Bạc Băng nhìn đồng hồ trên tay Diệp Chính Thần, chiếc đồng hồ Hải Âu màu đen với chiếc kim giây đang dịch chuyển từng nhịp, từng nhịp.
Cô lặng lẽ đưa tay ra phía sau, kéo tay áo xuống….
Thời gian cứ trôi qua như thế, cho đến khi âm thanh sắc bén thông báo thang máy bắt đầu khởi động, năm tiếng, mười tiếng, từng tiếng vang lên vô cùng chói tai… Anh buông lỏng tay ra. Cánh cửa nặng nề từ từ khép lại trước mắt cô, tựa như sự nặng nề của vận mệnh, cửa đóng lại sẽ không bao giờ mở ra nữa.
Nước mắt cô cuối cùng cũng rơi xuống, Bạc Băng che mặt, nước mắt như đê vỡ tràn qua khe tay cô. Không phải cô không muốn bước vào, cô sợ khi cô vào trong, cô sẽ không khống chế được bản thân mà nói với anh: Em nhớ anh!
Cô muốn ôm anh, cho dù chỉ là một giây cũng được.
Thang máy mở ra một lần nữa, Bạc Băng buông bàn tay đang che mặt xuống, bước vào trong…..
Chờ cho đến khi cô thấy anh đứng trong thang máy, thì đã không kịp nữa rồi, không kịp bước ra ngoài, không kịp lau nước mắt, càng không kịp dùng tay áo che khuất chiếc đồng hồ màu trắng trên cổ tay. Bạc Băng lùi người sâu vào bên trong, cúi đầu, đứng trong một góc.
Thang máy dần dần đi xuống, tim của cô cũng rơi xuống theo, rơi xuống đến một vực sâu không nhìn thấy đáy.