Chương 8.4 Bà Vương Vĩ Lệ nói được ra miệng thì nhẹ cả người. Nhưng nghĩ lại lại thấy không ổn: Nói những lời này trước mặt con rể có phải thiếu chừng mực không? Thế chẳng phải là chặn đường lui của người ta, càng khích thêm mâu thuẫn hay sao? Đang lúc hơi hối hận, nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt, bất an của con gái, bà lại lập tức hận sắt không thành gang, lửa giận lại bốc lên:
-Sao, con không nỡ hả? Mẹ thấy con yêu nó đến mụ mị ra rồi.
Mặt Đồ Nhiễm thoắt đỏ bừng đến tận mang tai, đứng như trời trồng không nói câu nào.
Bà Vương Vĩ Lệ hừ lạnh:
-Sau này chỉ mình con chịu thiệt thòi.
Bà tức tối, không thèm đếm xỉa đến ai, nhấc chân đi thẳng ra ngoài, con rể gọi lại, bà cũng chẳng màng, cho đến khi bước ra cửa mới thấy ông Lục đang đứng bên ngoài.
Bà Vương Vĩ Lệ giật mình, không biết ông ta đã nghe được bao nhiêu.
Ông già một tay bế cháu, một tay kéo bà lại hòa giải:
-Bà thông gia, bà đừng giận vội, có gì từ từ nói, có phải bọn trẻ không hiểu chuyện nên làm bà giận không? Thanh niên bây giờ toàn thế cả, vợ chồng hục hặc là chuyện thường ngày ở huyện, đừng mắng tụi nó, có gì thì dạy lại…
Bà Vương Vĩ Lệ cười lạnh:
-Con ai người ấy dạy. Con tôi tôi hiểu, nó ở trước mặt người khác rất hiểu chuyện, chỉ có ở trước mặt tôi là không hiểu chuyện thôi. Tôi chỉ không hiểu, con tôi rõ là một đứa tử tế, gả đến nhà người ta, sinh cả con cho người ta rồi, một lòng một dạ sống yên ổn, sao vẫn còn bị người ta ức hiếp, vẫn phải để ý nét mặt của người khác là sao?
Ông Lục cũng điếng người, xung quanh cũng chỉ có mấy người đó, ông không khỏi cười sượng sùng:
-Chuyện… chuyện này sao lại nói vậy?
Bà Vương Vĩ Lệ thở hắt ra:
-Chuyện này thì ông thông gia đừng hỏi tôi, phải hỏi người nhà ông ấy?
Ông Lục quay sang nhìn con trai, rồi lại nhìn con gái, đang lúc ngờ vực thì bà Vương Vĩ Lệ lắc đầu, bước ra công chính. Ông Lục đành bước lên phía trước nói hết nước hết cái, bà Vương Vĩ Lệ một là niệm tình ông bình thường đối đãi chu đáo, không tiện làm căng với ông, hai là cũng muốn chừa lại đường lui cho con gái, đành miễn cưỡng viện ra một cái cớ:
-Ông đừng giữ tôi nữa, tôi thật sự có việc phải đi, con trai tôi từ Bắc Kinh về không có chìa khóa vào nhà, tôi phải vội về xem thế nào.
Thấy bà vẫn còn chưa nguôi giận, ông Lục cũng đành xuống nước, gọi tài xế đến, dặn dò đưa bà về an toàn.
Tầng dưới ồn ào náo loạn, tầng trên đâu có lý nào không nghe thấy, bàn mạt chược đã giải tán từ lâu, đợi bà Vương Vĩ Lệ về rồi, mấy người đó mới thong thả đi xuống.
Ông Lục đang định hỏi con trai mình tại sao lại đắc tội với mẹ vợ, lại thấy con trai hỏi con dâu:
-Sao? Đã xảy ra chuyện gì?
Đồ Nhiễm không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn ngọn lửa trên bếp. Nước trong nồi đã sắp cạn, đáy nồi kêu lục bục, cô cũng không có phản ứng gì, Lục Trình Vũ thò tay tắt bếp.
Anh lại quay sang em gái mình:
-Nói, xảy ra chuyện gì?
Lục Trình Trình hết sức sượng sùng. Cứ cuống lên là cô bé lại ấp úng không nên lời, lại thấy chị dâu đang đứng đó, dáng vẻ tủi thân, cô bé nhất thời không biết phải làm sao. Cô nghĩ chuyện này bất luận thế nào cũng phải nói cho rõ, đang định kể lại, rành mạch ngọn ngành thì lại bị ánh mắt Lục Trình Vũ làm cho ngưng bặt.
Lục Trình Vũ đầu óc nhanh nhạy, nhìn vẻ mặt của vợ cộng thêm những lời mẹ vợ vừa nói lúc nãy, đại khái cũng đoán được mấy phần.
Đá Cuội cũng làm nhặng xị lên theo, có lẽ là vì thấy mẹ đang ở ngay trước mặt nên không chịu theo ông nội nữa, giãy giụa đòi nhào về phía Đồ Nhiễm, nhưng thấy mẹ không đoái hoài gì đến mình, cậu nhóc bèn òa khóc.
Đồ Nhiễm sực tỉnh, vội đón lấy cậu nhóc vỗ về, an ủi, cô muốn nói gì đó với mấy người trước mặt, nhưng chẳng nói nổi lời nào, chỉ cảm thấy đứa con trên tay nặng hơn trước đây, cô bế nó khá là vất vả.
Lòng cô thoáng tê dại, cô thầm nghĩ, trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có mình là người ngoài, dù nói điều gì cũng chả có nghĩa lý gì, cho dù nói, thì có những lời cũng không đến lượt cô lên tiếng. Nghĩ vậy, cô cố nén nước mắt, chỉ chào ông Lục một câu:
-… Bố, Đá Cuội buồn ngủ rồi, con đưa cháu về trước vậy.
Tiếng “bố” này, cô gọi một cách hết sức nhọc nhằn.
Ông Lục cũng không biết phải làm sao cho ổn, ông cảm thấy trông cô con dâu này thật đáng thương, đã đến nước này rồi mà nó vẫn còn khách sáo chào hỏi mình, cũng thật hiếm có. Ông vội khách sáo đáp lại, đáp xong rồi mới nhớ ra, không thể để người ta cứ thế mà về được, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì cơ mà? Nếu nó bế cháu ông đi một mạch không về nữa thì làm sao?
Ông cuống quýt sang nhìn con trai.
Lục Trình Vũ không thèm để ý đến ông, kịp thời nắm tay vợ mình lại.
Đồ Nhiễm khẽ giằng ra, nhưng lại càng bị nắm chặt hơn. Lòng bàn tay anh rất nóng, giống như hơi nước đang bốc lên mù mịt, lại hun nóng cô một cách cứng nhắc.
Anh dúi chìa khóa xe vào tay cô:
-Vào trong xe đợi anh.
Trong giây lát, cô không lên tiếng, anh lại nhấn mạnh từng câu từng chữ:
-Xin em đợi anh!
Cô khựng lại, rồi nhận lấy chùm chìa khóa.
Lục Trình Vũ nhìn ra cửa sổ, cho tới khi Đồ Nhiễm và đứa bé đã lên xe, ngồi vào ghế phụ lái, anh mới quay đầu lại, vẫn hỏi em gái mình:
-Chuyện gì? Nói!
Nhìn đám người Tôn Huệ Quốc lố nhố thò đầu vào xem trò vui như thể chuyện chẳng liên quan gì đến mình, Lục Trình Trình nổi giận, lại thấy Đồ Nhiễm đã đi khỏi nên cô cũng chẳng cần e dè gì nữa, tức tối nói:
-Mấy người kia vừa rồi nói chị Nhiễm Nhiễm cái này không tốt, cái kia cũng không tốt, đúng lúc bị dì Vương nghe thấy, dì Vương tức quá nên đánh chị Nhiễm Nhiễm…
Lục Trình Vũ hơi ngỡ ngàng, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, khi ngoảnh đầu lại, sắc mặt anh trông càng khó coi.
Lục Trình Trình tranh thủ thời cơ:
-Em cảm thấy mấy người họ cố tình bêu xấu chị Nhiễm Nhiễm, anh, anh không nghe thấy mấy lời đó thôi, ai nghe thấy cũng sẽ không chịu nổi.
Bà Tôn Huệ Quốc đang đứng ngay bên ngoài, đời nào chịu để người ta nói dễ dàng như thế, vừa nghe vậy bà liền lập tức xông đến, chỉ tay vào mặt Trình Trình:
-Trình Trình, ăn nói đừng có thêm mắm dặm muối như thế, cái gì mà bọn dì cố tình bêu xấu ai chứ, dì lại muốn hỏi con, bọn dì đã nói những gì? Mọi người đang chơi mạt chược yên ổn trên lầu, nào đụng đến ai, có người lại cứ thích rình mò, lòng dạ hẹp hòi bằng cái đầu kim. Chẳng lẽ bọn dì đánh mạt chược ở nhà mình cũng không được à?
Lục Trình Trình xét đến cùng vẫn còn nhỏ tuổi, bị bà tà hùng hổ ra oai thì chỉ biết nấp sau anh hai, nhất thời không biết giải thích thế nào.
Lục Trình Vũ liếc nhìn bà ta:
-Dì cứ để con bé nói hết đã.
Rồi anh lại bảo em gái.
-Dì Tôn đã hỏi em nghe được những gì thì em cứ nói ra, không sao hết, có anh ở đây rồi.
Trình Trình chỉ mong mỗi lời này của anh trai, lập tức kể hết ngọn ngành, rành mạch, rõ ràng, từ việc bà Vương Vĩ Lệ lên lầu lấy áo, vô tình đứng ngoài cửa nghe thấy bà Tôn Huệ Quốc khua môi múa mép dựng chuyện về Đồ Nhiễm như thế nào, cho tới việc bà Vương Vĩ Lệ chạy xuống lầu đánh Đồ Nhiễm ra làm sao.
Giữa chừng bà Tôn Huệ Quốc chặn họng cô mấy lần, lúc thì nói bà ta không nói câu này, lúc thì câu đó cũng không phải do bà ta nói, Lục Trình Vũ lườm một cái, bà ta lập tức im re.
Lục Trình Vũ nhìn ông Lục:
-Vợ con hiếm khi đến được một hôm, cô ấy hiếu thảo, tới thăm ông nội, mấy người lại nhân lúc con không có mặt mà đày đọa cô ấy như thế? Mấy người thử nói xem, như thế nghĩa là thế nào? Hả?
Thấy con trai sầm mặt xuống, ông Lục vội nói:
-Hiểu lầm, chắc chắn là có hiểu lầm…
Anh độp lại ngay:
-Hiểu lầm gì? Mẹ kiếp, mấy người này như thế nào tôi lại còn không biết nữa hay sao? Hôm nay nếu tôi không ở đây, Trình Trình đến mở miệng cũng chẳng dám, bình thường mấy người đối xử với nó như thế nào mà dọa cho nó sợ đến mức này? Đến con ông ông còn đối xử như thế, huống hồ là Đồ Nhiễm? Cô ấy đụng gì đến các người? Người ta vui vẻ bế cháu ông tới chơi, mấy người lại khiến người ta rơi lệ ra về, chuyện như thế mà mấy người cũng làm được à?
Thấy lồng ngực anh phập phồng dữ dội, ông Lục đoán chắc cơn giận này không phải là nhỏ, đang muốn lên giọng hòa giải, ai ngờ bà vợ nhà mình đã giành mở miệng trước.
Bà ta nói:
-Cậu cả, cậu đã nói đến nước này rồi thì chúng tôi cũng nói thẳng với cậu vậy. Về cô vợ hiện nay của cậu, tôi và bố cậu, cả cô cậu nữa, đều thật sự không thích, nói sao nhỉ, cô ta chẳng xứng với cậu chút nào.
Bà ta bấm ngón tay như đang lẩm nhẩm.
-Học lực tầm tầm, gia cảnh không tốt, công việc lại càng không ổn, còn tính tình thì hẹp hòi, nhỏ nhen, lắm mưu nhiều kế, tính tình nóng nảy, người lớn nói một câu, nó vặc lại mười câu. Có điểm nào xứng với cậu đâu? Có lúc bọn tôi nói năng hơi thẳng thắn một chút, đó cũng là vì sốt ruột thay cho cậu thôi…
Ông Lục sốt ruột, đưa tay định ngăn bà vợ lại:
-Bà đừng có ở đây tham gia linh tinh nữa, bớt nói đi vài câu!
Lục Trình Vũ nhìn bọn họ:
-Nếu mấy người đã có mặt hết ở đây, cả cô nữa, hôm nay nói cho rõ, vợ tôi là người thế nào, không giải thích, không cần thiết, tự tôi biết là được. Cho dù cô ấy có kém cỏi đến thế nào, cũng chẳng làm cách nào được, tôi vẫn cứ thấy vừa ý, tôi có mắc lừa cô ấy tôi vẫn thấy vui. Cả đời này tôi có thể không nhận họ hàng, nhưng cũng không thể để cô ấy không được vui. Lời trái tai tôi cứ nói trước, bất luận là ai, nếu còn để mẹ con cô ấy chịu ấm ức thêm một lần nữa, thì kể từ lúc ấy trở đi, coi như tôi không quen biết với người đó.
Câu cuối cùng, anh nói rõ ràng từng chữ một, xung quanh lặng phắc như tờ.
Anh xoay người bỏ đi.
Vừa bước ra cửa, anh đã gặp ông nội đi đánh golf về.
Ông nội chẳng hay biết gì về vụ ầm ĩ vừa rồi, nhìn thấy cháu trai thì rất vui vẻ, kéo tay anh lại bảo anh dẫn vợ con vào phòng ngồi chơi, đừng về sớm thế.
Lục Trình Vũ đành thoái thác là có việc không thể đợi được, thấy không giữ anh lại được, ông nội đành gân cổ lên dặn dò:
-Tiểu Vũ à, bọn con còn trẻ, tranh thủ còn sinh được thì sinh thêm mấy đứa nhóc đi, đừng lo bị phạt tiền, để bố con nộp phạt là được rồi.
Ông gào lên như thế, trong ngoài đều nghe rõ mồn một. Lúc trước Lục Trình Vũ còn đang giận dữ, giờ lại thấy vui, một lúc sau lại thấy đầu mình như phình ra. Anh nghiêng đầu ngó nghiêng, Đồ Nhiễm đang bế con trong xe, đầu cúi gằm xuống, không biết cô đang nghĩ gì.
Thằng bé không hiểu gì, chỉ ê a thò tay giật tóc mẹ, cô cũng không tránh đi.
Lục Trình Vũ bụng bảo dạ, cháu dâu ông sắp chạy mất tiêu rồi, còn sinh với đẻ gì nữa.
Anh mở cửa bên ghế phụ lái, giơ tay về phía thằng bé:
-Đá Cuội, bố bế nào!
Đá Cuội tuy ít khi ở bên anh, nhưng lại rất thích anh, lúc này cậu nhóc đang vừa cười hì hì chảy cả nước dãi, vừa nhào vào lòng anh, như thể đang định ngoạm cho bố nó một miếng.
Anh bế thằng bé lên, đặt cu cậu vào cái nôi chuyên dụng cho xe hơi, sau đó đặt lên băng ghế sau, thắt chặt dây an toàn rồi mới lên xe.
Đồ Nhiễm không nói không rằng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh nhìn cô, nổ máy xe:
-Chẳng có khí phách gì cả, lần sau mà gặp chuyện như thế nữa thì cứ chửi lại, đánh lại cũng được.
Cô vẫn không lên tiếng.
Anh đạp chân ga, phóng xe ra đường rồi nói:
-Sẽ không có lần sau nữa.
Thấy cô vẫn không nói năng gì, anh gọi khẽ.
-Đồ Nhiễm…
Tim Đồ Nhiễm bỗng nghẹn thắt lại lạ thường, những cảm xúc chôn vùi bấy lâu phút chốc trào dâng, càng lúc càng dày đặc, không xua đi nổi. Cô ra sức cắn chặt môi, cố gắng đáp lại một câu:
-Không sao đâu, có việc gì mà em chưa gặp qua.
Cô không nhìn anh mà vẫn quay ra phía ngoài cửa sổ, sợ anh nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của mình, nhưng nước mắt cứ không ngừng rơi, như thể mãi mãi không cạn, cô đưa tay lẳng lặng lau đi.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng anh, rất bé:
-Đừng khóc nữa…
Câu an ủi ấy rất dịu dàng, rất nhỏ nhẹ, cô ngỡ ngàng vì mình có thể nghe rõ mồn một giữa lúc huyên náo thế này, như thể nó được cất lên ngay bên tai cô.
Trong nháy mắt, nước mắt càng không thể kìm nén được, tuôn trào như đê vỡ, cô muốn lấy giấy ăn trong túi xách ra, nhưng lúc này mới nhớ ra túi xách và bình sữa của Đá Cuội vẫn còn để trong nhà họ Lục.
Lục Trình Vũ lục ngăn kéo phía trước, tìm được hai tờ giấy ăn giữa một đống lộn xộn tạp pí lù, đưa cho cô.
Cô không cầm, anh đặt hai tờ giấy lên đùi cô, rồi nắm lấy tay cô, sau đó ngoặt vô lăng, lái xe ra bờ sông.
Nắng chiều nhạt nhòa, chỉ lác đác vài người khách du lịch, người thả diều, người cho con đi nghịch cát, mấy người dân chài đnag tung lưới bắt cá sát bờ. Ở băng ghế sau, Đá Cuội đã say ngủ, Lục Trình Vũ đỗ xe bên hàng cây râm mát, nơi đó ít người, gió cũng nhẹ hơn một chút.
Anh xuống xe, bước tới mở cửa ghế phụ, nói:
-Cô nàng chuyện gì cũng gặp hết rồi ơi, xuống xe thôi.
Đồ Nhiễm không nhúc nhích, mảnh giấy ăn trong tay đã bị cô vò nát, nhưng cô vẫn ra sức vo viên.
Anh cúi người cởi dây an toàn giúp cô rồi bế bổng cô ra ngoài, đến khi cô đứng yên trên mặt đất rồi anh mới nói:
-Anh cứ tưởng hồi xưa lúc không giải được đề toán em đã khóc hết nước mắt rồi cơ.
Cô hất tay anh ra:
-Em khóc kệ em, không liên quan gì đến anh.
Anh nói:
-Được rồi, anh đã mắng cho họ một trận, sau này không còn mấy chuyện lằng nhằng này nữa.
Cô nói:
-Những chuyện này không liên quan đến người khác, mẹ em nói đúng, anh đối xử với em thế nào, thì họ sẽ đối với em thế ấy. Nếu anh tốt với em, chẳng lẽ người nhà anh lại không nhận ra sao?
Anh nói:
-Sao anh lại không tốt với em? Em chỉ nhớ đến mấy chuyện không tốt, còn lúc anh đối tốt với em em lại chẳng thấy gì.
Cô lau nước mắt:
-Em thấy gì? Em thấy con người anh đạo đực giả, anh đối tốt với em chỉ là vẻ bề ngoài, muốn cho người khác thấy anh là người tốt, làm chuyện gì cũng đàng hoàng, tử tế, anh chỉ đang bảo vệ hình tượng của mình thôi. Tất cả mọi việc anh làm là do anh thấy nên làm như thế, chứ không phải vì anh thật sự muốn làm.
Anh cười cười, đợi cô nói xong rồi mới lạnh lùng hừ một tiếng:
-Thế em nói xem, việc anh thật sự muốn làm là gì?
Cô không đáp.
Thấy cô không nói gì, anh lại mỉa mai:
-Em đâu phải là anh, làm sao biết anh muốn làm gì?
Bị anh công kích, Đồ Nhiễm không nhịn được bèn lên tiếng:
-Anh nhất định muốn em nói phải không, em nói cho anh biết, lúc mang thai em sợ nhất là điều gì, em sợ nhất là nah nóng đầu lên sẽ bảo em bỏ con đi, sau đó chạy theo tình yêu mà anh vẫn hằng ấp ủ. Khi đó cả ngày em chỉ lo lắng chuyện này, cả đêm không ngủ được.
Giọng anh cũng chẳng tử tế gì:
-Sao anh lại thấy em ngủ ngon lắm nhi, ngáy pho pho suốt đêm, làm anh chẳng ngủ được.
Cô tức tối lườm anh:
-Anh mới ngáy thì có.
Một lúc sau, Lục Trình Vũ lại nói:
-Anh cũng nói cho em biết, con người anh làm chuyện gì, cũng theo đúng ý mình, nếu anh không muốn làm thì không ai ép được anh đâu.
Cô độp lại:
-Đúng thế, anh làm chuyện gì cũng có ý đồ, chuyện vớ vẩn anh sẽ không thèm làm.
Anh cúi xuống nhìn cô, nhíu mày:
-Nói tiếp đi, đừng có ăn nói nửa chừng.
Cô cũng nhìn lại anh:
-Là anh bảo em nói đấy nhé…
Cô ngẫm nghĩ.
-Lần trước anh đưa em đi hồ Liên Lý, là vì anh đi hội thảo, anh còn cần giải quyết nhu cầu sinh lý nữa. Anh đối xử với bà ngoại em, là vì bà cũng rất tốt với anh, anh muốn được tiếng là hiếu thảo. Em có bầu, anh mua máy tính xách tay cho em, là vì nó có ít bức xạ, tốt cho đứa bé. Nửa đêm em đói, anh làm bánh bao cho em, là vì anh sợ con không đủ dinh dưỡng. Mới đầu anh kết hôn, giờ lại không chịu ly hôn, cũng đều là vì con, con người anh giống như được lên dây cót, lúc nào nên làm chuyện gì, không nên làm chuyện gì anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay…
-Được rồi.
Anh đưa tay lên, ôm khuỷu tay đi vòng quanh mấy bước, sau đó xoay người lại nhìn cô, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.
-Thì ra trong lòng em, hình ảnh anh là như thế sao?
Anh lại nói.
-Bây giờ anh cảm thấy, mẹ kiếp, anh cũng điên mẹ nó rồi, nên mới làm mấy chuyện đó. Bây giờ em nói mấy lời nhảm nhí đó chẳng qua là muốn ly hôn, muốn ly hôn chứ gì? Thế thì ly hôn quách đi cho xong.
Đồ Nhiễm tức nghẹn cả họng, khóe mắt lại bắt đầu cay cay, cô nén một lúc rồi mới nói:
-Ly hôn thì ly hôn, ly hôn rồi anh đi mà tìm người tốt hơn, tìm một ông bố vợ làm Viện trưởng tốt biết mấy, để tiền đồ khỏi bị hủy hoại.
Anh quay phắt lại nhìn cô chằm chằm, gằn từng chữ một:
-Đồ Nhiễm, anh nói cho em biết, đừng nghĩ anh bại hoại như thế, cho dù con người anh xử lý mọi việc vừa hồ đồ vừa máu lạnh vừa đạo đức giả, nhưng về chuyện này, từ đàu chí cuối anh chưa từng nghĩ tới!
Anh nói tiếp.
-Tin hay không tùy em, dù sao bây giờ anh nói gì em cũng không tin.
Thấy anh đã thật sự nổi giận, lòng cô thoáng chút không thoải mái, nhưng miệng vẫn nói:
-Anh nói gì thì em tin nấy, anh vừa nói ly hôn thì em tin, đó là tự anh nói tới.
Anh hơi ngừng lại:
-Anh nói đến bao giờ? Anh chỉ nói theo ý của em thôi, từ trước tới nay vẫn luôn là em suốt ngày đòi ly hôn mãi không biết chán đấy chứ.
Thấy anh không chịu thừa nhận, máu nóng lại bốc lên đầu cô:
-Rõ ràng là anh nói ly hôn, giờ lại đổ vấy lên đầu em? Lúc đó anh nói gì em vẫn còn nhớ rành rành, bà ngoại vừa qua đời, anh nói đợi sinh con xong rồi sẽ tính chuyện ly hôn, chẳng phải anh đã nói thế còn gì?
Anh tỏ vẻ không tin:
-Em đừng có lập lờ ở đây, lúc ấy là em đòi ly hôn, làm mình làm mẩy với anh, nên anh mới nói đợi sinh con xong thì mới bàn đến chuyện này, đó mới là những gì anh nói.
Cô nói:
-Bàn chuyện gì, không phải chuyện ly hôn thì là chuyện gì?
Lục Trình Vũ bị cô làm cho tức điên, nghiến răng nhả ra bốn chữ:
-Càn quấy bậy bạ.
Đồ Nhiễm cũng nổi xung, cả hai không ai chịu nhìn ai, không ai chịu nhường ai.
Đồ Nhiễm vừa tức giận, vừa nhìn người ta thả diều. Có một người chạy mãi trên bờ cát mà con diều vẫn không bay lên được, cô nhìn mãi, nhìn mãi, thấy khoái chí trên nỗi đau khổ của người khác, bất giác phì cười.
Lục Trình Vũ xoay đầu nhìn cô, cô vội thu nụ cười lại, đanh mặt nhìn anh chằm chằm, không chịu nao núng. Anh cứ nhíu mày nhìn cô, rồi lại buông một câu:
-Mẹ kiếp, đúng là anh chẳng biết làm thế nào với em.
Cô lập tức đốp lại:
-Anh đừng có chửi thề nữa được không? Anh nhìn lại giọng điệu này, vẻ mặt này của anh rồi thử tự soi gương xem, anh có biết thái độ này của anh khiến người ta rất tổn thương hay không?
Anh phản bác:
-Em nói chuyện thì không làm tổn thương người khác à? Cái gì là tìm ông bố vợ làm viện trưởng? Em đang nghi ngờ nhân phẩm của anh.
Cô nói:
-Em nghi ngờ đấy thì sao, em nhắm vào của cải nhà anh đấy thì sao, em dùng con để uy hiếp anh đấy thì thế nào? Anh muốn thế nào thì tùy anh.
Lục Trình Vũ thở phì phò, vung tay lên chỉ vào mặt cô, rồi lại hạ xuống:
-Chả sao cả, anh chịu hết, thế đã được chưa?
Anh như vậy khiến cô sững sờ, một lúc mới nói nhỏ:
-Đúng thật là, anh làm sao mà phải tự làm khổ mình như thế, em đâu có gí dao vào cổ anh.
Một lúc lâu anh không nói gì, rồi bất chợt hạ giọng nói:
-Khổ hay không là do em nghĩ, đầu anh vẫn đang ở trên cổ của anh, em không thể cứ dùng đầu óc em để suy nghĩ thay cho anh được.
Cô cúi gằm:
-Không phải, em đang đứng ở góc độ của anh để nhìn nhận thay cho anh, em cảm thấy anh đang tự làm khổ chính mình.
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu hẳn đi:
-Anh nói thế này với em nhé, hai chúng ta ở bên nhau cũng chỉ có hai năm ba tháng, trừ đi một năm anh không có mặt, thời gian còn lại mỗi người đều bận rộn việc riêng, thường xuyên mấy ngày không gặp mặt…
Cô lí nhí chêm vào một câu:
-Anh cũng biết thế à?
Anh không đếm xỉa đến cô mà tiếp tục nói:
-Trong đó em mang thai hơn chín tháng, Đá Cuội đã ra đời được bốn tháng, tổng cộng là một năm một tháng, vì thế bất kể anh làm điều gì, em hoàn toàn có thể nói đều là vì con. Có lúc anh từng nghĩ, đứa bé này có lẽ tới hơi sớm một chút, hai ta nên có thêm thời gian để thích ứng lẫn nhau.
Nghe anh nói vậy, cô vô thức cúi đầu nhìn Đá Cuội đang nằm trong xe. Cửa xe mở he hé, cậu nhóc con vẫn đang yên ngủ, gương mặt nhỏ xíu bầu bĩnh hơi cau lại, không biết đang mơ thấy điều gì.
Lòng cô không thoải mái:
-Chuyện của con, em hoàn toàn không hối hận, cho dù mới đầu anh nghĩ khác, thì em cũng sẽ tự mình sinh con ra, sẽ tự nuôi con.
Anh ngắt lời cô:
-Anh đang nói chuyện tử tế với em, sao em lại lôi chuyện ấy vào?
-Em lôi chuyện gì vào?
Anh nói:
-Cái gì là mới đầu nếu anh nghĩ khác? Anh nghĩ thế nào? Em lại đem đầu anh cắm trên cổ em rồi, có cho người ta nói không hả?
Đồ Nhiễm cũng nói:
-Anh mới không cho người khác nói ấy, em cũng đang nói theo ý anh thôi, là tại anh quá nhạy cảm thì có.
Lục Trình Vũ đứng một lúc, chẳng nói chẳng rằng, tới khi cảm xúc dần lắng lại, anh mới lên tiếng:
-Hôm nay không nói nữa, cả hai đều đang giận, càng nói càng không ra gì.
Anh thọc tay vào túi áo, đưa mắt nhìn bờ cát phía không xa, con diều kia cuối cùng cũng đã bay lên được, càng bay càng cao, anh lại chậm rãi lên tiếng.
-… Chuyện Lý Sơ Hạ, hồi còn trẻ đúng là anh rất lông bông, cô ấy rất tốt, là vấn đề về phía anh… Nếu thật sự anh còn có gì với cô ấy thì cũng không cần phải đợi tới tận bây giờ.
Tim Đồ Nhiễm đập dồn dập, cô bất giác nuốt nước bọt, xiết thật mạnh tờ giấy trong tay.
Mặt trời dần ngả về tây, gió sông lành lạnh, Đá Cuội khẽ hắt hơi một cái.
Cô sực tỉnh, lập tức đóng cửa xe lại rồi nói:
-Phải đi thôi.
Anh ừ một tiếng, nhưng không cất bước, hình như anh đang nghĩ gì đó nhưng lại không lên tiếng, sau đó mở cửa, ngồi vào xe.
Suốt chặng đường, cả hai không nói năng gì, Đá Cuội cũng không tỉnh giấc, rất yên tĩnh.
Tới trước nhà mẹ vợ, Lục Trình Vũ mới nói:
-Anh lên nói chuyện với mẹ.
Đồ Nhiễm nghĩ một lúc rồi nói:
-Giờ mà nhìn thấy anh có khi mẹ lại càng giận hơn, lại bảo chúng ta ly hôn, em không đảm bảo mình sẽ không đồng ý. Là em có lỗi với mẹ, cả đời này mẹ chưa từng giận dữ như vậy.
Anh không nói gì.
Cô xuống xe bế con, Đá Cuội đang nửa mê nửa tỉnh, vùng vằng mấy cái rồi khóc toáng lên.
Anh nói:
-Để anh đưa hai mẹ con tới cửa.
Cô nói:
-Không cần đâu.
Rồi tiếp.
-Túi xách của em với bình sữa của Đá Cuội để quên ở đó rồi.
Anh hiểu ý:
-Bây giờ anh sẽ quay về lấy, lát nữa mang tới cho em.
Đồ Nhiễm bế con lên lầu, mở cửa ra, nhưng bà Vương Vĩ Lệ lại đóng cửa phòng ngủ. Cô biết bà không muốn gặp mình, đành cho con ăn no rồi sắp xếp cho con xong xuôi, sau đó mới vào bếp nấu bữa tối. Khi mọi thứ đã chuẩn bị đâu ra đấy, trời ngả tối, cô mới đẩy cửa bước vào, gọi mẹ ra ăn cơm. Bà không màng đến , nằm xoay người lại phía sau.
Cô nói:
-Mẹ, con biết mẹ giận, nhưng mẹ không thể đem sức khỏe ra để giận dỗi được. Ăn no xong rồi mẹ muốn đánh, muốn mắng con thế nào cũng được.
Bà Vương Vĩ Lệ quay ngoắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Đánh chửi con thì ích gì, đâu có thể làm cho người ta đối 585f xử với con tốt hơn được.
Rồi bà lại chỉ vào cô.
-Con nói xem, con làm thế nghĩa là sao, hôn nhân đại sự, không qua mai mối, ít ra hai đứa cũng có tình cảm với nhau chứ hả?
Đồ Nhiễm cúi gằm xuống, không nói gì.
Bà Vương Vĩ Lệ hỏi cô:
-Vừa nãy ở đó không tiện nói, bây giờ con nói thật với mẹ đi, rốt cuộc là con thích con người ta, hay là nhắm vào của cải nhà người ta hả?
Đồ Nhiễm biết rất rõ, hiện giờ đối với chàng con rể, thậm chí là cả nhà anh, bà Vương Vĩ Lệ đều đang rất khó chịu, cô suy nghĩ nhanh như chớp, cuối cùng lí nhí nói:
-Vì của cải ạ.
Bà Vương Vĩ Lệ tức điên, ném thẳng cái gối ra:
-Mẹ sắp bị con làm cho tức chết rồi, tình hình thằng em con vừa mới tốt lên một chút, sao con chẳng để cho mẹ được yên. Mẹ… có lúc mẹ thật muốn nhét hai đứa mày vào lại trong bụng cho rồi.
Bà ngồi xuống giường nói tiếp.
-Con tưởng cái suy nghĩ cỏn con đấy của con người ta không nhìn ra chắc? Lão ấy là tay cáo già lăn lộn làm ăn bao nhiêu năm ròng, không lão luyện làm sao mà trụ nổi? Thảo nào thằng chồng con đối xử với con như thế, nó có phải thằng ngốc đâu, đàn ông kỵ nhất là chuyện này, mà chẳng nói gì tới đàn ông, phụ nữ còn kỵ nữa là… Con nói xem, bây giờ phải làm sao cho tốt, con đã đẻ ra rồi, ngày tháng sau này phải tính sao? Hồi xưa bố con dạy dỗ con thế nào vậy hả? Sao con học đại học mà lại thành ra như thế này, hồi đó mẹ đã nói rồi mà, con gái học lắm làm gì, con gặp nhiều người quá nên lắm tâm tư. Con như thế, người ta gọi là nói hay làm dở, tự mình đào hố, tự mình sa chân.
Cô vẫn nói:
-Mẹ, ăn cơm đã.
Bà Vương Vĩ Lệ đứng dậy chửi bới:
-Ăn ăn ăn, ăn lắm vào cho chết!
Một lúc sau chuông cửa reo, bà hỏi cô:
-Ai thế?
Cô nói:
-Lục Trình Vũ, con quên túi xách ở đó, anh ấy mang đến cho con.
Bà bê bát cơm vào phòng:
-Con đừng cho nó vào, mẹ không muốn gặp thằng oắt đó.
Đồ Nhiễm ra mở cửa, Lục Trình Vũ đang bê một đống đồ đứng bên ngoài, cô lắc đầu vói anh, không cho anh vào.
Anh nói:
-Vậy hai ngày nữa anh lại tới.
Cô nhận lấy đống đồ:
-Anh đừng đến nữa.
Anh nhíu mày:
-Đồ Nhiễm , có vấn đề thì phải giải quyết.
Cô không biết làm thế nào:
-Không phải, em không có ý gì cả, bây giờ đầu óc em đang rất hỗn loạn.
Anh cúi đầu nghĩ ngợi:
-Vậy lúc nào em mới có thể nghĩ thông suốt?
Anh nói.
-Anh gọi điện cho em, em nghĩ thông suốt rồi thì có thể nói với anh.
Cô nói nhỏ:
-Lần nào cũng bắt em đợi điện thoại của anh, lần này đến lượt anh đợi em.
Anh nói:
-Được, em gọi cho anh đây.
Anh lại thêm một câu.
-Nếu chẳng may anh không nghe, thì nhất định là lúc ấy anh đang mổ.
Cô đang định đóng cửa, lại nghe thấy anh bình thản nói một câu:
-Dù sao anh cũng đợi điện thoại của em.
Cô khẽ khàng khép cửa lại, bần thần dựa vào cửa một lúc, bên tai văng vẳng tiếng bước chân càng lúc càng xa của anh.
Bà Vương Vĩ Lệ bê bát cơm vừa ăn vừa đi từ trong ra, lườm cô một cái rồi gắt lên:
-Đứng đực ra đấy làm gì, còn không mau ăn cơm đi!
Mấy hôm sau, ông Lục kéo theo bà Tôn Huệ Quốc tới thăm nhà họ Đồ.
Ngoài mặt thì nói là tới thăm thằng cháu và bà thông gia vất vả đã lâu, còn trong lòng rốt cuộc là như thế nào, mọi người đều rất rõ mà không nhắc tới nửa lời.
Mục đích chuyến đi này của Ông Lục tương đối rõ ràng, thái độ hết sức thành khẩn, thậm chí còn có vẻ nơm nớp lo âu. Ông xách theo đầy những thứ đồ bổ dưỡng như nhân sâm tổ yến, nhân sâm nghe nói là loại sâm rừng đã cất kỹ suốt bao năm, tổ yến là loại yến thiên nhiên sống trong hang mới nhờ người ta mang từ Nha Trang, Việt Nam về.
Bà Tôn Huệ Quốc cũng không còn tỏ vẻ hung hăng, hống hách thường ngày, cười cười nói nói với bà Vương Vĩ Lệ bằng giọng điệu nhỏ nhẹ, tươi tắn, thỉnh thoảng bà Vương Vĩ Lệ quăng ra một cái nhìn sắc lẹm, bà ta cũng chỉ coi như không thấy, nuốt giận cười trừ, ra vẻ hiền lương thục đức. Không chỉ có thế, bà ta còn đích thân xuống bếp của nhà họ Đồ, đun lại tổ yến đã ngâm sẵn, tự tay bưng tới cho bà thông gia, còn lại một bát nói là để dành cho cô con dâu đi làm chưa về.
Bà Vương Vĩ Lệ cảm thấy rất khoái trá, còn bà Tôn Huệ Quốc nói một cách dễ nghe chẳng qua chỉ là làm mẫu, tổ yến này phải ngâm như thế nào, nhặt lông ra sao, rồi phải chưng bao lâu, rồi lại dặn dò bà thông gia nhớ mỗi ngày chưng cho con gái ăn, bà ta còn nói bao giờ bên này ăn sắp hết thì họ lại cho người mang tới.
Kẻ tung người hứng như vậy, hai bên đều rất hòa hợp, bên nào cũng cân nhắc những điều cần kiêng kỵ, thấy tốt thì hùa theo, đồng thời ngấm ngầm tỏ ý sau này sẽ không nhắc tới những hiềm khích cũ, cũng phải thôi, có gia đình nào mà không có những chuyện cơm không lành canh không ngọt? Nếu “hiểu lầm” đã được hóa giải, coi như chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không.
Lại có một buổi tối, Đồ Nhiễm về nhà thì thấy bà Vương Vĩ Lệ đang thu dọn đồ đạc cho Đồ Loan quay lại Bắc Kinh. Thu dọn xong xuôi, bà lôi ra một cái va li to, nhét quần áo của mình vào, Đồ Nhiễm giật mình, tưởng bà lại lên cơn giận dỗi gì, bèn hỏi:
-Mẹ, mẹ đang làm gì thế?
Bà nói:
-Mẹ lên Bắc Kinh ở với em con mấy ngày.
Cô ấp úng:
-Thế cháu ngoại mẹ phải làm thế nào bây giờ, mẹ có giận thì giận, nhưng đừng bỏ mặc Đá Cuội chứ ạ.
Bà trừng mắt nhìn cô:
-Con nói linh tinh gì thế? Mẹ sợ em trai con lái xe đường dài không an toàn, con xem nó gầy tong teo như thế, mới về được có mấy ngày đã lại đi, còn chưa bồi bổ sức khỏe cho tử tế, mẹ phải đi theo giám sát nó. Hơn nữa, chẳng phải là con còn được nghỉ phép năm sao? Con cứ nghỉ trước đi, chịu khó trông thằng bé mấy hôm, nếu con không xoay xở nổi thì bảo bố mẹ chồng con giúp một tay. Con yên tâm, bây giờ họ đang xuống nước, việc gì cũng phải cúi đầu trước mẹ, không tranh thủ thì phí ra, cũng để cho họ nếm thử sự nhọc nhằn của việc trông trẻ con.
Bà hừ một tiếng.
-Tốt nhất con cứ quẳng thằng Đá Cuội cho nhà họ, mặc hai ông bà già ấy xoay xở, chết sao nổi, mẹ xem họ có dám không chăm sóc thằng bé cho tốt không? Thằng Đá Cuội mà thiếu một cọng tóc, thì e là con trai họ sẽ tới liều mạng với họ.
Đồ Nhiễm nói:
-Sao bây giờ thái độ mẹ lại quay ngoắt 180 độ thế?
Đồ Loan đứng cạnh đó cười hềnh hệch:
-Mấy hôm trước anh rể con đến đây, chị hai đi làm nên không biết.
Quả thật Đồ Nhiễm không biết.
Đồ Loan lại nói:
-Anh rể em nói mấy câu, chị có muốn biết hay không? Xìa chút gì ra đây thì em nói cho.
Đồ Nhiễm nói:
-Nếu mày không nói, chị sẽ mách mẹ chuyện mày đến náo loạn đám cưới nhà người ta.
Mặt cậu chàng biến sắc:
-Gì cơ, gì cơ, chị nói lung tung gì thế?
Đồ Nhiễm nói:
-Có gì mà chị không biết đâu, mày giấu được chị chắc? Cô dâu học Quan tên là…
Đồ Loan lập tức bò đến trước mặt cô:
-Anh rể bảo mẹ nếu có giận thì đánh anh ấy chứ tuyệt đối đừng đánh chị.
Thằng nhóc lại níu lấy cô bằng vẻ mặt cực kỳ đau khổ.
-Coi như em cầu xin chị, mau làm lành cho xong đi, nếu không mẹ lại suốt ngày quấy rối em…
Bà Vương Vĩ Lệ quả nhiên đi cùng xe con trai tới Bắc Kinh. Hôm đi bà rất vui, gặp ai cũng nói con trai tôi lái xe về Bắc Kinh ở nhà mới, thực ra làm gì có nhà mới nào.
Đồ Nhiễm xin nghỉ phép nửa tháng, nhưng không gửi Đá Cuội tới nhà họ Lục mà tự mình trông con. Hai ngày đầu còn ổn, mọi thứ bình thường, chỉ hơi bận một chút, cũng không có thời gian nghĩ ngợi những chuyện khác.
Còn về phía Lục Trình Vũ, cô không có thời gian gọi điện cho anh, anh cũng không nói sẽ tới thăm.
Buổi chiều, cô em chồng đi làm về tới thăm hai mẹ con, đưa cho Đồ Nhiễm hai thứ, nói là anh hai em bảo mang đến cho chị.
Đồ Nhiễm đưa mắt nhìn, một tấm biển xe tạm thời mà Lục Trình Vũ dùng hồi trước, số LU527. Một là một miếng ngọc trắng chạm hình hai con chuột nhắt. Đồ Nhiễm nghĩ, miếng ngọc này vốn là đồ của nhà mình, bây giờ vật hồi chủ cũ là ý gì, chẳng lẽ thật sự muốn ly hôn với mình sao?
LU527, LU có thể hiểu là phiên âm của từ Lục trong Lục Trình Vũ, còn 527 (wu er qi) đọc lên giống “Tôi yêu vợ” (wo ai qi).
Thấy cô đăm đăm nhìn miếng ngọc, Lục Trình Trình đưa tấm biển số xe tới trước mặt cô, cười khúc khích:
-Chị, sao chị không nhìn cái này này?
Đồ Nhiễm không hiểu:
-Anh em bảo em mang cái này cho chị làm gì? Cất công bảo chị vứt hộ cho à?
Trình Trình vội nói:
-Không được vứt, nhất định phải giữ lại, bao nhiêu là ý nghĩa kỷ niệm thế này.
Rồi cô bé lại nói.
-Lúc đầu em nhìn cũng chẳng hiểu gì cả, sau này mới hiểu ra.
Đồ Nhiễm ngắm kỹ một lúc, mặt bỗng đỏ ửng lên.
Sau khi Trình Trình ra về, thời tiết biến đổi, trời nổi gió, đổ mưa, nhiệt độ giảm gần mười độ, giống hệt như tiết xuân hàn.
Ban đêm Đồ Nhiễm ngủ say quá, Đá Cuội đạp chăn ra, sáng hôm sau bắt đầu hắt xì, sau đó là ho, cuối cùng bị sốt, bệnh tình phát triển rất nhanh.
Đồ Nhiễm bế con tới khám ở Trung tâm bà mẹ và trẻ em tỉnh, bác sĩ chẩn đoán là bị viêm amidan, kê cho thuốc hạ sốt và kháng sinh dạng bột, uống ngay tại chỗ nên cơn sốt cũng hạ được một chút.
Đồ Nhiễm đắn đo không biết có nên gọi điện cho bố thằng nhóc không, nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn gọi, nhưng không ai nghe máy.
Cô bế con về nhà, người đã mệt phờ. Cô giúp việc nghỉ Tết đến giờ vẫn chưa quay lại, cô đành phải giải quyết vấn đề ăn uống của thằng bé trước rồi mới đến lượt mình. Chỉ tiếc nhà bếp luôn lạnh lẽo, đến nấu một bát mì tôm cô cũng lười, chỉ lôi một hộp sữa tươi trong tủ lạnh nhấp mấy ngụm cho xong.
Cô lại ra kiểm tra con, thấy thằng bé đã đỡ hơn, lòng cô mới nhẹ nhõm được một chút, chẳng bao lâu sau thì ngủ thiếp đi cùng cậu bé.
Khi tỉnh lại, trời đã tối, cô vô thức đưa tay sờ lên mặt con, lúc này mới phát hiện ra nhiệt độ không hề giảm, thằng bé trong lòng cô nóng như một hòn than, hình như nhiệt độ còn cao hơn cả trước lúc đi khám.
Tim cô đập thình thịch, chỉ sợ mình lại lơ đễnh không để ý được con nên mặc cho đầu váng mắt hoa, cô vẫn đứng dậy đi lấy nhiệt kế. Đúng lúc nhiệt kế điện tử trong nhà lại hết pin, cô bèn đi tìm nhiệt kế thủy ngân. Cô tìm thấy cái nhiệt kế trong tủ thuốc trong nhà vệ sinh, bỗng trượt chân ngã oạch một cái, nhiệt kế cũng vỡ tan, nhưng viên thủy ngân vỡ vụn lăn tròn dưới đất.
Đúng là đã nghèo còn gặp cái eo.
Cô bế con, đứng đực ra một lúc. Điện thoại bỗng reo vang, cô liếc nhìn rồi nhấc máy.
Lục Trình Vũ nói:
-Đồ Nhiễm…
Hình như anh đang đi trên đường, hơi thở gấp gáp, nghe giọng anh không rõ là đang hỏi thăm hay đang cảm thán.
Cô cuống lên, không đợi anh nói tiếp đã kể hết mọi chuyện, rồi nói:
-Bây giờ em chẳng còn cách nào, anh có thể mau chóng đi mua cho em một cái nhiệt kế về đây không, nếu anh không rảnh thì em sẽ bế Đá Cuội đến phòng khám.
Hình như anh hơi khó chịu:
-Sao em không nhắn tin cho anh?
Sau đó anh lại nói.
-Em đừng cuống, anh sẽ tới ngay.
Chưa đến mười lăm phút, đã có người bấm chuông, không biết là ai.
Đồ Nhiễm hoang mang ra mở cửa, cô cảm thấy hai ngày vừa qua đúng thật không phải là cuộc sống dành cho con người, cả ngày bận túi bụi khiến cho đầu bù tóc rối, tinh thần sa sút, nhưng giờ cũng chẳng để ý được nhiều như thế nữa.
Cô mở cửa, Lục Trình Vũ đã đứng ngay bên ngoài.
Cô sửng sốt:
-Sao anh nhanh thế?
Anh liếc nhìn cô:
-Lúc nghe điện thoại anh đã đến dưới lầu rồi.
Nói đoạn anh bước vào phòng thăm con trai, anh mua ống nghe và nhiệt kế đo tai.
Đá Cuội vẫn đang ngủ say, Lục Trình Vũ đo nhiệt độ cho thằng bé, 38 độ rưỡi. Anh lại nghe tim phổi, thấy vấn đề không quá nghiêm trọng mới thở phào, nhưng miệng lại nói:
-Lẽ ra phải gọi điện cho anh sớm hơn… Quá 38.6 độ mới uống thuốc hạ sốt, nên theo dõi trước đã.
Đồ Nhiễm ừ một tiếng, rồi mới ngồi dựa vào thành giường nghỉ ngơi. Cảm thấy Lục Trình Vũ đang nhìn về phía mình, cô bất giác cúi đầu vuốt tóc.
Anh đặt khẽ tay lên trán cô:
-Sắc mặt em không tốt.
Anh nói.
-Dạo này đang có dịch cúm, em cũng phải để ý một chút.
Cô nói:
-Không sao, em hơi mệt, em muốn ngủ một chút.
Anh nói:
-Em ngủ đi, anh trông con.
Cô lắc đầu:
-Thôi, chắc cũng phải đợi nó khỏe lại rồi em mới ngủ yên được.
Anh vào bếp đi một vòng rồi hỏi cô:
-Em chưa ăn tối à?
Cô lắc đầu:
-Thôi, chắc cũng phải đợi nó khỏe lại rồi em mới ngủ yên được.
Anh vào bếp đi một vòng rồi hỏi cô:
-Em chưa ăn tối à?
Cô lắc đầu.
-Trong nhà có gì?
-Mì.
…
Một lúc sau, anh bê từ trong bếp ra hai bát mì nóng hổi, hai người họ, một người dựa vào đầu giường, một người ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, mỗi người một nơi, lẳng lặng bê bát ăn bữa tối. Lục Trình Vũ ăn rất nhanh, chẳng bao lâu đã vét sạch sẽ, hẳn là anh vừa tan làm bên đã đói ngấu. Đồ Nhiễm cảm thấy anh cứ thế này sẽ rất hại dạ dày, bữa đói bữa no, bữa đực bữa cái, ăn lại nhanh, rất dễ bị bệnh. Cô nghĩ mãi, nhưng lại chẳng nói gì. Cô ăn rất chậm, ăn đến cuối bát thì thấy trong bát còn có một quả trứng gà luộc trắng phau.
Cô ngẩn ra, hỏi anh:
-Sao anh không ăn trứng gà?
Anh đã lấy một chậu nước ấm ra, vừa lau người cho Đá Cuội vừa nói:
-Hết rồi, mai anh đi chợ mua thức ăn, mấy ngày hôm nay em sống kiểu gì thế? Nhà không có ai cũng chẳng nói với anh câu nào.
Cô lại hỏi:
-Mai anh nghỉ à?
-Ừ.
Anh nhìn đồng hồ.
-Đá Cuội uống thuốc kháng viêm lúc mấy giờ?
-Bốn giờ chiều.
-Đến mười giờ uống thêm một lần nữa.
-Vâng.
Anh đi rửa bát, rồi lại đẩy cũi của con ra:
-Em ngủ đi, anh trông con.
Vẫn không yên tâm, cô bèn đứng dậy theo, nghe thấy anh nói:
-Không sao đâu, hai ngày nữa là khỏi thôi.
Khi cô đánh răng rửa mặt xong, bước ra khỏi nhà vệ sinh, anh đang ngồi trên sofa đọc báo. Anh bật một ngọn đèn nhỏ, bên cạnh để gối và một cái chăn, cũi của Đá Cuội đặt ở chỗ có thể với tay tới được, có lẽ anh định qua đêm như thế.
Đồ Nhiễm quả thật cũng đã quá mệt mỏi, ngay cả hứng thú trò chuyện cũng không có, bèn quay về phòng ngủ nằm. Cô nhắm mắt lại, ánh đèn bên ngoài hắt một quầng sáng mờ mờ lên mí mắt, thảng hoặc lại nghe thấy tiếng giở báo sột soạt khe khẽ, lòng bỗng thấy bình yên.
Nửa đầu của đêm, cô ngủ rất say, không chút mộng mị, nửa chừng bỗng bị tiếng trẻ con khóc làm thức giấc. Cô ngồi bật dậy theo phản xạ, cảm thấy có người bế đứa bé dúi vào lòng mình. Người đó nói nhỏ:
-Con đói rồi, tìm em đấy.
Cô vẫn mơ mơ màng màng, tiếp tục vạch áo lên, cho con bú theo phản xạ.
Ban ngày Đá Cuội uống sữa bột, ăn đồ ăn dặm, đêm đến hễ đói thì cu cậu không chịu thứ gì khác ngoài sữa mẹ. Mấy tháng liền Đồ Nhiễm đã hình thành thói quen, hoặc là bản năng làm mẹ, hễ nghe thấy tiếng con khóc là động tác phản ứng cực nhanh, cho dù đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Tới khi cô tỉnh hẳn, mới phát hiện trên người mình đang khoác một chiếc áo, còn người kia vẫn chưa đi mà đang ngồi trên giường nhìn hai mẹ con.
Từ trước tới nay, da mặt Đồ Nhiễm vẫn mỏng, luôn tránh làm chuyện này trước mặt người khác, giờ lại bị người ta nhìn chằm chằm không chớp mắt, tức thì cảm thấy khó chịu và mất tự nhiên. Ánh đèn lọt từ gian ngoài vào, hơi tù mù, gần như nửa người anh chìm trong bóng tối, còn nửa người cô lại đang ở ngoài ánh sáng. Cô không biết rốt cuộc anh đang nhìn con, hay đang nhìn mình.
Cô bất giác cúi xuống, tóc lòa xòa trên trán, ngay sau đó, anh chậm rãi đưa tay vén ra sau tai giúp cô.
Cô chỉ có thể nín thở. Bất chợt anh cất tiếng hỏi:
-Còn phải ăn bao lâu?
-Bao giờ no thì thôi.
Anh đứng dậy bước ra ngoài:
-Xong thì gọi anh.
Bấy giờ cô mới thở phào, một lúc sao lại nghe thấy tiếng anh vặn một chậu nước, có lẽ anh muốn lau người cho Đá Cuội để hạ sốt.
Cuối cùng Đá Cuội cũng no nê, ngẩng đầu nhìn mẹ rồi lại thiếp đi trong thỏa mãn.
Nửa sau của đêm, cô ngủ chẳng ngon, hơi mê man, cô mơ mấy giấc mơ, có vui có buồn, vẫn còn loáng thoáng nhớ được cảnh tượng trong mơ. Cả quá trình đó, bên tai cô không ngừng văng vẳng tiếng Lục Trình Vũ vắt khăn lau người cho con, những giọt nước lanh lảnh gõ vào chậu nước. Tới khi cô hơi tỉnh lại, lắng nghe thật kỹ, gian ngoài lại yên ắng như tờ, chỉ còn nghe thấy hơi thở đều đều của hai bố con.
Cuối cùng, cô mở mắt thao láo cho tới khi trời sáng.