Chương 15 Không thể dừng lại “Nếu em đồng ý thân mật trước thời hạn, tôi có thể bắt đầu ngay lập tức.”
Nói xong câu này, Mục Huyền bắt đầu hôn cổ tôi. Đầu lưỡi nóng hổi của anh ta giống cái bàn chải, mang theo tiếng nước khẽ khàng, chải từng tấc da của tôi.
Tôi có cảm giác bị điện giật. Trong người tôi như xuất hiện một con rắn nước, bò từ lỗ tai lên não, sau đó lại quay đầu bò xuống dưới, đâm vào một nơi nào đó đã căng lên của tôi, khiến nơi đó không ngừng tiết ra chất dịch ướt át. Sau đó, nó lại xuyên qua sống lưng và hai chân tôi, làm toàn thân tôi tê liệt.
Tôi thở hổn hển, gần như thét lên: “Tôi không đồng ý thân mật trước, anh có thể kết thúc rồi.”
Mục Huyền lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi. Đến lúc này tôi mới chú ý, có lẽ do vừa rồi hôn quá lâu và quá dùng sức nên môi anh ta sưng mọng, bờ môi trên còn bị sứt. Ánh mắt anh ta mờ mịt, đồng tử đen nhánh như bị phủ một lớp sương mỏng. Trong đầu tôi tự nhiên bật ra từ ‘ý loạn tình mê’.
“Tôi muốn nói...” Tôi cân nhắc từ ngữ: “Bây giờ tôi vẫn chưa muốn.”
Ánh mắt Mục Huyền cuối cùng cũng tỉnh táo một chút, anh ta dán mắt vào tôi: “Được.”
Giọng nói của anh ta vẫn khàn khàn, bộ phận nào đó tì trên bụng tôi vẫn cương cứng, nhưng tôi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tôi biết anh ta sẽ không nuốt lời.
Như tôi dự đoán, Mục Huyền quả nhiên chống tay xuống sàn, lật người ngồi sang một bên. Tôi cũng ngồi dậy, lúc này tôi mới phát hiện, quần áo vũ trụ, áo khoác quân phục và váy của tôi đã bị Mục Huyền tốc lên ngực từ bao giờ, để lộ một mảng xuân quang.
Tôi vội vàng kéo váy và cài cúc áo khoác. Mục Huyền cởi bộ đồ du hành vũ trụ, bên trong anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt và quần dài. Tôi tưởng đã đến lúc rời khỏi máy bay, nào ngờ anh ta giơ tay ôm vai tôi, đầu ngả về phía tôi. Sau đó, anh ta vùi mặt vào mái tóc dài của tôi.
“Khải Á hôn em phải không?” Thanh âm trầm thấp dịu dàng đột ngột vang lên, không một chút nộ khí.
Nhưng bây giờ tôi đã hơi hiểu Mục Huyền. Anh ta tỏ thái độ bình tĩnh không có nghĩa anh ta không tức giận. Tôi ghét kiểu chất vấn này nên thản nhiên thừa nhận: “Ừ, đúng là hắn đã hôn tôi. Sao anh biết?”
Bàn tay đặt trên vai tôi bỗng siết chặt.
“Tôi ngửi thấy.” Mục Huyền từ tốn trả lời.
Tôi bất chợt hiểu ra, thảo nào lúc mới bắt đầu hôn tôi, sắc mặt anh ta bỗng dưng thay đổi. Hóa ra anh ta ngửi thấy mùi của Khải Á trong miệng tôi.
“Mấy lần?” Mục Huyền hỏi tiếp.
“Gì cơ?” Tôi nhất thời không hiểu ý.
Mục Huyền trầm mặc trong giây lát. Sau đó anh ta ôm eo tôi, xoay người tôi đối diện anh ta, ánh mắt sắc bén nhìn tôi chằm chằm: “Hắn hôn em mấy lần?” Ngữ khí có phần đanh lại.
Anh ta không truy vấn thì không sao. Vừa nhắc tới, tôi liền nhớ đến chuyện suýt nữa bị Khải Á cưỡng bức. Tôi thật sự không muốn hồi tưởng lại sự việc đó. Nếu không phải tôi nhanh trí, có lẽ bây giờ tôi như một bãi bùn nhão nằm dưới thân người đàn ông khác. Tất cả những chuyện này đều do Mục Huyền ban cho. Vậy mà bây giờ, anh ta còn chất vấn tôi bị Khải Á hôn mấy lần? Trong quan niệm của anh ta, dục vọng chiếm hữu quan trọng hơn cảm nhận của tôi, danh dự của tôi hay sao?
Trong lòng tôi bốc lên một ngọn lửa.
“Anh muốn hỏi ở chỗ nào?” Tôi trừng mắt với Mục Huyền.
Anh ta ngây người, thần sắc bỗng trở nên u ám.
“Anh hỏi mấy lần, là chỉ miệng, cổ hay tay?” Tôi từ tốn hỏi tiếp.
Cả người Mục Huyền hóa đá trong giây lát.
Từ gương mặt đến thân thể, từ ánh mắt đến hô hấp của anh ta phảng phất ngưng trệ.
“Tôi mệt rồi, tôi muốn về nghỉ ngơi.” Tôi đẩy người Mục Huyền rồi đứng dậy. Anh ta vẫn ngồi bất động một chỗ. Tôi biết lời nói vừa rồi của tôi có sức sát thương rất lớn. Chứng kiến phản ứng của Mục Huyền, tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Tôi chỉnh lại gấu váy, đặt tay lên tay nắm cửa khoang.
Mục Huyền đột nhiên gọi lớn tiếng: “Mạc Phổ, lập tức đem tất cả tài liệu trong phòng chỉ huy của Khải Á đến đây.” Ngừng một giây, anh ta nói tiếp: “Bao gồm cả camera theo dõi.”
“Vâng ạ.” Thanh âm Mạc Phổ cách rất xa.
Tôi giật mình. Nếu xem hình ảnh đó, Mục Huyền sẽ chứng kiến cảnh tôi suýt bị Khải Á cưỡng bức? Nhớ đến lời của Khải Á, tôi thật sự sợ anh ta nổi điên rồi gây thương tổn cho tôi. Mau rời khỏi không gian kín mít này mới là thượng sách. Nghĩ đến đây, tôi dùng sức vặn tay nắm cửa.
Cánh cửa không hề nhúc nhích.
Tôi vẫn chưa phát giác ra điều bất thường, chỉ nghĩ tay tôi không đủ lực. Đang định thử lại một lần, tôi đột nhiên cứng đờ người.
Bởi vì tôi không thể động đậy. Chân, tay và toàn thân tôi bị một sức mạnh vô hình trói chặt.
Mục Huyền lại dùng ‘sức mạnh tinh thần’ với tôi!
Một thân hình ấm áp lặng lẽ áp vào sau lưng tôi. Eo đột ngột bị siết chặt, Mục Huyền ôm tôi, tựa cằm vào tóc tôi, đôi bàn tay trắng nõn bắt đầu cởi cúc áo khoác quân phục trên người tôi.
“Anh muốn làm gì hả?” Lời nói vừa dứt, áo khoác quân phục đã rơi xuống sàn. Sau đó, Mục Huyền tiếp tục cởi cúc áo váy. Khi chất liệu vải mềm mại rời khỏi thân thể, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
“Anh không giữ chữ tín... A...”
Cả người đột nhiên nhẹ bẫng, tôi bị Mục Huyền bế lên rồi đặt nằm xuống sàn máy bay. Bên dưới thân là chất liệu vải mềm mại, anh ta đã trải áo khoác quân phục làm đệm lót cho tôi. Sau đó thân hình cao lớn của anh ta ập đến.
Không nói cũng có thể đoán chuyện sắp diễn ra với bản thân. Tôi lập tức nhớ đến buổi tối bốn năm trước, toàn thân tôi buốt giá, tôi đau khổ nhắm mắt. Mặc dù biết tình huống này trước sau gì cũng xảy ra nhưng tôi vẫn cảm thấy nhục nhã.
Đột nhiên, một luồng khí nóng thổi vào cổ tôi. Sau đó, một thứ gì đó, như có như không lướt qua làn da tôi. Không phải miệng Mục Huyền, cũng không phải đầu ngón tay của anh ta. Thứ này mát lạnh, khiến tôi buồn buồn, lực đạo rất nhẹ, không chú ý kỹ sẽ không cảm nhận thấy.
Chỉ trong chốc lát, thứ đó nhẹ nhàng lướt từ cổ tôi xuống dưới, tới bộ ngực, bụng, bên hông của tôi. Tôi nghe thấy Mục Huyền hít một hơi sâu. Đúng là rất kỳ quái, tôi liền mở mắt, sau đó hóa đá.
Mục Huyền đang... ngửi thân thể tôi?
Anh ta lột sạch đồ trên người tôi, chỉ để lại mỗi bộ quần áo lót. Sau đó, anh ta dùng mũi ngửi từng tấc da của tôi. Thứ vừa chạm nhẹ vào làn da tôi chính là đầu mũi mát lạnh của anh ta.
Tôi bỗng hiểu ra mọi chuyện.
“Anh muốn ngửi xem, Khải Á đã động đến chỗ nào?”
“Ừ.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải anh ta có ý làm trái lời cam kết.
“Vậy anh đừng dùng ‘sức mạnh tinh thần’ trói tôi nữa.”
Mục Huyền chẳng lên tiếng cũng không hề có bất cứ cử động nào, nhưng khi tôi thử động đậy chân tay, tôi mới hiện thân thể đã trở lại bình thường.
Sau khi biết Mục Huyền chỉ muốn ngửi người tôi, tôi không kháng cự, cũng không dám nói một lời kích thích anh ta. Nhưng nhìn người đàn ông cao lớn nằm bò trên người tôi hít hít ngửi ngửi, tôi thật sự cảm thấy vừa kỳ quái vừa ngứa ngáy.
Mục Huyền bất chợt dừng động tác, ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi ngây người.
Bởi vì ánh mắt anh ta hết sức u tối. Gương mặt vốn trắng nõn đỏ bừng bừng như ngọn lửa, đến vành tai anh ta cũng đỏ ửng.
Xong đời rồi. Mục Huyền trước đó đã có thể đè nén dục vọng, sau khi ngửi một lượt, anh ta từ vô tâm chuyển thành có tâm từ lúc nào không hay.
Tôi vội kéo vạt áo quân phục rồi cài cúc. Nhưng mới cài hai cúc, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng loạt xoạt. Khóe mắt liếc một cái, bắt gặp Mục Huyền đang giơ tay kéo khóa quần.
Toàn thân tôi run lên, động tác tay càng nhanh hơn. Tuy nhiên, cúc thứ ba vẫn chưa cài xong, tôi lại liếc thấy một thứ cực lớn nhảy ra khỏi quần dài. Một bàn tay trắng nõn nắm chặt lấy nó. Mặt tôi nóng ran, lẽ nào anh ta định ‘lau súng’ ngay trước mặt tôi? Ghê quá!
Nhưng tôi đã nhầm to!
Bởi vì ở giây tiếp theo, Mục Huyền giơ bàn tay bẩn thỉu về phía tôi, túm lấy tay tôi với một sức mạnh kinh hồn.
Tôi trợn mắt há mồm, quên cả la hét, cũng không kịp có bất cứ hành động phản kháng nào, chỉ mở to mắt nhìn bàn tay của tôi bị ấn lên trên đó.
Xúc cảm dưới lòng bàn tay nóng bỏng, hơi giật giật. Toàn thân Mục Huyền cũng run lên, anh ta không thể kiềm chế phát ra tiếng rên khẽ.
Tôi ra sức rụt tay về, nhưng bàn tay anh ta giống một gọng kìm sắt, ép tôi xòe năm ngón tay rồi nắm chặt thứ đó. Tôi tất nhiên hiểu anh ta muốn tôi làm gì, trong lòng vừa khó chịu vừa đau khổ. Làm theo yêu cầu của anh ta, quả thực vượt quá sức chịu đựng của tôi. Còn nếu không làm, nhỡ anh ta không nhịn được, ‘bắn súng thật’ thì tôi phải làm sao?
Trong lúc tôi đang lưỡng lự, Mục Huyền đột nhiên đẩy tôi nằm xuống đất, bàn tay đang nắm tay tôi đồng thời buông lỏng. Sau đó, anh ta nằm úp sấp lên người tôi, thứ cương cứng của anh ta chọc vào bụng tôi.
Tôi khiếp đảm, bất chấp tất cả hét lên: “Tôi muốn dùng tay! Dùng tay!”
Trước mắt tối sầm, Mục Huyền áp mặt hôn tôi ngấu nghiến. Nụ hôn này hung hãn hơn bất cứ nụ hôn nào khác. Đầu lưỡi của tôi bị anh mút đến đau rát.
Trong lúc hôn nhau, tôi vẫn cảm thấy thứ ở trên bụng tôi co rút một cái. Sau đó một dòng dung dịch ươn ướt không ngừng phun lên bụng tôi.
Tôi hoàn toàn chết lặng.
Cùng lúc đó, Mục Huyền dừng nụ hôn. Anh ta vùi mặt vào mái tóc dài bên vai tôi, thở hổn hển.
Tôi ngây ngốc cúi xuống nhìn ‘đầu súng’, thậm chí vẫn có thể cảm nhận thấy thứ đó đang động đậy trên bụng tôi. Vài giây sau, Mục Huyền chống tay ngồi dậy. Anh ta cúi đầu, tôi cũng thuận theo ánh mắt anh ta nhìn xuống.
‘Quái thú’ của Mục Huyền vẫn hết sức to lớn. Có điều, nó dường như mềm đi không ít. Trong khi đó, dưới chân anh ta, trên bụng tôi, đùi tôi, quần lót của tôi, chỗ nào cũng có chất dịch màu trắng, rối tinh rối mù.
Cho dù chúng tôi từng trải qua một đêm, nhưng lúc không có đèn sáng, Mục Huyền phóng đi đâu tôi không hề hay biết. Tôi chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng này. Vào giây phút đó, toàn thân tôi cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Mục Huyền trầm mặc trong giây lát rồi rút một chiếc khăn màu trắng từ túi quần, bắt đầu nhẹ nhàng lau chùi cho tôi. Tôi đột nhiên cảm thấy rất bi ai, sống mũi cay cay, nước mắt trào ra khóe mi.
Bàn tay anh ta đang di chuyển trên người tôi lập tức dừng lại.
Sau đó, người tôi nhẹ bẫng, tôi bị Mục Huyền bế lên. Tôi không muốn để ý đến anh ta, trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh kinh khủng vừa rồi. Tôi cảm thấy rất tủi nhục, từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống. Tôi thậm chí òa khóc nức nở.
Mục Huyền siết chặt đôi cánh tay đang bế tôi, giọng nói dịu dàng của anh ta vang lên bên tai tôi: “Tôi xin lỗi, Dao, tôi xin lỗi.”
Tôi ngây ra, anh ta đang xin lỗi tôi?
“Tôi sẽ giết chết Khải Á. Suýt nữa mất em... Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Ngữ khí của anh ta dịu dàng đến mức không thể hình dung nổi. Tôi bỗng có một cảm giác bất lực chưa từng thấy. Tôi nằm im trong lòng anh ta, không khóc, không động đậy, cũng không lên tiếng.
Mục Huyền ngồi xuống đất, đặt tôi ngồi lên đùi anh ta. Anh ta áp má vào mặt tôi, sau đó hôn đi nước mắt của tôi.
“Hết khóc rồi?”
Tư thế thân mật khiến tôi không được tự nhiên. Tôi muốn quay đầu đi chỗ khác, nhưng bị Mục Huyền giữ cằm, không thể nhúc nhích.
“Dao, tôi đã nhìn thấy vết thương của Khải Á, tôi cũng biết em vì tôi mạo hiểm ném bom.” Mục Huyền nhìn tôi chăm chú: “Em trung trinh như vậy, với tư cách một người chồng, tôi sẽ bù đắp cho em gấp bội.”
Trung trinh?
Anh ta tưởng tôi chống lại Khải Á là vì anh ta?
Bởi vì tôi phóng tên lửa ngăn chặn viện binh của Khải Á nên anh ta hiểu nhầm?
Thảo nào trước đó tâm trạng của Mục Huyền có vẻ rất tốt. Chả trách anh ta đề xuất ‘thân mật trước thời hạn’. Anh ta hôn tôi lâu như vậy, là bởi vì anh ta cho rằng tôi thích anh ta?
Nhưng anh ta không bận tâm đến vấn đề tình cảm cơ mà?
Dù anh ta nghĩ thế nào, sự hiểu nhầm này có vẻ rất nghiêm trọng. Nhưng nhìn ánh mắt nóng bỏng của anh ta, nghĩ đến chuyện vừa rồi anh ta khổ sở đè nén... Tôi không biết nên giải thích như thế nào.
“Ngoài ra.” Mục Huyền nói tiếp: “Lần này là ngoài ý muốn. Dù sao... cũng bốn năm rồi.”
Tôi hơi ngượng ngùng. Tất nhiên tôi hiểu ý anh ta. Anh ta muốn nói, sau lần đầu tiên vào bốn năm trước, anh ta phải kiềm chế quá lâu, nên lần này mới thành ra như vậy.
“Anh không cần giải thích với tôi chuyện này...”
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên giọng nói của Mạc Lâm, cắt ngang lời tôi.
“Khụ, khụ... điện hạ, rất xin lỗi đã quấy rầy ngài và tiểu thư. Hoàng đế bệ hạ triệu kiến điện hạ gấp.” Đây là lần đầu tiên tôi nghe có người gọi Mục Huyền là ‘điện hạ’.
Thần sắc Mục Huyền trở nên nghiêm nghị, anh ta bế tôi đứng dậy.