ẨN LONG ĐẠI HIỆP - Hồi 7 : Nhờ dược thảo đắc ngộ kỳ duyên
Nàng ta vừa kêu vừa giận dữ nhìn vào một vật đang nằm hớ hênh ngay cạnh chân Tiểu Phong :
- Thanh Tâm Phục Linh Thảo? Ngươi mang theo làm gì dược thảo này bên người?
Tiểu Phong không thể cử động, đành cố hết sức liếc mắt nhìn xuống chân, nơi đôi mục quang của mỹ nhân đang xạ nhìn.
Nhưng dù thế nào đi nữa Tiểu Phong cũng không thể nhìn thấy vật cần thấy. Đã vậy, Tiểu Phong càng thêm hoang mang khi nghe mỹ nhân giận dữ quát hỏi :
- Nếu ta đoán không sai, dược thảo này không cần cho ngươi và tuyệt đối cũng không do ngươi có chủ ý mang sẵn dược thảo bên người. Khai mau, ai đã giao dược thảo cho ngươi và nhân vật nào sẽ được ngươi giao tận tay dược thảo?
Dù không thể nhìn thấy nhưng Tiểu Phong rốt cuộc vẫn đoán biết mỹ nhân đang ám chỉ điều gì.
Nhưng biết thì biết, Tiểu Phong vẫn không thể hồi đáp, một phần vì Tiểu Phong cho đến lúc này còn chưa biết ai là nhân vật đã được Quái Diện Ma Nương nhờ Tiểu Phong mang dược thảo đến. Thứ nữa đó là vì thái độ quá ư ngông cuồng và ngạo mạn của mỹ nhân.
Tiểu Phong nghĩ, nàng ta là nữ nhân nhưng tâm địa nàng độc ác, lời lẽ thì hằn học hung hăng, không có lấy một ít nữ tính như đáng lẽ nàng phải có.
Loại nữ nhân này nếu Tiểu Phong để cho nàng ta khuất phục thì còn gì nam tử hán đại trượng phu?
Tiểu Phong bất phục. Và đây là lần đầu tiên Tiểu Phong ước ao có võ công để cho nàng biết thế nào là lợi hại.
Và vì không có võ công nên Tiểu Phong tỏ thái độ bất phục bằng cách khinh khỉnh nhìn nàng :
- Cô nương nghĩ vãn sinh sẽ hồi đáp những gì cô nương muốn biết ư? Sai rồi. Kể cả Phụng Diệp kinh cũng vậy, cô nương sẽ không bao giờ toại nguyện.
Nàng động nộ :
- Ngươi đâu còn quyền làm chủ bản thân. Ngươi nên biết, Phụng Diệp kinh có thể ta không cần nhưng những gì liên quan đến Thanh Tâm Phục Linh Thảo ngươi không thể không nói cho ta biết. Ngươi có muốn nếm thử thủ đoạn của ta chăng?
Tiểu Phong cười lạt :
- Có lẽ cô nương cũng nên biết điều này. Vãn sinh vốn dĩ là nam nhân là hạng đầu đội trời chân đạp đất. Loại nữ nhân bất tài vô dụng như cô nương đừng mong khuất phục vãn sinh.
Nàng tái mặt :
- Ngươi dám bảo ta bất tài vô dụng?
Tiểu Phong khinh khỉnh :
- Ngoại trừ gia mẫu, mọi nữ nhân đều vô dụng bất tài. Nếu không tin cô nương cứ thử xem. Liệu cô nương có cách nào khuất phục được vãn sinh chăng?
Nàng nhịp nhịp trường tiên :
- Ngươi đã chán sống?
Tiểu Phong bật cười :
- Giết một kẻ không có năng lực hoàn thủ, nhất là kẻ đó chẳng hề am hiểu võ công.
Đấy là một trong những hành vi cho thấy cô nương thật sự vô dụng bất tài. Hạ thủ đi. Cô nương chỉ có thể giết vãn sinh chứ không thể nào khuất phục. Ha... ha...
Lời của Tiểu Phong làm nàng động sát cơ.
“Chát...”
Nàng quật Kim Hoa Xà Trường Tiên vào Tiểu Phong, miệng thì thét :
- Chính lũ nam nhân các ngươi mới là hạng bất tài. Ta cũng không cần khuất phục ngươi nữa. Ta chỉ muốn lấy mạng ngươi.
Càng thét càng giận, nàng quật liên tiếp thêm vài lượt trường tiên nữa vào Tiểu Phong
“Chát, chát...”
Chất độc trên đầu ngọn trường tiên thấm nhanh vào Tiểu Phong. Và không hiểu vì thế hay vì sự trùng hợp nào đó ngẫu nhiên khiến Tiểu Phong bất chợt có thể cử động tứ chi.
Nhưng khi cử động được, do chất độc ngấm vào cơ thể quá nhanh nên hành động đầu tiêu của Tiểu Phong chỉ là khuỵu người ngã vật xuống.
“Huỵch”
Nàng nọ vẫn quật trường tiên loạn xạ vào Tiểu Phong.
“Chát chát”
Bị ngã, Tiểu Phong tình cờ nằm đè lên gói nhỏ đựng dược thảo đã dược Quái Diện Ma Nương ủy thác. Tiểu Phong lại có thêm một cử chỉ cuối cùng là lòn tay xuống người giữ chặt gói dược thảo vào tay và cứ ôm khư khư vào lòng.
Phát hiện điều này, mỹ nhân thịnh nộ quát nhiều hơn :
- Ngươi vẫn không chịu nói ai sẽ được ngươi giao Thanh Tâm Phục Linh Thảo ư?
Vừa quát nàng vừa quật liên hồi kỳ trân những chiêu Tiên pháp vào khắp cơ thể Tiểu Phong. Lực đạo của tiên pháp làm cho Tiểu Phong lăn tròn. Là mỹ nhân cố tình làm thế để trường tiên có cơ hội quật nát khắp người Tiểu Phong.
“Chát, chát...”
Tiểu Phong phần bị đau xé da xé thịt phần thì bị độc chất ngấm vào nên dần dần hôn mê, tuy nhiên tay vẫn khư khư ôm giữ gói dược thảo.
Đó là tiếng động cuối cùng Tiểu Phong còn nghe được khi lại bí trường tiên quật vào người. Sau đó Tiểu Phong mê man hoàn toàn.
* * * * *
“Ầm!”
Tiếng chạm kình chát chúa làm Tiểu Phong hồi tỉnh.
Và Tiểu Phong mở mắt nhìn để chỉ phát hiện xung quanh chỉ toàn là bóng đêm.
Tuy vậy giữa đêm đen vẫn có tiếng phát thoại không thể ngờ là có vang lên :
- Ngươi là ai? Vì sao rơi vào Cách Nhật cốc này?
Tiểu Phong ngơ ngác ngồi dậy :
- Cách Nhật cốc? Là một nơi như thế nào đây?
Đáp lại :
- Là một vực sâu, nơi không bao giờ có ánh dương quang chiếu rọi đến.
Và hỏi :
- Ngươi không am hiểu võ công, sao có kẻ cố tình đoạt mạng ngươi?
Tiểu Phong vẫn cố nhìn và dĩ nhiên không tài nào nhận thấy người phát thoại giữa màn đêm đen dày đặc như thế này.
- Tối độc phụ nhân tâm. Nhưng sao tôn giá biết vãn sinh không am hiểu võ công mặc dù không nhìn thấy gì?
- Chỉ có ngươi mới không nhìn thấy. Khác với lão phu vừa có bản lãnh cao minh vừa lưu ngụ nơi này quá lâu.
Tiểu Phong giật mình :
- Tôn giá tự hào có bản lãnh cao minh? Có thể thu nhận vãn sinh làm đệ tử?
- Hừ? Chỉ vì ngươi muốn báo thù tiện nhân nào đó vừa độc ác ném ngươi xuống tận đây?
Tiểu Phong bảo :
- Đúng vậy. Và vãn sinh tiếc rằng đã không luyện võ công sớm hơn.
- Nghĩa là mụ Quái Diện đã từng có ý thu nhận ngươi làm truyền nhân?
Tiểu Phong lại giật mình :
- Sao tôn giá đoán biết?
Và Tiểu Phong tự đưa tay chạm vào chiếc vòng ngọc may mà vẫn còn đeo ở cổ tay bên tả :
- Vì nhìn thấy vật này và nhận ra đó là tín vật của Quái Diện Ma Nương nên tôn giá hiểu nguyên ủy?
Giọng nói kia chợt kêu :
- Mụ Quái Diện vậy là chết thật rồi?
Tiểu Phong thất kinh, cố tình ngồi dịch lùi về phía sau. Nhờ đó Tiểu Phong phát hiện khắp thân không còn đau đớn nữa, như thể chuyện bị mỹ nhân dùng Kim Hoa Xà Trường Tiên hành hạ là chuyện xảy ra đã lâu, đủ lâu để mọi thương tích đều bình phục mà không còn gây đau đớn cho Tiểu Phong nữa. Tiểu Phong dè dặt hỏi người trong bóng tối :
- Tôn giá có hay không có cừu thù với Quái Diện Ma Nương?
Đáp :
- Vô oán vô cừu. Nếu đó là điều ngươi muốn biết thì lão phu chỉ có thể nói bấy nhiêu mà thôi. Vậy là Nhị pháp bảo Miêu Cương mụ Quái Diện đều trao cả cho ngươi?
Tiểu Phong vẫn sờ tay vào chiếc vòng :
- Vòng ngọc này là một trong Nhị pháp bảo Miêu Cương sao?
Có tiếng thở dài :
- Mụ Quái Diện đến thời gian để giải thích cho ngươi hiểu tự sự cũng không có. Mụ chết thảm lắm sao? Âu cũng là gieo nhân nào gặt quả ấy.
Và giọng đó giải thích :
- Ngươi tuy chưa là truyền nhân của mụ nhưng nhờ Nhị pháp bảo Miêu Cương nên ngươi toàn mạng. Có lẽ ngươi đang tự hỏi không biết vì sao thương thế ngươi mau bình phục?
Thoạt tiên đấy là nhờ diệu năng giải bách độc của Huyền Thiết Phi Cang, chiếc vòng ngươi đeo ở cổ tay. Vì thế độc chất của Vạn Niên Hắc Tri Thù, Đệ nhất pháp bảo Miêu Cương là không đủ lấy mạng ngươi. Kế đến, Vạn Niên Hắc Tri Thù vì là thần vật hộ mệnh nên khắp người ngươi khi bị thương tích đã được Độc vật tiết Nguyên Dịch, giúp cơ thể ngươi mau chóng khôi phục. Hy vọng ngươi tự hiểu rõ thêm những gì lão phu vừa giải thích.
Tiểu Phong vỡ lẽ :
- Vãn sinh hiểu rồi. Vậy là nhờ Huyền Thiết Phi Cang nên chất độc của Vạn Niên Hắc Tri Thù tạm thời chưa thể đoạt mạng vãn sinh?
- Đó là điều lão phu vừa giải thích cho dù vẫn chưa hiểu vì sao bản thân ngươi lại bị chính thần vật hộ mệnh hạ độc.
Tiểu Phong thở dài :
- Có một nữ nhân độc ác sau khi tìm cách hủy diệt Vạn Niên Hắc Tri Thù đã khiến cho vũ khí của ả bị thấm chất độc từ Vạn Niên Hắc Tri Thù. Sau nữa, ả dùng chính vũ khí đó hạ thủ vãn sinh. Ả muốn vãn sinh chết vì chất độc này.
- Hà hà... Nhưng Vạn Niên Hắc Tri Thù không chết. Thảo nào lúc phát hiện ngươi, lão phu cũng phát hiện Độc vật bám theo ngươi. Vì ngỡ ngươi sắp bị độc vật sát hại nên lão phu đành dùng công phu Tam Mụi Chân Hỏa hủy diệt nó. Hóa ra nó chỉ muốn giúp ngươi. Và lão phu hủy diệt nó cũng phần nào áy náy.
Tiểu Phong ngẩn người :
- Tôn giá muốn nói vì Vạn Niên Hắc Tri Thù chưa chết, sau lại thấy vãn sinh rơi xuống Cách Nhật cốc này, nó liền bám theo vì nguyên ủy vẫn là thần vật hộ mệnh vãn sinh?
- Vạn Niên Hắc Tri Thù là linh vật trung thành do chưa tỏ tường sự việc lão phu đã quá vội hạ thủ nó. Nhưng cũng may, ngươi sớm khôi phục thế này đủ hiểu độc vật vẫn kịp trút toàn bộ Nguyên Dịch chí báu vào nội thể ngươi. Lão phu mong rằng ngươi đừng vì thế mà oán trách mãi lão phu.
Tiểu Phong không thể không nhớ đến tiếng chấn động khá lớn đã là nguyên do giúp Tiểu Phong hồi tỉnh. Và bây giờ vì nghe lão nhân thần bí nọ giải thích, Tiểu Phong hiểu đấy là tiếng động do lão nhân dùng Tam Mụi Chân Hỏa hủy diệt thần vật hộ mệnh. Tiểu Phong bảo :
- Tôn giá có hành động như thế cũng chỉ vì thiện ý, muốn giúp vãn sinh, sợ vãn sinh bị độc vật sát hại. Vãn sinh nào dám oán trách tôn giá.
- Ngươi nghĩ như thế thật thấu đáo. Chẳng uổng công lão phu đã dùng nội lực hóa giải toàn bộ lực rơi, không để ngươi gặp cảnh tan xương nát thịt vì bị rơi từ trên cao xuống. Ngươi bảo ngươi muốn bái lão phu làm sư phụ?
Tiểu Phong vội hướng về phía phát thoại và hành lễ :
- Mong tôn giá thành toàn phận vãn sinh làm đệ tử. Đại ân này vãn sinh nguyện một đời cảm kích.
- Đừng quá vội cảm kích lão phu. Hãy cho lão phu biết dược thảo có sẵn trong tay ngươi đã được tìm thấy ở đâu?
Tiểu Phong vô tình nắm bàn tay lại. Gói dược thảo không còn ở trong tay Tiểu Phong nữa. Có chăng thì chỉ là một vài lá tình cờ rơi rớt lại trong tay Tiểu Phong mà thôi.
Tiểu Phong động tâm :
- Tôn giá ám chỉ Thanh Tâm Phục Linh Thảo? Phải chăng tôn giá từng là lão bằng hữu của Quái Diện Ma Nương?
Nhân vật thần bí hầu như không chú tâm đến câu Tiểu Phong hỏi, chỉ lẩm bẩm :
- Hóa ra Thanh Tâm Phục Linh Thảo chính là thứ lão phu cần.
Suýt nữa Tiểu Phong bật kêu vì mơ hồ nhận ra lão nhân thần bí chính là lão bằng hữu từng được Quái Diện Ma Nương đề cập. Vì chỉ có như thế lão nhân này không chỉ cần Thanh Tâm Phục Linh Thảo là dược thảo được Quái Diện Ma Nương ủy thác Tiểu Phong mang đến giao cho lão nhân - mà lão nhân còn nhận ra Huyền Thiết Phi Cang, tín vật duy nhất để nhận diện Tiểu Phong chính là người được Quái Diện Ma Nương sai phái.
Nhưng Tiểu Phong chưa kịp kêu, đã nghe lão nhân thần bí hỏi :
- Vì sao ngươi nghĩ lão phu là lão bằng hữu của Quái Diện Ma Nương?
Xem đây là cơ hội nếu muốn được lão nhân thu làm truyền nhân, Tiểu Phong vội thuật chuyện :
- Trước lúc mệnh chung, Quái Diện Ma Nương đã nhờ vãn sinh mang dược thảo này đến chỗ một lão bằng hữu. Như thế này...
Chờ Tiểu Phong thuật xong, lão nhân thần bí chợt hắng giọng :
- Hãy cho lão phu xem qua Huyền Thiết Phi Cang.
Vòng ngọc là tín vật. Vì thế có trao tín vật cho người xem cũng là điều bình thường Tiểu Phong vội làm theo.
Trong bóng tối dày đặc có một bàn tay đưa ra nhận lấy chiếc vòng ngọc, do Tiểu Phong không nhận được phương hướng để giao.
Khi chiếc vòng không còn, Tiểu Phong nghe lão nhân hỏi :
- Theo câu chuyện ngươi thuật có thể hiểu ngoài Quái Diện Ma Nương đã chết chẳng còn ai biết Thanh Tâm Phục Linh Thảo tìm ở đâu?
Tiểu Phong gật đầu :
- Tôn giá vẫn cần nhiều dược thảo hơn chỗ đã có sao?
Có tràng cười cao ngạo vang lên :
- Đối với lão phu vậy là quá đủ. Còn về lời ngươi vừa đề xuất, được, lão phu sẽ thành toàn theo ý nguyện ngươi. Lão phu đã quyết định thu ngươi làm truyền nhân. Được chứ? Ha... ha...
Tiểu Phong cả mừng, vội hành lễ bái sư, vì thế đã bỏ qua không cảm thấy nghi ngờ với tràng cười dường như không phù hợp vẫn được lão nhân phát ra mãi chẳng thôi.
Lúc dứt tiếng cười, lão nhân bảo :
- Muốn luyện võ trước hết cần phải có tâm pháp nội công. Lão phu sẽ truyền cho ngươi một tâm pháp thượng thừa. Hãy lắng nghe khẩu quyết.
Tiểu Phong nhờ chuyên chú lắng nghe nên cuối cùng được sư phụ tán dương :
- Hiểu nhanh và hiểu đến thấu triệt như ngươi quả thật ít có người sánh kịp. Nhưng hiểu là một chuyện, thực hành được hay không mới là điều đáng nói. Để giúp ngươi dễ thực hiện, lão phu có ý này. Ngươi hãy mau tọa công, chiếu theo khẩu quyết lão phu truyền và dẫn lưu nội khí. Riêng về nội khí, vì ngươi chỉ mới lần đầu luyện nên không thể có, lão phu sẽ giúp ngươi, trước mắt là truyền cho ngươi một ít chân nguyên nội lực của lão phu. Chờ sau khi ngươi luyện thuần thục lẽ đương nhiên lão phu có cách thu hồi lại chỗ chân nguyên đã truyền. Lão phu giải thích như vậy đã rõ chứ?
