Chu Tự Hàn quen làm xằng làm bậy như vậy, từ nhỏ tiểu tử này đã bá đạo, lòng dạ ác độc, đen tối, lúc ấy đến trường, gây ra không ít phiền toái cho nhà, ba ngày hai bữa, giáo viên ở trường học điện thoại về nhà tố cáo, khi đó ông cụ nhà bọn họ bận rộn, cả ngày sinh sống ở trong quân doanh, không phải diễn tập chính là chuẩn bị chiến đấu, không có thời gian mà quản xem bọn anh làm cái khỉ gió gì, Chu Tự Hàn gây ra họa đều là thư ký ra mặt xử lý.
Thư ký đâu để ý được Chu Tự Hàn, cứ thế mãi, liền dưỡng thành tính tình vô pháp vô thiên như vậy, về sau lại tiếp nhận chuyện buôn bán của cậu, trong nhà thì càng không quản được rồi, hơn nữa tiểu tử này quá trăng hoa, phụ nữ bên cạnh tới tới lui lui, nhìn người quáng mắt, thái hậu nhà bọn họ không biết thúc giục nó bao nhiêu lần, để cho nó có tiếng cũng có miếng tìm kiếm đối tượng, nhưng nó nhất định không nghe, còn nói năng hùng hồn nói: "Thái hậu ngài nghỉ ngơi một chút tinh thần không tốt sao, đừng nhìn con chằm chằm, nếu là ngài mong đợi bồng cháu từ con đây, vậy cũng phải chuẩn bị tâm lí thật tốt, đời này cũng quá mức, chuyện nối dõi tông đường ngài cũng đừng trông cậy vào con, trông cậy vào anh con còn có chút hi vọng." Sau lại mình kết hôn, tiểu tử này còn có từ rồi.
Chỉ là, gần đây bên người lại có một người cố định, chính là Sở Dĩnh này, tần số hai người ra ánh sáng không thấp, cho dù Chu Tự Hoành không quan tâm bát quái như vậy, cũng xem qua nhiều lần, trên căn bản, cơ hội phụ nữ xuất hiện cùng lúc bên cạnh tiểu tử này cũng không nhiều, vì vậy xuất hiện thường xuyên giống như Sở Dĩnh, vả lại vẫn không thay thế tình huống, chưa từng xuất hiện qua, ngay cả thái hậu nhà bọn họ cũng để ý.
Hôm kia trở về đại viện, còn nói với anh: " Sở Dĩnh này nhìn thuận mắt hơn nhiều so với mấy người Tự Hàn cặp trước kia, thật sạch sẽ, như con gái nhà đứng đắn ." Sau đó người chỉ sợ thiên hạ không loạn nhà anh đó lại hài lòng, đi theo nói thêm: "Mẹ, con cũng rất thích Sở Dĩnh này, mẹ không biết, cô ấy là nữ chính của bộ phim điện ảnh Thanh Liên kia, ở trên mạng có phiên bản chụp với cánh hoa, thật là đẹp, rất tốt, bệnh viện chúng ta có rất nhiều đều là người ái mộ của cô ấy, con muốn Tự Hàn xin hình có chữ kí của cô ấy đấy."
Chu phu nhân cười vỗ vỗ tay của cô, nói: "Việc này thì có vấn đề gì, đừng nói hình có chữ kí, về sau mẹ lại bảoTự Hàn đem cô gái kia tới nhà, đúng là xinh đẹp quá, không biết tính tình sẽ như thế nào, trong nhà còn người nào không?"
Giọng điệu kia giống như cùng con dâu, Chu Tự Hoành nghĩ tới cũng không khỏi lắc đầu bật cười, chỉ là bối cảnh Sở Dĩnh này có phải vô cùng phức tạp một chút hay không?
Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, cha chính là Phó chủ tịch tỉnh Sở Cảnh Sơn té ngựa bởi vì tham ô sáu năm trước, mẹ xuất thân từ nhà họ Nhạc ở Giang Nam, mặc dù nhà họ Nhạc không còn tham gia chính trị, nhưng kinh doanh đều có liên hiệp với chính trị thành phố, dựa vào mấy đời nhà họ Nhạc tích lũy, chính là vọng tộc chính cống, rất có lực ảnh hưởng.
Năm đó thật ra thì chuyện Sở Cảnh Sơn có rất nhiều điểm mơ hồ, nói trắng ra là, chính là Sở Cảnh Sơn bị người ta đẩy ra đỉnh núi, nỗi oan ức này cho ai gánh vác, thật ra thì cũng rất nhiều người rõ ràng, liên quan đến nhà họ Lăng, điều kiện tiên quyết là nhà họ Nhạc không nhúng tay vào, Sở Cảnh Sơn không hề có bối cảnh khó tránh khỏi chịu thiệt thòi.
Lão nhị nhà họ Lăng Lăng Thủ Chính này, cùng Sở Cảnh Sơn và vợ của Sở Cảnh Sơn là Nhạc Thu Mạn là bạn học đại học, mà con cái hai nhà, Sở Dĩnh và Lăng Chu vừa là thanh mai trúc mã vừa là người yêu, ở thời kỳ cấp ba liền tương đối nổi tiếng, đoạn tình cảm này kéo dài sáu năm, ở thời điểm xảy ra chuyện của Sở Cảnh Sơn liền kết thúc.
Mà thậm chí năm đó Sở Dĩnh đã đi bệnh viện làm giải phẫu phá phai, chuyện này liên quan tới quá nhiều người, quá phức tạp, Chu Tự Hoành không hiểu mục đích của Chu Tự Hàn, là muốn ra mặt cho Sở Dĩnh, vì cha cô lật lại bản án, hay là canh cánh trong lòng đối với đoạn tình cảm đã qua kia của Sở Dĩnh, dù sao sáu năm không phải một khoảng thời gian rất ngắn.
Mặc dù có thể điều tra rõ ràng như thế, cũng là tình yêu của hai người quá nổi tiếng, mặc dù ngay lúc ấy trung học ở tỉnh G nghiêm cấm học sinh yêu sớm, gần như nhà trường cũng là ngầm thừa nhận một đôi này, Chu Tự Hoành đoán chừng, trừ bối cảnh bên ngoài hai người ra, hai người đều có dáng ngoài và thành tích xuất sắc cũng là nguyên nhân khiến cho trường học lựa chọn coi nhẹ đối với đoạn tình cảm này.
Tự Hoành cầm hình hai người trong tài liệu lên nhìn một chút, là hội thể dục thể thao ở trường đại học, mặt nam sinh đầy mồ hôi, nhận lấy khăn lông cô gái đưa tới, cúi đầu cười một tiếng, hai người còn tương đối trẻ trung, nhưng tình yêu trong mắt còn rực rỡ hơn so với ánh mặt trời trên đầu bọn họ.
Ngược lại Chu Tự Hoành hi vọng Chu Tự Hàn không nên nghiêm túc đối với Sở Dĩnh này, bởi vì đã từng phải có qua một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm này, xem ra rất khó quên, huống hồ, chỗ này còn dính líu ân oán hai nhà Sở Lăng, nói không chừng, còn phải kéo theo nhà họ Nhạc, thật sự muốn trở mặt, không phải là việc nhỏ. Chu Tự Hoành suy tính một đêm, vẫn gọi điện thoại cho Chu Tự Hàn.
Lúc Chu Tự Hàn nghe điện thoại, tâm tình đang buồn bực, bảo bối nhà anh căn bản không trở về Tinh Huy cùng John, anh còn muốn vừa thấy mặt đã cho cô một cái hôn nóng bỏng làm phần thưởng, anh rất hài lòng với biểu hiện của bảo bối đấy, không thể để cho người khác khi dễ, ăn miếng trả miếng đây mới là người của Chu Tự Hàn anh.
Anh ở nơi này chờ cho phần thưởng đâu rồi, không ngờ mình John trở lại, nói với anh Sở Dĩnh đã về nhà, Chu Tự Hàn sửng sốt: "Sao anh lại trở về một mình, không phải tôi đã nói anh phải luôn ở cùng một chỗ với cô ấy sao?"
John nhẹ nhàng tằng hắng một cái nói: "Sở Dĩnh trở về thăm mẹ cô ấy rồi." Lúc này Chu Tự Hàn mới buồn bực, anh nói sao, chính mình nơi ở này, cho tới bây giờ cô nàng kia đi về thăm nhà, cố ý gọi điện thoại tới để gọi Sở Dĩnh trở về, lại có chút do dự, mẹ con này sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm cũng không giống nhau, Sở Dĩnh cũng có chút việc bận không trở về, vừa mới trở về thì mình lại gọi điện thoại tới, khẳng định cô nàng kia sẽ cho là anh cố tình gây sự, ngay cả quan tâm cũng sẽ không quan tâm tới.
Vì vậy lúc Chu Tự Hoành gọi điện thoại tới đây, Chu Tự Hàn đang khó chịu, vừa nhìn là số lạ gọi tới, nhận xong tức giận rống lên một tiếng: "Anh là ai ? Gọi lầm rồi. . . . . ." Chu Tự Hoành nhíu nhíu mày: "Anh là Chu Tự Hoành."
Chu Tự Hàn mới cười ha ha nói: "Sao anh không dùng số cũ gọi cho em hả, hại em còn tưởng rằng là điện thoại quấy rầy." Chu Tự Hoành lười phải nghe anh nói nhảm, nói thẳng: "Cậu muốn anh điều tra về Sở Dĩnh, là muốn lật lại bản án cho cha cô ấy hay là muốn biết chuyện của cô ấy và Lăng Chu?"
Chu Tự Hàn vừa nghe, sắc mặt liền âm xuống: "Cô ấy và Lăng Chu đó thật sự là người tình cũ à?" Chu tự Hoành nói: " Chuyện này có chút phức tạp, một câu đôi câu nói không hiểu, hiện tại anh bảo người ta đưa tài liệu qua cho cậu, một lát nữa chính cậu xem đi, còn có Sở Dĩnh này, nếu như không phải là nghiêm túc, không bằng quên đi, đừng làm ra chuyện, tóm lại, chính cậu suy tính nặng nhẹ đi."
Trợ lí Từ cúi đầu nhìn qua đồng hồ, cũng sắp tám giờ rồi, từ xế chiều một binh sĩ thẳng lưng đưa một túi tài liệu đến, Chu tổng sẽ không ra khỏi phòng làm việc, buổi tối cơm cũng không ăn, tiểu muội đưa trà đi vào khi ra ngoài liền kéo vang lên báo động cấp một, vậy thì đại biểu tâm tình Chu tổng cực kém, bọn họ cũng phải cẩn thận.
Đến lúc tan việc, người trong văn phòng giống như chạy trối chết, từng người một chạy thật nhanh, anh là không chạy được, phải chấp nhận ở chỗ này. Thật ra thì gần đây tâm tình Chu tổng cũng không tồi, anh còn nói khó được dễ dàng, cũng không biết lúc này thì thế nào, trong lòng đang nói thầm, chợt cửa phòng làm việc mở ra, Chu tổng vẻ mặt như đưa đám đi ra, chạy thẳng tới thang máy, trên người phát tán ra lệ khí, trợ lí Từ không khỏi run run một chút, gấp rút đi theo. Theo tới tầng dưới, Chu tổng bỏ rơi cũng không bỏ anh, trực tiếp lên xe, ầm một tiếng, xe liền đi ra ngoài, sức mạnh này là tìm người nào liều mạng đi.
Chu Tự Hàn thật sự bị chọc tức, cũng không biết mình rơi vào nông nỗi này như thế nào rồi, anh biết Sở Dĩnh không thích anh, không yêu anh, không vui khi đi theo anh, nhưng anh lại thích cô, trừ khi vừa bắt đầu dùng thủ đoạn uy hiếp cô quay về, sau này anh cũng thật sự muốn móc tim móc phổi cho cô.
Cô nói trong lúc qua lại với cô không thể đụng vào người phụ nữ khác, anh lại thật sự không có đụng, mặc dù khi vừa bắt đầu có chút kỳ cục, nhưng bây giờ cũng muốn thay đổi, coi chừng bảo bối nhà anh một cái không còn kém.
Đã nói mặc dù người phụ nữ này lạnh lùng, cũng có tâm chứ, không, không đúng, Sở Dĩnh không thể không có tâm, trong lòng của cô tràn đầình bóng một người đàn ông, Lăng Chu, con mẹ nó Lăng Chu, cái gì đều là giả, đây mới là thật, cô quên bản thân mình, trong lúc cô mang bệnh mơ mơ màng màng thì nỉ non gọi tên, một xu quan hệ cô và Chu Tự Hàn cũng không có, cô luôn tập trung nghĩ về một người là Lăng Chu, thậm chí cô còn từng có đứa bé của Lăng Chu, đây quả thực là chuyện mà Chu Tự Hàn không cách nào chịu được nhất.
Suy đoán của anh hoàn toàn chính xác, Lăng Chu và cô đâu chỉ đơn giản là người tình cũ như vậy, hai người nói yêu thương từ trung học cơ sở, nói chuyện chính là sáu năm, tất cả lần đầu tiên của Sở Dĩnh, từ thân đến tâm tất cả đều cho Lăng Chu, Sở Dĩnh bên người anh lúc này, chính là vỏ bọc đã bị đào rỗng, cô vô tâm vô tình, cô vĩnh viễn cũng sẽ không yêu anh, vĩnh viễn. . . . . .
Hai chữ này làm Chu Tự Hàn không nhịn được phát rét khắp cả người, từ khi sinh tới giờ, lần đầu anh cảm thấy có đồ vật không phải anh muốn là có thể thao túng được, cho dù nắm ở trong tay, cũng không thấy chính là của anh, mẹ nó anh thật uất ức.
Chu Tự Hàn lái xe ra khỏi nội thành, theo đường núi, trực tiếp lái đến đỉnh, nhảy xuống xe, tựa vào trên nắp động cơ xe hút thuốc lá, Chu Tự Hàn cảm thấy, mình uất ức nhất còn không phải là bị Sở Dĩnh cho lừa gạt rồi, về sau bị cô lừa gạt, còn do không tự chủ yêu thương cô.
Trước kia khi Sở Cảnh Sơn chưa có xảy ra việc gì, Sở Dĩnh sinh ra lớn lên đều là thuận buồm xuôi gió, gia đình như vậy, chỉ có một đứa con gái là cô, có thể không cưng chiều sao, từ tấm hình cô chụp lúc học trung học là có thể nhìn ra, khi đó Sở Dĩnh có bao nhiêu vui vẻ, Chu Tự Hàn cũng có chút không dám nghĩ đến, về sau cha cô gặp chuyện không may, Sở Dĩnh phải chịu đựng bao nhiêu áp lực rồi, từ thiên chi kiêu nữ trở thành con gái tham quan, đây không phải là từ giàu đến nghèo, từ cao tới thấp đơn giản như vậy, lòng người dễ thay đổi, nhân tình lạnh ấm, bỏ đá xuống giếng, lúc ấy, cô còn là một cô gái mới ngoài hai mươi tuổi, rốt cuộc gắng gượng trôi qua như thế nào, Chu Tự Hàn vừa nghĩ liền không nhịn được đau lòng, cô ấy lừa gạt anh như vậy, anh còn đau lòng, còn có uất ức hơn so nơi này à.
Chu Tự Hàn dập tắt tàn thuốc, tâm tình đã hơi bình phục một chút, lý trí bắt đầu có trật tự để tỉnh táo phân tích, giống như anh trai anh nói, quên đi, chết cũng không thể nào, nếu không thể quên đi, thì phải tìm cách, để cho cô quên tên Lăng Chu đó đi, biện pháp tốt nhất chính là lật lại vụ án của cha cô, để cho cô biết rõ, cha cô chính là do cha của Lăng Chu làm hại, thù giết cha không đội trời chung, anh cũng không tin, cô còn có thể nhớ thương tiểu tử họ Lăng kia như vậy, chỉ là chuyện này có chút khó làm, phải làm sao để không lưu lại dấu vết.
Chu Tự Hàn trầm ngâm hồi lâu, chợt nhớ tới một người quan trọng, Trần Tư Yến, người phụ nữ này là mấu chốt, xem ra tên tiểu tử họ Lăng kia cũng không nghĩ ra, cha hắn nhìn nghiêm chỉnh thế, còn có một tình nhân trong bóng tối như vậy, huống hồ, bây giờ người phụ nữ này còn muốn vào nhà Kiến Quốc, mẹ nó đúng là tai họa.
Suy nghĩ rõ, Chu Tự Hàn đè ép lửa giận trong lòng, lái xe trực tiếp đi tới dưới nhà Sở Dĩnh, xuống lầu dưới phát cái trong tin nanh ngắn đi: "Cho em năm phút đồng hồ để xuống đây cho anh, dám không xuống, anh liền đi lên, coi như gặp cha mẹ vợ trước thời hạn rồi. . . . . ."