Đen trắng Chương 14


Chương 14
Khi tỉnh táo, Đường Dịch nhảy điệu Latin đã đủ hút hồn đoạt vía, hôm nay anh lại cố ý thả lỏng, không hề kiêng nể điều gì.

Đường Dịch kéo mạnh cô lại, vòng tay ôm quanh eo cô, hòa nhịp vào bước nhảy.

Hệ thống loa trong ngôi biệt thự này thuộc vào hàng thượng hạng, âm thanh vòm ba trăm sau mươi độ, thêm vào tiết tấu mạnh mẽ sôi động riêng có của điệu Latin, mỗi nhịp đều gây chấn động tâm can, dường như đang tác động cả vào trong mỗi trái tim.

Khi tỉnh táo, Đường Dịch nhảy điệu Latin đã đủ hút hồn đoạt vía, hôm nay anh lại cố ý thả lỏng, không hề kiêng nể điều gì. Kỉ Dĩ Ninh chỉ cảm thấy cả người anh trở nên vô cùng mềm mại, cô luôn ghi nhớ cảm giác này, cảm giác diêm dúa mà chỉ có người đàn ông trước mặt này mới diễn đạt nổi.

“Người em cứng quá” Anh cúi xuống thì thầm bên tai cô, giọng nói khàn đục. “hãy thả lỏng bản thân ra, anh sẽ dẫn em”.

Trong suốt quãng đời hai mươi sáu năm của Kỷ Dĩ Ninh, cô chưa từng thả lỏng bản thân như ngày hôm nay, nhìn điệu bộ của cô như  sắp phát khóc: “Đường, Đường Dịch..”

“Đừng sợ.” Anh cắn vào dái tai cô, nói: “Anh sẽ dẫn em”

“Dĩ Ninh, Dĩ Ninh”

Giọng nói trong trẻo, lảnh lót của Tô Tiểu Miêu vang lên phía xa xa, Kỉ Dĩ Ninh quay đầu nhìn, chỉ thấy Tô Tiểu Miêu đang vẫy tay về phía cô cười lớn, đồng thời hét toáng lên: “Thử một lần đi, thử đi, không cần phải sợ bị mất mặt đâu. Những lúc em mất mặt còn nhiều hơn ấy chứ, người trong nhà mà, sợ gì! Còn nữa, em nói cho chị biết nhé, thiếu gia Đường Dịch của chúng ta chưa từng dẫn bạn gái nhảy điệu Latin đâu đấy, haha, Dĩ Ninh, mau nắm lấy cơ hội này đi!”

Nắm lấy cơ hội? Cơ hội gì?

Đầu óc cô rối tung lên, trong lúc chán nản, cô nhìn thấy Đường Kình và Thiệu Kì Hiên đang đứng bên ngoài đám đông, đều gật đầu với cô, biểu thị sự khích lệ.

Đường Kình mỉm cười dịu dàng nhìn cô, gật gật đầu nói: “Đường Dịch qur thực chưa từng dẫn bạn gái khiêu vũ, em là người đầu tiên.”

Kỉ Dĩ Ninh cuối cùng đã hiểu được hàm ý sâu xa trong đó, trong phút chốc cảm thấy có chút rung động trong lồng ngực.

Đường Dịch luôn hiểu làm cách nào để đối xử tốt nhất với một người phụ nữ trên thế gian này, tức là đem toàn bộ những thứ tốt đẹp nhất mà anh có, tráo vào trong tay cô. Cho dù trong lần giao nhận này, anh có thể bị mất đi rất nhiều, anh cũng không bàn bạc với bất kì người nào khác, cũng không cần bất kì ai nhận lời, chỉ cần anh muốn, anh sẽ làm. Kỉ Dĩ Ninh hiểu rõ, trong quá trình anh dồn tình cảm cho cô, xét từ góc độ của người ngoài cuộc, điều khiêu khích nhất, là hiểu ngông cuồng “Tôi đã quyết định Kỉ Dĩ Ninh, ai dám phản đối tôi nào” của anh.

