Độc Cô Chiến Thần Chương 223: Cân bằng tan vỡ. (1+2)

Chen lấn qua con sóng lính đánh thuê dồn kín trước cửa Nghiệp đoàn lính đánh thuê, đi ra đường cái, mọi người lập tức cảm thấy buông lỏng hơn nhiều, các lính đánh thuê cũng có tâm tình bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất.
Mọi người đang đi, nhìn thấy trên đường có năm sáu đứa trẻ mười một mười hai tuổi đang đùa giỡn vui chơi, đột nhiên mọi người đều ngậm miệng lại, yên lặng nhìn các đứa trẻ vô ưu vô lự.
Những đứa trẻ này khẳng định không phải xuất thân gia đình phú hào, nhìn trang phục quần áo bọn chúng là biết, nhưng chính bởi thế mới làm người ta cảm khái.
Một lúc lâu, Hạ Lợi thở dài một hơi, hết sức cảm khái:
- Thành trấn phồn vinh đúng là có cảnh tượng phồn vinh mà, ta đi qua không ít thành trấn, dù là trong một ít thành trấn lớn, cũng không nhìn thấy được cảnh tượng trẻ con có thể đùa giỡn không lo không nghĩ như vậy, đa số các địa phương, con nít bốn năm tuổi đã bắt đầu trợ giúp làm việc nhà rồi.

Khải Lợi cũng nói theo:
- Đúng vậy, ta nhớ lúc ta mười tuổi, cũng đã theo cha lên núi săn bắn rồi, em trai ta nhỏ hơn ba bốn tuổi cũng đã sớm theo mẹ đi đốn củi, thú vui lớn nhất khi ta còn bé, chính là bắt được nhiều con mồi, như vậy có thể lưu lại trong nhà mấy khối thịt.
- Ha ha, thời đại này, tuổi thơ của mọi người không khác mấy, đúng rồi, đoàn trưởng, lúc nhỏ thì ngài thế nào?
Một người lính đánh thuê mỉm cười thuận miệng hỏi, các lính đánh thuê khác cũng dựng thẳng tai lên.
Bọn họ đối với thân thế đoàn trưởng bọn hắn rất là hiếu kỳ.
Khang Tư cười cười, hất cằm về phía các đứa bé kia nói:
- Lúc ta lớn như vậy, ở dưới khí trời này, cần phải trốn dưới tuyết cả ngày mới có thể săn được thức ăn mà sống sót, đương nhiên, cái này còn là may mắn, nếu như không may sẽ đói bụng.
Một câu nói nhẹ nhàng, khiến tất cả đều các lính đánh thuê đều sững sờ.
Chỉ cần một câu "trốn dưới tuyết cả ngày mới có thể săn được thức ăn" có thể hiểu rõ sinh hoạt hắn trải qua tới mức nào. Thế nhưng cái này không có khả năng được chứ? Nhất cử nhất động của đoàn trưởng bọn họ nhìn sao cũng là xuất thân thượng vị giả, thời kì trẻ thơ lại trôi qua thê thảm như vậy? Chẳng lẽ là trưởng bối của hắn vì huấn luyện năng lực chiến đấu của đội trưởng mới ngược đãi như vậy? Cái này thì lại rất có thể, không có chịu qua đau khổ, nào có được năng lực cường hãn như hiện tại chứ.
Nghĩ đến đoàn trưởng cũng không phải người được nuông chiều từ bé, năm lính đánh thuê không biết thế nào, cảm giác đoàn trưởng thân cận hơn rất nhiều, không giống vừa rồi, chỉ hoàn toàn là tôn kính.
Hạ Lợi tâm tình tốt không nhịn được nói ra ý nghĩ của mình:
- Đoàn trưởng à, trấn Thanh Hương này phồn hoa lại hòa bình như vậy, ta đã có tính toán kết hôn, chờ đoàn dàn xếp xong, ta chuẩn bị gọi người nhà dọn qua đây, không biết trong đoàn có công tác gì có thể an bài người nhà của ta làm không? Khổ mệt bẩn gì không sao cả, chỉ cần có thể làm sống là được rồi.
Hạ Lợi nói lời này lập tức khiến các lính đánh thuê khác đồng tình, vốn mấy người mình đều là kẻ không biết sẽ chết lúc nào, có tiền ngoại trừ tự mình tiêu xài một chút, phần lớn đều sẽ gửi về nhà, sở dĩ không dẫn người nhà đi theo, chính là lúc sợ diệt đoàn sẽ bị liên lụy, nhưng hiện giờ đi theo một đoàn trưởng lính đánh thuê thực lực mạnh mẽ, khó có khả năng xuất hiện tình huống diệt đoàn, đương nhiên muốn dẫn người nhà đi theo bên mình.