Tiểu Phong hết sức cảm kích :
- Đồ nhi đa tạ ân tài bồi của sư phụ lão nhân gia. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
- Đã là sư đồ, ngươi hà tất nói đến lời đa tạ. Có thể bắt đầu được rồi.
Tiểu Phong liền tọa công. Và đúng như lão nhân nói Tiểu Phong sẽ không hiểu cũng như không thể cảm nhận thế nào là nội khí nếu không có lão nhân, vào thời điểm thích hợp đã nhẹ nhàng đặt một tay vào Linh Đài huyệt của Tiểu Phong và truyền qua cho Tiểu Phong một ít chân nguyên nội lực.
Nhờ có động thái này của lão nhân nên không riêng gì ở huyệt Linh Đài mà ở cả đại huyệt Đan Điền của Tiểu Phong cũng dần dầu hiển hiện những luồng nhiệt khí xuất phát.
Đang có tâm trạng phấn chấn, thanh âm của lão nhân chợt rót vào tai Tiểu Phong :
- Không được để tâm thần bất định. Mau dẹp bỏ tạp niệm, chỉ lo chuyên chú dẫn lưu nội kình theo những vòng Châu Thiên. Nếu để xảy ra tình trang nghịch hành chân khí, hậu quả không thể lường.
Tiểu Phong cố trấn định mọi cảm xúc lo thực hiện theo lời chỉ điểm của lão nhân. Một lúc sau, khi việc dẫn lưu nội kình rồi cũng đến lúc tự nó dịch chuyển như là bản năng, Tiểu Phong nghe sư phụ bảo :
- Hảo tiểu tử. Ngươi tiếp nhận chân truyền nhanh hơn lão phu nghĩ, có lẽ đã đến lúc lão phu thu hồi chân nguyên đã trút truyền. Ngươi đừng bao giờ tỏ ra hoảng hốt, khiến chân nguyên nội khí của ngươi lâm cảnh hỗn loạn nha. Lão phu bắt đầu thu hồi đây.
Và từ lúc này tuy lão nhân vẫn áp một tay vào huyệt Linh Đài của Tiểu Phong nhưng nội khí thay vì được lão nhân truyền qua thì bây giờ được lão nhân dụng lực chậm rãi thu hồi.
Nội nguyên chân khí của Tiểu Phong vì thế sau khi được dẫn lưu gần một vòng Châu Thiên, thay vì quy hoàn trở lại huyệt Đan Điền - đúng như khẩu quyết nội công được lão nhân chỉ điểm - thì từ huyệt Linh Đài luồng nội khí cứ thế bị hút đi, thấm nhập tất cả vào bàn tay vẫn được lão nhân áp vào lưng Tiểu Phong.
Diễn biến này cứ thế kéo dài, cho đến lúc Tiểu Phong dù hoàn toàn rũ liệt vẫn nghe tiếng lão nhân cười vang dội :
- Có thế chứ. Cuối cùng thì bao nhiêu điều kỳ diệu từ Nhị pháp bảo Miêu Cương đều hóa thành sở hữu của lão phu. Hoàng thiên đã bất phụ khổ tâm nhân. Sau hơn ba mươi năm tự sinh cầm, giờ là lúc lão phu tái xuất võ lâm báo thù phục hận. Ha ha...
Tràng cười có lẽ vẫn cứ thế kéo dài, Tiểu Phong nghĩ chắc như thế khi phát hiện bản thân dần dà chìm vào mê man. Vì làm sao Tiểu Phong biết lúc bản thân mê lịm lão nhân nọ có còn cười nữa hay không?
* * * * *
Tiểu Phong dần dần hồi tỉnh trong một thể trạng suy kiệt chưa từng có.
Và với nhận thức cũng dần dần phục hồi Tiểu Phong hiểu lúc bản thân mê man lão nhân nọ đã ngưng cười. Bằng chứng là lúc này lão nhân đã tuyệt tích có thể hiểu lão nhân đã bỏ đi từ lâu, sau khi toại nguyện vì đã chiếm hữu cùng một lúc Nhị pháp bảo Miêu Cương như lão nhân tự miệng thốt ra.
Tiểu Phong cay đắng nghĩ thầm :
- “Một ác nhân như Quát Diện Ma Nương thì có một lão bằng hữu bất cận nhân tình như lão này cũng là điều dễ hiểu. Tiểu Phong ta không hề tiếc vì để mất Nhị pháp bảo. Chỉ đáng hận là lúc ta quyết ý luyện võ công lại lọt vào âm mưu cạm bẫy của người. Lòng người giang hồ thật gian xảo hiểm ác khó lường!”
Xung quanh Tiểu Phong vẫn tối tăm, quả đúng là Cách Nhật cốc, nơi ánh dương quang không thể rọi đến. Và cảm giác đói khát bắt đầu hoành hành Tiểu Phong, tạo một tâm trạng lo lắng huyền hoặc không hề có bao giờ dù sau nhiều lầu Tiểu Phong đối mặt với cái chết.
Nỗi lo lắng tăng thêm thập bội khi Tiểu Phong chực nhớ rằng đây là nơi không hề có ánh sáng. Nghĩa là ở đây dù sẵn có vật thực nhưng một khi không nhìn thấy gì thì Tiểu Phong vẫn cam chịu đói khát vì không thể nhìn thấy vật thực ở đâu để tìm.
Chỉ mới nghĩ đến đây trong lòng Tiểu Phong bỗng trào dâng nỗi căm hận mỹ nhân đã đẩy Tiểu Phong rơi xuống Cách Nhật cốc, cho dù lúc đó Tiểu Phong đã ngất lịm, đâu khác gì kẻ đã chết chỉ trừ nhịp hô hấp là vẫn còn.
- “Ả có dung nhan xinh đẹp nhưng tâm địa độc ác hơn cả rắn rết. Tiểu Phong ta quyết phải báo thù này.”
Tiểu Phong cũng oán hận lão nhân kỳ bí, lão bằng hữu của Quái Diện Ma Nương.
- “Lão là hạng nhị tâm. Đã thu nhận ta làm đệ tử nhưng sau đó hãm hại ta. Phải chi lão cứ đối xử đúng mực, hợp với danh phận sư đồ, chỉ cần lão thố lộ ta đâu tiếc gì mà không giao Huyền Thiết Phi Cang cho lão? Vì lòng tham lão hóa thành loại bất nghĩa. Nhị pháp bảo Miêu Cương có điểm gì quý báu khiến lão quên nghĩa quên nhân? Mà cũng lạ, một trong Nhị pháp bảo Miêu Cương là Vạn Niên Hắc Trì Thù đã bị lão tự ta hủy diệt, cớ sao sau đó lão bảo lão vẫn đắc thủ Nhị pháp bảo Miêu Cương? Được lắm, lão hại ta một thì sau này bằng mọi cách ta sẽ làm lão khốn đốn bội phần. Hừ!”
Nhưng hận nhất là Tiểu Phong hận chính bản thân :
- “Ít nhất đã có hai lần ta được người đề xuất thu nhận ta làm đệ tử và truyền thụ võ công cho ta. Vậy mà ta khăng khăng khước từ. Ngược lại, khi ta cầu cạnh, xin người truyền thu võ công cho ta, kết quả lại là thế này đây. Phải chăng đấy là vì ta có phúc mà không biết hưởng, được cơ hội nhưng không chịu nắm bắt? Để khi ta thay đổi chủ ý thì trời già lại trêu ngươi, trừng trị ta vì tội đã phụ lòng hảo tâm nhân!”
Quy tất cả mọi tội lỗi cho bản thân, Tiểu Phong sau đó cười cay đắng và lẩm bẩm nói thành lời :
- Tuy nhân định khó thể thắng thiên nhưng ta cứ tận tâm tận lực. Vì có câu “Tận nhân lực mới tri thiên mệnh”. Ta sẽ tự luyện công. Với nhiều khẩu quyết võ học ta vẫn còn ghi nhớ lẽ nào ta không thể tự luyện để nên thân hữu dụng? Ta sẽ bắt đầu luyện, ngay bây giờ!
Thường vẫn nói vạn sự khởi đầu nan, Tiểu Phong đã nghĩ bản thân khó thể bắt đầu luyện một khi đang bị cơn đói khát hành hạ. Lòng dạ rỗng không thường thì tâm trí khó bình tĩnh, Tiểu Phong thất vọng khi phát hiện việc chuyên chú vào khẩu quyết công phu ở thời điểm này quả là điều không thể.
Đã vậy lại còn phải dẹp bỏ tạp niệm để đạt đến sự minh mẫn cần có của cảnh giới gọi là Tâm - Khí - Thần hiệp nhất, Tiểu Phong đang lâm cảnh đói cồn cào thật sự không thể giữ sao cho tâm thần chuyên nhất.
Chính vì lẽ đó, Tiểu Phong sau một lúc lâu tự bắt mình ngồi yên suy nghĩ thật nhiều về mọi khẩu quyết đã từng ghi nhớ, kể cả nội công tâm pháp vừa được lão nhân độc ác ở đây truyền thụ nhưng kết quả thu được chỉ là trạng thái mệt mỏi và suy kiệt chưa từng xảy đến với Tiểu Phong.
Quá thất vọng và toan buông xuôi chợt Tiểu Phong phát hiện từ huyệt Đan Điền bỗng dấy lên một luồng nhiệt khí nhè nhẹ, mỏng mảnh tợ tơ trời.
- “Có còn hơn không, đấy chính là nội công ắt có thể giúp bản thân thoát trạng thái mệt mỏi. Chẳng phải trước kia ở Hạnh Hoa trang ta vẫn thường nghe Trang chủ La Hào Chung chỉ điểm với bao gia nhân đệ tử như thế là gì?”
Kể như có thêm tia hy vọng, Tiểu Phong gắng gượng vận dụng tâm pháp, nương theo luồng nội khí vừa xuất hiện để từ từ dẫn lưu đi khắp kinh mạch toàn thân.
Cũng giống như lần trước được lão nhân thần bí ngồi một bên chỉ điểm, Tiểu Phong vẫn dẫn lưu nội kình theo chu trình thành một vòng châu thiên.
Nhưng do lúc này không còn luồng nội khí nào được truyền vào Linh Đài huyệt nên nội nguyên chân khí sau khi đi đủ một vòng đã quy hoàn về huyệt Đan Điền. Tiếp đó, luồng nội khí quy hoàn được bổ sung thêm bằng một ít nhiệt khí tự phát sinh từ huyệt Đan Điền, khiến vòng châu thiên sau đó có nội nguyên chân khí được dẫn lưu thêm sung mãn hơn.
Giống như câu tích tiểu thành đại, bản thân Tiểu Phong cũng cảm thấy phấn khích khi nhận thức luồng nội nguyên chân khí càng được duy trì thì về sau càng mãnh liệt hơn. Nhờ phấn khích như thế nên Tiểu Phong hầu như đã quên đi tâm trạng đói khát.
Nhưng chỉ được như thế một lúc, sau đó Tiểu Phong chợt phát hiện vòng châu thiên do nội nguyên chân khí tự dẫn lưu đã thỉnh thoảng chuyển dịch theo một đường lối hoàn toàn khác.
- “Chân khí nghịch hành? Ta đã phân tâm khiến nội nguyên bấn loạn, tự dịch chuyển theo chu trình khác? Đấy chính là hiệu trạng nghịch hành chân khí sẽ đưa đến hậu quả khó lường cho người luyện công?”
Tiểu Phong kêu thầm và ngấm ngầm lo sợ, đành chú tâm hơn trong việc dẫn lưu chân khí nội nguyên.
Tuy nhiên, khi đã chú tâm, Tiểu Phong bất giác thừ người vì một phát hiện lạ. Đó là mỗi khi Tiểu Phong điều động, cho chân khí dẫn lưu theo vòng châu thiên đã được lão nhân thần bí chỉ điểm, thì đây là vòng châu thiên được dẫn lưu theo tâm pháp nội công của lão nhân. Nhưng đến khi Tiểu Phong để cho chân khí tự dẫn lưu theo chu trình sẵn có thì vòng châu thiên do nội nguyên dịch chuyển lại không theo đúng khẩu quyết được lão nhân truyền.
Lấy làm lạ về hiện trạng này, Tiểu Phong phần thì cứ để chân khí tự dẫn lưu, phần thì để tâm dò xét, xem tại sao chân khí lại dịch chuyển theo chu trình khác thường này.
Và đến khi tỏ tường nguyên nhân, Tiểu Phong càng thêm lấy làm lạ vì nhận ra đó là chân khí tự dịch chuyển theo khẩu quyết tâm pháp Phụng Diệp kinh mà suốt bảy năm qua Tiểu Phong đã nghiền ngẫm đến thấu triệt, đã thay La Gia truyền thụ khẩu quyết cho La Trúc Quỳnh.
- “Khẩu quyết Phụng Diệp kinh lẽ nào nhờ ta nghiền ngẫm mãi, tự khắc ghi vào tiềm thức, để khi có cơ hội chân khí nội nguyên tự dẫn lưu theo đường lối hữu biệt, kháng lại đường lối ta cố ép chân nguyên dẫn lưu theo khẩu quyết lão nhân truyền thụ? Luyện theo đường lối nào có lợi hơn? Giữa tâm pháp Phụng Diệp kinh và tâm pháp do lão nhân truyền thụ, đâu là tâm pháp lợi hại hơn? Hoặc giả nếu ta cứ tiếp tục chi trì cả hai đường lối cùng một lúc, liệu có dẫn đến hậu quả nào bất lợi chăng?”
Trong lúc Tiểu Phong mãi phân vân trăn trở về hiện trạng này, luồng chân khí nội thể của Tiểu Phong sau một lúc tự dịch chuyển theo chu trình này lại đổi qua theo chu trình nọ.
Khiến Tiểu Phong dù muốn dù không vẫn đã có sự khởi đầu của việc chi trì cùng một lúc hai đường lối tâm pháp hữu biệt, với hậu quả sẽ như thế nào chưa thể biết.
Đến lúc có quyết định sẽ chỉ chọn một trong hai và một được chọn đó có thể chính là tâm pháp Phụng Diệp kinh - do đây là công phu đang có rất nhiều nhân vật võ lâm thèm khát, chứng tỏ đó là công phu thật sự lợi hại thì Tiểu Phong chợt nghe tiếng động lạ vang lên.
“Soạt”
Không dám nghĩ đó là tiếng động do con người tạo ra, Tiểu Phong thầm kinh hoảng, tự mường tượng cảnh có một sinh vật bí hiểm đang mon men tìm đến.
- “Ở một đáy cốc âm u như thế này ai dám bảo là không có độc xà hoặc những loài độc vật nào khác xuất hiện? Ta sẽ chết nếu để độc vật tiến đến bất ngờ hạ thủ ta? Làm gì bây giờ?”
Tiểu Phong nơm nớp lo sợ, đành ngồi im thin thít, đến thở mạnh cũng không dám. Chợt có tiếng người phát thoại vang lên :
- Ngươi còn sống chăng, tiểu tử?
Tiểu Phong rùng mình chấn động vì đó là chuỗi thanh âm được phát ra từ một người Tiểu Phong không thể nào quên. Tiểu Phong tự hỏi :
- “Ả đã đẩy ta rơi vào Cách Nhật cốc không lẽ vẫn chưa cam tâm? Ả quyết lòng xuống tận đây, phải tận mắt nhìn thấy ta chết mới hả dạ ư?”
Giọng nói của nữ nhân lại vang lên :
- Đã có một lão quái vật từ dưới này vượt thoát lên trên, ta nghĩ ắt hẳn ngươi còn sống.
Nếu nghe tiếng sao ngươi không lên tiếng?
Tiểu Phong bàng hoàng :
- “Ả ám chỉ lão nhân đã thu nhận ta làm đệ tử? Vậy là ả vì nhìn thấy Vòng Huyền Thiết Phi Cảng nên đoán biết ta vẫn sống dù đã bị rơi đến tận chỗ này?”
Tiếng bước chân của ả di chuyển lần về phía Tiểu Phong :
- Phải chăng lão quái vật chính là nhân vật được ngươi đưa Thanh Tâm Phục Linh Thảo đến? Lão là ai? Sao phải cần Thanh Tâm Phục Linh Thảo?
Tiểu Phong thầm thở dài :
- “Ả vẫn mãi quan tâm đến bất kỳ ai có liên quan đến Thanh Tâm Phục Linh Thảo, tại sao chứ? Đối với ả lẽ nào Thanh Tâm Phục Linh Thảo quan trọng hơn? Đến như tâm pháp Phụng Diệp kinh cũng không quan trọng bằng?”
Có tiếng ả cười lạnh :
- Nơi này quá tối tăm, quả nhiên rất phù hợp cho những ai vì trúng độc thủ nên không dám chường mặt ra ánh sáng. Nhưng vì ngươi đã đưa Thanh Tâm Phục Linh Thảo đến, giúp lão quái vật tạm thời thoát độc thủ. Ngươi có biết ngươi làm thế là tự rước họa vào thân chăng? Ngươi đừng lẩn trốn ta nữa, vô ích! Hừ!
Và “xoạch” một tiếng, có một tia hỏa quang bật sáng lên, cho Tiểu Phong nhìn thấy rất rõ ả chỉ cách Tiểu Phong độ ba trượng và đang giương cao hỏa tập để tìm kiếm nơi Tiểu Phong ẩn thân.
Và ả cũng nhìn thấy Tiểu Phong :
- Quả thiên ngươi vẫn còn sống! Tốt lắm.
Phần Tiểu Phong nhờ có ánh hỏa quang đột ngột hiển hiện nên tình cờ phát giác ở ngay bên cạnh có một thông đạo dẫn tuốt vào trong sâu.
Tiểu Phong lập tức nhoài người, tận lực bình sinh chui vào thông đạo.
Chợt, “Vù...”
Có một vật mềm mại đột ngột xuất hiện và quấn quanh người Tiểu Phong, làm cho Tiểu Phong không thể nào chui sâu hơn vào thông đạo theo ý định.
