Ở Rể Chương 255.2: Cương lĩnh


 Chuế Tế (Ở Rể)
Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Quyển 3: Long Xà
Chương 255.2: Cương lĩnh

Nguồn dịch: Nhóm dịch Nghĩa Hiệp + Huyền Nguyệt
Sưu tầm: tunghoanh.com

Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: quiquian.zongheng.com



    Nhìn chung toàn bộ lịch sử, khởi nghĩa hoặc là khởi nghĩa nông dân thật sự thành công, điểm đầu tiên, ở một mức độ nào đó bọn họ là chiều hướng phát triển chân chính, cũng chính là một nhóm văn nhân kêu gào thế đạo này nên diệt vong. Điểm thứ hai ở chỗ, kẻ khởi nghĩa có thể huấn luyện nông dân thành binh lính, cũng chính là làm cho bọn họ có thể nghe theo mệnh lệnh, mà không phải hỏi “chúng ta đi cướp đoạt cái gì”. So sánh hai điểm này, điểm đầu tiên quan trọng nhất, đương nhiên cũng có trường hợp đặc biệt, như Chu Lệ Minh triều hậu thế hưng binh, nhưng đây không phải là khởi nghĩa nông dân. Trong khởi nghĩa nông dân, tính quan trọng của điểm thứ nhất gần như không thể thay thế được.



    Mà ở trong toàn bộ dòng chảy lịch sử, đã từng thấy rất nhiều cuộc khởi nghĩa nông dân, bởi vì nạn đói, bởi vì ôn dịch, bởi vì bạo loạn, có người vung tay hô hào, mấy vạn người vài chục vạn người liền hưởng ứng theo, bọn họ như châu chấu bình thường xông xáo, theo sau lặng yên. Nhưng gần như tất cả các cuộc khởi nghĩa đều chưa từng suy nghĩ chân chính nên vận dụng lực lượng toàn bộ của mỗi cá nhân như thế nào, mà lại đem khái niệm kiểu tính chủ quan năng động hoặc thậm chí là lý tưởng đặt lên cuộc khởi nghĩa nông dân, từ xưa đến nay, với sự hiểu biết của Ninh Nghị về toàn bộ lịch sử, trong toàn bộ thí dụ mà hắn biết, gần như chỉ có một là thành công.

    Đó là khởi nghĩa hậu thế.

    Bất luận hậu thế đánh giá thế nào về cách mạng như thế nào, ít nhất lúc ấy, lực lượng nông dân phát ra là lớn mạnh nhất, cũng có lẽ là đội ngũ cách mạng sáng tạo hoặc là thanh liêm nhất trong lịch sử nhân loại.

    Ninh Nghị cũng từng có thời điểm quá “phẫn thanh”, lúc ấy hắn từng tìm kiếm tư liệu liên quan đến đội cảm tử Thần Phong Nhật Bản, đó là lúc chiến tranh thế giới thứ hai sắp chấm dứt thì người Nhật Bản lại hô lớn khẩu hiệu “Một triệu ngọc nát”, dự định kháng cự quyết liệt người Mỹ. Ngay lúc đó phi công Nhật Bản dùng máy bay ném bom mô hình nhẹ hoặc là máy bay chiến đấu buộc thuốc nổ, thậm chí còn mang theo dầu cháy, trực tiếp xông tới máy bay hoặc đội thuyền của nước Mỹ, bởi vì đó là phương pháp chiến đấu không muốn sống, lúc đó thậm chí có một bộ phận phi công tài giỏi nước Mỹ đã bị ảnh hưởng tâm lý, có những người đang điều khiển bởi tâm tình bất ổn sa sút dẫn đến máy bay rơi xuống nổ tung.

    Ngoại trừ đội cảm tử Thần Phong này, khi đó vùng duyên hải Nhật Bản, bọn họ buộc ngư lôi trên tay lái, huấn luyện thủy binh điều khiển, dự bị lấy phương thức như vậy trực tiếp đụng vào thuyền Mỹ, đương nhiên phương pháp chiến đấu như vậy là để đề phòng nước Mỹ đại quy mô đổ bộ, sau đó Mỹ vẫn chưa đổ bộ, phương thức dùng ngư lôi này chưa được dùng đến.