Để cho người nhà đi theo đoàn, chính là khi lính đánh thuê biểu thị có tin tưởng cực lớn vào đoàn lính đánh thuê mới sẽ xuất hiện, Khang Tư đương nhiên ước gì như vậy, cho nên không chút nghĩ ngợi gật đầu nói:
- Đương nhiên không có vấn đề, hiện giờ chúng ta tuy ít nhân viên, nhưng sau này khẳng định sẽ đủ quân số, mấy chuyện khâu vá chắp nối luôn luôn cần người, mang những chuyện này giao cho người nhà thành viên phụ trách, mọi người đều thoải mái, ta cũng yên tâm, chờ đoàn làm mọi chuyện xong xuôi, các ngươi liền...
Nói đến đây, đột nhiên Khang Tư nắm lấy cánh tay một đứa trẻ đang thò vào lòng hắn hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Mấy người Khang Tư vừa đi vừa nói, một đứa trẻ vừa đùa giỡn vừa di động sang bên này, lúc Khang Tư đang nói, mấy đứa trẻ kia đùa giỡn càng lớn, trong đó có một cái không ai lưu ý lẻn vào sau lưng, cho nên đột nhiên đánh tới, đáng tiếc lại bị Khang Tư nắm lấy cánh tay.
Bọn Hạ Lợi cho rằng đứa trẻ này chuẩn bị nhân cơ hội trộm tiền, bởi vì loại thủ đoạn trộm tiền móc túi này bọn họ gặp qua không ít, thậm chí khi còn bé chính mình cũng từng làm qua, cho nên vốn là lơ đễnh.
Thấy thần sắc thống khổ của đứa bé, xem ra Khang Tư nắm hắn rất đau, không khỏi muốn tới khuyên Khang Tư thả cho những đứa trẻ này một con đường, vừa âm thầm nhủ đoàn trưởng của mình cũng thật là keo kiệt, người ta cùng lắm là đứa trẻ thôi, có gì lớn đâu chứ?
Chỉ là sự tình ngay khi bọn họ mở miệng liền xuất hiện biến cố.
Cái đứa trẻ vẻ mặt đau đớn kia, trên mặt xuất hiện thần sắc dữ tợn, lúc này các lính đánh thuê mới phát hiện trong ngón tay đứa trẻ bị Khang Tư nắm lấy, mang theo một mũi kim châm đen nhánh.
Trong lúc các lính đánh thuê còn chưa kịp phản ứng lại, đứa trẻ kia dùng giọng nói mới bắt đầu vỡ giọng quát:
- Giết ngươi!
Theo tiếng quát, một cánh tay còn tự do của nó rút từ sau lưng một thanh chủy thủ, đâm về phía bụng Khang Tư. Còn mấy đứa trẻ khác lúc này cũng ném bỏ vẻ mặt vô ưu vô lự ngây thơ, thay bằng thần sắc dữ tợn.
Trong đó hai đứa rút ra chủy thủ vọt tới, còn lại không ngờ từ phía sau rút ra cung nỏ ngắn, cũng không nhắm, nâng lên bóp cò bắn thẳng về phía Khang Tư.
Khang Tư mỉm cười, giống như vuốt tấm chăn bị nhăn, cánh tay nắm lấy đứa trẻ ám sát run lên, đứa trẻ vẻ mặt dữ tợn lập tức thay bằng vẻ không thể tin được mềm nhuyễn ngã xuống đất.
Mà trước đó, một tay khác của Khang Tư đã sớm đoạt lấy thanh chủy thủ đen kịt kia, cánh tay dễ dàng huy động vài cái, đương đương mấy tiếng, mấy cây tên nỏ nhỏ đã bị chém rơi xuống đất, ngay sau đó Khang Tư tiến lên một bước, lật tay làm đao, hai đứa trẻ thích khách vừa xông tới trước liền trúng chiêu ngay cổ, theo đó mềm nhũn ngã xuống.
Lúc này các lính đánh thuê mới thanh tỉnh lại đã rống lớn xông lên, đánh ngã ba đứa cầm cung nỏ kia xuống.
Dù là ba cung nỏ thủ này ngã xuống đất, chúng cũng vẫn ngẩng đầu lên, vẻ mặt nhìn Khang Tư không thể tin được, chúng nó căn bản không nghĩ ra được, cự ly gần như thế, lại có người có thể dễ dàng đánh rơi ba mũi tên nỏ góc độ bất đồng!
- Chết tiệt! Là ai phái các ngươi tới?
Bọn người Hạ Lợi nhanh chóng trói chung sáu đứa trẻ này lại một chỗ, phẫn nộ không thôi quát to.
Bọn họ lại hết sức sợ hãi, đại nhân vật đảm bảo thời gian tốt đẹp cho tương lai mình, nếu như không phải anh minh thần võ cường hãn vô địch như thế, thật là thiếu chút bị đám trẻ ranh xấu xa này ám sát rồi!
Vừa nghĩ đến chính mình vừa rồi còn đầy đồng tình dự định giải thoát cho đám ranh con xấu xa này, các lính đánh thuê hận không thể tự bóp chết mình ngay tại chỗ!
Bởi vì phẫn nộ, cho nên bọn họ căn bản không chú ý tới người xung quanh nhìn thế nào, trực tiếp trói đám ranh con này lại, dù sao bọn chúng ám sát mọi người đều nhìn thấy, cũng thấy bên mình không độc ác xuống tay giết ngay bọn chúng, nếu như vậy còn có người nói mấy người mình khi dễ con nít, nhất định phải đánh cho tên đó mặt nở hoa!
Có ý nghĩ này, cho nên bọn họ quá mức liều lĩnh tiến hành thẩm vấn ngay bên đường.
Người qua đường bên cạnh ngay từ lúc đầu đột nhiên phát sinh ám sát dọa hoảng sợ, chỉ là còn chưa kịp tránh né thì sự tình đã kết thúc, thấy an toàn rồi, thiên tính hiếu kỳ của nhân loại lập tức bạo phát, tất cả đều vây xung quanh chuẩn bị xem náo nhiệt.
- Hừ! Là các ngươi khi dễ chúng ta trước! Mấy tên hèn nhát các ngươi! Lại chỉ dám xuống tay với con nít chúng ta! Ta khinh thường các ngươi!
Đứa trẻ ám sát Khang Tư đầu tiên, tuy rằng uể oải vô lực ngồi trên đất, nhưng vẫn cố ý đóng kịch, bày ra thần thái trẻ con tức giận bực bội, đồng thời một hơi giọng trẻ con lớn tiếng nói, vừa đáp lại như hỏi.
Đồng bạn nó nghe được cũng vội vã hùa theo bày một bộ cứng đầu, các phụ nhân xung quanh thấy vậy không nhịn được thì thầm nói oan nghiệt gì đó đủ loại, thần tình nhìn về phía bọn người Khang Tư cũng bắt đầu không tốt.
Lời này nghe ra giống như là bọn người Khang Tư khi dễ các đứa bé này trước, sau đó bọn chúng mới trả thù bọn Khang Tư.
Các lính đánh thuê đều là người thành tinh, loại chuyện lật ngược thế cờ này cũng không hiếm thấy, nhận thấy được lời nói và bầu không khí xung quanh không đúng, bọn người Hạ Lợi hận không thể tự tát mình mấy bạt tay, dù có kiếm công cũng không cần nóng ruột như thế chứ, mang chúng về nơi dừng chân còn không phải mặc cho mình nắn gân bẻ cốt sao, làm gì mà phải đặt ngay trước mắt công chúng mà thẩm vấn đây?
Thấy biểu hiện của đám trẻ này, còn có khuynh hướng của dân chúng xung quanh, Khang Tư vẫn đứng ở một bên coi như không có chuyện gì, cười cười, đi tới trước mặt đứa trẻ kia, mỉm cười hỏi:
- Chấp nhận thuần phục ta chứ?
Người nghe nói như thế tất cả đều choáng váng, một vài người không nhịn được móc lỗ tai của mình, bọn họ đều hoài nghi có phải kẻ này có bệnh hay không, nghiêm trang trịnh trọng chào mời một đứa trẻ nít, nếu không phải có bệnh thì là gì?
Còn trong lòng bọn Hạ Lợi thì lại đang cảm thán, không hổ là đoàn trưởng, thời khắc nào cũng suy nghĩ chiêu mộ nhân tài cho đoàn mà, nhưng mà cái này có phải quá qua loa hay không? Dù sao bọn họ đều là mấy đứa trẻ bụi đời đầy tính hoang dã, cứ vậy chiêu mộ, sợ rằng sẽ có chuyện phiền phức.
Về phần là ai phái mấy đứa trẻ này tới, lúc này các lính đánh thuê đã sớm nghĩ ra.
Ở trấn Thanh Hương, bọn họ đắc tội chỉ có Phi Long kỵ sĩ đoàn, có người nói Phi Long kỵ sĩ đoàn rất thích sử dụng chiêu số thấp hèn, phái ra trẻ con đi ám sát, sợ rằng chỉ có Phi Long kỵ sĩ đoàn mới làm ra được.
Biết chủ mưu rồi, mấy thứ công cụ này cũng chỉ là râu ria, như thế, cừu hận ám sát sẽ không ghi trên người đám trẻ con công cụ này nữa, nhìn bọn hắn diễn trò như vậy, chiêu mộ về huấn luyện một phen, cũng có thể làm một lính đánh thuê thay thế, chờ bọn chúng lớn một chút, phái đi thăm dò tình báo, mê hoặc địch nhân sẽ rất dễ dàng.
Đứa trẻ kia vừa đảo mắt, có chút tội nghiệp hỏi:
- Thuần phục ngươi có thể thả chúng ta? Sau đó không khi dễ chúng ta nữa?
Bên cạnh có mấy người thích xen chuyện hô lên:
- Đừng trúng kế hắn! Ngươi trở thành thuộc hạ của hắn rồi, hắn càng muốn làm gì thì làm! Nhưng lại sẽ không có ai đứng ra giúp ngươi nữa!
Một giọng nói hèn mọn đột nhiên truyền ra từ đám người:
- Ha ha ha, tên kia khẳng định là thấy các ngươi mềm mịn, chuẩn bị mang về nuôi trắng trẻo hưởng dụng đây mà, ngàn vạn lần đừng đáp ứng nha.