Vật đó còn từ từ lôi ngược Tiểu Phong lui trở ra, kèm theo đó là câu nói đắc ý và ngạo nghễ của ả độc ác :
- Ngươi muốn tẩu thoát ư? Trừ phi ngươi am hiểu võ công. Nhưng tiếc thay đó là điều mà ngươi sẽ không bao giờ đạt được. Ha ha...
Ngọn trường tiên Kim Hoa Xà của ả cứ như thế lôi kéo Tiểu Phong về phía ả. Tiểu Phong rủa thầm :
- “Tiện tỳ ngươi ngỡ ta không bao giờ có võ công ư? Được lắm, ắt sẽ có lúc ta gây cho ngươi kinh ngạc, nhưng chưa phải lúc này. Tạm thời ta đành giữ kín, chưa thể cho ngươi biết ta đang cố sức luyện công. Hừ!”
Ả thu trường tiên về, dùng tay tóm tấy Tiểu Phong và cười cao ngạo :
- Chất độc của Vạn Niên Hắc Tri Thù vẫn không làm ngươi chết? Ta đồ rằng mụ Quái Diện có di ngôn chỉ điểm cho ngươi cách hóa giải chất độc. Nhưng có như thế cũng không sao. Vì lúc này chính là lúc ta cần ngươi sống. Hãy cố tận hưởng những ngày ít ỏi còn lại của ngươi nha. Ha ha...
Đoạn ả nhún mình, thi triển khinh thân pháp, đưa Tiểu Phong cùng ả di chuyển dần lên cao.
“Vút”
Mục kích thân thủ bản lãnh này của ả, Tiểu Phong lần đầu tiên ao ước phải chi bản thân có bản lãnh này, sẽ dễ dàng vượt thoát bất kỳ địa hình dù sâu hoặc hiểm trở tương tự địa hình này.
Không bao lâu sau ả đã đưa Tiểu Phong quay lại mặt đá cao chênh vênh nơi ả đã từng xô Tiểu Phong rơi vào đáy cốc tối tăm.
Ả vừa nhìn Tiểu Phong vừa cười :
- Không ngờ lão quái vật đó cũng am hiểm y thuật, có đan dược thần diệu giúp ngươi không còn nữa những vết rách xé da do ta cùng kim Hoa Xà Trường Tiên quật vào ngươi.
Kể cũng tốt vì ta không thích phải đưa theo kè kè bên mình một gã bất thành nhân dạng.
Đây là y phục dành cho ngươi, mặc vào đi.
Ả ném qua cho Tiểu Phong một bọc nhỏ. Tiểu Phong nhẫn nhục, mở bọc ra và tự khoác vào người bộ y phục không hiểu đã được ả đưa đến từ lúc nào.
Thấy Tiểu Phong thủy chung vẫn không lên tiếng, ả hậm hực bảo :
- Thái độ này của ngươi, hãy chờ đấy không đến ba ngày đâu, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ. Hừ! Đi!
Ả đi trước và dĩ nhiên ả thừa biết thế nào Tiểu Phong cũng đi theo ả.
Tiểu Phong kinh nghi, không hiểu sao ả lại tự tin như thế. Và để thử nghiệm, Tiểu Phong len lén dừng lại.
Lập tức ả quay đầu nhìn Tiểu Phong :
- Với thính lực của ta, mọi động tĩnh trong vòng mươi mười lăm trượng đều bị ta phát hiện. Ngươi nên ngoan ngoãn thì hơn, đừng xuẩn động tự làm theo ý riêng mình. Bằng không, ngươi thừa biết rối đấy, ta chẳng phải hạng người có nhiều nhẫn nại, hoặc khách khí đâu. Còn chưa đi?
Tiểu Phong đành lủi thủi đi theo ả, dạ kêu thầm :
- “Có võ công thì thính lực cũng thêm lợi hại. Nếu có lúc ta muốn tẩu thoát e khó lòng giấu được ả. Hừ”
Tiểu Phong vẫn không lên tiếng, vì rằng lúc này Tiểu Phong vẫn ngấm ngầm dẫn lưu nội khí chân nguyên do phát hiện chân khí càng dẫn lưu càng giúp Tiểu Phong kháng lại sự mệt mỏi. Và đó là điều duy nhất Tiểu Phong đang rất cần.
Tiểu Phong đi theo ả vượt qua một sườn núi. Phía trước đã là một chỗ ngoặc mà nếu rẽ bên tả sẽ dẫn vào vùng chân núi lổn nhổn đá, còn rẽ theo mé hữu chính là vùng cỏ cây bạt ngàn, không thuận tiện chút nào nếu Tiểu Phong tự ý bỏ chạy.
Do rắp tâm tẩu thoát nên khi thấy ả ngoặt người bước về bên tả Tiểu Phong vội nhìn khắp lượt vùng chân núi lổn nhổn toàn là đá và đá.
Có nhiều gộp đá chồng lên nhau tạo nhiều khe hở hoặc ở bên cạnh hoặc ở ngay phía dưới. Tiểu Phong lắc đầu :
- “Ta có chạy vào những chỗ như thế cũng bằng thừa. Ả và ngọn trường tiên của ả rồi cũng dễ dàng tóm lại. Ta đành phải tìm cơ hội khác thuận lợi hơn vậy!”
Được một lúc lâu, Tiểu Phong chợt lên tiếng gọi ả :
- Cô nương không thể cho vãn sinh ngừng lại nghỉ chân ư?
Ả đáp lời chân vẫn không ngừng bước :
- Ngươi sẽ tha hồ nghỉ ngơi khi đến được chỗ có một cỗ xe chờ sẵn. Đừng buộc ta phải dùng vũ lực đối với ngươi. Hừ!
Đó là điều Tiểu Phong đang chờ đợi. Và nếu Tiểu Phong đòi nghĩ chân mà ả do tính cao ngạo vẫn không thèm quay đầu lại nhìn, đúng như Tiểu Phong tiên liệu, thì chính ả đang vô tình tạo cơ hội cho Tiểu Phong.
Do đó, sau khi vờ bước theo ả được một quãng nữa, Tiểu Phong lại kêu than :
- Vãn sinh mệt lắm rồi. Cô nương...
Ả gắt ngay tức thì :
- Câm miệng. Ta bảo đi thì cứ đi, không được lắm lời, nghe chưa?
Lúc ả gắt chính là lúc Tiểu Phong dịch chân bước tạt nhẹ qua một bên.
Và khi ả ngưng lời cũng là khi Tiểu Phong từ từ ngồi xuống, nép thật kín sau một tảng đá chỉ nhô cao nửa vời.
Do vậy dù ả không nghe tiếng Tiểu Phong hồi đáp ắt ả nghĩ đấy là Tiểu Phong vì mệnh lệnh ả nên ngậm miệng, không dám đáp dù chỉ một lời. Và ả cứ thế tiếp tục bước đi một mình cho đến khi khoảng cách giữa ả và Tiểu Phong đã vượt ngoài mười lăm trượng chỉ chờ có thế, Tiểu Phong mọp người xuống, tụt dần theo một triền dốc, lao thật nhanh vào một động khẩu mà trước khi thực hiện ý đồ Tiểu Phong đã phát hiện và đã chọn đó là phương tẩu thoát.
Động khẩu khá sâu và tận bên trong lại có thêm nhiều ngách đá xuất hiện ngang dọc.
Tiểu Phong trước hiện trạng này đành bất chấp hậu quả cứ lao bừa vào một ngách đá bất chợt...
“Vù...”
Vừa khuất mình, Tiểu Phong bấy giờ mới bắt đầu nghe những tiếng quát tháo giận dữ của ả.
Tiểu Phong ngồi thu mình lại thật êm, đến cả nhịp hô hấp cũng cố tình ngưng bế lại, lòng nghĩ thầm :
- “Ả đang thịnh nộ kiếm tìm. Giờ là lúc ta và ả thi nhau lòng nhẫn nại, xem ai chịu đựng lâu hơn ai. Hừ!”
Tiếng ả quát càng lúc càng gần và khi thì vang lên từ phía trời Đông, lúc lại xuất phát từ phía ngược lại.
Có những lúc Tiểu Phong cảm nhận ả đã đến thật gần. Nhưng do trong động khẩu có quá nhiều ngách đá ngang dọc nên cuối cùng ả vẫn chưa phát hiện chỗ Tiểu Phong ẩn thân.
Vì lo sợ có lúc ả tìm thấy nên mỗi khi tin chắc ả đã lùi xa Tiểu Phong nhẹ nhàng rúc người sâu hơn nữa vào ngách đá.
Nhờ thế, sau nhiều lần dịch chuyển tương tự, Tiểu Phong đột ngột nhận ra bản thân dang hiện diện ở một động thất vừa âm u - nhưng không có người nào từng lưu ngụ - vừa có những ấn tượng mơ hồ cho biết rằng ở đây thật sự đang có người ẩn cư.
Tiểu Phong đang hoang mang là thế chợt nghe tiếng quát của ả vang lên khá gần :
- Ngươi đừng mong thoát khỏi tay ta. Tam tiên Bát động chủ không phải hạng dễ chấp nhận thất bại.
Tiểu Phong rùng mình thất kinh, vội quay người nấp kín sau một khối thạch trụ lộ thiên.
Một lúc sau, tuy không thấy ả xuất hiện nhưng vì có chuỗi thanh âm lào thào chợt vang lên nên Tiểu Phong cũng một phen giật mình hoảng vía. Cũng may chuỗi thanh âm đó chỉ hỏi Tiểu Phong :
- Ngươi là đối tượng đang bị chủ nhân câu vừa quát tháo truy tìm?
Vẫn nấp phía sau khối thạch trụ, Tiểu Phong chỉ cần khẽ quay đầu là nhìn thấy ngay nhân vật vừa lào thào hỏi.
Đó là một lão nhân với nhân dạng thoạt nhìn vừa xấu xa gớm ghiếc vừa nhơ bẩn. Được mỗi một điểm là đôi mục quang của lão vẫn còn giữ nguyên ánh mắt quan tâm như lúc đang hỏi và bây giờ đó là ánh mắt quan tâm chờ nghe lời Tiểu Phong đáp. Tiểu Phong gật đầu :
- Vãn sinh những tưởng sẽ không bao giờ thoát ả. Và nếu bây giờ ả xuất hiện...
Lão nhân nhơ bẩn bỗng hất đầu, bảo Tiểu Phong :
- Nếu ngươi đủ đởm lược đi theo ta, ả tuyệt đối không thể nào tìm thấy.
Và vẻ quan tâm của lão liền biến mất. Thay vào đó ánh mắt lão chợt dại đi, đan xen vào là một vài biểu hiệu đau đớn cũng lộ rõ trong đôi mắt lão.
Và lão đau đớn thật chứ chẳng phải giả vờ. Bằng chứng như Tiểu Phong đang mục kích là lão quay người lại thật nhanh và vội vã bỏ đi như chạy, khuất lấp dần vào một kẽ đá chỉ cách Tiểu Phong không mấy xa.
Tiểu Phong hoang mang nhìn theo.
- “Lão chỉ muốn giúp hay đang có mưu đồ dụ hoặc ta? Nếu là giúp, cớ sao lão còn thêm câu: ngươi phải có đởm lược? Có đởm lược để làm gì? Quá rõ đây chỉ là lời khích bác, mục đích là lừa ta đi theo, chui vào cạm bẫy lão chuẩn bị sẵn!”
Đã toan không tự chui đầu vào cạm bẫy, Tiểu Phong lại vội phóng người đi theo lão ngay khi nghe tiếng quát tháo thịnh nộ của ả nọ hầu như vang lên thật gần :
- Ngươi đang nấp lánh ở đây phải không? Nếu còn muốn sống hãy mau mau xuất đầu lộ diện. Nhược bằng để ta tìm thấy, ngươi chắc chắn phải chết?
Tiểu Phong đi như bay, cứ nhắm mắt theo hướng của lão nhân nọ mà cắm dầu chạy bừa.
Mà lão nọ kể cũng lạ Tiểu Phong thấy rất rõ lão cứ đủng đà đủng đỉnh, đầu không một lần quay nhìn phía sau và lúc thì lão rẽ hữu lúc ngoặc tả nhưng thủy chung lão vẫn cứ đi trước Tiểu Phong cũng không một lần bỏ rơi Tiểu Phong.
Phần Tiểu Phong vì vẫn lo ngay ngáy nên thỉnh thoảng cũng thử quay đầu nhìn lại.
Nhưng lần nhìn nào cũng như lần nhìn nào, hễ Tiểu Phong quay đầu nhìn là thấy cảnh quang ở phía sau cứ luôn biến chuyển một cách kỳ quái, không còn là cảnh như Tiểu Phong đã nhìn lúc đi vượt qua.
Giả như ngay lúc này chẳng hạn, rõ ràng Tiểu Phong vừa mới đi vượt qua một chỗ rẽ với ba bề đều là những vách đá nhám nhúa. Nhưng lúc vượt qua rồi và quay đầu nhìn thì những vách đá đó không hiểu sao đều biến mất. Chỉ còn lại trong mục quang Tiểu Phong là những khối đá to lớn dị thường đang lay động lắc lư, chẳng biết đến khi nào là lăn rời khỏi vị trí để lao ập đến và nghiền nát Tiểu Phong.
Tiểu Phong sợ thật đấy, nhưng chỉ cần chuyển mục quang nhìn về phía trước cứ thấy lão nhân nọ vẫn còn đó, thấy lão vẫn cứ đủng đa đủng đỉnh bước đi là bao nỗi sợ hãi đều tan đi, giúp Tiểu Phong thêm yên tâm đi theo lão, dù vẫn tự dặn lòng di theo lão phải dè dặt.
Đến một nơi chỉ dẫn lờ mờ sáng, lão nọ chợt buông người, ngồi phịch vào một lớp cỏ khô như thể đó là nơi quá quen thuộc với lão.
Sau một lúc thở dốc, lão chợt hỏi Tiểu Phong :
- Ngươi không am hiểu võ công, cớ sao ả phẫn nộ chỉ muốn tìm giết ngươi?
Tiểu Phong cũng mệt mỏi tìm chỗ ngồi nghỉ chân :
- Vì ả quan tâm đến Thanh Tâm Phục Linh Thảo. Ả muốn biết vãn sinh đã giao dược thảo đó cho ai. Và nếu có thể ả cũng muốn biết dược thảo đó được tìm thấy ở đâu?
Ánh mắt của lão nhân ra chiều kinh ngạc :
- Ngươi cũng biết Thanh Tâm Phục Linh Thảo ư? Hay đã có người tìm thấy, sau đó giao phó ngươi đưa dược thảo đến chỗ người khác? Ngươi đã giao dược thảo cho người cần được giao rồi ư?
Tiểu Phong kinh nghi nhìn lão, sau đó tự thở dài :
- Như tôn giá không hề có mưu toan nào bất lợi cho vãn sinh như thoạt đầu vãn sinh đã nghi ngờ? Tôn giá cũng biết về loại dược thảo này ư? Đúng là có người đã nhờ vãn sinh đem dược thảo cho một lão bằng hữu. Tôn giá có biết Quái Diện Ma Nương chăng? Đấy chính là nhân vật đã nhờ cậy vãn sinh.
Lão nọ nghe đến đây cũng thở dài và gật đầu :
- Ta có biết mụ Quái Diện Ma Nương. Nhưng vì sao mụ phải nhờ cậy ngươi?
Nhìn lão, Tiểu Phong tự hỏi, phải chăng vì đây là chỗ quen thuộc đối với lão, thần thái lão tự tin nên cũng khiến Tiều Phong tự tin theo lão?
Và dù không kịp tự giải thích điều này nhưng do tin bản thân và phần nào tin lão nên Tiểu Phong bộc bạch toàn bộ với lão :
- Quái Diện Ma Nương lâm nguy cảnh, trước lúc mệnh chung tình cờ gặp vãn sinh.
Được Quái Diện Ma Nương nhà cậy vãn sinh đã mang theo bên người gói dược thảo, kèm theo là vòng Huyền Thiết, tín vật của Quái Diện Ma Nương.
Và Tiểu Phong cũng thuật lại cho lão nghe nguyên nhân vì sao Vạn Niên Hắc Tri Thù thay đổi chủ nhân, sau đã bị lão nhân thần bí ở Cách Nhật cốc ra tay hủy diệt như thế nào :
Chờ Tiểu Phong thuật xong, lão nọ chợt thở ra một hơi dài ngao ngán :
- Ngươi đã giao lầm dược thảo cho Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân. Nhưng dù không giao lầm thì kết quả vẫn như vậy. Bởi vì đối với ta lúc này có muốn dùng Thanh Tâm Phục Linh Thảo cũng vô ích.
Tiểu Phong thất kinh :
- Tôn giá dựa vào đâu quả quyết vãn sinh đã giao lầm? Trừ phi tôn giá đây mới chính là người vãn sinh cần phái giao dược thảo?
Lão cười :
- Vạn sự đều không vượt ra ngoài thiên ý. Không sai, ta chính là lão bằng hữu tình cờ của mụ Quái Diện Ma Nương. Nhưng ngươi đừng quá bận tâm, vì như ta vừa nói khi tử kỳ sắp điểm ta có dùng Thanh Tâm Phục Linh Thảo cũng vô ích.
Tiểu Phong tự giận mình :
- Vậy còn lão Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân, lẽ nào lão và tôn giá cùng chịu chung số phận, bị trúng độc thủ như nhau và cùng cần Thanh Tâm Phục Linh Thảo giống nhau?
Lão vô danh gật đầu :
- Không chỉ vỏn vẹn có hai người bọn ta cùng bị chung một độc thủ. Còn rất nhiều những nhân vật như thế nữa. Ngươi có thể giúp ta tìm một nhân vật?
Tiểu Phong ngượng ngùng đáp ứng :
- Vãn sinh sẵn lòng, chí ít cũng là chuộc lại điều lầm lẫn đã xảy ra.
Lão bảo :
- Kỳ thực điều lầm lẫn đó không do lỗi ở ngươi. Vì lúc ngươi chưa hồi tỉnh, chẳng phải lão Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân vì phát hiện Phục Linh Thảo Thanh Tâm nên đã tự ý chiếm đoạt. Sau đó mới cho ngươi biết sao? Không những vậy lão còn lợi dụng ngươi, chiếm hữu luôn Nhị pháp bảo Miêu Cương. Nếu ngươi hứa giúp ta một việc, đòi lại ta có cách đào luyện ngươi trở thành cao thủ, đủ năng lực phục hận lão Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân sau này.
Tiểu Phong động tâm :
- Tôn giá vừa nói lão Bán Nhật Quỷ đã lợi dụng vãn sinh? Là thế nào?
Lão vô danh giải thích :
- Vì ngươi là Tân chủ nhân, lại do ngươi bị thương tích nên Vạn Niên Hắc Tri Thù đã hộ chủ bằng cách phát tiết toàn bộ Nguyên Dịch chí báu vào ngươi. Đối với người từng luyện võ, Nguyên Dịch của Vạn Niên Hắc Tri Thù có diệu năng làm cho người hưởng thụ đắc thủ thêm ba mươi năm công phu tu vi. Vì ngươi là người hưởng thụ nên Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân vờ truyền thụ nội công tâm pháp cho ngươi. Chờ đến khi nội công tâm pháp đó giúp ngươi tự phát xuất đủ số ba mươi năm công phu tu vi, lão Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân vờ thu hồi chân nguyên của lão nhưng thật ra là đã chiếm đoạt luôn phần chân nguyên lẽ ra thuộc về ngươi, rõ chứ?
Tiểu Phong ngơ ngẩn người :
- Hóa ra lời nói đã chiếm hữu đủ Nhị pháp bảo Miêu Cương là ám chỉ điều này?
Lão vô danh lại cười :
- Nhưng lão Bán Nhật Quỷ đó do quá vội nên chưa thể đắc thủ hoàn toàn. Vì thế mụ Quái Diện thố lộ, ta biết, Nguyên Dịch của Vạn Niên Hắc Tri Thù chỉ phát huy diệu năng, sau một thời gian tối thiểu là đôi ba ngày. Có thể hiểu, dù ngươi bị lão Bán Nhật Quỷ dối lừa nhưng chỗ công phu lão chiếm được cũng chỉ xấp xỉ một nửa mà thôi.
Tiểu Phong phấn khích :
- Tôn giá đoan chắc nếu vãn sinh chỉ khổ công luyện thì bước đầu vẫn còn có chí ít là mười lăm năm công phu tu vi?
Lão gật gù :
- Không chỉ có thế mà thôi. Vì ta đã có ý định trao truyền thêm cho ngươi phần công phu tu vi còn lại của ta. Miễn ngươi nhận lời giúp ta tìm cho kỳ được một nhân vật.
Tiểu Phong nhìn lão :
- Tôn giá có thiện ý như thế thật sao?
Lão thở dài :
- Đừng nghĩ ta cũng mưu toan lừa ngươi như lão Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân từng thực hiện. Ngươi hãy tự cân nhắc, đừng như lũ chim điêu đã một lần bị trúng tiễn thì lần sau sẽ thấy cành cong là sợ.
Tiểu Phong bảo :
- Tôn giá muốn vãn sinh tìm ai? Để làm gì?
Lão đáp :
- Như ta đã nói không chỉ vỏn vẹn vài ba người bị trúng độc thủ cần phải có Thanh Tâm Phục Linh Thảo hóa giải. Vì có nhiều nhân vật bị như thế và hầu hết đều gặp một kết cục như ta nên đại họa này cần phải có người đủ bản lãnh tiêu trừ. Đó là nhân vật ta muốn ngươi tìm hộ.
Tiểu Phong cau mày :
- Gặp một kết cục như tôn giá là thế nào?
Lão cười buồn :
- Sợ ánh sáng và buộc phải tìm chỗ tối tăm ẩn nấp cho đến tận cuối đời.
Tiểu Phong vỡ lẽ :
- Đó là nguyên do khiến Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân hơn hai mươi năm chọn Cách Nhật cốc để ẩn thân?
Lão đưa mắt nhìn quanh :
- Ta kém may mắn hơn nên chỉ tìm được địa điểm này với một ít ánh sáng lờ mờ đưa đến. Và đáng lý ta có thể kéo dài sinh mạng thêm một thời gian nữa nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Tiểu Phong mơ hồ đoán biết chuyện ngoài ý muốn là chuyện như thế nào :
- Tôn giá muốn ám chỉ lần cứu nguy cho vãn sinh vừa rồi?
Lão vô danh thở dài :
- Ta nói ra không hàm ý oán trách ai, tất cả đều do Thiên định. Nhưng kỳ thực ngươi là người thứ hai ta vì động lòng trắc ẩn không thể không mạo hiểm ứng cứu.
Tiểu Phong chùng lòng :
- Nếu vãn sinh đoán không sai, nhân vật đầu tiên được tôn giá ứng cứu chính là Quái Diện Ma Nương?
Lão cười mãn nguyện :
- Chuyện xảy ra đã ngoài năm năm. Ta cứ ngỡ Quái Diện Ma Nương chỉ hứa chiếu lệ. Hóa ra ta nhìn không lầm người. Mụ tuy mang lắm ác danh, hành sự cũng độc ác khó lường, nhưng vẫn tuân thủ chữ tín. Chỉ tiếc mụ tìm Thanh Tâm Phục Linh Thảo quá muộn, cũng không còn cơ hội đưa đến tay ta.
Tiểu Phong thở hắt ra một tiếng :
- Xin tôn giá lượng thứ vì vãn sinh vừa rồi đã tỏ ra quá đa nghi. Về việc tôn giá toan nhờ cậy vãn sinh tự nguyện đảm trách.
Lão gật gù :
- Ngươi tuy có nghĩa khí, cộng thêm bản tính thận trọng, quả là hạng người vị tất ta cầu mà có. Nhưng điều mà ta định ủy thác cho ngươi, bỏ đi, thà đừng nghĩ đến còn hơn.
- Tại sao?
Lão lắc đầu :
- Vì nhân vật đó còn là kẻ tử đối đầu với ta. Tìm gặp y quá khó, thuyết phục y tin vào câu chuyện của ta còn khó hơn thập bội.
Tiểu Phong giật mình :
- Nhân vật đó hành tung thế nào? Là ác ma hay là chính nhân quân tử?
Đáp :
- Thuở y còn tung hoành, mọi người đều xưng tụng y là bậc đại hiệp. Trừ Ma Vệ Đạo là quan điểm sống của y.
Tiểu Phong giật mình nhiều hơn :
- Vậy mà tôn giá cùng nhân vật đó là tử đối đầu? Vãn sinh nên hiểu về tôn giá như thế nào đây?
Lão cười héo hắt :
- Loại độc thủ nãy giờ ta và ngươi đề cập là rất lợi hại. Phàm những ai trúng độc thủ đều không biết bị hạ thủ lúc nào. Mãi về sau, khi đã bị người sai khiến và gây ra nhiều hành vi vô cùng tác tệ, lúc phát hiện nguyên ủy sự thật thì mọi việc quá muộn màng. Ta đã lâm vào tình trạng như thế. Để khi muốn chuộc lại lỗi lầm thì ánh sáng tràn ngập bên ngoài kia chính là trở lực cực kỳ nguy hiểm khiến ta lực bất tòng tâm.
Tiểu Phong thừ người một lúc, sau chợt hỏi :
- Ngoài nhân vật như tôn giá vừa đề cập liệu còn ai khác đủ năng lực tiêu trừ đại họa đã xảy ra cho nhiều người?
Lão hoài nghi :
- Như ngươi đang có chủ ý gì thì phải?
Tiểu Phong gật đầu :
- Vãn sinh có ý định thay tôn giá cáo tri đến mọi người về những gì đã xảy ra. Giả như vẫn còn nhân vật đủ bản lãnh như tôn giá cần, ắt nhân vật đó vì đại nghĩa sẽ thay võ lâm tiêu trừ đại họa.
Lão lắc đầu :
- Khó có thêm nhân vật thứ hai đủ bản lãnh như nhân vật ta đã đề cập. Và càng khó hơn nếu đòi hỏi nhân vật đó dám vì đại nghĩa diệt thân. Có thể quả quyết, đã làm người thì ai ai cũng ham sinh úy tử, ngại gian khổ và chỉ thích nhàn hạ tấm thân. Đó là loại người dù biết việc phải làm, đủ năng lực để hành động, nhưng vì nhát đảm, yếu hèn, cũng là do ngại khổ nên không bao giờ muốn cất tay động chân.
Tiểu Phong lẩm bẩm :
- Biết đó là việc phải làm, nên làm, nhưng vì yếu hèn nhát đảm nên cố tình lẩn tránh. Đấy chẳng phải nói về ngươi sao, Tiểu Phong?
Lão vô danh kinh ngạc :
- Ngươi vừa nói gì? Ai là Tiểu Phong ngươi vừa nhắc đến?
Tiểu Phong nhìn lão và lắc đầu :
- Vãn sinh sẽ quyết thay tôn giá tìm cho bằng được nhân vật như thế. Ai là người dùng độc thủ hãm hại tôn giá?
Lão cũng lắc đầu :
- Đó là điều mà nhân vật nào đó nếu có đủ bản lãnh phải tự tìm ra. Ta không thể nói và kỳ thực cũng chẳng biết gì để nói.
Tiểu Phong kinh ngạc :
- Nghĩa là tôn giá đã có ý nghi ngờ ai đó nhưng vì chưa đủ bằng chứng nên không thể đề quyết?
Lão giật mình :
- Lời của ta khiến ngươi nghĩ như thế sao? Ta đâu nói ta nghi ngờ ai?
Tiểu Phong thở dài :
- Tôn giá là người trong cuộc, chí ít tôn giá phải chỉ điểm một vài manh mối. Đâu lý nào tôn giá cam chịu thế này nhưng chẳng nghi ngờ ai?
Lão giận dữ xua tay :
- Đừng đề cập đến chuyện này nữa. Vì quả thật ta chẳng thể nghi ngờ ai.
Tiểu Phong ái ngại cho lão :
- Tính danh tôn giá là thế nào?
Lão lắc đầu quầy quậy :
- Người cần biết để làm gì?
- Vì tôn giá là người bị hại, đúng không? Vậy muốn truy tìm người đã hại tôn giá điều đầu tiên là cần tra xét những ai được xem là thù nhân của tôn giá. Sau nữa là...
Lão ngắt lời :
- Ngươi chỉ phí công vô ích. Vì hầu hết mọi nhân vật Trung Nguyên đều xem ta là kẻ thù.
Tiểu Phong chột dạ :
- Ai ai cũng là kẻ thù ư? Vậy còn bằng hữu? Hy vọng tôn giá có một vài bằng hữu, gọi là thâm giao tri kỷ chứ?
Lão cau mày :
- Có thì sao?
Tiểu Phong thở ra nhè nhẹ.
- Vẫn có câu “Họa từ bên trong họa ra”. Cũng có thể tôn giá bị hại vì những bằng hữu này.
Lão nổi giận :
- Nói nhảm. Ta...
Và đột nhiên lão thở ồ ồ, sau đó vừa nhăn mặt vừa ôm ngực thở dốc.
Trạng thái này của lão vì đã nhìn thấy một lần nên Tiểu Phong vừa bước lại gần vừa khẩn trương hỏi :
- Cũng là thứ độc thủ đó đang hoành hành tôn giá?
Lão cố phát thoại một cách khó nhọc :
- Thanh Tâm Thanh Tâm phục Linh Thảo...
Sực nhớ đến một việc, Tiểu Phong lập tức cho tay vào bọc áo và thở phào :
- May quá. Vãn sinh còn cất giữ một vài lá Thanh Tâm Phục Linh Thảo còn sót lại. Tôn giá có thể dùng tạm.
Tiểu Phong đưa ra và lão vô danh nọ không hề khách khí, đón nhận lấy và cho vào miệng ngay lập tức.
Được một lúc lão thở ra :
- Có lẽ sinh mạng ta không được kéo dài như đã nghĩ. Ngươi tin chắc vào điều vừa nói chứ?
Tiểu Phong hoang mang :
- Vãn sinh đã nói không ít điều. Cụ thể tôn giá muốn ám chỉ điều gì?
Lão cười lạt :
- Họa từ trong họa ra.
Tiểu Phong lo ngại :
- Họa tâm phúc luôn là họa khó lường nhất. Tôn giá hãy tùy nghi suy xét.
Lão gật đầu :
- Ta muốn nhờ ngươi một việc.
Tiểu Phong đoán ra :
- Là thay tôn giá dò xét những nghi can.
Lão gật đầu :
- Không phải dễ đâu. Nhất là lỡ để họ nhận ra ngươi từng gặp gỡ ta.
Tiểu Phong bảo :
- Tự vãn sinh không nói, còn ai hay biết chuyện giữa vãn sinh và tôn giá?
Lão bĩu môi.
- Nếu ta truyền thụ võ học một đời của ta cho ngươi, đó là sơ hở duy nhất khiến ngươi tự bộc lộ tất cả.
Tiểu Phong giật mình :
- Tôn giá định truyền thụ võ học cho vãn sinh?
Lão lắc đầu.
- Vì làm như thế sẽ khiến ngươi bộc lộ thân phận nên ta nghĩ lại, sẽ không truyền thụ võ học cho ngươi nữa. Hãy nói đi, tâm pháp gì lão Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân đã chỉ điểm cho ngươi?
Tiểu Phong đáp :
- Lão không hề nói đó là tám pháp gì. Do vậy...
Lão nhân vô danh chợt tỏ ra khẩn trương.
- Nhưng ta tin chắc đó chẳng phải tâm pháp tầm thường. Vì một khi Bán Nhật Quỷ có dự mưu chiếm đoạt chân nguyên của ngươi, lão phải chỉ điểm ngươi tâm pháp thượng thừa. Có như thế chân nguyên của ngươi mới phù hợp với chân nguyên của lão. Để khi chiếm đoạt xong chỗ chân nguyên đó mới vĩnh viễn thuộc về lão. Ngươi cứ chiếu theo khẩu quyết đó, hãy tọa công ngay.
Tiểu Phong hoài nghi :
- Tôn giá có chủ ý gì?
Lão càng tỏ ra vội vàng hơn :
- Nội lực của ta vẫn còn độ ba mươi năm công phu tu vi. Đó là thứ duy nhất ta có thể tặng cho ngươi, đổi lại việc ngươi sẽ thay ta dò xét hung phạm.
Tiểu Phong ái ngại :
- Nếu tôn giá trút truyền tất cả, hậu quả e sẽ là...
Lão ngắt :
- Đừng chần chừ nữa. Vì nếu không như thế, lúc ta mệnh chung bao nhiêu nội lực đó cũng bị vất bỏ một cách vô ích.
Và lão vươn tay, ấn Tiểu Phong ngồi xuống cạnh lão :
- Ắt hẳn ngươi chỉ mới biết duy nhất một loại tâm pháp nội công? Cứ vận dụng theo đúng khẩu khuyết đó, tiếp nhận nội lực ta truyền. Bằng cách này nội lực của ta sẽ biến thành nội lực bản thân ngươi. Thực hiện đi.
Tiểu Phong đành làm theo.
Và đang khi Tiểu Phong tọa công cũng như lão nhân thần bí độ nào đã hành động, lão vô danh này cũng áp một bàn tay vào huyệt Linh Đài của Tiểu Phong.
Từ huyệt Linh Đài vì thế đã hiển nhiên một luồng nhiệt khí trút vào người Tiểu Phong, hòa theo luồng nhiệt khí phát sinh từ huyệt Đan Điền của Tiểu Phong, dẫn lưu khắp các kinh mạch.
Vì đã từng bị dối lừa nên lần này Tiểu Phong tiếp nhận chân nguyên thì cứ tiếp nhận nhưng khi nơm nớp lo sợ thì vẫn cứ lo. Do đó Tiểu Phong hầu như không thể biết bản thân đang vận dụng thứ tâm pháp nào. Tâm pháp do Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân chỉ điểm hay là tâm pháp từ Phụng Diệp kinh chỉ sau đó, lúc lão nhân vô danh vì cạn kiệt chân lực nên để bàn tay truyền lực tự rơi xuống, lão lên tiếng hỏi thì Tiểu Phong mới rõ điều gì đã xảy ra.
Tiểu Phong nghe lão thều thào :
- Ngươi cố tình lừa ta? Kỳ thực ngươi còn am hiểu một tâm pháp khác nữa. Ngươi là ai?
Sao lại lừa dối lão Mạc ta?
Tiểu Phong chợt hiểu, toan giải thích cho lão hiểu đấy là tâm pháp Phụng Diệp kinh, chợt thấy lão ngã vật ra và bất ngờ hộc lên một tiếng :
- Lão Ẩn Long đã sai ngươi? Thì ra kẻ hại ta chính là lão Long? Hự!
Tiểu Phong giật nảy người vì tận mặt nhìn lão chết mà không kịp giải thích cho lão hiểu tường tận.
Quá day dứt vì sự cố ngoài ý muốn này, sau khi tìm nơi an táng lão xong, Tiểu Phong nấn ná mãi không dám tự ý dời đi.
Đến khi muốn ly khai, Tiểu Phong chợt kinh hoảng vì phát hiện không có cách nào tìm ra lối xuất nhập. Đi đến đâu Tiểu Phong cũng chỉ thấy những khung cảnh rợn người, như có rất nhiều khối loạn thạch chênh vênh cứ lung lay chực lao đến nghiền nát Tiểu Phong.
Mãi về sau, Tiều Phong mới nhớ lại đấy là cảnh từng mục kích, lúc đi theo lão vô danh tiến vào đây và hễ quay đầu nhìn lại là thấy toàn là cảnh tượng như thế này.
Tiểu Phong vội quay lại chỗ có lớp cỏ khô từng được lão vô danh chọn làm nơi lưu ngụ.
Ở đó, Tiểu Phong sau một lúc kiếm tìm chợt phát hiện một cuốn sách mỏng, bên ngoài có ghi tặng người hữu duyên.
Sau khi xem qua quyển sách, Tiểu Phong phục người lạy tạ trước nấm mộ của lão :
- Đệ tử Phong Viễn Quy khấu đầu tạ ân sư phụ lão nhân gia đã tài bồi. Những gì ân sư di mệnh căn dặn, đệ tử nguyện tận lực thi hành.