Độc Cô Chiến Thần Chương 91: Mật vệ thần bí (P1+2)

- Mật vệ! Nhà ngươi cũng có mật vệ?
Ni Nhĩ rốt cuộc cũng đem cục nghẹn trong họng hô ra.
- Gia chủ đời thứ nhất nhà ta vốn xuất thân là mật vệ.
Cung Tá Đôn nhàn nhạt nói một câu.
- Mật vệ là cái gì?
Khang Tư hỏi.
Ni Nhĩ giành nói trước.
- Đại nhân, mật vệ là một loại hộ vệ xuất quỷ nhập thần giết người vô hình, nghe nói bọn họ đều có năng lực thần kỳ, có thể bỗng nhiên biến mất tăm hơi, hơn nữa nơi phòng thủ nghiêm mật cỡ nào đi nữa cũng có thể dễ dàng lẻn vào. Ở bán đảo Phi Ba, mật vệ chính là binh chủng thần bí nhất, hầu như mỗi thế lực đều có mật vệ của riêng mình!
Nghe Ni Nhĩ nói xong, mọi người đều mang thần sắc khó tin, bởi theo như Ni Nhĩ nói, mật vệ quả thật đúng là phi thiên độn địa, không nơi nào không có, không gì không làm được.

Cho nên ánh mắt mọi người, đương nhiên tập trung trên người Cung Tá Đôn người quen thuộc nhất với mật vệ này, Cung Tá Đôn không khỏi có chút xấu hổ mặt đỏ bừng lên.
- Thuộc hạ không biết mật vệ các gia tộc khác có thật là lợi hại như vậy không, nhưng mật vệ Cung Tá gia cũng không khoa trương như thế, chỉ là trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, có thể mượn hoàn cảnh ẩn giấu thân hình, đồng thời sức chiến đấu so với binh sĩ bình thường cường hãn hơn nhiều; mà trọng yếu hơn là trên phương diện ẩn nấp do thám ám sát đều có đặc thù.
Khang Tư còn chưa kịp phản ứng, Âu Khắc đã hỏi gấp:
- Cung Tá gia các ngươi có thể vì đại nhân nhà ta cung cấp bao nhiêu mật vệ?
"Sao mà lão cứ luôn nói "đại nhân nhà ta", đó cũng là chủ công của ta mà."
Cung Tá Đôn đối với lời Âu Khắc nói có chút bất mãn, nhưng hắn cũng biết Âu Khắc này là đại thân tín của chủ công mình, hiện tại tuyệt đối mình không thể đắc tội, cho nên vẫn thành thật trả lời:
- Những năm gần đây Cung Tá gia bồi dưỡng ra được 5 tên mật vệ, 5 mật vệ này có thể toàn bộ giao cho chủ công.
Nói đến đây, Cung Tá Đôn có chút đau lòng, phải biết gia tộc hắn hao phí nhiều tinh lực tài phú như vậy, mới bồi dưỡng ra được mấy tên mật vệ như thế, nhìn xem hắn chính là gia chủ xuất chiến cũng không mang theo mật vệ, liền biết quý giá tới mức nào.
- Năm tên mật vệ? Ít người như vậy có tác dụng gì?
Âu Khắc vẻ mặt khinh thường nói.
Thấy thần sắc Âu Khắc, Cung Tá Đôn vội nói:
- Vị đại nhân này, đừng coi nhẹ 5 mật vệ kia, đó là Cung Tá gia kiêng ăn bớt uống tốn hao rất nhiều năm mới bồi dưỡng ra được.
- Năm mật vệ này hoàn toàn có thể giám chế động hướng binh lực vạn người. Có thể nói sở hữu mật vệ, vậy thì có thể sớm biết được phương án tác chiến cùng nhân số xuất binh của đối phương, đồng thời nếu như đối phương phòng thủ không nghiêm mật, khiến chủ tướng đối phương chưa chiến đã thân vong cũng không phải việc khó.
- Hừ, mật vệ có lợi hại như ngươi nói không? Nếu ngươi mang mật vệ đi theo, kết quả trận chiến đấu này đã sớm đảo ngược, sao ngươi còn không dẫn mật vệ ra?
Vẻ mặt Âu Khắc vẫn không tin.
- Vị đại nhân này, giá trị mật vệ so với gia chủ ta còn trọng yếu hơn, dù sao gia chủ ta chết trận, tùy lúc có thể lập lên một gia chủ khác, mà mật vệ ít đi một người cũng đủ khiến Cung Tá gia đại thương nguyên khí. Nếu như không phải muốn biểu thị Cung Tá gia thần phục chủ công, thuộc hạ tuyệt đối không dám giao cho chủ công 5 mật vệ này.
Cung Tá Đôn cười khổ nói.
- Ha ha, nguyên lai gia chủ ngươi cũng không phải là người có quyền định đoạt ở Cung Tá gia? Nếu như vậy, ngươi có thể đảm bảo quyết định ngươi đưa ra, Cung Tá gia có thể ủng hộ sao?
Âu Khắc cười nói.
- Điểm này không thành vấn đề, bởi gia tộc đã đưa mật vệ ra làm vốn, cho nên chỉ cần gia tộc xác nhận năng lực của chủ công, như vậy 5 mật vệ này sẽ thành người hầu của chủ công. Hơn nữa nếu chủ công nhận được gia tộc tán thành, chỉ cần chủ công đồng ý trợ giúp đủ nhân vật tài lực, như vậy Cung Tá gia nắm giữ phương pháp bồi dưỡng mật vệ, khẳng định sẽ nguyện ý vì chủ công bồi dưỡng ra càng nhiều mật vệ tư nhân.
Cung Tá Đôn tự tin nói.
- Hắc hắc! Nói cách khác, những chỗ tốt ngươi nói tạm thời đều không thể thực hiện, phải đợi gia tộc ngươi xác nhận qua mới tính có phải không?
Âu Khắc cười lạnh nói.
Cung Tá Đôn sửng sốt một chút, khẽ gật đầu, lúc Âu Khắc còn muốn nói gì, một bóng đen vụt từ ngoài cửa vào, nhìn kỹ lại, đó là con hắc lang hình thể như một con ngựa nhỏ, đang vẫy đuôi cọ cọ chân Khang Tư.
Cung Tá Đôn cùng Ni Nhĩ đều giật mình nhìn con hắc lang trước mắt này, bọn họ căn bản không nghĩ ra Khang Tư lại có thể nuôi dưỡng sủng vật như thế.
- Hắc hắc, hắc lang à, vừa rồi ta một mình đấu hơn 10 địch nhân nha, ngươi có phải là rất hối hận chưa kịp tham gia chiến đấu không?
Tương Văn trước giờ luôn không hợp với hắc lang, cười khì khì khiêu khích nó.
Hắc lang căn bản không để tên ẻo lả này vào mắt, khinh thường liếc Tương Văn một cái, sau đó thấp giọng ô ô gầm rú với Khang Tư.
Khang Tư nhướng mày:
-Ngoài 50 km xuất hiện một đoàn xe? Chỉ có hơn 100 hộ vệ?
Bọn Tương Văn không có phản ứng gì, mà Cung Tá Đôn cùng Ni Nhĩ lại kinh hãi, không thể nào, lẽ nào chủ công mình vừa đầu nhập này có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của sói?
Âu Khắc xen vào nói:
- Đại nhân, hẳn là đoàn của Tỉnh trưởng và Sư đoàn trưởng, chỉ là bọn họ quá nóng ruột đi chứ? Ta chân trước vừa về tới, chân sau bọn họ đã chạy đến?
- Hì hì! Đại thúc, đây chính là là đại sự liên quan tới kim tệ, đương nhiên nóng ruột rồi.
Tương Văn cười nói.
Âu Khắc gật đầu dò hỏi Khang Tư:
- Đại nhân, chúng ta có phái người đón tiếp không?
Lúc Khang Tư vừa định đồng ý, Ni Nhĩ đột nhiên nhớ tới gì đó, sắc mặt hốt hoảng hô:
- Chủ công, đám người chúng ta kỳ thật chỉ là quân tiên phong của đám thổ phỉ, thành chủ thành Thanh Nguyệt ban bố mệnh lệnh treo giải thưởng binh khí của các người, cho nên không bao lâu nữa, đám thổ phỉ tiếp theo sẽ tới đây!
- Đám tiếp theo có bao nhiêu người?
Đám Khang Tư có chút khẩn trương.
Không ngờ rằng 2000 thổ phỉ này mới chỉ là quân tiên phong, nếu như đợt tiếp theo cũng là 2000, sợ rằng cần phải điều tra lại một lần nữa nhân khẩu của bán đảo Phi Ba mới được, địa phương nhân đinh hiếm hoi như thế, căn bản không có khả năng xuất hiện nhiều thổ phỉ như vậy được.
- Không rõ lắm, phải xem thổ phỉ nghe được tin tức tới nhiều hay không, nhưng mà có thể khẳng định không vượt quá 2000 người.
Cung Tá Đôn trả lời.
Tương Văn kinh ngạc nói:
- Lại 2000 người! Thanh Nguyệt thành các ngươi có bao nhiêu thổ phỉ vậy chứ?
Cung Tá Đôn cười khổ nói:
- Không ai biết được thổ phỉ có bao nhiêu, bởi vì tùy lúc đều có thế lực suy tàn hoặc dân chúng mất ruộng đất trở thành thổ phỉ. Nhưng cũng không cần lo lắng, nếu như giải quyết xong đám thổ phỉ này, tin rằng chuyện hai nhóm thổ phỉ toàn quân bị diệt, sẽ làm những người khác từ bỏ ý đồ.
Nghe thế, Tương Văn cau mày hỏi:
- Các ngươi không ngờ lại thái quá như thế? Được rồi, thành chủ Thanh Nguyệt kia vì sao phải treo giải binh khí chúng ta? Nhìn kiểu của hắn, giống như là đang cổ vũ các ngươi tới công kích chúng ta vậy.
Ni Nhĩ vẻ mặt nịnh nọt nói:
- Vị đại nhân này, thành chủ Thanh Nguyệt chính là đầu sỏ chủ trì mua bán buôn lậu quanh vùng này, chủ công ở chỗ này lập nghiệp, hắn đương nhiên phái thổ phỉ tới phá hủy chướng ngại cản trở hắn làm ăn rồi.
- Cái gì? Thành chủ Thanh Nguyệt chính là đầu sỏ tuyến đường buôn lậu!
Mọi người bị lời này làm hoảng sợ, vẻ mặt Âu Khắc càng giật mình.
- Không thể nào! Ta vừa mới thương thảo tốt với bọn họ, làm sao bọn họ lại xuất chiêu này?
Âu Khắc vì bản thân quá dễ dàng tin tưởng địch nhân, vẻ mặt thống khổ nói với Khang Tư:
- Đại nhân! Xin lỗi, thuộc hạ xin tiếp thụ bất cứ hình phạt nào, không ngờ rằng Tỉnh trưởng Sư đoàn trưởng bọn họ nói một đằng làm một nẻo, lần này khẳng định bọn họ có âm mưu, xin đại nhân cẩn thận!
Khang Tư vỗ vỗ vai Âu Khắc nói:
- Âu Khắc, ngươi quá khẩn trương rồi, bọn người Tỉnh trưởng bị chúng ta bắt được nhược điểm, bọn họ sẽ không đổi ý.
- Vậy 4000 thổ phỉ kia làm sao giải thích đây?
Âu Khắc có điểm mê hoặc.
Khang Tư cười nói:
- Ha ha, tin rằng là thành chủ Thanh Nguyệt muốn thử một chút xem chúng ta có năng lực bảo hộ lãnh địa hay không? Không thì hắn sẽ không treo thưởng binh khí của chúng ta, mà là treo đầu của chúng ta rồi.
Âu Khắc suy nghĩ một chút, đồng ý với cách nhìn của Khang Tư:
- Đại nhân! Nếu như vậy kế tiếp chúng ta làm sao đây?
Khang Tư không trả lời Âu Khắc, ngược lại hỏi:
- Cung Tá Đôn, Ni Nhĩ, các ngươi nói đợt thổ phỉ tiếp theo khi nào thì đến?
Cung Tá Đôn hiển nhiên đối với sự tình này không rõ lắm, chỉ có thể cúi đầu ngậm miệng, mà Ni Nhĩ là thổ phỉ chân chính suy nghĩ một chút, nói:
- Chủ công, sau khi chúng ta xuất phát, đội thuyền bọn họ hơi khó tập hợp, dựa theo lệ trước giờ, có lẽ còn khoảng 4-5 giờ nữa sẽ đến bờ biển.
- Ừm, phái vài người đi nghênh tiếp bọn Tỉnh trưởng, đồng thời ngoại trừ vệ binh lưu lại trông coi tù binh ra, các nhân viên chiến đấu vũ trang toàn bộ, tập kết chiến mã chạy tới bến tàu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Khang Tư hạ lệnh.
Mọi người thấy Khang Tư đứng dậy điềm nhiên như không cầm lấy binh khí, lập tức hốt hoảng khuyên can.
- Đại nhân, hiện giờ bản thân ngài trọng thương, không tiện động thân, nên giao nhiệm vụ cho người bên dưới làm đi! Hơn nữa bọn Tỉnh trưởng tới, đại nhân không có ở đây, tràng diện cũng không tốt lắm!
Khang Tư nhướng mày, vốn muốn nói gì, nhưng không biết nghĩ sao, thả lòng chân mày, đổi giọng nói:
- Được rồi, gọi tám Bách phu trưởng cùng Đại đội trưởng đại đội quân Đế quốc. Ồ! Hắn cũng bị thương, gọi các Trung đội trưởng đại đội quân Đế quốc tới đây.
- Rõ!
Uy Kiệt cùng Âu Khắc lập tức chuẩn bị đi ra ngoài truyền lệnh.
Còn Ni Nhĩ và Cung Tá Đôn chuẩn bị lui ra đứng sau lưng Khang Tư, nhưng Tương Văn lại đột nhiên rút bội đao gác trên cổ bọn họ, lạnh giọng nói:
- Nhắc các ngươi lần nữa, không được xưng hô đại nhân là 'chủ công'! Nếu như lần sau các ngươi dám trước mặt người ngoài xưng hô đại nhân như vậy, ta là người đầu tiên cắt đầu các ngươi xuống!
Khang Tư không sao cả, Uy Kiệt không phản đối, còn Âu Khắc trong lòng mình hiểu sâu sắc nên gật đầu không thôi.
Nếu như hai tên này ở trước mặt Tỉnh trưởng xưng hô đại nhân như vậy, tin rằng cái tội danh cực lớn sẽ chụp lên người đại nhân, tốt nhất nên phòng bị hai tên này mới được.
Ni Nhĩ đầu toát mồ hôi lạnh liên tục thưa dạ, sau khi bị Tương Văn đánh bại, hắn liền biết bản thân so với Tương Văn không phải là đối thủ cùng một cảnh giới, hơn nữa hắn cũng biết đối phương nói được làm được.
Về phần Cung Tá Đôn, không cần người dạy hắn cũng sẽ làm như thế, dù sao hắn cũng không hy vọng chỗ dựa mới tìm được liền bị chính mình hủy đi.
Lão Đao cùng 8 Bách phu trưởng nhận được lệnh chạy tới trước tiên, còn hơn 10 tên Trung đội trưởng sau khi nghe lệnh, trước tiên chạy tới chỗ Đại đội trưởng đang bị thương dọ hỏi ý kiến một chút, mới tới phủ lĩnh chủ sau.
Phòng hội nghị Phủ lĩnh chủ không tính là lớn, bị hơn 10 người kia tràn vào liền chật chội rất nhiều, lúc Khang Tư đem tin tình báo nói ra, đám Bách phu trưởng lập tức chờ lệnh, còn các Trung đội trưởng chụm đầu ghé tai thì thầm một hồi, mới nói một câu:
- Nguyện nghe đại nhân phân phó!
Về phần hai người Cung Tá Đôn, Ni Nhĩ, tuy rằng cũng theo chờ lệnh, nhưng trong lòng bọn hắn lại không cho là đúng, dù sao không có ai lại để người vừa đầu hàng lập tức tham gia cuộc chiến chống lại đồng bạn trước đây.
Khang Tư tuy rằng thu những việc này vào mắt, nhưng cũng không phát tác, chỉ cười cười.
- Đại đội quân Đế quốc mai phục ở khu rừng cạnh bến tàu, lính hầu mai phục ở bên hông bến tàu, Cung Tá Đôn, Ni Nhĩ mang theo thủ hạ các ngươi đợi ở trên thuyền, chờ đám thổ phỉ rời thuyền, đại đội quân Đế quốc tiến đánh chính diện, lính hầu chặn đường lui của chúng, Cung Tá Đôn, Ni Nhĩ lập tức tiếp thu đội thuyền.
Chiến lược của Khang Tư giống như vừa rồi, chỉ là vừa rồi là phân tán thổ phỉ ra bắt tù binh, lần này lại muốn thổ phỉ toàn quân bị diệt, để bọn thổ phỉ khác kinh sợ đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Nghe Khang Tư hạ lệnh như vậy, lính hầu không nói hai lời lĩnh mệnh đi ra, còn đại đội Đế quốc chần chờ một chút mới lĩnh mệnh, chỉ có Cung Tá Đôn, Ni Nhĩ vẻ mặt không thể tin được.
Bọn họ không ngờ tới chủ công lại thật sự đồng ý để bọn họ xuất chiến, lẽ nào hắn không sợ những người mình làm bại lộ ý đồ tác chiến, chẳng lẽ không sợ bọn mình lên thuyền đào tẩu sao?
Vẻ mặt Ni Nhĩ kích động nói:
- Thuộc hạ nhất định không phụ đại nhân kỳ vọng!
Còn Cung Tá Đôn tuy rằng cũng lĩnh mệnh như vậy, nhưng lại nghĩ:
- Hiện tại là Cung Tá gia ta cầu hắn, khó trách hắn không sợ chúng ta phản bội.
Sau khi bọn họ rời đi, Âu Khắc nhịn không được nhắc nhở:
- Đại nhân, có cần phái người giám thị 2 người bọn họ không? Dù sao bọn họ mới đầu hàng, trung thành hay không còn chưa rõ mà.
Khang Tư lắc đầu nói:
- Không sao cả, dù là bọn họ làm lộ kế hoạch tác chiến chúng ta, đám thổ phỉ còn lại khẳng định sẽ bị kết cục toàn quân tiên phong bị diệt dọa cho hoảng sợ. Còn như bọn họ bỏ trốn, bằng vài người bọn họ, đi thì đi thôi.
Tương Văn hiếu kỳ hỏi:
- Đại nhân, ngài thực sự định giúp tên Cung Tá Đôn kia khôi phục vinh quang gia tộc hắn?
Thấy Khang Tư gật đầu, Tương Văn không khỏi tiếp tục nói:
- Tuy rằng chúng ta công chiếm bán đảo Phi Ba có thể thu lại dân cư và tài vật, nhưng cuối cùng cứ cảm thấy như là may áo cho người khác, trong lòng không khỏi khó chịu.
Uy Kiệt lập tức hùa theo:
- Đúng vậy, đất chúng ta đánh hạ phải giao cho bọn hắn quản lý, thật sự là không có thiên lý mà! Nên nhớ mảnh đất đó nếu chúng ta nộp lên cho Đế quốc, đại nhân tuyệt đối sẽ trở thành tướng quân quý tộc!
Nghe nói như thế, ánh mắt Âu Khắc lộ ra quang mang nóng bỏng, bắt đầu suy tư chuyện này có nên thực hiện hay không.
Khang Tư không lưu ý thần tình bọn họ, chỉ là trầm ngâm một chút.
- Công chiếm bán đảo Phi Ba, cũng không phải là nhìn trúng nhân khẩu tài phú thổ địa, hơn nữa thời điểm này ta cũng không thể hạ lệnh công kích những thành chủ kia, dù sao Cung Tá Đôn đã nói rõ những thành chủ này đều là loại binh hùng tướng mạnh, chút thực lực của chúng ta đi trêu chọc bọn hắn, quả thật là tự tìm phiền toái.
- Vậy đại nhân vì sao còn muốn đi công chiếm bán đảo Phi Ba?
Âu Khắc hỏi.
Khang Tư cười cười:
- Rất đơn giản, luyện binh.
- Luyện binh!
Tất cả mọi người giật mình há to miệng, bọn họ không ngờ Khang Tư đồng ý công chiếm bán đảo Phi Độ, lại là để luyện binh.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/doc-co-chien-than/chuong-91/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận