Sáng hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, Linh Tĩnh đã từ giường bò dậy, cô đeo cái tạp dề có hình con mèo máy quanh người, vừa líu lo hát vừa đun nước, nấu đồ ăn sáng. Kể ra tuần vừa rồi trôi qua thật nhanh, bây giờ mới phân ban xong, hôm nay mới đúng là ngày đầu tiên của học kì mới.
Chiếc bàn ăn vẫn là chiếc bàn vuông cũ lúc thuê phòng được cho thêm, ba người mua mua một chiếc khăn trải bàn màu xanh lam ấm áp, và cứ như thế dùng.
Lúc ăn, hai cô gái thích cởi dép, đặt lên đùi của Gia Minh lắc tới lắc lui, có khi cười loạn lên, thỉnh thoảng bị hai cô bé đó quấy rầy chịu không nổi nữa, Gia Minh mới dùng chiếc đũa chọc chọc vào chân hai cô bé dưới bàn, khiến cho hai cô khó mà rút lại được.
Đương nhiên là, nếu còn hứng lên nữa thì sẽ dẫn tới một cơn lốc hoang đường khác, ai biết được chứ, trẻ con luôn là những người vô tư không kiêng kỵ gì.
Ba người đi đến trường, mỗi người mang theo một hộp cơm không, đứng trước trường hẹn với nhau địa điểm buổi trưa gặp nhau, sau đó ba người mỗi người đi vào ban của mình. Giảng đường ở tòa lầu bên này mỗi tầng có sáu phòng học, ban của Linh Tĩnh nằm ở lầu hai phòng học thứ nhất, ban 6 của Gia Minh là phòng học cuối cùng của lầu hai, Sa Sa thì học phòng thứ nhất lầu một, vị trí của ba người hoàn toàn cách biệt nhau.
Lớp học vẫn huyên náo như xưa, một đám học sinh mới, điểm khác so với hồi học cấp 2 là phòng học lớn hơn, rộng và sáng sủa, bàn học cũng đẹp hơn, ở góc lớp phía trên có một chiếc TV, nằm kế bên nó là một chiếc máy tính. Trên bục giảng có một nữ sinh rất xinh đang viết tên tất cả học sinh lên bảng đen. Vì vừa mới nhập học nên chưa xếp chỗ ngồi, Gia Minh chọn chiếc bàn góc cuối lớp đặt cặp sách lên, thế là trong đám học sinh đang huyên náo trước mặt phát hiện ra một người quen.
Một đứa trước kia hay bắt nạt Gia Minh, mập béo, vô cùng quen thuộc : Hoàng Hạo Binh.
Trên thực tế, giữa hai người cũng chỉ có chuyện xích mích trong dịp tết hồi 10 tuổi, quen biết Sa Sa, từ đó về sau Hoàng Hạo Binh không còn dám đến chọc ghẹo Gia Minh nữa, còn về Gia Minh sau đó cùng với Linh Tĩnh, Sa Sa nhập bọn chơi chung, chẳng mấy khi về căn phòng của Hoàng gia, mà có gặp nhau thì cũng chẳng mấy khi chào hỏi. Bây giờ thì một Hoàng Hạo Binh mười sáu tuổi không còn mập phì như trước, mà thân thể cường tráng, tuy tính cách vẫn ăn diện và thích bắt nạt người khác vẫn như trước kia, nhưng nghe nói bình thường cũng không gây ra chuyện đại sự gì, mà hắn chơi bóng rổ rất khá, trong họ tộc Hoàng gia ai ai cũng đều biết chuyện này.
Lúc này nhìn thấy Gia Minh, Hoàng Hạo Binh lại thân thiện vẫy vẫy tay, Gia Minh cũng cười lại một cái, sau đó ngồi xuống ghế, rồi ngủ như mọi lần. Giữa lúc nửa ngủ nửa tỉnh, một cảm giác đột nhiên đánh thức cậu ta, bên cạnh cậu ta có người đang huyên thuyên không ngừng." Thật đấy, Nguyệt Trì tiểu thư, tôi thật tình vì sự việc của mấy ngày trước mà đến đây để xin lỗi, mong tiểu thư tiếp nhận thành ý xin lỗi của tôi, trăm vạn lần cầu xin..."Vừa mới mở mắt ra, một bó hoa hồng to tươi thắm lắc lư bên người cậu ta, người cầm bó hoa chính là một rong những nhân vật chính gây ra hỗn loạn trên quảng trường vào ngày ghi danh hôm đó, Lữ Phóng của Lữ gia.
Cô gái đang được cậu thanh niên xin lỗi, trên người mặc bộ quần áo màu xanh nhạt rất vừa vặn, gọn gàng thoải mái, ánh mắt lại dường như không hề nhìn Lữ Phóng một chút nào, chỉ sau khi nhìn thấy Gia Minh mở mắt, mới lịch sự khom người cúi chào, tiếng Trung có chút không lưu loát, nhưng vẫn diễn đạt được ý muốn nói:" Bạn ơi, chỗ này có ai ngồi chưa?
Giọng nói của Nguyệt Trì Huân vẫn lạnh nhạt hững hờ như trước đây, dường như đưa người khác đang đứng dưới nắng hè chói chang đi vào dòng suối trong xanh mát lạnh, cái mát lạnh như thấu vào tận xương tủy Gia Minh. Sớm biết cô gái này phiền phức như vậy, lúc đầu cứ để cho cô ấy treo cổ tự tử cho rồi...Gia Minh thầm nghĩ, rồi gật gật đầu:
"Không có ai, bạn có thể ngồi, không sao hết."
Kỳ thực cậu ta muốn nói rằng, cô muốn chết thì cứ việc ngồi, không sao cả, đáng tiếc Nguyệt Trì Huân học tiếng Trung chưa được bao lâu, nghe người khác nói giọng châm biếm không thể hiểu được. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.comThực ra, việc những cô cậu con nhà giàu tiếp xúc với nhau ở trường học giành cho quý tộc được xem như là khá sớm, nam nữ yêu nhau trong trường, tặng hoa hồng cho nhau là chuyện bình thường, nhưng Lữ Phóng giọng nói lớn tiếng khiến cho góc phòng học này trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Người này đang ở bên cạnh liếng thoắng nói không ngừng, nơi cửa sau phòng lớp học bỗng nhiên xuất hiện mấy bóng người, dẫn đầu là một tên mặc đồ thể dục to cao, mấy tên kia đứng sau lưng hắn ngó vào trong lớp học nhìn tới nhìn lui, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trí nhớ của Gia Minh rất tốt, vừa nhìn đã nhận ra hai tên trong số đó là thành viên của đám khiêu khích ngày hôm qua.
Quả nhiên, lát sau tên to cao cầm đầu đám người này tiến lên, đầu tiên vỗ vỗ vào vai Lữ Phóng:
" Nè, a Phóng, sao tụi bậy cũng ở đây?"
" Tao tới đây để xin lỗi
Chỉ trong chốc lát, Lữ Phóng, Hàn Cương Thành, Đông Phương Uyển, Hoàng Hạo Binh bốn người mỗi người một câu liên tiếp nhau gào lên, Lữ Phóng vung tay lên, hoa hồng chuẩn bị đem đến để xin lỗi cầm trong tay tức thì cánh hoa bay khắp nơi. Gia Minh đứng bên cạnh nhìn thấy rất ngạc nhiên.
Một lát sau, bốn người đã quyết định xong thời gian và đại điểm quyết đấu, Lữ Phóng và Hàn Cương Thành hài lòng bỏ đi. Đông Phương Uyển và Hoàng Hạo Binh lúc này mới cảm thấy hơi lúng túng, Đông Phương Uyển ngượng ngùng cười với Gia Minh:
"Không có vấn đề gì chứ? Nếu không có vấn đề gì mình kêu tất cả các bạn trong lớp đi cổ vũ cho bạn, Cố...chậc, bạn Cố Gia Minh, hà hà..."
Cô ấy nói rồi không đợi Gia Minh trả lời liền vội vã trở về chỗ ngồi, Hoàng Hạo Binh cũng cười cười nhoài người lên bàn nói nhỏ:
" Gia Minh, anh đánh lộn thế nào? Chậc...Nếu thấy không ổn thì bảo Linh Tĩnh giúp nhé, không thì Liễu Hoài Sa cũng được, hai người họ một người từng đoạt cúp môn võ thuật, một người có nhà là dân xã hội đen, dù sao hội của Lữ Phóng cũng không bắt buộc là người nào, hôm qua ba người ai cũng đều được. Hi hi, nhất định phải đánh thắng đó!