Nghĩ đến đó, cô thở phào một hơi, thận trọng đặt tay vào lòng bàn tay anh.

“Chỉ thử một chút thôi nhé” Cô ngước mắt nhìn anh, khóe môi nở một nụ cười: “Đợi một chút, anh không được chơi một cách thái quá đâu đấy.”

Đường Dịch lập tức mỉm cười.

Kỉ Dĩ Ninh nhìn người đàn ông trước mặt, giống như một giấc mơ, anh như đang ở giữa thế giới giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, ánh sáng và bóng tối đều cùng giằng co anh, anh của trước đây luôn lạnh lùng, mất nhân tính, thầm lặng, nhưng chỉ quay người một cái, lại có thể nhảy múa duyên dáng trong thế giới của mình. Giữa động và tĩnh là một Đường Dịch hoàn toàn đối lập.

Bầu không khí mờ ảo nhưng ấm áp. Giữa tia sáng trắng và đen, Đường Dịch đắm đuối nhìn cô, đưa tay vén mấy sợi tóc vương trên trán cô ra phía sau tai, động atcs dịu dàng mà mềm mại.

“Nắm chặt tay anh”

Anh hướng dẫn cô từng chữ, từng chữ một, dẫn cô bước từng động tác một.

Bao nhiêu người nhìn theo, cô bỗng nhiên lại vô cùng trấn tĩnh. Con người ai cũng vậy, đã bước được một bước, không thể không bước tiếp, sẽ trở nên dũng cảm, sẽ học được cách không né tránh. Anh dùng bước nhảy để nói chuyện với  cô, khoảng cách gần gũi như vậy, những thứ có được lại quá nhiều: ánh mắt của hai người, tình cảm rung động, hơi thở khàn đục, sự bí hiểm không thể dự đoán được của anh và sự cởi mở thẳng thắn của cô, đã có rất nhiều lời đồn đoán quan trọng cùng cuộc hôn nhân tồn tại trong suốt hai năm qua. Trong tiết tấu dồn dập, anh tiến một bước, cô lùi một bước, cố tiến một bước, anh luid một bước, giống như cách chung sống trong hai năm qua giữa anh và cô, căng  thẳng có, thoải mái có, tốt có, xấu cũng có, đến phút cuối cùng mới phát hiện ra rằng, hóa ra họ không thể rời xa nhau được nữa.

Cô có chút thấp thỏm: “Em nhảy sai rồi, liệu có xấu lắm không?”

“Không đâu” Anh cười: “Kỉ Dĩ Ninh là đẹp nhất”

Anh đưa tay gỡ tung búi tóc của cô, mái tóc den nhánh, thẳng mượt xõa xuống, anh nâng một lọn tóc lên, khẽ khàng đặt lên đó một nụ hôn.

Cô tinh thông lịch sử văn học như vậy, nhất định là đã hiểu. Người đàn ông khi hôn tóc, điều đó thể hiện tình cảm dành cho cô như hàng nghìn, hàng vạn sợi tóc xanh nối dài, liên miên vô tận. Anh chưa bao giờ nói lời yêu, chỉ người hiểu được mới biết rõ rằng, mỗi động tác của anh đều mang ý nghĩa sâu xa.

Giây phút này, Kỉ Dĩ Ninh bỗng dưng cảm thấy cuộc đời của cô được chia làm hai phần: quãng đời đã qua và cuộc sống hiện tại. Đường Dịch đã mang đến cho cô một thời gian khác, hơn nữa lại không bị khống chế hay ảnh hưởng bởi bất kì ai, bất kì sự vật nào, chỉ chịu sự khống chế của riêng mình anh.

Cuối cùng, khi âm nhạc đến đoạn cao trào, anh bỗng nhiên thít chặt vòng eo, kéo cô về phía mình, ghé sát vào môi cô nói một câu:”Anh chỉ muốn em được vui vẻ khi ở bên anh”

Vài chữ ngắn ngủi, sức mạnh lại sâu nặng vô biên. Trống ngực cảu Kỉ Dĩ Ninh đập rộn ràng, cần biết rằng, thứ được gọi là lời yêu đương, nếu không có sự chân thành, có nói nhiều đến mấy cũng trở nên vô ích. Lúc này cô đã bị anh mê hoặc, chỉ cảm thấy có lẽ mình cũng thích người đàn ông này, chỉ có điều chưa thể khẳng định được rốt cuộc mình đã thích đến mức độ nào, liệu đã tới mức độ dược gọi là “yêu” hay chưa.

Trong tiếng nhạc rộn ràng, đôi mắt Kỉ Dĩ Ninh ươn ướt. Phức tạp, sâu sắc, thiên biến vạn hóa, cô chưa từng nghĩ người mà cô gửi gắm cả cuộc đời này lại có thể khiến người ta giật mình lo sợ như vậy.

Một nhóm người đã đứng sẵn xung quanh, tất cả đều không bỏ qua cho Đường Dịch, tiếng ồn ào huyên náo liên miên như những đơỵ thủy triều, hòa nhập thành một khối.

Đường Kình đã cảm thấy có chút ân hận, quay về phía Thiệu Kỳ Hiên mấp máy môi: “Tôi có nên ngăn anh ấy dừng lại không?”

Thiệu Kỳ Hiên nhìn anh một cách đầy kinh ngạc: “Bây giờ anh mới giác ngộ, quá muộn rồi chăng?”

Đường Kình chỉ một lòng muốn kéo Tô Tiểu Miêu ra xa, cô nàng kia lại cứ xông lên tới tận hàng trên cùng, Đường Kình có chút thiểu não: “Tôi thật sự không muốn cô ấy chứng kiến cảnh tượng này…”

“Ừm”. Kỳ Hiên xoa xoa cằm nhớ lại: “Trước đây, ở Lan Quế Phường, Đường Dịch đã chơi rất cởi mở, lần đó không dẫn theo người phụ nữ nào, nhưng vẫn khiến cả vũ trường vượt khỏi tầm kiểm soát, cậu ấy nhảy xong thì không sao, nhưng những người đứng xem đều như đã bị say đắm, như bị đánh thuốc mê vậy.”

Đùa giỡn tình cảm, đùa dỡn giục vọng, đùa giỡn cả trái tim con người.

Đó chính là Đường Dịch.

Một điệu nhảy kết thúc.

Tiểu Miêu bừng tỉnh lau mồ hôi ướt đẫm trên trán, ra sức phẩy phẩy tay để làm quạt.

Rõ ràng là Đường Dịch cũng không làm chuyện gì đặc biệt, nhưng tiểu thư Tô Tiểu Miêu vẫn cảm thấy có một đốm lửa đnag len lỏi trong tim. Đường Kình cầm một cốc nước tới khec chạm vào mặt cô, Tô Tiểu Miêu lập tức như bị người ta giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên kêu la ầm ĩ:

“Anh không được phép chạm vào em”

“Á”

Đường Kình không biết cô bị kích động tới mức độ nào, nhìn khuôn mặt nóng bừng đến nỗi đỏ lựng của cô, anh liền đưa cốc nước trên tay cho Tiểu Miêu

“Sao em lại nóng tới mức này?”

Ông anh, ông vừa xem một làn khiêu vũ kiều diễm như vậy, không cảm thấy nóng hay sao?

Tiểu Miêu không thèm để ý đến Đường Kình, cầm cốc nước trên tay anh, ngửa cổ tu ừng ực.

Đường Kình nhìn cô, dần dần hiểu ra. Anh mỉm cười chậm rãi hỏi: “… chắc không phải là do em đã xem một cách quá nhập tâm, lại ngĩ tới những việc không nên nghĩ tới rồi chứ gì?”

Tiểu Miêu đnag ngửa cổ uống nước, lập tức bị sặc.

Đường Kình bật cười, vội vàng rút khăn tay ra giúp cô lau mặt, “Phản ứng dữ dội như vậy sao?” Anh không kìm nén được nụ cười: “Tô Tiểu Miêu, người trưởng thành khi quá nhập tâm, lại nghĩ tới những cảnh tượng loạn xạ đó cũng là điều bình thường mà.”

Tiểu Miêu trợn mắt, trên mặt tức giận như sắp chảy máu đến nơi: Phản ứng bình thường mà anh lại cười thành cái dạng này hử?!

“Được rồi được rồi, anh không cười nữa.” Đường Kình dỗ dành cô, nhưng ý cười trên môi vẫn không thể ngăn lại được.

Tiểu Miêu không chịu nổi.

Hừ, cười đi cười đi, xem lão tử có phản ứng ra sao? Điều đó cũng có thể chứng minh thân thể của lão tử tốt! Dám cười cô đều là nông dân! Còn dám động đậy nữa sẽ biết tay!

Tiểu Miêu hung tợn đạp Đường Kình một phát, xoay người liền trốn vào phòng bếp.

Đường Kình ở phía sau cười hỏi:“Này, em vào phòng bếp làm gì?”

Tô Tiểu Miêu cũng không quay đầu lại rống to:“Nấu nước pha trà!”

Đường Kình bất ngờ không thể nhịn nổi, nâng tay nắm thành quyền đỡ lấy miệng mà cười.

Tô Tiểu Miêu, cái tính sĩ diện mà khổ vào thân này thật sự là đáng yêu mất……

**** **** ****

Ngay cả Tô Tiểu Miêu cũng trốn vào phòng bếp, Kỉ Dĩ Ninh lại càng không phải nói. Sau khi Đường Kình trêu đùa Tiểu Miêu, xoay người lại mới phát hiện ở đây chỉ còn lại mấy người đàn ông, người khởi xướng là Đường Dịch thì đang nhàn nhã uống nước.

Đôi môi nhợt nhạt, vầng sáng còn chưa lui, bộ dáng yêu yêu diễm diễm, cả người anh giống như được tẩm thêm một tầng ánh sáng lấp lánh. Đường Kình bỗng nhiên nghĩ đến lời Tô Tiểu Miêu đánh giá Đường Dịch: La belle. Rất chính xác, hai chữ mỹ nhân, đúng mức.

Đường Kình đi ngang qua, cũng không nói gì, chỉ đưa tay tiến vào túi quần anh tìm kiếm.

Cách một tầng vải dệt, tay anh chỉ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Đường Dịch. Động tác này thực sự mang tính khiêu khích, nếu không phải do Đường Kình đến làm, nhất định người khác sẽ mơ màng nghĩ ra hết chuyện này đến chuyện khác.

Đường Dịch cũng không ngăn cản anh, chỉ mang vẻ mặt nghiền ngẫm:“Này, anh không có hứng thú với em đâu.”

“Thần kinh.” Đường Kình khinh thường, ai có thể có hứng thú với anh ta chứ.

Đường Kình chậm rãi rút tay ra khỏi túi quần anh, quả nhiên lấy ra được thứ mình muốn. Lộ ra một lá bài A cơ, đúng là lá bài của ván cuối cùng đó, Đường Kình chau mày:“Hả?”

Đường Dịch cười tủm tỉm buông tay:“À……”

“Chỉ biết vừa nãy anh đụng chân đụng tay,” Đường Kình ném lá bài A cơ đó lên mặt bàn, giật giật môi:“Tốc độ đổi bài nhanh như vậy, ngay cả em cũng không nhìn thấy khi nào thì anh đổi.”

Đường Dịch nở nụ cười, cũng không phủ nhận.

“Không có cách nào, là do vị kia nhà em kỹ thuật quá kém, muốn cho cô ấy thắng anh cũng dễ dàng thôi mà……”

 Truyen8.mobi tiếp tục cập nhật đến bạn đọc chương tiếp theo một cách nhanh nhất. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/8649


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận