“ Băng Nhi sao thế?’’ Nhận thấy nàng có chút không thích hợp, bốn người đều hoảng loạn, cùng nhau lên tiếng hỏi
“ Bụng không thoải mái…” Cảm giác quen thuộc lại tới, đau đơn từ từ tăng lên, Huyền Băng dựa vào Thanh Long há miệng thở gấp.
“ Xem ra độc lại phát tác, mau đi gọi đại công tử tới đây” Thang Long ôm lấy Huyền Băng giọng nói có chút lo lắng nói.
Chu Tước cùng Bạch Hổ lập tức phi thân rời khỏi, hướng cung Huyền Trần đang ở chạy đi.
“ Đau…” Nhiệt độ nhanh chóng lan tỏa ra toàn thân, bụng Huyền Băng ngày càng co rút mạnh hơn.
“ Băng Nhi ngoan, ráng chờ một lúc đại công tử sẽ tới ngay, thân thể lập tức sẽ tốt hơn, nhẫn.. nhẫn …’’ Nhìn nàng đau đến mức sắc mặt đang dần biến sắc, Huyền Vũ nôn nóng ra mặt, nhưng nội công hắn thuộc mệnh hỏa khiến hắn không dám tùy tiện vận nội công giúp cho Huyền Băng bớt đau.
“ Đau quá, nóng quá…” Mỗi lần phát bệnh, nàng cảm thấy chính mình như một lần chết đi vậy, đáng tiếc ngoài phương pháp ở bên ngoài giải độc, không còn cách nào trị được tận gốc căn bệnh phiền toái này, có lẽ nàng nên tìm nam nhân khác giúp nàng tốt hơn, không cần đợi người trong lòng đến nữa, cũng không cần quan tâm trong mắt ca ca nàng có còn quan trọng hay không!
"Băng Nhi, muội lại phát bệnh sao?"Theo tiếng kinh hô truyền nhanh chóng tiến đến bên cạnh bảo bối đang nằm trong đình nghỉ mát.
“ Ca ca …” Vừa mở mắt, Huyền Băng có chút hô hấp dồn dập, lên tiếng, nghe được giọng nói quen thuộc, đau đớn trên người nàng nhất thời giảm đi không ít.
“ Băng Nhi, rất đau sao? Huynh liền mang muội đi …” Nhận lấy Huyên Băng từ tay Thanh Long, Huyền Trần nhẹ nhàng an ủi nàng, vội vàng bế nàng về Huyền Băng Các, Thanh Long, Huyền Vũ cũng vội vàng theo sau.
Vào trong tẩm phòng, Huyền Trần liền cởi quần áo Huyền Băng, vận nội công từ tay truyền sang bụng nàng, nhẹ nhàng ấn xuống tiêu trừ cơn đau.
“ Ca … muội khó chịu ….” Cơn đau mãnh liệt vừa nãy đã từ từ giảm bớt, chỉ còn lại cảm giác ngày một nóng như thiêu đốt chính mình.
“ Băng Nhị nhẫn nhịn một chút…. Các ngươi mau đến đây.” Đặt Huyền Băng nằm lên trên giường, Huyền Trần liền ra lệnh cho, Thanh Long, Huyền vũ chuẩn bị `` giải độc.
Huyền Băng cảm nhận được thân thể mình bắt đầu nóng lên, cảm giác cần được người an ủi, thứ quen thuộc này kéo đến khiến nàng khó chịu, phía dưới trống rỗng làm nàng nhịn không được kẹp chặt hai chân, mạnh mẽ ma sát . Mật dịch giữa hai chân bắt đầu tuôn ra, nàng thống khổ rên rỉ, thanh âm truyền đến tai ba nam nhân trong phòng chẳng khác nào tiếng mời gọi.
“ Băng chủ, đắc tội.” Được Huyền Trần dùng mắt ra hiệu cho phép, Huyền Vũ liền quỳ sấp ở trên mặt đất. Hơi dùng lưc, tách hai chân Huyền Băng ra, cúi đầu liếm láp nơi nhụy hoa.
“ A.. cho ta… ’’ Hưởng thụ lưỡi dài linh hoạt kích thích ở hai cánh hoa, Huyền Băng động tình rên rỉ, nàng muốn nhiều hơn thế nữa
“ Băng Nhi đừng gấp." Cố nén tâm tư không được sinh lòng đố kỵ, Huyền Trần tiếp tục vận nội lực đẩy sức nóng ra ngoài, một bên ôm lấy vai nàng hôn lên vầng trán, chính vì đau đớn đã khiến cho tóc mai dính dấp mồ hôi.
“ Ca ca ta muốn…” Huyền Vũ dùng đầu lưỡi đẩy hai cánh hoa ra, nhẹ nhàng liếm láp lúc nông lúc sâu, ham muôn kêu gào khiến nàng không chịu đựng nổi, lên tiếng cầu xin. Bản năng sâu trong tiềm thức như được kêu gọi, trỗi dậy mạnh mẽ vì tiếng nói yêu kiều kia, hắn muốn cởi sạch quần áo vì lửa tình đang thiêu rụi thân thể.
“ Băng Nhi, chịu đựng một chút” Huyền Trần biết nàng đã chuẩn bị tốt, vội vàng vận khí, ở chỗ rốn Huyền Băng lần cuối.
Huyền Vũ đưa mắt nhận lấy chỉ thị của Huyền Trần, đứng lên, cởi bỏ quần áo. Cự long to lớn như được giải thoát khỏi sự gò bó, ở trong không khí kiêu ngạo mà đứng thẳng lên.
“ A..” Không còn được Huyền Vũ an ủi, Huyền Băng cảm thấy thân thể mình càng thêm khó chịu, khẽ mở ra đôi mắt, liền nhìn thấy tráng kiện nam căn ngay cạnh cửa mình, vừa nặng vừa nhẹ ôn nhu ma sát. Không chịu nổi sự đày đọa này, Huyền Băng nâng lên hạ thân, thẳng lưng nghênh tiếp đầu nấm của Huyền Vũ. Hư không bỗng chốc được lấp đầy, long đầu kia ngang ngạnh như đá cuội dễ dàng khai mở hoa nhuỵ nhanh trong tiến vào khiến nàng không khỏi phát tiếng rên rỉ:"Azz..."
Lại một lần nữa hắn phải nhìn thấy, Huyền Băng cùng người khác quan hệ, Huyền Trần chỉ có thể thở dài, nội tâm đang bị tổn thương một cách đau khổ. Nhìn tiểu huyệt phấn hồng đang cắn nuốt năm căn to lớn, Huyền Trần nhíu mày nhắm mắt lại, kìm chế không tưởng tượng người đó là mình, tiếp tục vận khí giúp nàng giải độc.
Nhận thấy tiểu huyệt đang gắt gao co rút, Huyền Vũ hai tay chống lên giường, tốc độ ra vào bắt đầu chậm lại.
“ Ưm.. thoải mái a…’’ Nhờ Huyền Vũ nam căn to lớn của hắn tiến vào chiếm giữ trong nàng khiến cho cơn co thắt nơi bụng dưới dễ chịu hơn rất nhiều, thanh âm trầm thấp rên rỉ dần chuyển thành giọng khoái cảm ham muốn ngày càng nhiều hơn.
“ Băng Nhi …” Huyền Vũ nhẹ giọng gọi nàng, nỗ lực khắc chế kích động muốn tiến sâu vào, điềm nhiên duy trì lực đạo vừa phải. Một chút rồi lại một chút, hắn tựa như thợ mỏ đang khai thác sơn động, cẩn thận thăm đo mật huyệt ẩm ướt, chẳng hề nóng vội lao đến điểm đích.
“ Ta muốn… nhanh …nhanh .. ưm a..” Không chịu nổi sự đầy đọa như vậy, Huyền Băng chính mình hoạt động thân thể, nàng muốn cự long của hắn mạnh mẽ ra vào trong cơ thể của nàng.
“ Băng Nhi đừng cử động … ” Huyền Trần lên tiếng kiềm giữ để nàng dừng lại động tác, một tay lại không khống chế được mà cầm lên một bên ngực nàng xoa nắn, cảm giác mềm mại khiến hắn không tự chủ nuốt nước miếng, ôm trong tay người đẹp đang liên tục vặn vẹo, cùng vời Huyền Vũ đang hoạt động, khiến cho xúc cảm không tên trong hắn trào đang mãnh liệt.
Nhìn Huyền Băng xinh đẹp động lòng người trong tay mình , Huyền Trần ngây người vận khí, suy nghĩ có phải hắn nên tự giác buông tay trái ra.Nhưng ông trời lại không cho hắn thực hiện suy nghĩ của mình, Huyền Vũ không chịu nổi tiểu huyệt ngày một kẹp chặt hắn, tăng tốc độ lực đạo ra vào ngày một nhanh, khiến một bên mềm mại cứ như vậy đưa vào tay Huyền Trần. Không nhịn được khát vọng ở trong lòng, Huyền Trần nhẹ nhàng xoa nắn một bên ngực của nàng....
Nhiệt tình hoan ái hai người không hề phát hiện ra Huyền Trần ở bên cạnh làm động tác nhỏ, chỉ có Thanh Long đang đứng một bên chăm chú nhìn thấy rõ ràng một màn này. Giật giật khóe miệng đại thị vệ không hề lên tiếng mà lặng lẽ ghi nhớ tình huống này của Huyền Băng. Băng chủ bị độc hành hạ không chú ý tới thời khắc này, xem ra hai người luôn tự đầy đọa chính mình, đã đến thời điểm phải lật bài.
Chỉ hi vọng đến lúc đó, Tứ đại thị vệ bọn hắn còn được ở lại bên cạnh Băng Chủ.