Lời vừa nói ra, lập tức dẫn ra một trận cười ầm ầm.
Các lính đánh thuê thật là nổi giận, cái này không phải coi mấy người bên mình là thỏ sao?
Nhưng bọn họ coi như là tức giận hơn đi nữa, cũng không dám làm sao, bởi vì bọn họ phát hiện, mọi người đều vẻ mặt khinh bỉ nhìn mình, hơn nữa ở giữa còn có nhiều người mang binh khí vẻ mặt nóng lòng muốn thử, có thể biết được, chỉ cần dám tức giận mắng ra, lập tức sẽ kích động sự phẫn nộ của dân chúng.
Chú ý tới điểm ấy, Khang Tư bất đắc dĩ thở dài một hơi, lính đánh thuê là lính đánh thuê, thủ hạ mình là thủ hạ, nếu như bọn Giáp Nhất ở chỗ này, sợ rằng không chút nghĩ ngợi giết người ngay. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Khang Tư quay về phía đứa trẻ kia lắc đầu, vừa chậm rãi rút binh khí ra, vừa nói:
- Nếu không chấp nhận, như vậy chính là địch nhân rồi.
Vốn đứa bé thích khách thấy dân chúng bắt đầu có khuynh hướng khơi mào mà đang âm thầm đắc ý, nghe nói như thế, không nhịn được chuyển mắt về phía ánh mắt của Khang Tư, vừa nhìn, trong lòng chợt cảm thấy lạnh run, bởi vì trong ánh mắt nam nhân trước mặt này toàn một mảnh bình lặng, nói cách khác, trong mắt nam tử này, giết mình cũng đương nhiên như phủi một bông tuyết trên vai, hắn căn bản không thèm để ý tới làm vậy sẽ gánh trên vai ác danh tàn sát trẻ nít!
Dân chúng vây xem, có quay đầu không dám nhìn, có trợn to mắt, càng có kẻ là âm mưu sắp thành công, bộ dáng nóng lòng muốn thử. Chỉ là mặt kệ tâm tình mọi người thế nào, đến lúc này lại không có một ai đứng ra ngăn cản.
Dù sao, tuy rằng rất nhiều người khinh thường loại hành vi khi dễ con nít này, nhưng một đứa bé có quan hệ gì tới mình, hơn nữa đối phương có sáu người nam nhân đều trang bị võ lực mạnh mẽ, có thực lực thì lười quản nhiều chuyện, không có thực lực thì không dám nhiều chuyện, cho nên mọi người mới nhìn như thế.
Mình sẽ bị người ta giết thật!
Cảm ngộ này khiến trái tim đứa trẻ thích khách kia như đóng băng, mắt trợn to nhìn lưỡi đao chém xuống, chính mình căn bản không thể nhúc nhích, ngay nháy mắt nguy cấp, đứa trẻ thích khách bỗng nhiên điên cuồng hô lên:
- Đừng giết ta! Ta chấp nhận thuần phục ngươi!
Lời này vừa mới hô lên, lưỡi đao đột nhiên dừng ngay bên cổ hắn.
Cảm giác được lạnh băng trên cổ mình, hắn biết chính mình cuối cùng cũng may mắn tồn tại sống sót.
Chuyện đầu tiên sau khi khôi phục lại, chính là kịch liệt thở gấp, lúc này nó mới phát hiện, đũng quần của mình đã ẩm ướt hết, may là mùa đông ngoại trừ chính mình ra sẽ không ai biết được, không thì sau này không cần ngẩng mặt làm người nữa.
Về phần chuyện cầu xin, nó lại không cảm thấy có gì mất mặt, dù sao nhìn đối phương khẳng định là một nhân vật cường hãn, chính mình xin tha phải là thức thời biết lẽ phải, ngược lại sẽ càng được thủ hạ sùng kính.
- Chết tiệt! Lại dám tàn sát hài đồng giữa đường! Chúng ta vì dân... ấy...
Một tên tráng hán đã sớm không kiềm chế được, thấy Khang Tư vung đao, lập tức vừa hô khẩu hiệu vừa nhảy ra đột nhiên nghẹn họng, bởi vì Khang Tư cũng không có giết người.
Điều này sao được? Rõ ràng nhìn thấy bộ dáng đao của hắn là dùng toàn lực, làm sao nói dừng là dừng?
Khang Tư cũng không thèm nhìn mười mấy tráng hán đã nhảy ra, cổ tay run lên, thu đao vào vỏ, dây trói trên người đám trẻ thích khách lại đột nhiên đứt đoạn rơi lả tả xuống.
Cái đám tráng hán đã tỉnh táo lại, đang chuẩn bị mạnh mẽ động thủ lại choáng váng một lần nữa.
Lại có đao nhanh như vậy!
Tới giờ khắc này, dù là ngu ngốc cũng biết nơi này có một trò kịch hãm hại, nhưng mà mục tiêu không trúng chiêu mà thôi. Vừa vặn ngược lại với lúc bắt đầu xem náo nhiệt, những người không có thực lực lập tức tản ra không dám xem tiếp, mà người có thực lực cũng không chuẩn bị đi nữa, ngược lại đứng đó tiếp tục xem trò.
Năm người lính đánh thuê Hạ Lợi đương nhiên biết địch nhân là ai, tất cả đều rút binh khí giằng co với mười mấy tráng hán kia, mà đám tráng hán cũng lập tức vứt bỏ biểu tình lòng đầy căm phẫn vừa rồi, tất cả thay bằng thần thái dữ tợn chuẩn bị chém giết, bọn họ không tin cái truyền lưu bên ngoài, cái mục tiêu kia bắp đùi còn không bằng cái tay thô to của mình lại có năng lực một mình đấu mấy trăm người? Quỷ cũng không tin!
Hơn nữa, dù là có thật thì thế nào? Chính mình cũng không phải nhu nhược như mấy tên trong hội Đoàn Trợ! Người này giỏi lắm là đao nhanh một chút mà thôi, có gì hay đâu, bên phía mình lại có mười mấy người mà!
Ngay lúc hết sức căng thẳng, Khang Tư nới với đứa trẻ đang kinh hồn chưa định kia:
- Biết nơi hội Đoàn Trợ trú ngụ chứ?
Đứa trẻ mặt đầy hoảng sợ gật đầu không ngừng, thấy thế, Khang Tư cười cười, không ngờ lại coi như không phát hiện bầu không khí khẩn trương ở đây xoay người rời đi.
Trong lòng đứa trẻ kia run lên, lẽ nào cứ thế buông tha mình? Hắn không sợ mình sẽ chạy trốn sao? Chỉ là vừa nghĩ tới thần sắc bình tĩnh trong mắt nam tử kia, không khỏi đánh một cái rùng mình, nếu như mình còn muốn sống sót, vậy tuyệt đối phải biết thức thời, chính mình không muốn đối mặt với loại ánh mắt này một lần nữa.
Còn các lính đánh thuê thấy đoàn trưởng mình cũng đi rồi, đương nhiên sẽ không ngốc để chính mình lưu lại, lập tức vừa cảnh giác nhìn chằm chằm vào các tráng hán đột nhiên nhảy ra này, vừa nhanh chóng thoái lui.
Thần thái dễ dàng tự tại của Khang Tư, khiến mười mấy tráng hán nhìn chằm chằm chần chờ không dám hành động.
Tuy rằng bọn họ thủy chung cho rằng thực lực của đối phương tuyệt đối là nói quá, nhưng riêng một mình hắn giết bốn năm người mình như vậy tuyệt đối sẽ không có vấn đề, chỉ là xem ai lên trước chịu chết mà thôi.
Nói lại, nếu như đối phương không đáp trả, lại thêm cũng không có phạm tội, vậy mình căn bản không thể động thủ trước, không thì rước lấy phiền phức cho tổ chức sẽ không ổn, nên biết đã có mấy tổ chức nhắm vào phạm vi thế lực tổ chức mình rồi.
Nghĩ đến đó, đám tráng hán nhìn lẫn nhau một chút, gật đầu, dù sao nhiệm vụ của mình cũng không nói nhất định lúc nào phải hoàn thành, hay là chờ cơ hội kế tiếp là được.
Vì vậy, trận giằng co xuất hiện khó hiểu này, cũng khó hiểu giải tán. Khiến cho đông đảo thế lực theo dõi đập bàn mắng to một trận.
Vốn trấn Thanh Hương dựa theo mặt đường chia làm ba khu vực, một chủ khu mặt đường lót đá tảng được xưng là khu Thanh Thạch, cửa hàng mặt tiền của các thương đoàn cùng hội Liên Nghị đều dừng chân ở khu vực này; một khu dùng đá vụn trải lên gọi là khu Toái Thạch, là nơi đặt chân của các thế lực, cùng với các biệt viện của các chủ thuyền đều đặt ở nơi này, có thể nói có thể ở đây đều là dạng rất có thế lực; còn cuối cùng là một khu dân đen đường xá đắp đất.
Nhưng còn có nhiều kẻ có chút tiền có chút thế lực, đi theo các thế lực lớn kiếm ăn, ngày qua ngày trở nên khá giả, bọn họ còn chưa có năng lực tiến vào khu Toái Thạch, lại không muốn ở khu dân đen này, cũng tu sửa mặt đường, dựng ra một khu vực bình dân thoát ly, lúc này mới để trấn Thanh Hương biến thành bốn khu vực.
Nói nhiều như vậy cũng là cho thấy, chỉ cần quen thuộc tình huống, nếu muốn tìm người, chỉ cần dựa theo địa vị thân phận mục tiêu, lại phối hợp với khu vực tìm kiếm là nhất định có thể tìm được.
Lúc này, ở trong một trạch viện lớn thuộc khu Toái Thạch, có một đình viện nhỏ tinh xảo.
Trong đình viện nhỏ không có ai, ngoài cửa chỉ có hai tráng hán võ trang hạng nặng đứng gác. Người biết chuyện đều rõ, kỳ thật đình viện nhỏ này, mới là khu vực hiểm yếu của Phi Long kỵ sĩ đoàn, rất nhiều quyết định của Phi Long kỵ sĩ đoàn, đều là phát ra từ đình viện nhỏ này, bởi vậy đừng xem thường nơi đây không có cảnh giới nào, bên ngoài đình viện lại che giấu đông đảo cảnh vệ.
Chủ nhân những cảnh vệ này cùng với đình viện, đối với tình trạng cảnh giới rất là thỏa mãn, bởi vì cho tới bây giờ không ai có thể không được mời mà xuất hiện trong đình viện.
Ở một gian phòng bên trong đình viện, một người trung niên bộ dáng uy vũ ngồi ngay chủ vị, phía dưới hai người tuổi trẻ đứng đối diện, trong đó bất ngờ một người chính là kỵ binh đẹp trai Cát Áo kia, người còn lại cũng dễ coi, hơn nữa thoạt nhìn bề ngoài có chút tương tự Cát Áo, chỉ là mặt non nớt hơn vài tuổi mà thôi. Kỳ thật chẳng những hai người trẻ tuổi khá giống nhau, dù là người trung niên kia cũng có chút tương tự, có lẽ phải nói, con trai lớn lên đều giống cha.
Đoàn trưởng Phi Long kỵ sĩ đoàn không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe hai đứa con trai này công kích khiển trách lẫn nhau.
Cát Áo nhìn em trai mình cười lạnh trào phúng nói:
- Ta nói huynh đệ ngươi đó, cái gì cũng tốt, chính là không muốn tin tưởng người khác nói, ta đã nói cho ngươi Khang Tư kia có võ lực vạn người vô địch, ngươi lại chỉ phái có hơn ba mươi người đi vây công hắn? Cái này không phải tặng không còn gì? Vô duyên vô cớ tổn thất những nhân thủ này, truyền ra chẳng phải sẽ đổ hết trách nhiệm tính lên người ta?
Bên cạnh là nhị thiếu gia Phi Long kỵ sĩ đoàn đồng dạng ngạo khí đầy mình, đối với lời đại ca nói khinh thường tới cực điểm:
- Hừ, những người đó đều là thủ hạ trực thuộc của ta, không liên lụy được tới người của ngươi, hơn nữa ta nói ca ca, tuy rằng ta không tin hắn có võ lực vô địch vạn người, nhưng ta cũng không coi nhẹ hắn, ta lại còn đặc biệt thuê một nhóm trẻ con chuyên môn ám sát hắn nữa.
- Ta vẫn tin tưởng, võ lực cao tới đâu cũng phải sợ đao! Nếu hắn nhân từ nương tay, như vậy ám sát sẽ nối đuôi mà tới, nếu như thủ đoạn độc ác, người của ta sẽ điều động dư luận, để cho mọi người cùng nhau giết tên đồ tể này, ta còn không tin, hắn có thể chạy thoát liên hoàn kế!
Cát Áo bộ dạng khinh thường liếc em trai:
- Hắc hắc, vây công? Ngươi cho là tên kia sẽ sợ cái gì ngôn luận khiển trách sao? Giết tới bộc phát lên sợ rằng sẽ giết hết mọi người trên đường nữa.
- Hừ, như vậy còn không tốt sao? Đến lúc đó chúng ta có thể quang minh chính đại tiêu diệt hắn, báo thù cho đại thiếu gia Phi Long kỵ sĩ đoàn chúng ta?
Vẻ mặt nhị thiếu gia cười lạnh.
Cát Áo đồng dạng cũng cười lạnh nói:
- Hừ hừ, ngươi cho là mấy thế lực này là kẻ ngu ngốc sao? Bọn họ sẽ không điều tra ra đây là chuyện gì sao? Không cần nói bọn họ sẽ không ra người ra sức như vậy, mấy thế lực đối địch muốn đuổi chúng ta ra khỏi trấn này còn ước gì nắm được nhược điểm của chúng ta!
Ngay lúc nhị thiếu gia còn muốn biện luận, đoàn trưởng Phi Long kỵ sĩ đoàn nói:
- Được rồi, đối với tên kia, đừng sử dụng thủ đoạn chính quy, đặt mục tiêu ở trên người hắn, đều dùng hết các thủ đoạn ra, hạ độc, ám sát, hãm hại... đồng thời có thể gây xích mích ly gián thu mua thủ hạ của hắn, chỉ cần cái thủ lĩnh kia chết, danh hiệu đoàn lính đánh thuê kia tới tay sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Lấy được người cha uy nghiêm đảm bảo, cho nên hai người thiếu gia đều lập tức câm miệng hô vâng.
Đại thiếu gia Cát Áo này chần chờ một chút rồi hỏi:
- Thưa cha, cái hội Đoàn Trợ kia lại dám lớn gan khiêu khích Phi Long kỵ sĩ đoàn chúng ta, chúng ta có cần cho chúng một bài học hay không? Con nguyện lãnh binh chấp hành.
Nhị thiếu gia kia cũng vội vã nói:
- Thưa cha, nhiệm vụ này xin giao cho con, con nhất định sẽ dạy cho bọn họ phải nghe theo lời kỵ sĩ đoàn chúng ta!
Đoàn trưởng Phi Long kỵ sĩ đoàn đương nhiên biết vì sao hai người con trai lại lưu ý hội Đoàn Trợ như vậy, một người muốn thu được nhược điểm huynh đệ mình, một người là muốn đi diệt khẩu mà thôi. Tuy nhiên hắn cũng không để ý tới, bởi vì nếu muốn kế thừa vị trí của mình, phải là người cùng hung cực ác không nhận họ hàng, cũng không phải là hổ dữ ăn thịt con, đây chính là yêu cầu phải có để ngồi lên vị trí này.
Cho nên hắn khoát tay ngăn đám con trai tranh đoạt:
- Hiện tại hội Đoàn Trợ đã bị Khang Tư chiếm rồi, trước khi chưa diệt trừ Khang Tư đừng động thủ với hội Đoàn Trợ. Đúng rồi, tin tức Nam tước Cáp Nhĩ bắt tay luồn vào trấn Thanh Hương đã truyền ra chưa?
Nhị thiếu gia vội trả lời:
- Thưa cha, tin tức đã truyền ra, tuy rằng thời gian còn không đủ, nhưng xem chừng Bá tước Bỉ Khắc hẳn sẽ có động tác, dù sao ai cũng biết Nam tước Cáp Nhĩ đối đầu với Bá tước Bỉ Khắc, hơn nữa Nam tước Cáp Nhĩ lại có được rất nhiều thương đoàn ủng hộ, hiện giờ vươn tay vào trấn Thanh Hương, chỉ sợ là có đám thương đoàn bao bên ngoài trấn Thanh Hương chuẩn bị sẵn.
Cát Áo cũng không cam lòng lạc hậu, lập tức khoe khoang nói:
- Thưa cha, con xem lại không phải vậy, con dám khẳng định đoàn lính đánh thuê này là Nam tước Cáp Nhĩ dùng để chuyển dời sự chú ý, bởi vì Nam tước Cáp Nhĩ rất rõ ràng, trấn Thanh Hương lấy thuyền chủ nước ngoài làm căn cơ, bất cứ kẻ nào cũng không thể khống chế được.
- Nga, nói như vậy ngươi cho mục tiêu Nam tước Cáp Nhĩ là cái gì?
Đoàn trưởng Phi Long kỵ sĩ đoàn vuốt cằm hỏi.
Nhị thiếu gia vẻ mặt đầy thần sắc ghen ghét, nhưng ở trước mặt cha lại không dám hé răng, chỉ có thể hung hăng trừng mắt ca ca mình.
- Mục tiêu rất rõ ràng, hắn hy vọng trấn chúng ta loạn hết cả lên, hấp dẫn lực chú ý của Bá tước Bỉ Khắc tới đây, sau đó tiện cho hắn tiến hành đại nghiệp tạo phản chuẩn bị đã lâu.
Cát Áo ba hoa khoác lác một phen. Nói xong vẻ mặt đắc ý liếc em trai mình, chỉ là đoàn trưởng Phi Long kỵ sĩ đoàn ngoài ý liệu không phát biểu cách nhìn, mà đột nhiên chuyển câu chuyện trọng tâm nói sang chuyện trên trời dưới đất.
Hai huynh đệ nghe được cha đột nhiên nói với mình mấy lời này, cả người không khỏi choáng váng một chút, nhưng bọn họ cũng là người khôn khéo, lập tức biết được là cái gì, lập tức bắt đầu phối hợp với đề tài.
Ngay lúc cha con ba người sắp không còn gì để nói, trong gian phòng đột nhiên vang lên một giọng nói xa lạ:
- Hoàn thành thu thập tình báo, mục tiêu chuẩn bị ám sát chủ nhân, ừm, Giáp Nhất nói, nếu như mục tiêu không có giá trị lợi dụng, hơn nữa sẽ nguy hại tới chủ nhân, như vậy sau khi hoàn thành nhiệm vụ tìm hiểu tình báo thì tiến hành giết đi.
Giọng nói cứng ngắc, bộ dạng giống như một người không biết nói chuyện, một hơi nói hết một đoạn lời dài.
Cha con ba người Phi Long kỵ sĩ đoàn trưởng từ lúc giọng nói xa lạ vừa mới vang lên, liền lập tức rút binh khí hét lớn:
- Là ai?
- Mau ra đây!
- Người đâu mau tới!
Không ai đáp lại, chỉ có một hắc y nhân tay cầm một lưỡi đao sắc bén đột nhiên xuất hiện bên trong gian phòng.
Hắn xuất hiện mang theo hai dòng suối máu, nguồn suối chính là nơi cổ hai vị thiếu gia Phi Long kỵ sĩ đoàn, đầu đã rơi xuống đất, sắc mặt vẫn biểu hiện thần thái duy trì cảnh giới như trước, hiển nhiên bọn họ còn chưa ý thức được mình đã xong đời.
Đoàn trưởng Phi Long kỵ sĩ đoàn thấy hai người con trai mình bị mất đầu trong nháy mắt, trong lòng căng thẳng, vẻ mặt lại sợ hãi vừa lui về sau vừa cầu xin:
- Đừng có giết ta! Ta có thể cho ngươi rất nhiều tiền, thậm chí có thể giúp ngươi có tước vị kỵ sĩ! Ta còn có thể...
Chỉ là ngay lúc hắn cầu xin đến đây, hắn đột nhiên cực nhanh nhảy mạnh về phía trước, dồn sức đâm mạnh binh khí, đồng thời còn hô to một tiếng: "Chết đi!" để tăng thêm khí thế cho sát chiêu của mình.
Hắc y nhân hiển nhiên không ngờ tới sẽ có biến cố như vậy, cho nên đoàn trưởng Phi Long kỵ sĩ đoàn vui mừng nhìn binh khí của mình dễ dàng đâm sâu vào đối phương.
Đoàn trưởng Phi Long kỵ sĩ đoàn rất có tin tưởng vào võ nghệ của mình, một đao của hắn chuẩn xác đâm xuyên thấu trái tim đối phương, thiên thần cũng không thể cứu được, cho nên nhẹ nhõm rút binh khí ra, không để ý tới thích khách cúi đầu, xem ra thần thái dưới tấm khăn che mặt là không thể tin được, ngây ngốc nhìn vết thương trước ngực mình.
Nhìn thi thể hai người con trai mất đầu, đoàn trưởng Phi Long kỵ sĩ đoàn không có thần thái bi thương, ngược lại lắc đầu ảo não than thở:
- Lại phải tốn hao mười mấy năm bồi dưỡng một người thừa kế rồi!
Nghĩ tới mình lãng phí nhiều thời gian như thế, đoàn trưởng Phi Long kỵ sĩ đoàn không nhịn được vừa mắng to: "Thật là ***!", cũng không quay đầu vung đao, chuẩn bị chém lấy đầu thích khách còn chưa ngã xuống.
Chỉ là nháy mắt ý lạnh bốc lên, bởi hắn cảm thấy một đao kia thất bại, ngay sau đó cảm giác được sau ót bị một lưỡi đao sắc bén cắt vỡ thâm nhập, trong đầu hắn chỉ toát ra một ý nghĩ: "Tại sao lại như vậy?", rồi thì không còn cảm giác gì nữa.
Hắc y nhân giết xong người cũng không lập tức rời đi, chẳng những không có bộ dáng bị thương, ngược lại sinh long hoạt hổ lục lọi đồ vật trong phòng, đồng thời vừa tìm, vừa dùng giọng nói cứng ngắc lẩm bẩm:
- Giáp Nhị dặn dò, nếu như sống chết của mục tiêu không liên lụy tới nghiệp lớn của chủ công, vậy thì không quan trọng, tốt nhất là phải thu gom tài vật mục tiêu, như vậy có thể đảo lộn dấu vết người chết, cũng có thể tăng cường tài phú cho chủ nhân.
Lục tung một trận, thậm chí soát người ba cổ thi thể, cũng không biết thế nào, dù sao cũng không có bất cứ ai tới quấy rối, cho nên hắc y nhân dễ dàng thoải mái gom lấy vật quý giá trong phòng buộc lại thành một cái bao lớn trên lưng, sau đó cứ thế biến mất.
Thẳng đến lúc chạng vạng, người hầu đưa trà nước mới phát hiện chủ nhân kể cả hai vị thiếu gia nhà mình, đều bị người ta cắt mất đầu, liền sợ quá kêu to một tiếng, khiến cho cảnh vệ chú ý, người ở đó rất đông, ít nhiều cũng có địa vị, cho nên sau khi màn đêm buông xuống, tin tức đoàn trưởng Phi Long kỵ sĩ đoàn bị giết, đồng thời huyết mạch đoạn tuyệt truyền khắp cả trấn.
Nhận được tin tức này, hầu như tất cả thế lực đều phái người hỏi thăm thật giả, vừa biết được chứng thực, đồng thời Phi Long kỵ sĩ đoàn như rắn mất đầu, các đầu mục đang tranh quyền đoạt lợi có được tình báo, hầu như tất cả các thế lực đều hùng hổ hành động, hai mắt đỏ bừng, thèm thuồng ba thước, bắt đầu triệu tập nhân mã.
Nhận thấy được tình trạng này, là người sáng suốt liền biết, hệ thống cân bằng trấn Thanh Hương bảo trì nhiều năm đã tan vỡ, hệ thống cân bằng mới sắp thành lập.
Các thế lực nhỏ không có tư cách tham dự thành lập hệ thống cân bằng mới này, cũng bắt đầu có tính toán, thương lượng tính xem mình nên đặt vốn lên một phương nào.
Mà thế lực duy nhất trong toàn trấn không tham dự vào cái chuỗi hoạt động kia, nguyên nhân là sau một ngày mệt nhọc, đang thoải mái nghỉ ngơi ở nơi dừng chân đã được tẩy sạch.
Quyển 10: Lưỡng Hổ Tương Tranh.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/doc-co-chien-than/chuong-223/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận