Địa Phủ Thẩm Án Chương 5

Chương 5
CHỊU ĐỦ KHỔ CỰC,ĐẠI NGUYỆN CÔNG THÀNH,ĐƯỢC LÊN THIÊN ĐƯỜNG.

sự tích này đủ để khai mở cho người sau noi theo,đêm nay có một án cần thuật lại cho người đời để làm rõ luật trời công chánh,luật âm vô tư,mệnh tướng quân ngưu mã truyền lệnh thăng đường,cho thiện hồn được ngồi.
Ngưu mã tướng quân: tuân lệnh,thăng đường thiết tọa.
Minh vương: phiền phúc thần của quí đường thay hồn chấp bút,hồn ở dưới mau nói rõ quá trình ở dương thế để ghi vào sách.
Hồn: tiểu hồn khấu tạ cho ngồi,cùng khấu kiến chư thánh trong đường,hồn họ Trương tên Tứ Minh,là người đời thanh cuối năm Đạo Quang,tổ tịch Sơn Đông,sau về Phúc Kiến,vì tha phương cầu thực,mưu sinh khó khăn nên ở vào nơi thôn sơn nghèo nàn.


Minh vương: sinh ra trong nhà nghèo mà không thất chí,chịu đủ khổ cực mà không thấy nhục,lại trở thành thiện đức nơi làng quê,thật vĩ đại thay,bổn vương thật sự khâm phục,nhưng ngươi có biết rằng,vào năm cuối đời đến đêm nay đã gần một trăm mười mấy năm ngươi vẫn sống trong địa phủ.
Hồn: tiểu hồn tuy không thông minh nhưng cũng biết mình có tội,vì lúc còn sống có tạo tội nghiệp nên phải xử lý âm thầm không thể kết án.
Minh vương: con người tại thế,bất luận cố ý hay vô ý,đều khó tránh khỏi tạo nghiệp,do đó không thể trách ngươi được,đây không phải là nguyên nhân chính,một đời chí thánh khổng phu tử còn chưa dám nói mình không có lỗi thì nói chi đến phàm nhân,ngươi bị trói buộc trong địa phủ ngần ấy năm là vì phương pháp và thủ đoạn hành thiện sai lầm với lại tánh tình ngươi có khuyết lãm,làm ảnh hưởng đến công quả của ngươi,như vậy có hiểu không ?
Hồn: đa tạ minh vương chỉ dạy,tiểu hồn hiểu rõ.
Minh vương: vậy thì tốt,mệnh văn phán tra xét công tội một đời của Trương Tứ Minh.
Văn phán: tuân mệnh,hồn Trương vốn con nhà nghèo,tánh tình cương trực không giỏi ăn nói,nhưng lại giàu tình thương,vì mưu sinh không dễ,làm công cho người,lấy sức lao động đổi lấy thù lao,một lần bị bệnh không có tiền chữa bệnh,may mắn được vị thầy thuốc nhân từ cho thuốc miễn phí,từ đó,anh ta quyết chí thiết lập một nơi trị bệnh cho người,do đó càng cố gắng kiếm tiền tích lũy,nhưng do lao lực kiếm tiền ít ỏi,lúc nào mới thỏa mãn nguyện ước,thế là dùng trăm phương ngàn kế để biết được bí quyết của thầy thuốc và người bán thuốc,bản thân lại không có nhiều tiền nên có bao nhiêu cống hiến bấy nhiêu,sau này mọi người đều hiểu được khổ tâm của anh ta,không còn trách cứ thủ đoạn của anh nữa,có điều đáng tiếc là người này tánh tình quá cứng nhắc,không biết uyển chuyển,có lòng tốt lại bị người ngộ nhận,sau do bị tiểu nhân đả kích nên có một thời gian khốn khổ,trời xanh đã có sắc chỉ đến địa phủ nhưng âm luật còn đang xem xét,ngọc chỉ còn lưu tại “Bích Hà cung”,còn chưa hồi chỉ,như trên,xin chúa công định đoạt.
Minh vương: Trương thiện hồn,ngươi nghe rõ chưa,bổn vương sẽ giải thích,thành lập nơi trị bệnh cho thuốc,công đức rất lớn,đáng được sự khen thưởng của ơn trên,nhưng mà công đức của ngươi là do bất chấp thủ đoạn mà có được,tuy nhiên điểm xuất phát là chân chánh,cứu được rất nhiều người nhưng cũng hại rất nhiều người,vì thế sau khi chết,phải đến địa phủ trình diện để chấm dứt công án này,đó là sự nghiêm minh của âm luật,bồ tát địa tạng sẽ tấu lên ơn trên,sau khi kết án sẽ sắc phong cho ngươi,như vậy ngươi có phục không ?
Hồn: tiểu hồn không thể không phục,nhưng có điều không hiểu là tiểu hồn cứu được nhiều người như vậy,sao không thể lấy công trừ tội mà được sắc phong ?
Minh vương: hỏi hay,mệnh phán quan tra xét.
Văn phán: tuân mệnh,Trương thiện hồn,cả đời ngươi thí ân đến 367 người,trong đó cứu mạng được 8 người,y theo luật trời đã đủ phong lãnh công quả nhưng những người bị hại lên đến 9 người,liên đới ảnh hưởng đến 13 người,đều thuộc thủ đoạn quá ác liệt nên gia nặng hình phạt,cứ phương pháp ác liệt đó liên tục thi hành,gia tăng gánh nặng cho người,những điều này ngươi phải chịu trách nhiệm hoàn toàn,đương nhiên,ngươi vẫn được sắc phong,nhưng đoạn công án này không giải quyết thì khó lòng nói lên sự nghiêm minh của địa phủ.
Hồn: thì ra là vậy,tiểu hồn tâm phục khẩu phục,tất cả nghe theo lời của đại vương.
Minh vương: tốt,bổn vương niệm tình ngươi lòng lành không tư lợi,tuy có hành vi không đúng nhưng đã giúp được rất nhiều người,nay lại qua các điện thẩm lí gần cả trăm năm,vì theo bằng cớ,ngươi đáng bị giam trăm năm để trừ tội,sau khi mãn hình thì giao qua “Bích Hà cung” để hạch chuẩn thọ phong,bổn vương định đoạt như vậy,ngươi có ý kiến gì chăng ?
Hồn: tiểu hồn khấu tạ đại vương thành toàn.
Minh vương: haha,thiện có thiện báo,thiện đức của ngươi,ân trạch xóm làng,sau khi công tội phân minh tắc được sắc phong,không cần cám ơn,văn phán ghi lại tất cả trình lên trên,đến đây chấm dứt.

Nguồn: truyen8.mobi/t121666-dia-phu-tham-an-chuong-5.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận