Kể từ lúc chủng tộc Stan, chủng tộc được gọi là ‘kẻ săn mồi’ phát động cuộc viễn chinh lần thứ nhất tới tinh hệ Magellan xa xôi?
“Không, Hoa Dao. Bắt đầu từ ba mươi triệu năm trước.” Chị gái tôi giải thích: “Bắt đầu từ ngày một vị hoàng tử Stan tên là Nặc Nhĩ, người được sử sách gọi là ‘vua Quang Huy’ dùng sức mạnh tinh thần thay đổi quỹ đạo của tinh cầu.”
“Tại sao?” Tôi ngắm nhìn vũ trụ tối đen như dưới đáy đầm lầy bên ngoài cửa sổ phi thuyền: “Em đã đọc tiểu sử của vị hoàng tử đó. Vũ trụ lúc bấy giờ vẫn còn tươi sáng. Hơn nữa, chẳng phải anh ta sẽ chết vào ngày hôm đó hay sao?”
Khi mùa xuân đến, nhà vua triệu kiến tôi.
Vua của chủng tộc thời gian, bệ hạ Cố Mẫn vĩ đại.
“Chúng ta có một kế hoạch.” Anh nói: “Có thể thay đổi tất cả.”
Lúc bệ hạ Cố Mẫn nói câu này, tôi nhìn ra ngoài vũ trụ tăm tối đục ngầu qua cửa sổ ở sau lưng anh. Bên ngoài không có tinh tú, cũng không có sự sống.
Anh nói ‘chúng ta’.
Bây giờ, ‘chúng ta’ là chỉ mấy chục người còn sống sót của chủng tộc thời gian, trơ trọi trên chiếc phi thuyền này?
Sau khi thất bại trong cuộc chiến, chúng tôi bị quân Stan dồn ép phải bỏ trốn khắp nơi. Cuối cùng, chúng tôi trốn trong một hành tinh nhỏ đầy khí lưu huỳnh, mới thoát khỏi cuộc truy sát.
“Có thật phải làm như vậy không?” Tôi rời mắt khỏi cửa sổ.
Bệ hạ Cố Mẫn nhìn tôi chăm chú.
Tôi cố gắng đè nén nỗi đau trong lòng.
“Chẳng phải tổ tiên từng nói, chúng ta không phải là người khống chế thời gian, mà chỉ là kẻ bảo vệ, kẻ bàng quan. Vì thế chúng ta không được phép thay đổi lịch sử. Bằng không sẽ dẫn đến hậu quả khó lường.” Tôi từ tốn mở miệng: “Chị gái cũng từng nói, đây là nguyên nhân tại sao, rất ít người trong chủng tộc của chúng ta có năng lực xuyên qua thời gian. Mà năng lực này cũng rất hạn chế.”
Sau khi tôi nói xong, bệ hạ Cố Mẫn trầm mặc hồi lâu. Một giọt lệ ẩn hiện trong khóe mắt anh, nhưng nhanh chóng tan biến.
“Em nói đúng.” Anh gượng cười: “Nhưng chúng ta không còn cách nào khác.”
Không có cách nào trơ mắt nhìn đồng bào lần lượt bị tiêu diệt.
Không có cách nào trơ mắt nhìn vũ trụ diệt vong.
Chỉ còn cách thử một lần.
Một tháng tiếp theo, tôi vô cùng bận rộn. Tôi phải làm theo kế hoạch của tộc người, định ra thời gian và địa điểm xuyên không, nhập chế độ cho thân phận ngụy trang và chế độ kích phát năng lượng...
Thế nhưng mỗi lần cầm quyển tiểu sử, ngắm gương mặt anh tuấn mơ hồ đó, tôi đều cảm thấy mù mịt. Tôi thật sự hận người Stan đến cốt tủy, chỉ hận không thể giết sạch bọn chúng, hận đến mức có thể hy sinh bản thân để hủy diệt chủng tộc đó.
Nhưng nhiệm vụ của tôi là quay về ba mươi triệu năm trước.
Lúc đó, dải Ngân Hà vẫn còn xán lạn, các tinh cầu vẫn còn phồn vinh, không có chiến tranh, cũng không có lang bạt kỳ hồ (*). Người đàn ông trên ảnh là hoàng tử sống dưới ánh mặt trời, cũng là anh hùng của thời đại bấy giờ. Trong hai mươi sáu năm ngắn ngủi của cuộc đời, anh đã cống hiến bản thân cho chủng tộc, không một chút tì vết.
(*) Như ''lang bạt'' (nhưng mức độ mạnh hơn).
“Hắn vốn mất mạng vào ngày hôm đó.” Dường như nhìn thấu tâm tư của tôi, bệ hạ Cố Mẫn nói: “Nhiệm vụ của em là khiến hắn chết sớm hơn một chút. Em hãy giết hắn trước khi hắn kích thích khả năng tiềm ẩn của những người có sức mạnh tinh thần khác.”
“Phải giết anh ta vào ngày hôm đó hay sao?” Tôi hỏi.
“Phải vào ngày hôm đó.” Cố Mẫn giải thích: “Theo ghi chép trong sử sách, sức mạnh tinh thần của bọn họ sẽ kết nối thành một mạng lưới. Em giết hắn vào thời điểm đó, toàn bộ những kẻ có sức mạnh tinh thần khác cũng chết theo. Như vậy mới có thể bảo đảm thời đại siêu năng lượng không xảy ra, vũ trụ sẽ không bị mất cân bằng.”
“Vậy...” Tôi lên tiếng: “Hành tinh Stan vẫn sẽ bị diệt vong phải không?”
“Đúng thế. Em không nhẫn tâm sao?”
“Không.” Tôi trả lời: “Một chủng tộc diệt vong, có thể đổi lấy sinh tồn của cả vũ trụ. Đây là chuyện nên làm.”
Buổi tối trước hôm tôi xuất phát, thời tiết rất ảm đạm. Tôi và bệ hạ đứng bên bờ biển, nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ. Cố Mẫn mặc áo bào dài màu trắng, thắt đai màu vàng tượng trưng cho vua của chủng tộc thời gian. Mái tóc dài đen nhánh của anh như dải lụa xõa xuống bờ vai.
Bóng lưng của anh trông rất cô độc và già cỗi, chẳng hề giống người đàn ông mới hai mươi tám tuổi.
“Em có biết không, Hoa Dao?” Anh nói khẽ: “Tôi rất nhớ, rất nhớ Hoa Linh.”
Nước mắt tôi trào ra khóe mi.
Thiếu tướng Hoa Linh, chị gái thân yêu của tôi, thiếu tướng trẻ tuổi nhất của chủng tộc thời gian, cũng là vị hôn thê của bệ hạ. Chị là người tôi sùng bái nhất.
Thế nhưng chị, các anh trai và hơn hai mươi vạn người thuộc chủng tộc của chúng tôi đã chết trong cuộc chiến vào mùa đông năm ngoái.
“Nếu có thể, em hãy đưa cô ấy về với tôi, có được không?” Bệ hạ đột nhiên hỏi.
Nước mắt tôi chảy giàn giụa: “Em sẽ đưa bọn họ trở về.”
Đúng lúc này, một chuyện vô cùng đáng sợ xảy ra. Đó là cảnh như một cơn ác mộng mà cả cuộc đời này tôi không thể nào quên.
Một luồng sáng bạc lóe lên trên không trung trước mặt chúng tôi, sau đó xuất hiện một chiếc máy bay chiến đấu.
Chiếc máy bay chiến đấu màu đen tơi tả, bốc đầy khói. Chiếc máy bay như xé toạc bầu trời, nhô đầu ra ngoài. Khi nhìn rõ người cầm lái, chúng tôi hoàn toàn sững sờ.
Người đó là chị gái tôi.
Chị gái đã chết trong trận chiến ba tháng trước.
“Cố Mẫn! Hoa Dao!” Chị hét lớn, bộ đồ vũ trụ của chị dính đầy máu tươi, gương mặt xinh đẹp ngày nào tiều tụy lem luốc. Thân hình chị giống con thú nhỏ bị thương, yết ớt trên bàn lái.
Tôi và Cố Mẫn giống như nổi cơn điên trong giây lát, ra sức gọi tên chị, ra sức điều khiển sức mạnh tinh thần bay về phía chị.
Thế nhưng chúng tôi chỉ nhìn thấy chị trong giây lát, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Bởi vì trên mặt biển đột nhiên xuất hiện tia sáng màu xanh lam đáng sợ. Nó lan tỏa rất nhanh, bao trùm cả bờ biển. Đôi mắt chị gái trợn trừng, chị thét lên một tiếng phẫn nộ, gần như xé ruột xé gan, trong đáy mắt nổi lên nỗi tuyệt vọng.
Luồng sáng màu xanh lam đó đột nhiên thu lại, phảng phất biến thành con quái vật hung dữ, há to miệng về phía chị gái. Sức mạnh tinh thần màu trắng của chị rất yếu ớt trong luồng sáng xanh lam đó. Chiếc máy bay chiến đấu của chị bị luồng sáng màu xanh lam kéo lên không trung rồi xé tan thành từng mảnh.
“Không...” Tôi và Cố Mẫn đồng thời hét lên, đồng thời phóng sức mạnh tinh thần về phía luồng sáng xanh lam đó. Nhưng nó mạnh đến mức kinh hồn. Khi hai luồng sáng chạm vào nhau, tôi lờ mờ nhìn thấy vô số gương mặt đàn ông xa lạ, những gương mặt hết sức âm hiểm và lạnh lẽo. Đó là kẻ săn mồi Stan. Đó là sức mạnh tinh thần của chúng.
Luồng sáng màu xanh lam ngày càng phóng to. Tôi và Cố Mẫn bị đánh bật về đằng sau. Tôi tuyệt vọng nhìn quầng sáng nhiễm máu tươi từ từ nuốt trọn chị gái tôi. Gương mặt xinh đẹp của chị trở nên méo mó và đau khổ... Sau đó, không trung chẳng còn thứ gì, tất cả đều biến mất.
Sóng biển nhẹ nhàng tràn qua thân thể tôi. Tôi nằm trên bờ cát lạnh lẽo, nước mắt đã khô cạn, đầu óc bất chợt tỉnh ngộ.
Đó là ba tháng trước, trong cuộc quyết chiến cuối cùng, chị gái là người chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Khi hoàn toàn bất lực, chị đã mở khe hở của thời gian. Chị muốn trốn thoát, muốn xuyên không đến mấy tháng sau, muốn quay về bên tôi và Cố Mẫn, tiếp tục bảo vệ tộc người của chúng tôi.
Thế nhưng, lúc chị tiến hành xuyên không, kẻ săn mồi đã phát hiện và dùng sức mạnh tinh thần để ngăn cản chị. Chúng sử dụng một làn sóng xung kích đủ khiến mọi vật chất bay hơi, lôi chị về chiến trường, cuối cùng giết chết chị.
Chị đã chết từ ba tháng trước, cũng chết ngay trước mặt tôi, vài phút trước đó.
Dù là chủng tộc nắm giữ bí mật của thời gian, chúng tôi cũng không thể địch nổi gót sắt của kẻ săn mồi Stan, không địch nổi sức mạnh tinh thần siêu năng? Tôi lảo đảo đứng dậy. Cố Mẫn thẫn thờ bên bờ biển, bóng lưng anh thẳng tắp, mái tóc bay lòa xòa. Anh giống mỗi người đàn ông mất đi người yêu thương, vừa tuyệt vọng vừa đau khổ.
Thanh âm của anh như tiếng chuông báo tử theo tiếng sóng biển truyền tới:
“Tôi nhìn thấy dải Ngân Hà rơi xuống trước mắt tôi,
Nhìn thấy cột Niên Hoa bị cuốn vào vòng xoáy của thời gian,
Sinh mệnh chói lọi từ lúc này bị bóng đêm che phủ.
Nỗi đau khổ giống đầm lầy thôn tính năm tháng vô tận.
Hoa Dao, em hãy lấy danh nghĩa thời gian để thề với tôi, em sẽ giết hắn, giết chết vua Quang Huy.
Để danh tính bị chôn vùi gặp lại ánh mặt trời,
Thời gian bị bỏ rơi, luân hồi chuyển động lại.
Ngày hôm đó là ngày tận thế, cũng là sự khởi đầu mới.”
Tôi nuốt lệ quỳ trên bờ biển, quỳ đằng sau lưng bệ hạ, quỳ trước phương hướng chị gái biến mất.
“Tôi lấy danh nghĩa thời gian để thề, tôi sẽ giết Nặc Nhĩ, giết chết vua Quang Huy. Hắn nhất định sẽ chết vào ngày hôm đó, vào thời điểm đó, chết trước khi sức mạnh tinh thần bùng nổ. Thời đại siêu năng sẽ không bao giờ xuất hiện, vũ trụ sẽ không mất cân bằng, dải Ngân Hà sẽ không bị hủy diệt. Chúng ta... sẽ không chết.”
“Vương phi đừng dọa tôi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Vương phi đừng khóc!” Thanh âm đầy lo lắng vang lên bên tai, kéo tôi trở về thực tại.
Bầu trời vẫn rất u ám, máy bay chiến đấu dày đặc đậu xung quanh chúng tôi. Dưới sự chứng kiến của hàng vạn người, Mục Huyền vẫn đứng trên đỉnh núi ngọc thạch chắc hình ảnh vừa xấu xí vừa hài hước. Anh đã biến thành một quả cầu ánh sáng, tôi không còn nhìn rõ thân hình của anh.
Nước mắt vẫn không ngừng chảy trên mặt tôi, tim tôi như bị xé ra thành trăm mảnh, máu thịt hòa trộn, đau đến mức không chịu nổi.
Chị gái, bệ hạ, em đã tiếp cận anh ấy thành công, đã đi đến ngày hôm nay.
Nhưng anh ấy là chồng em, là người em yêu thương, là sinh mệnh của em.
Hơn nữa, bây giờ tôi mới biết, lịch sử đã định, số phận đã an bài, Mục Huyền sẽ chết trong ngày hôm nay.
Việc tôi cần làm, việc tôi bắt buộc phải làm, là đẩy nhanh cái chết của anh.
“Đưa tôi xuống dưới.” Tôi quay đầu nhìn Mạc Lâm, thanh âm của tôi khản đặc đến mức vỡ vụn.
“Tại... tại sao?” Mạc Lâm ngây người nhìn tôi, giọng nói của anh ta run run.
“Xuống dưới! Lập tức xuống dưới!” Tôi gầm lên, nước mắt nóng hổi lại trào ra: “Chậm một tý nữa anh ấy sẽ chết, anh ấy sẽ chết! Anh ấy sẽ chết khi sức mạnh tinh thần bùng nổ.”