sạch trong tay đại thảo nguyên, chiến mã Đế quốc biến mất hơn phân nửa, độ hiếm của kỵ binh lập tức lại đề cao không ít.
Hơn nữa ở thời đại Quân đoàn cát cứ này, chiến mã còn lại đã sớm bị chia cắt sạch sẽ, dù là Đế đô có tiền, có người, có hàng hóa, khổ cực vạn phần cũng chỉ mới làm ra một cái Sư đoàn kỵ binh, địa phương nho nhỏ có thể có một Liên đội kỵ binh, đúng thật là một chuyện cực kỳ giỏi giang.
- Hả? Không còn biên chế bộ đội nữa?
Hoàng thái tử phát hiện biên chế binh lực đến đây thì không còn, không khỏi hết sức thất vọng chuẩn bị thu hồi quyển trục, nhưng mà hắn đột nhiên phát hiện thứ gì đó gần cuối quyển trục, dùng ngữ khí hết sức giật mình nói:
- Kỵ bộ binh trang bị hoàn toàn dựa theo lệ cũ phân phối, niên hạn binh lính nhập ngũ: mười năm một thành, năm năm hai thành, ba năm bảy thành! Hơn nữa toàn bộ binh lính đều từng trải qua hơn mười trận chiến trở lên! Cái này không có khả năng được!
Lúc này Hoàng thái tử đã trừng to mắt, trừng thật to.
Nghe được Hoàng thái tử nói lời này, vốn bốn vị đại thần cũng không chú ý nhiều lắm ánh mắt cũng lập tức chợt lóe. Trên mặt xuất hiện thần tình kinh ngạc. Binh lính ba năm tuổi quân cũng đã coi là tinh binh rồi, mà trải qua mười trận chiến trở lên có thể coi là tinh binh trong tinh binh!
Tuy rằng hiện giờ ở trong Đế đô có bốn Quân đoàn, trong 160 vạn người khẳng định có thể tìm được một Sư đoàn tinh binh, ai có thể lại đem những tinh binh này tập kết một chỗ? Có nhiều từng trải chiến đấu như vậy, dù vốn là một binh nhì, hiện giờ cũng có tư cách là một Thượng tá rồi, tập kết nhiều sĩ quan dưới trướng như vậy, bộ đội bên dưới cũng không cần phải dẫn theo nữa.
- Bá tước Khố Tả, việc này là thật sao?
Thừa tướng đột nhiên hỏi Tổng trưởng tình báo.
Bá tước Khố Tả bị hỏi có chút xấu hổ nói:
- Báo cáo của bộ tình báo còn chưa truyền tới.
Hắn dừng một chút, lập tức có chút khẳng định nói:
- Nhưng mà, nếu như vị Thượng tá Khang Tư Lôi Luân Đặc này là cái Thượng tá Khang Tư kia, như vậy tư liệu hắn đưa lên hẳn là thật, cho dù có nói quá thì cũng không giả bao nhiêu.
Thừa tướng híp mắt cười cười:
- Khố Tả đại nhân nhận thức Thượng tá Khang Tư này?
Bá tước Khố Tả nói trước một câu:
- Hạ quan còn không dám khẳng định.
Tiếp đó hành lễ với Hoàng thái tử nói:
- Điện hạ, hạ quan dám hỏi lý lịch Thượng tá Khang Tư này là...
Hoàng thái tử đã sớm tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, vẫn lưu ý đại thần đối thoại, nhìn dưới quyển trục nói:
- Lý lịch hắn báo cáo lên nói, hắn vốn là tham mưu Liên đội số năm Lữ đoàn số năm Sư đoàn phòng bị địa phương hành tỉnh Hải Tân, sau do trận chiến tranh biên cảnh, Liên đội số năm toàn quân bị diệt, hắn đảm nhiệm quan phòng thành lâm thời tự động trở thành chủ quan nơi đó. Chiến công nhận được, do Sư đoàn trưởng phòng bị tỉnh Hải Tân tới bổ nhiệm làm trưởng quan Liên đội số năm, thăng chức thành Thượng tá.
Theo lý Hoàng thái tử không có khả năng giống như văn thư, tiến hành công tác như vậy, chỉ là ai bảo quyển trục ở trên tay hắn, hơn nữa ngoại trừ bốn đại thần lại không có người khác ở đây, Hoàng thái tử không muốn có vẻ quá cao ngạo chỉ có thể làm công tác này.
Bá tước Khố Tả vỗ tay:
- Vậy là được rồi, chính là hắn, nói như vậy, hiện giờ ở trong tay hắn nắm giữ ba vạn tinh binh là không sai được.
Tổng trưởng hiến binh rất nghi hoặc hỏi:
- Thế nào? Cái Thượng tá Khang Tư này rất lợi hại sao?
Tổng trưởng tình báo gật đầu:
-Xác thật lợi hại, hắn sớm nhất là thân binh Nguyên soái đại nhân, sau lại...
Tổng trưởng tình báo liền đem chuyện cũ lúc Khang Tư dẫn một đại đội băng ngang qua đại thảo nguyên nói ra.
Bọn người Thừa tướng rất kinh ngạc gật đầu, không trách bọn họ không rõ lịch sử uy phong của Khang Tư, đối với những người nhậm chức tầng đỉnh Đế quốc như bọn họ mà nói, cấp Sư đoàn trưởng thì mới lọt vào hiểu biết của bọn họ, sĩ quan dưới Thiếu tướng đối với bọn họ cùng binh lính bình thường không khác gì nhau cả.
Sau khi nghe được chuyện xưa của Khang Tư, Thừa tướng mặt không biểu tình, Tổng trưởng hiến binh cau mày thật sâu, Hoàng thái tử lại cẩn thận liếc dáng tươi cười xuất hiện trên mặt Nguyên soái.
Nguyên soái cũng phát hiện cử động của Hoàng thái tử, cười nói:
- Điện hạ, kỳ thật hạ quan vẫn để Khố Tả đại nhân chú ý hành tung Thượng tá Khang Tư, chỉ là trước kia lãnh địa Thượng tá Khang Tư lọt vào công kích Sư đoàn trưởng phòng bị tỉnh Hải Tuyền, hắn liền mất hết tin tức.
- Lúc đó hạ quan cho rằng Thượng tá Khang Tư đã hi sinh, cũng bảo Khố Tả đại nhân đình chỉ chú ý, chỉ là không nghĩ tới Khang Tư này chẳng những tránh được một kiếp, thậm chí còn có được một đoàn binh lính tinh nhuệ, thật là làm cho người ta bất ngờ mà.
Lúc này Thừa tướng đột nhiên cười nói:
- Ồ, xem ra Khang Tư này chính là hạt giống do ngài bồi dưỡng, không biết hạt giống như vậy còn có bao nhiêu? Có thể nói ra nghe một chút không?
Thừa tướng vừa nói ra, khiến trong lòng Hoàng thái tử run rẩy một trận, chết tiệt, Nguyên soái này rốt cuộc ngầm bố trí bao nhiêu nhân thủ chứ!
Nguyên soái lắc đầu chua xót:
- Hắn không tính là ta bồi dưỡng, hắn có thể đạt được bước này, hoàn toàn là dựa vào số phận cùng năng lực của chính hắn, thật sự là không ngờ tới, cố tình trồng hoa hoa chẳng nở, vô tâm cắm liễu liễu xanh um.
Hoàng thái tử chớp mắt mấy cái nói:
- Ấy, Nguyên soái đại nhân nói lời này có ý là các hạt giống bồi dưỡng hiện giờ đều...
Nguyên soái gật đầu:
- Không sai, những hạt mầm trước đây vun trồng vì Đế quốc, nếu không phải là dã tâm bộc phát tự lập quân phiệt, thì là đầu nhập vào đồng bọn người khác, còn lại thì nếu không may chết trong chiến loạn, sẽ ẩn cư tị thế, bây giờ còn vừa mắt, cũng chỉ còn có một người Thượng tá Khang Tư này mà thôi.
Hoàng thái tử âm thầm bĩu môi, vun trồng vì Đế quốc? Chỉ có một người Khang Tư? Hừ! Tin ngươi mới là lạ! Đương nhiên, nghĩ là nghĩ như thế, Hoàng thái tử vẫn còn lộ ra thần tình tiếc nuối, cũng rất cảm khái thở dài.
Thừa tướng mở miệng lần nữa:
- Được rồi, trước cứ mặc kệ hắn làm sao có được những binh lực này, cũng không quản hắn có đủ tinh binh như thế không, hiện giờ chúng ta cần lo lắng, chính là làm thế nào khen ngợi quân phiệt nhỏ đầu tiên trên toàn Đế quốc thuần phục Đế đô này.
Hoàng thái tử nghe vậy, trong lòng âm thầm chửi bới: "Vì sao nói là thuần phục Đế đô, mà không phải là thuần phục hoàng đế tương lai ta chứ? Lão gia hỏa này chứa cái tâm gì?"
Tổng trưởng hiến binh vẻ mặt hàm hậu đề nghị:
-Rầm rộ thăng chức quân hàm hắn, cũng phát xuống một nhóm vật tư cho hắn, như vậy thế nào?
Tổng trưởng tình báo vừa gật đầu lại lắc đầu nói:
- Thăng cấp quân hàm rất đơn giản, chỉ cần một đạo mệnh lệnh là được, chỉ là vật tư này làm sao vận chuyển tới hành tỉnh Hải Tân?
- Không nói đường xá xa xôi, nhưng xung quanh đều là quân phiệt nhìn chằm chằm đó, sợ rằng vật tư này còn chưa rời xa Đế đô đã bị người ta cướp đi rồi.
Hoàng thái tử cau mày nói:
- Cái này cũng phải, chỉ là nếu như chỉ có thăng chức quân hàm mà không cho vật tư. chẳng phải giống như một cái hứa suông sao? Một kiểu mẫu như vậy về sau sẽ không hấp dẫn được mấy người đâu.
- Điện hạ, lão thần cho rằng, không nói vật tư có thể tới tay Khang Tư hay không, dù là có thể đưa đến, trải qua đường xá hao tổn, chờ khi đến tay hắn rồi, mười phần còn lại cũng không tới bảy phần, chẳng những không để người ta cảm ơn, còn có vẻ không phóng khoáng, cho nên dứt khoát không cấp vật tư thôi.
Thừa tướng nói.
- Thế nhưng chỉ có đề bạt quân hàm, đồng ý mở rộng biên chế cũng không tốt lắm? Như vậy vẫn có vẻ hơi hứa suông cho ra hình dáng.
Hoàng thái tử có chút khổ sở nói.
Thời đại này ai còn quan tâm quân hàm cùng quân chế chứ, quân phiệt các nơi ngay cả quân hàm Nguyên soái cũng có người dám tự nhận, Thượng tá Khang Tư kia vẫn ngồi quân hàm thực của mình thì đúng như danh hào đầu đất. Sợ rằng trước khi Khang Tư nhận được lời khen ngợi, sẽ trước tiên tỏ rõ khắp thiên hạ mình không muốn tiếp thu khen thưởng này.
Thừa tướng cười nói:
- Ha ha, cũng không phải chỉ thế này, Điện hạ đừng coi thường thân phận đại biểu chính thống Đế quốc của ngài, thân phận này đối với đám dã tâm kia không có chỗ lợi gì, nhưng đối với bình dân Đế quốc lại vẫn có lực uy hiếp như cũ, có chúng ta thừa nhận, Khang Tư sẽ có được địa vị danh chính ngôn thuận.
- Hơn nữa chúng ta cũng không chỉ ban thưởng đơn giản như vậy, chúng ta còn có thể thông qua thương nhân thuộc Liên minh thương nghiệp Duy Nhĩ Đặc chi trả cho Khang Tư một khoản tiền, có tiền, hắn gần biển, còn sợ không có vật tư sao?
Hoàng thái tử gật đầu nói:
- Ừ, biện pháp này rất tốt, tuy rằng thương nhân Duy Nhĩ Đặc ở trong Đế quốc thu mua khắp nơi, giống như quỷ hút máu cướp đoạt mạch máu Đế quốc, nhưng cũng để cho Đế quốc cát cứ tầng tầng không xuất hiện chuyện vận chuyển vật tư trắc trở. Vậy muốn đề bạt Khang Tư cái quân hàm gì? Đưa bao nhiêu kim tệ?
Thừa tướng cùng Nguyên soái nhìn nhau cười, Thừa tướng mở miệng nói:
- Điện hạ, đây là do ngài quyết định.
Hai tên trùm lớn đều có ý này, vốn hai trùm nhỏ cũng muốn xem mồm đương nhiên chỉ có thể gật đầu thuận theo.
Hoàng thái tử lập tức bắt đầu hưng phấn, tuy rằng hắn ở trước mặt thủ hạ mình uy phong vô hạn, vạn sự đều do mình quyết đoán, không thì hắn sẽ không rèn đúc được khí chất hiện tại, chỉ là lúc gặp phải đại sự, thì đều do bốn tên trùm này thương lượng quyết đình cùng mình, hiện giờ lần đầu tiên gặp phải cơ hội do chính mình quyết định, sao có thể không hưng phấn được.
Ngay lúc Hoàng thái tử chuẩn bị hạ quyết định, hộ vệ ngoài cửa đột nhiên hô:
- Điện hạ, các vị đại nhân, cấp dưới Tổng trưởng tình báo cầu kiến khẩn cấp.
Tổng trưởng tình báo hành lễ với mọi người chuẩn bị rời đi, tuy nhiên bị Thừa tướng ngăn lại nói:
- Cho thủ hạ ngươi tiến vào báo cáo đi, nhìn xem cuối cùng có chuyện gì lại phải tới tìm ngươi.
Tổng trưởng tình báo thấy mọi người đều gật đầu, chỉ còn cách để thuộc hạ mình vào bẩm báo. Hắn cũng hiếu kỳ thủ hạ mình sao lại gấp gáp như vậy chứ, có phải là quân phiệt gần đây xuất hiện dị động chuẩn bị đánh Đế đô?
Trong lòng hắn thầm nghĩ, như thế rất hoan nghênh, bên mình có mấy Quân đoàn hộ vệ Đế đô, địch quân không ở dưới tường thành tử thương hơn mười vạn, vậy thì ngay cả ngoại thành cũng tuyệt đối không thể đột phá.
Một hán tử bộ dạng phổ thông tiến vào quỳ xuống hành lễ, xong lấy ra một tờ giấy mỏng nói:
- Điện hạ, các vị vị đại nhân, thu được báo cáo Thượng tá Khang Tư diệt quân phiệt Khải Lỗ Sĩ đối địch, hoàn toàn thay thế được địa vị thống trị quân phiệt nhà Khải Lỗ Sĩ tại khu phía Đông hành tỉnh Hải Tân.
Lời vừa nói ra, năm người ở đây đều choáng váng, vừa rồi còn tưởng rằng Thượng tá Khang Tư này là một quân phiệt nho nhỏ không thèm để vào mắt, không ngờ tới vừa nhảy ra liền thay thế được một quân phiệt đã sớm đứng vững chân!
Hắn thực sự chỉ có ba vạn tinh binh?
Tổng trưởng tình báo lập tức đem nghi vấn này thay mọi người hỏi ra.
Nhân viên tình báo kia lập tức gật đầu:
- Đúng vậy, Thượng tá Khang Tư chỉ điều động hai Lữ đoàn bộ binh cùng một Liên đội kỵ binh, liền dễ dàng tiêu diệt hơn mười vạn đại quân bộ binh nhà Khải Lỗ Sĩ mạnh mẽ chiêu mộ, đồng thời đánh tan hơn mười vạn bộ đội các quân phiệt xung quanh nhân cháy nhà hôi của.
- Tính đến khi tin tức đưa ra, hai Lữ đoàn bộ binh cùng một Liên đội kỵ binh Thượng tá Khang Tư đã khôi phục biên chế xây dựng hoàn chỉnh.
Mọi người lại một lần nữa hít một hơi lạnh, bộ đội Khang Tư này sức chiến đấu chẳng những mạnh, binh lực chênh lệch một đánh mười còn có thể chiến thắng, hơn nữa tốc độ khôi phục cực nhanh, từ ngày tình báo mà xem, thời gian trận chiến này phát sinh chỉ cách ngày Khang Tư báo cáo quyển trục trễ hơn mười ngày mà thôi.
Về phần tình báo cùng quyển trục lại cách xa hơn mười ngày thời gian, làm sao giải thích đây? Rất đơn giản, quyển trục là người đưa đi, tình báo lại có thể sử dụng chim đưa thư. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cho lui nhân viên tình báo rồi, năm người ở đây nhìn lẫn nhau một chút, một hồi lâu sau, Thừa tướng mới mở miệng nói:
- Điện hạ, ngài đã quyết định khen thưởng Thượng tá Khang Tư thế nào rồi chứ?
Hoàng thái tử thẳng lưng lại, gật đầu, chỉ là hắn còn phải nghĩ một chút, mới dùng ngữ khí có chút không xác định nói:
- Không bằng đề bạt Khang Tư làm Thiếu tướng, biên chế một Sư đoàn, thưởng một vạn kim tệ thế nào?
Lời vừa nói ra, Hoàng thái tử liền phát hiện sắc mặt Tổng trưởng hiến binh cứng đờ theo, mà Tổng trưởng tình báo ở bên cạnh lập tức cúi đầu.
Tuy rằng Nguyên soái cùng Thừa tướng chần chờ một chút mới gật đầu xưng được, nhưng biểu tình những người này đã nói cho Hoàng thái tử, bọn họ nhất định là nghĩ mình quá nhỏ bụng.
Ngẫm lại cũng phải, là người tài giỏi đầu tiên đầu nhập vào mình, hơn nữa đã tiêu diệt một cái quân phiệt, lại chỉ có thể thu được phong thưởng thăng lên một cấp cùng một vạn kim tệ?
Người ta chính là quân phiệt cát cứ một phương đó, chút chức vụ và tiền tài kia sao có thể lọt vào mắt! Về phần biên chế một Sư đoàn? Ở cái thời đại quân phiệt ngươi có thể nuôi được bao nhiêu binh lính thì kéo đi bao nhiêu tráng đinh, quyền hạn biên chế căn bản là một trò cười.
Trong lòng Hoàng thái tử cười một tiếng, trước tiên trên mặt lộ một bộ bừng tỉnh đại ngộ, sau đó thay bằng thần sắc có chút ngượng ngùng, có chút ảo não, tiếp đó vẻ mặt có chút chần chờ nói:
- Nếu không, lại bổ nhiệm Thiếu tướng Khang Tư đảm nhiệm Đốc quân hai tỉnh Hải Tân, Hải Tuyền thế nào?
- Đốc quân! Còn là Đốc quân hai tỉnh Hải Tân, Hải Tuyền!
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/doc-co-chien-than/chuong-183/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận