Đao Kiếm Thần Hoàng Chương 647



    Đao Kiếm Thần Hoàng
    Tác giả: Loạn Thế Cuồng Đao​​
    Chương 647: Chỗ ở của thần linh?

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: vipvanda

    Toàn bộ những người trong chiến trường Bách Thánh đã không người nào dám chọc tới hắn. Không trách được lúc đó hắn hoàn toàn không đểhai đại Yêu Hoàng vào mắt. xem chương mới tại tunghoanh(.)com

    Tên mp mạp này không có tâm cơ gì, không tranh cường háo thắng, ngây thơ, và có quan hệ rất tốt với Đinh Hạo.

    - Ha ha, nói như vy, sau này đến Tuyết Châu, chúng ta không phải có thểxông pha rồi sao?

    Nhâm Tiêu Diêu hưng phấn nói:

    - Nói tht, chiến trường Bách Thánh này tht không có gì thú vị. Một chút cũng không náo nhiệt, còn sắp đóng cửa... A, được rồi, Đinh sư huynh, sư huynh có tin tức của Lâm Tín hay không? Còn những sư huynh đệ tông môn khác thì sao?



    - Ta đã từng cố ý hỏi thăm, đáng tiếc đầu không có thu hoạch. Nhưng tht rat a có gặp hai người Lý Mục Vân và Lương Phi Tuyết...

    Đinh Hạo nói ra những gì mình biết được.

    - Chung quy ta cảm giác Lý Mục Vân người này là lạ. Lương Phi Tuyết bịhắn liên lụy...

    Nhâm Tiêu Diêu không ngừng gặm thú thịt, nói một cách mơ hồ không rõ ràng:

    - Đáng tiếc, ta cuối cùng vn cảm giác, nếu như không có Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết nhất định có thểtrở thành bằng hữu của Đinh sư huynh.

    Trong lòng Đinh Hạo thoáng động.

    Nhâm Tiêu Diêu, tiểu mp này đích tht là có số mệnh nghịch thiên. Tuy rằng không quá đáng tin, nhưng không thểbỏ qua trực giác của hắn. Người như thế hoàn toàn chính là một phúc tướng.

    Ngay cảhắn cũng có cảm giác như vy, lẽ nào trên người Lý Mục Vân tht sự có bí mt gì không thểcho người khác biết sao?

    Kỷ Anh Khởi nằm ở trên lưng Đinh Hạo, hoàn toàn dựa vào vòng bảo hộ do Đinh Hạo lấy huyền khí khởi động, bằng không lấy thân thểyếu đuối, ở trong không gian như vy, chỉsợ trong nháy mắt sẽ bịđè ép trở thành thịt nát.

    Tiểu nha đầu tò mò quan sát Nhâm Tiêu Diêu.

    Nàng cảm giác được ở trên người tiểu mp có một loại khí tức cực kỳ quen thuộc, nhưng lại không nói ra được, rốt cuộc là dạng khí tức gì.

    Trong lúc nói chuyện, mấy người đi tới trước một tường thành.

    Đây cũng là một bức tường ngoài, do nham thạch thổ hoàng xây thành. Nó có nhiều chỗ sụp đổ, có nhiều chỗ trải qua nghìn năm phong sương vn đứng thẳng sừng sững, dường như một tấm lá chắn không thểvượt qua, bảo vệ xung quanh thành thịđổ nát này.

    Từng vết nứt giống như hoa văn trên mai rùa che đầy mặt ngoài của bức tường. Nhưng không giống với những công trình kiến trúc mọi người nhìn thấy trước đó, trên mặt vách tường cuối cùng xuất hiện một loại ký hiệu gần giống với văn tự nào đó.

    - Gần giống với minh văn thượng cổ, nhưng lại không hoàn toàn đúng...

    Đinh Hạo cẩn thn quan sát, có chút nghi ngờ, dường như mình đúng là chưa từng thấy qua loại ký hiệu này.

    Đáng tiếc bởi vì tường bịquá nhiều vết nứt, những ký hiệu này đã hoàn toàn bịvỡ nát, gần như không còn một mảnh nào hoàn chỉnh. Tác dụng ban đầu cũng đã biến mất. Không biết công dụng của chúng thế nào.

    Chỉcó điều Đinh Hạo suy đoán, chắc hẳn là một thủ đoạn mang tính phòng ngự nào đó dùng đểgia tăng sức cứng rắn vững chắc cho tường đá.

    - Đây là văn tự Ngụy Thần.

    Trong đầu vang lên giọng nói của Kiếm Tổ.

    Đinh Hạo ngạc nhiên nói:

    - Văn tự Ngụy Thần sao?

    - Không sai, là một loại văn tự, chắc là do một vài người có bản lĩnh thần thông ở thời đại cổ xưa trộm được văn tự thần linh, rình rp được chút huyền bí trong văn tự thần linh, chế tạo ra một loại văn tự, có khảnăng câu thông với lực lượng pháp tắc thiên địa. Minh văn nguyên thủy thời đại thượng cổ, các loại minh văn được lưu truyền cho tới hiện tại ở trên đại lục, đều từ loại văn tự Ngụy Thần này diễn hóa ra.

    Kiếm Tổ chm rãi nói, hiển nhiên đối với một vài chuyện thái cổ thượng cổ, có phần hiểu rõ.

    Trong đầu Đinh Hạo, một tia chớp hiện lên. Hắn nói:

    - Nói như vy, từ trên phương diện bản chất mà nói, minh văn cũng là một loại văn tự?

    - Ngươi nói như vy cũng đúng. Chỉcó điều bởi vì từ xưa tới nay, người có thần thông lớn nắm giữminh văn càng ngày càng ít. Lực lượng thiên địa lên xuống và pháp tắc biến hóa, yêu cầu đối với minh văn càng ngày càng cao. Cho nên không phải tất cảmọi người đều có thểnắm giữloại văn tự này. Chỉcó số ít người thiên phú xuất chúng, tinh tường đạo này, mới diễn hóa ra một minh văn sư truyền thừa điều này.

    Kiếm Tổ giải thích.

    Thì ra là thế.

    Trong lòng Đinh Hạo lại mở ra một điều bí ẩn.

    Minh văn trên phương diện bản chất là một loại văn tự. Vy chữhán mình mang từ địa cầu kiếp trước đến đây, cũng là một loại văn tự được diễn hóa hơn năm ngàn năm. Từ phương diện bản chất mà nói, hai thứlà tương đồng.

    Điều này cũng giải thích, vì sao mình có thểthi triển minh văn chữHán.

    Chợt Đinh Hạo lại nghĩtới điều gì, hỏi:

    - Nếu trên tường thành xuất hiện văn chữNgụy Thần thời đại cổ xưa, vy chẳng lẽ mảnh phế tích này chính là được lưu truyền từ thời đại cổ xưa tới nay?

    Dựa theo vô số ghi chép trong các niên đại ở đại lục, mười vạn năm là Nhất Cổ. Từ hiện tại tính về phía trước mười vạn năm, là Cn Cổ. Lại thêm mười vạn năm là Trung Cổ. Lại thêm mười vạn năm nừa là Thượng cổ. Lại thêm mười vạn năm là Viễn Cổ. Lại thêm mười vạn năm là Thái Cổ.

    Nói cách khác, mảnh phế tích này rất có thểlà di chỉtừ năm mươi vạn năm trước. Niên đại này tht sự có chút dọa người.

    - Cái này cũng không nhất định. Mặc dù là Thượng cổ, ở thời đại Trung Cổ, cũng có đại giảthần thông nắm giữvăn tự Ngụy Thần.

    Đao Tổ đột nhiên nói xen vào.

    Đinh Hạo gt đầu, đầu ngón chân đột nhiên phát lực.

    Ầm một tiếng, toàn thân hắn đột ngột từ dưới mặt đất, nhảy một cái lên cao tới trăm mét, đứng trên tường thành của mảnh phế tích này.

    - Ai, Đinh sư huynh, chờta một chút...

    Tiểu mp Nhâm Tiêu Diêu không có thực lực cường đại như Đinh Hạo, chỉcó thểgiống như một con khỉbéo, vịn khe nứt trên tường leo lên từng chút một.

    Đinh Hạo đứng ở trên tường thành, đưa mắt nhìn vào bên trong. Nhất thời hắn sợ ngây người.

    Nhâm Tiêu Diêu cũng ngơ ngác nhìn cảnh tượng bên trong tường thành, dụi mắt một cái.

    Chỉthấy này bên trong thành tường không ngờlại có vô số công trình kiến trúc dày đặc. Đối với người có chứng sợ nơi cht hẹp, đây tuyệt đối là một cảnh tượng đáng sợ nhất trên thế giới. Giữa từng công trình kiến trúc chỉcách nhau khoảng ba bốn thước, giống như vô số con đường hẹp quanh co thông tới vô số hướng khác nhau. Các kiến trúc này cao lớn, tất cảđều ngăn nắp, tổ hợp sắp hàng thành rất nhiều hình vẽ kỳ quái. Chợt liếc mắt nhìn sang, quảthực chính là một mê cung đáng sợ.

    Tuy rằng phần lớn đều đã hoang phế sụp đổ, nhưng ngờngợ có thểcho người ta thấy được sự thịnh vượng và đông đúc của thành thịnăm đó.

    Ở địa cầu kiếp trước, Đinh Hạo cũng từng thấy qua không ít bản đồ của thành thịhiện đại hoá rộng lớn, ngựa xe như nước khiến người chấn động. Nhưng so với thành thịđổ nát trước mắt này, quảthực giống như sơn thôn nhỏ ở vùng tây bắc hẻo lánh so với đệ nhất đại đô thịtoàn cầu, tht sự là thua chịkém em.

    - Đây... Đây là chỗ ở của thần linh sao?

    Nhâm Tiêu Diêu không biết nên dùng ngôn từ gì đểhình dung sự chấn động trong lòng mình.

Nguồn: tunghoanh.com/dao-kiem-than-hoang/chuong-647-oanbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận