- Chào thầy – Cả nhóm đồng loạt hô.
- Hải Quỳnh, thầy có chuyện muốn nói với em – Khánh Vũ không đáp mà trực tiếp nhìn Hải Quỳnh yêu cầu.
- Có chuyện gì ạ, em bây giờ có hẹn rồi ạ – Hải Quỳnh vội vàng từ chối, bảo cô bây giờ đối mặt với Khánh Vũ là điều không thể.
- Có hẹn ? – Khánh Vũ lặp lại như không tin.
- Thật đó thầy, tụi em hẹn với các bạn ở trường Kiến Trúc ạ – Lê Phương bèn chạy đến nói chen vào – Gặp mặt tìm hiểu ấy thầy.
- Thật vậy sao – Khánh Vũ quay sang Hải Quỳnh dò hỏi.
Hải Quỳnh dù không biết tới cái vụ hèn gặp mặt tìm hiểu gì gì đó nhưng cũng gật đầu đáp bừ.
- Dạ thật ạ.
- Thôi tụi em trễ rồi, đi trước nha thầy – Minh Trang vội kéo tay các bạn bỏ đi.
- Này, tìm cớ hay quá nha, nói vậy là thầy Khánh Vũ tự hiểu mà rút luôn – Ngọc Yến hút tay Lê Phương khen ngợi.
- Gì mà tìm cớ, là sự thật nha – Lê Phương bĩu môi đáp rồi quay sang Hải Quỳnh – Tui vì bà mà kiến tạo ra buổi gặp mặt này đó có biết không?
- Cái gì…. – Cả bọn kinh ngạc nhìn Lê Phương
- Tao cũng mới vừa nhận được tin nhắn hồi nãy thôi, tao Ok luôn rồi, chiều nay gặp.
- Chiều nay …- Cả bọn lại lần nữa hét lên.
- Bà nhất định phải đi. Tìm hiểu gặp gỡ nhiều người một chút thì sau này sẽ không còn bị ngộ nhận tình cảm nữa – Lê Phương khuyên giải Hải Quỳnh chấp nhận cuộc hẹn.
Hải Quỳnh suy nghĩ cuối cùng quyết định đồng ý. Cô vẫn muốn xác định lại tình cảm dành cho Khánh Vũ.
- Vậy thì phải làm đẹp thôi, con trai kiến trúc có mắt tinh đời lắm – Minh Trang bèn hào hứng nói.
Sau đó, Hải Quỳnh mặc một chiếc áo tay liền cổ màu trắng rất đẹp, để lộ phần vai và cổ gợi càm và làn da trắng hồng của cô.Đi kèm với chiếc váy màu đỏ trên đầu gối để lộ đôi chân thon dài.
- Hở hang quá – Hải Quỳnh nhăn mặt nói.
- Bà chẳng biết cái gì, nhìn vào rất thùy mị mà gợi cảm đó – Ngọc Yến liền phủ nhận.
- Đẹp lắm – Minh Trang gật gù nhận xét.
- Hai đứa mính đi thôi – Lê Phương hô lên rồi kéo tay Hải Quỳnh đi ra.
- Chúc may mắn nha.
Chỉ có điều Hải Quỳnh không biết, địa điểm hẹn lại là một quán bar.
Vào trong thì đã thấy hai anh chàng ăn bận lích sự chờ họ bên trong. Cả hai ngưới đó nhìn Lê Phương và Hải Quỳnh thì vui vẻ chào và lịch sự vô cùng. Chỉ có điều họ thích uống bia, mà Hải Quỳnh thì không biết uống, cô chọn nước ngọt.
Buổi gặp mặt nói chuyện rất vui vẻ, sau đó Hải Quỳnh đi vệ sinh, vừa đi ra thì gặp ngay Tần Phong đứng trước cửa tolet nữ.
- Sao anh lại đứng đây – Hải Quỳnh tròn mắt kinh ngạc nói.
- Anh chờ em – tần Phong đáp.
Hải Quỳnh nhìn Tần Phong dò xét.
- Tránh xa hai tên đó ra, mau về đi – tần Phong bén nói,
- Trong mắt anh, ai cũng là kẻ xấu hết à. Có anh mới là kẻ xấu thì có – Hải Quỳnh tức giận mắng.
Nói rồi cô định đi, thì bị Tần Phong giữ lại, cậu áp cô vào tường, ép người vào người cô, sau đó không nói không rằng hôn cô. Hải Quỳnh kinh hãi muốn đẩy Tần Phong ra nhưng không được, càng bị anh hôn mạnh hơn, khi Hải Quỳnh tưởng chừng như bị hết hơi thì anh buông cô ra, hải Quỳnh cứ tưởng là đã thoát nào ngờ cô bị Tần Phong cắn nhẹ một cái trên cái cổ thanh mảnh trắng hồng gợi cảm của mình.
Để lại một dấu tích màu đỏ trên đó, mà đôi môi của cô như sưng mộng lên, tim Hải QUỳnh đập loạn xạ cả lên, muo hả gốn đánh Tần Phong một trận cho hả giận nhưng không còn sức.
- Anh nói rồi, mau tránh bọn người kia ra – cảnh cáo xong thì quay lưng bỏ đi để mặt Hải Quỳnh ở lại với nhiều cảm xúc dâng trào trong lòng.
Hải QUỳnh nhìn vết hôn để lại trên môi và cổ của mình thấy ghét Tần Phong vô cùng, anh ta đúng là loại người tùy tiện, không phải lần đầu anh ta hôn cô. Anh ta dựa vào cái gì má cứ hôn cô như vậy. Bây giờ làm sao cô dám ra mặt gặp mọi người. Nhưng cuối cùng Hải Quỳnh cũng đành đi ra.
Không ngờ hai người kia nhìn thấy dấu hôn trên người Hải Quỳnh ánh mắt bắt đầu thay đổi.
Hải Quỳnh xấu hổ đỏ mặt muốn che dấu vết hôn lưu lại trên cổ cô khi bị hai người đó nhìn thấy. Lúc này cô hận bản thân lại không để tóc dài, nếu cô để tóc dài thì giờ đây có thể dùng nó che dấu vết tích đáng xấu hổ này.
Hải Quỳnh tức giận quay sang ném cho Tần Phong một cái nhìn đầy căm tức. Hình ảnh tốt đẹp của cô bị anh ta hủy hoại chỉ trong giây lát. Nào ngờ khi Hải Quỳnh quay người nhìn Tần Phong thì thấy anh ta cũng nhìn về phía cô, ánh mắt trừng lên đầy đe dọa, bực tức Hải Quỳnh quay mặt đi, quyết tâm không để ý đến Tần Phong nữa, đến quán bar như anh ta toàn là thứ ăn chơi mà thôi. Cho nên cô không hề thấy có hai người khá quen đi cùng với Tần Phong.
Hải Quỳnh ngượng ngùng, đỏ bừng gương mặt nhìn hai người kia, càng muốn dấu đi vét hôn càng làm họ nhìn cô với ánh mắt thâm sâu. Họ cũng không còn khách sáo lịch sự như lúc đầu, họ bắt đầu ra sức ép hai cô gái cùng nhau cụng ly.
Hải Quỳnh không biết uống cũng không thích uống nên nhất mực từ chối. Còn Lê Phương cũng chỉ là biết uống chút chút nhưng bị dỗ ngọt bèn uống hết ly này đến ly khác, chỉ độ 4 , 5 ly thì sắc mặt đã đỏ bừng rồi say mèm, Hải Quỳnh lo lắng thấy vậy bèn đòi về.
- Đang vui mà đi về sao được hả em – Một anh chàng nói nhích người ngồi sát vào Hải Quỳnh, có mấy hành động bất nhã nhưng làm như vô tình chạm trúng người cô.
- Bạn em say rồi, em phải đưa bạn em về – Hải Quỳnh xanh mặt lo sợ đáp.
- Không được, bọn anh đã gọi nhiều bia thế này, nếu không uống hết thì thật là lãng phí – Hắn ta nài ép nắm lấy tay Hải Quỳnh giữ lại khiến Hải Quỳnh khó xử vô cùng.
- Thôi đi, đừng làm em ấy sợ – Tên con trai kia lên tiếng – Vầy đi, coi như nể mặt bọn anh, uống cạn một ly rồi hãy đưa bạn em về, có được không? – Nói rồi hắn ta tiến sát đến Hải Quỳnh đưa ly bia trước mặt cô.
- Em thật sự không biết uống rượu – Hải Quỳnh mếu máo nói đưa tay từ chối, đẩy ly bia ra xa khỏi mình.
- Vầy đi, bọn anh chế phân nữa là bia, phân nữa là nước ngọt. Như vậy được chưa – Tên kia bèn dỗ ngọt tiếp, vừa nói hắn ta vừa hòa lẫn bia và nước ngọt vào cái ly bia của Hải Quỳnh – Không uống là không nể mặt thật rồi – Hắn nói giọng bức ép
Hải Quỳnh cúi đầu suy nghĩ, dù sao người ta cũng bỏ thời gian đến làm quen, từ chối hoài cũng không hay, đúng là không nể mặt, lần sau sẽ khó gặp mặt nhau nữa. Đắn đo một lúc Hải Quỳnh bèn gật đầu nói:
- Vậy, em nể mặt hai anh, uống hết ly này vậy.
Nói rồi Hải Quỳnh cầm ly bia lên uống cạn. Quả thật mùi vị khó uống vô cùng. Cô nhăn mặt cố uống cạn. Đầu lưỡi cảm thấy đăng đắng, rồi nồng nồng, nuốt vào thì thấy nóng bừng lên (TT_TT mình chưa uống nên không biết có đúng không nha, nếu thấy sai bỏ quá cho mình ^^).
Nhìn Hải Quỳnh uống, hai tên này nháy mắt với nhau cười thầm. Hải Quỳnh chưa từng uống bia, càng không biết rằng bia pha với nước ngọt càng dễ say hơn. Khi Hải Quỳnh uống cạn hết ly bia pha nước ngọt đó thì sắc mặt đỏ bừng lên, trong lòng như có ngọn lửa thêu đốt, đầu óc thấy choáng voáng vô cùng.
- Em xin phép các anh – Hải Quỳnh lảo đảo đặt cái ly bia xuống bàn.
Cô cúi người dìu Lê Phương đứng dậy , nhưng sức lực dường như bị rút cạn, cô cố gắng mấy lần đều không được, khiến cho cả hai cùng ngã nhào lên ghế.
Hai người kia thấy vậy nháy mắt nhau giả vờ lịch sự bảo:
- Để bọn anh đưa các em về. Chuốc say bạn em là lỗi bọn anh, bọn anh có trách nhiệm đưa các em về.
Hải Quỳnh ngây thơ, không hiểu lòng người hiểm ác, đừng nhìn bề ngoài mà mắt hình dong, cho rằng họ ăn bận lịch sự, giọng nói nhỏ nhẹ thì cho rằng họ là người đoàng hoàng. Nghe bọn họ có lòng tốt giúp đỡ như thế nên cô không ngần ngại gật đầu đồng ý.
Hai tên này thấy vậy liền lập tức đứng lên đưa tay dìu lấy hai cô gái. Nhưng khi bàn tay kia định chạm vào người Hải Quỳnh thì đã bị ngăn lại.
- Buông cô ấy ra – Giọng Tần Phong giận dữ bảo.
Tay anh nắm chặt tay của cái tên định dìu Hải Quỳnh.
- Mày là ai mà ra lệnh cho tao – Tên này liền đáp mà không nhìn kỹ mặt Tần Phong.
Nhưng Tần Phong không đáp, anh trừng mắt nhìn hắn ta một cái, ánh mắt như viên đạn xuyên thẳng vào mặt tên kia, tay siết chặt tay hắn khiến hắn đau đớn, thu lại ánh mắt tức giận với Tần Phong thay vào ánh mắt sợ hãi khi nhận ra anh. Tên kia cũng nuốt nước bọt nhìn Tần Phong đang siết tay bạn mình, cũng là dân chơi thường xuyên đi bar như nhau, cho nên có thể nói là cũng biết mặt. Chẳng những vậy, sau lưng Tần Phong còn có Công và Giang.
Hai tên này biết Tần Phong không phải là dân dễ chọc vào, cho nên đành hậm hực thu tay lại.
- Hai người đưa cô ấy về đi – Tần Phong chỉ vào Lê Phương nói với Công và Giang, còn mình thì nắm tay Hải Quỳnh lôi mạnh ra ngoài.
Hôm nay Công rũ Tần Phong và Giang cùng đến quán bar xã stress, không ngờ nhìn thấy Hải Quỳnh và Lê Phương đi đến. Nhìn thấy Hải Quỳnh đang cười nói với hai cái tên kia khiến Tần Phong khó chịu vô cùng.
Hai tên này chuyên lấy cái mã bề ngoài của mình đi lừa tình các cô nàng ngây thơ nhẹ dạ, sau đó lừa gạt họ lên giường với chúng. Các cô gái bị chúng lừa tình mất trinh tiết không đếm xuể, mà chúng lại đem chuyện thành tích này ra làm trò chơi vui đùa trong các cuộc họp mặt.
Cho nên không nhẫn nhịn được, Tần Phong mới bước đến cảnh cáo Hải Quỳnh nhưng cô lại không nghe lời cậu, cho nên cậu mới dùng cách hôn cô để lại dấu ấn trên người cô, để bọn này từ bỏ ý định.
Anh làm vậy vì muốn chúng nghĩ rằng cô không phải một cô gái hoàn toàn trong trắng, cô dễ dãi trong quan hệ mà từ bỏ cô. Nào ngờ….cái bộ dạng ngốc nghếch che che dấu dấu vết hôn của cô lại khiến cho cái bọn này dâng lên ham muốn chiếm đoạt hơn.
Tần Phong thấy chúng vờ nói chuyện mà cứ tựa sát vào người cô, nắm tay cô lôi lôi kéo kéo khiến cậu phát hỏa. Muốn chạy đến đấm cho hai tên lợi dụng sàm sỡ này mấy đấm.
Chỉ có Hải Quỳnh là ngu ngốc cho rằng đó là sự đụng chạm vô tình mà thôi. Cho đến khi ý đồ của bọn chúng hiện rõ lên khi Hải Quỳnh cũng chếch choáng say, Tần Phong không nhẫn nhịn được trước ý nghĩ cô bị bọn chúng dẫn vào khách sạn làm bậy.
Lôi Hải Quỳnh ra khỏi cửa quán bar đi thẳng một mạch theo một con đường nhỏ đến chỗ đậu xe của mình, mặc cho hải Quỳnh hét la mắng ****, Tần Phong mới dừng lại. Tay anh từ từ buông lỏng bàn tay siết chặt của Hải Quỳnh ra, nào ngờ:
- Bốp….
Tần Phong bị một cái tát của Hải Quỳnh nên ngây người ra nhìn cô, giọng giận run nói:
- Em…
- Anh nghĩ mình là ai mà cứ tùy tiện như vậy chứ – Hải Quỳnh cũng tức giận mắng, cô đang trong cơn say, sự phẫn nộ bình thường không bao giờ dám thể hiện, bây giờ được dịp bộc phát – Anh coi em là hạng người gì chứ, em là đồ ngốc à hay em là vật sở hữu của anh, phải nghe anh nói, nghe anh sắp đặt. Anh có biết anh làm em mất mặt trước bạn bè hay không?
- Bạn bè, hạng người đó mà là bạn bè của em à. Em có biết họ là ai không hả đồ ngốc? – Tần Phong cũng giận quá mắng lại.
Ra tới ngoài không khí êm dịu hơn, mát mẻ hơn, gió lùa thổi vào mặt Hải Quỳnh mát rượi khiến đầu óc quoay cuồng của cô tỉnh táo hơn một chút. Sau khi bị Tần Phong mắng, Hải Quỳnh hơi giật mình nhận ra mình vừa làm gì, trong lòng có chút sợ hãi vì cái tát mà mình đã vung ra. Cô nhìn gương mặt hằn rõ dấu 5 ngón tay mà tim đập không ngừng.
- Nếu như anh không lôi em đi, em có biết sau đó em và Lê Phương sẽ bị gì hay không hả? – Tần Phong sấn tới trước mặt Hải Quỳnh chất vấn.
- Bị gì là bị gì chứ! Anh đừng có nghĩ ai cũng là người xấu hết có được không? Em thấy hai người đó rất tốt, tốt hơn anh rất nhiều lần – Hải Quỳnh trong lòng bấn loạn không biết làm sao với cái tát tai đó nên đành nói cứng.
- Được, nếu em thấy hai người đó tốt, vậy cứ vào đó tiếp tục chơi với họ đi. Anh không thèm quan tâm tới em nữa.
- Vào thì vào – Hải Quỳnh ngang ngạnh đáp, kì thực cô chỉ muốn vào lấy lại cái túi của mình mà thôi.
Đáp xong Hải Quỳnh quay người vào trong quán bar, Tần Phong nhìn theo dáng cô quay đi thì hối hận, hối hận sao không nhẹ nhàng giải thích cho cô biết, sao không kiềm chế tâm trạng để kích động thách thức một người ngang bướng như cô. Đành thở dài theo cô vào trong.
Hải Quỳnh đi vào bên trong nhìn thấy hai người kia đang ngồi cụng chai bia với nhau, cả hai ngồi quay lưng về phía cửa nên không hề thấy Hải Quỳnh đi vào. Hải Quỳnh đang định lên tiếng xin lỗi thì nghe.
- Haiz! Đúng là tiếc quá. Cứ tưởng hôm nay được thoải mái vui vẻ chứ, không ngờ lại có kẻ nhảy ra phá đám – Một tên cảm thán thở dài tu chai bia uống ực.
Mấy cụm từ “ Thoải mái vui vẻ” khiến toàn thân Hải Quỳnh lạnh toát. Cô nuốt ực lời xin lỗi vào trong bụng, im lặng lắng nghe.
- Thôi bỏ đi, hai con nhỏ đó cũng không phải con gái nhà lành, chưa chắc còn trinh trắng gì, ngủ với tụi nó cũng chẳng thấy hứng thú gì – Tên còn lại đáp.
- Ừ, nhìn cái con bé Quỳnh hiền lành, cứ tưởng nó là con nhà đoàn hoàng, định bụng tối nay sẽ hưởng thụ em ấy trước, không ngờ chỉ xoay đi một lát thì đã có thằng phổng tay trên. Hóa ra con nhỏ đó cũng chẳng vừa gì, cố ý giả vờ hiền lành thục nữ trước mặt tụi mình.
Hải Quỳnh thấy sự giận dữ tỏa ra khắp người cô như có lửa dâng lên, nhớ lại những cái chạm như vô tình của chúng khiến cô nổi hết cả da gà. Cô siết chặt tay lại kìm nén để nghe bọn chúng nói hết.
- Nói gì thì nói, hai em này nhìn cũng ngon lành vô cùng, tuy không hưởng được mùi vị đầu tiên nhưng cũng hứa hẹn nhiêu sảng khoái. Định chuốc cho hai ẻm say rồi đưa đến khách sạn hưởng thụ nếu không có mấy cái thằng đó. Đúng là bực thiệt.
- Thôi bỏ đi. Tìm em khác lo gì, trên đời này thiếu gì gái để dụ. Dzô…
Hải Quỳnh đã không còn nhẫn nhịn được nữa, cô bước đến trước mặt hai tên này. Hai tên này nhìn thấy cô thì mắt sáng rỡ mà không hề biết rằng cô đã nghe thấy hết lời chúng, liền cười nói:
- Sao em lại quay lại đây, muốn đi chơi với bọn anh à – Hắn ta không chút khách sáo nói.
Hải Quỳnh không nói không rằng cầm lon bia trên bàn mở ra hất thẳng bia vào mặt hai tên này. Sau đó cúi xuống nhặt lấy túi xách của mình rồi quay người bỏ đi.
Mọi người chứng kiến cảnh Hải Quỳnh tạt nước vào hai tên này thì che miệng cười, ít nhiều gì hai người họ cũng có chút tiếng tăm. Hai tên này bị hải Quỳnh làm nhục giữa chốn đông người thì tức giận đứng phắt dậy đuổi theo cô hỏi tội.
Hải Quỳnh vừa đi ra khỏi cửa thì đã bị hai tên này tóm được lôi đi qua một góc.
- Này, các người làm gì vậy hả? – Hải Quỳnh la lên phản đối khi bị kéo tay, cô vùng vẫy muốn thoát ra nhưng chẳng thể nào thoát được khỏi bàn tay cứng ngắc của mấy tên này.
- Cô em, cô có biết mình vừa làm gì không hả – Tên nắm tay Hải Quỳnh hất mạnh cô vào tường gằn giọng nhìn cô tức giận nói.
Hải Quỳnh bị xô mạnh đập người vào tường đau điếng, cô nhăn nhó vì đau, nhưng rồi cảm thấy sợ hãi khi hai tên trước mặt mình nhìn không còn vẻ lịch sự như trước nữa mà hiện ra với hai cặp mắt dâm đãng rõ rệt.
Cô sợ hãi run cả người trước cái nhìn tròng chọc của chúng trước mình, cô co người lại sát tường, tim đập loạn cả lên, cô thấy hơi thở mình đứt quảng vì cơn run rẩy của mình. Ánh mắt cô ngó ra tứ phía tìm kiếm hình ảnh ai đó nhưng không thấy, cô bắt đầu thấy hối hận vì không nghe lời Tần Phong, hối hận vì bản tính ương bướng của mình, hối hận vì chọc giận anh để rồi bị anh bỏ rơi.
- Các người tránh ra cho tôi đi, nếu không…nếu không tôi la lên đó – Hải Quỳnh run rẩy nói lắp bắp.
- La lên…được, cứ việc la lên, chỉ sợ khi người ta đến thì em đã không còn ở đứng ở đây được nữa đâu, mà khi đó, bọn anh cũng không biết mình làm ra chuyện gì với em đâu – Tên kia phá ra cười đe dọa.
- Vậy các người muốn gì đây – Hải QUỳnh xanh xám mặt mày trước lời đe dọa của tên kia.
Hai gã cười thầm nhìn Hải QUỳnh, đối phó với mấy cô gái nhẹ dạ như cô là chuyện vô cùng dễ dàng.
- Tụi anh muốn gì à – Tên đe dọa đưa tay vuốt mặt Hải Quỳnh giễu cợt, cô liền hất bàn tay xấu xa ra khỏi người mình, hắn không tức giận mà cười nhạt xấn tới sát người cô, đưa hay tay áp vào tường bao quây lấy cô nói – Có biết hậu quả chọc tức bọn anh là gì không hả?
Hải Quỳnh nín thở, cô sợ đến mức không nói nên lời, trong lòng thầm mừng rỡ là Lê Phương đã được Công và Giang đưa về nhà trước nếu không có thể ngay cả cô ấy cũng không thoát được bộ mặt dã thú của hai tên này.
Cô thấy hơi thở đầy mùi rượu bia của chúng phả trên mặt mình, nhăn mặt nín thở, đến cả cửa động cũng không dám. Tên còn lại thì cười thích thú quay mặt đi canh chừng, không quên căn dặn một câu:
- Nhanh lên đi, rồi đi nơi khác, kẻo lát nữa người ta tụ tập đông đó.
Tên này không đáp, môi hắn nhếch lên nhìn chằm chằm vào phần vai trần của Hải Quỳnh, cô sợ hãi kéo phần tay áo lên trên cổ che đi phần vai trần trắng mịn của mình, môi run rẩy.
Tên này bắt đầu áp mặt hắn sát mặt cô định chiếm đoạt môi cô nhưng Hải Quỳnh hít một hơi thật mạnh dùng hết sức của mình đẩy mạnh hắn ra định bỏ chạy. Chỉ tiếc rằng hắn đã đóa được được ý định của cô và nhanh tay tóm chặt lấy hai tay cô, sau đó nhanh chóng bẻ ngoặc ra sau.
- Chạy đâu cho thoát khỏi bọn anh hả cưng.
Nước mắt Hải Quỳnh bắt đầu tuôn ra sợ hãi, cô đứng chết lặng nhắm ghiền mắt lại, môi mím chặt lại cố không cho hắn ta xâm phạm. Nhưng hắn ta chưa kịp chạm vào cô thì bên vai hắn có ai đó khiều nhẹ. Mất hứng hắn ta nổi cáu nói:
- Mày chờ chút đi.. tao xử cong con nhỏ này….
Nhưng hắn chưa kịp nói tiếp thì một cú đấm mạnh từ bên hông vào thẳng mắt bên này của hắn khi mà môi hắn gần chạm vào mặt Hải Quỳnh tạo ra một âm thanh sống động khiến Hải Quỳnh mở toang mắt ra kịp nhìn thấy một thân xác to kềnh ngã xuống tực mít rụng. Sau đó là gương mặt Tần Phong với vẻ giận dữ đỏ bừng đang thu nấm đấm lại. Còn tên bạn cũng đã nằm thằng cẳng không biết từ lúc nào mà cũng chẳng hề có lấy một chữ rên rĩ.
Một cảm giác nhẹ nhỏm khiến Hải Quỳnh thở hắt ra khi cô nhìn thấy Tần Phong, Hải Quỳnh muốn nở một nụ cười hàm chứa cảm ơn với Tần Phong nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh tanh của anh thì vội thu lại nụ cười của mình mà cuối đầu hối lỗi.
- Lần sau tránh xa cô ấy ra, có biết không hả – Tần Phong đá thêm một cước vào bụng tên này cảnh cáo. Sau đó anh nắm tay Hải Quỳnh kéo đi thật nhanh ra khỏi chỗ có hai tên đang nằm như xác chết kia.
Tần Phong vốn dĩ tức giận muốn cho Hải Quỳnh một bài học để bớt ngốc nghếch nên chưa vội ra mặt giải cứu, nhưng khi thấy tên kia áp sát Hải Quỳnh và định giở trò với cô thì tức giận đi đến cho tên bạn một đấm gục luôn rồi tới tên này. Cơn tức giận vẫn chưa xã hết nên khi nắm tay Hải QUỳnh kéo đi với lực siết mạnh khiến Hải Quỳnh bị đau tay.
Lúc đầu cô còn im lặng chịu đựng, nhưng sau đó, càng lúc càng bị đau, chịu không được đành lên tiếng:
- Tần Phong, buông tay ra đi, anh làm em đau quá đi.
Tần Phong nghe Hải Quỳnh nói bèn đứng lại, anh quay lại nhìn Hải Quỳnh thở mạnh nói:
- Nếu anh không đến cứu em, sẽ không phải là chút đau này đâu. Em nhìn xem, bộ dạng ương bướng ngốc nghếch của em kìa.
- Ừ đó, em vừa ngốc, vừa ương bướng đó, vậy thì sao chứ. Còn đỡ hơn anh, rõ ràng là biết em bị ức hiếp vậy mà không chịu đến sớm – Hải Quỳnh tức giận nhìn Tần Phong uất ức.
- Chẳng phải anh đã cảnh cáo em trước rồi hay sao hả. Cái đồ ngốc như em đáng bị một bài học cho chừa thói ương bướng. Bây giờ em đã sáng mắt chưa?
Giận ! Hải Quỳnh thật sự tức giận. Sao anh ta không xem lại hành động cảnh cáo của anh ta đối với cô chứ. Đành rằng anh ta làm vậy cũng là có ý giúp cô, nhưng mà …thiếu gì cách, tại sao lại chọn cách khiến cô hiểu lầm như vậy chứ.
- Anh tưởng anh tốt lắm sao hả. Anh đó, vừa lăng nhăng, cặp kè hết cô này đến cô kia, gặp ai cũng làm bậy đã vậy còn ….còn…- Hải Quỳnh ghẹn lời khi nhớ đến nụ hôn của Tần Phong trên môi mình, đưa tay lên môi che dấu dấu vết vẫn còn đọng lại.
Tần Phong cũng lúng túng khi nhớ lại nụ hôn lúc này, bèn cúi đầu quay mặt đi chỗ khác, không khí trở nên vô cùng ngượng ngạo.
- Em đúng là cái đồ đầu heo ngốc ghếch – Tần Phong bất chợt mắng.
Tần Phong tuy có phong lưu nhưng anh không tùy tiện cặp kè với con gái, cũng không phải gặp ai cậu cũng như thế. Đối với Hải Quỳnh dường như là một trường hợp rất lạ lùng, khi gặp cô cậu đều bị mất kiểm soát ở bản thân rồi làm ra những hành động điên rồ, vui giận thất thường.
- Anh …anh…anh mới là đồ đầu heo thì có – Hải Quỳnh tức giận đá một phát vào chân Tần Phong khiến anh đau điếng, bước chân khập khiễng ngay – Ai cần anh cứu chứ.
Nói rồi Hải Quỳnh hậm hực bỏ đi, để lại Tần Phong vừa tức vừa đau.
- Này đọc đi – Công chìa ra cho Tần Phong một mảnh giấy photo.
Tần Phong nhìn vào mảnh giấy có tực đề là cảm xúc của con trai khi yêu
- Cái gì vậy? – Tần Phong chìa ra trước mặt Công hỏi.
- Thuốc cho thời kỳ tiền mãn kinh của ông – Công cười ranh ma đáp.
Tần Phong nhíu mày sau đó thẳng chân đạp cho Công một cái. Nhưng sau đó anh nhìn vào mảnh giấy đọc.