    Với những hiểu biết về tư liệu này vào lúc ấy, trong nội tâm Ninh Nghị từng cảm thấy hết sức sợ hãi, đương nhiên, hắn cũng từng nghĩ nên như thế nào mới có thể phục chế được tính dân tộc dạng này, hoặc là tham khảo thêm tài liệu trong quản lý doanh nghiệp, tận đến sau này hắn mới đọc được ghi chép về chiến dịch Chosin Reservoir. Khi đó quân tình nguyện vào Triều Tiên gặp đúng phải mùa đông khắc nghiệt, trang phục mùa đông không đủ nghiêm trọng, lúc ấy vì đánh thư kích chiến đối với quân Mỹ, lúc đó để chống lại cuộc chiến tranh quân sự bắn tỉa của quân Mỹ, quân đội tiên phong phái ra đã mai phục trên trận địa dưới trời đông âm bốn mươi độ, tuyết lớn, tình trạng đóng băng khắp nơi, từng người từng người bị đóng băng ở trận địa như vậy cho đến khi đông cứng mà chết, nhưng những người này vẫn duy trì tư thế bắn, không hề buông vũ khí, chỉ là bọn họ không đợi được kẻ địch của mình đến.

    Nếu như nói tinh thần của người Nhật đến từ “Cuồng tín”, rất khó có thể hình dung tinh thần của quân tình nguyện này đến từ cái gì, mà trong toàn bộ giai đoạn kháng chiến và chiến tranh trong nước, loại tinh thần này có thể thấy ở bất cứ người nào, không ai có thể phủ định được thành ý trước đó của đám người này muốn cứu Trung Quốc. Khi đó bởi vì các loại khoa học kỹ thuật phát triển, nhân lực đơn thuần ở trên chiến trường đã bị áp chế rất lớn, nếu như có thể phục chế một đội quân như vậy ở thời cổ đại, chẳng sợ phương thức này chỉ phục chế được một bộ phận, dù là quân đội của Thành Cát Tư Hãn cũng cuồng nhiệt như vậy đem chiến hỏa lan tới Châu Âu, đứng trước đội ngũ như vậy sợ rằng cũng không là cái gì.


    Không cần khoa học kỹ thuật quá cao siêu gì, không cần hỏa dược xe tăng súng trường gì cả, cho dù là đơn thuần dùng đao, đội ngũ loại này đều có thể chém san bằng triều Vũ, chém san bằng Liêu quốc. Đương nhiên, loại tinh thần nàyhậu thế xuất hiện, có rất nhiều nhân tố cùng chế ước tham dự, muốn phục chế, cực kỳ khó khăn, nhưng có lẽ một bộ phận trong đó vẫn thể tận lực bắt chước, học tập theo được.

    Phương Lạp cũng từng ở trong quân đội nói “Thị pháp ngang hàng, không phân cao thấp”, nhưng về bản chất mà nói, bản thân ông ta cũng không tin cái đó, đến cuối cùng chỉ trở thành một khẩu hiệu mà thôi. Muốn người ta tin tưởng đi theo mình làm việc, còn phải có một bộ cương lĩnh thật sự, đặt ở trong mắt mọi người, phải có cách nói khiến mọi ngừi tin tưởng, để cho mọi người tin tưởng ông ta là vì sự nghiệp vĩ đại mà cố gắng, giống như những thư sinh kia trong lòng tin bản thân mình “mở ra thái bình vạn thế”. Bởi vậy tất cả điều này, chỉ là một khởi đầu.

    Rập khuôn theo "Tư bản luận" sẽ rất phiền phức, nhưng tham khảo một ít luôn cần thiết, đem những gì mình tiếp xúc kết hợp với tư tưởng xã hội học hậu thế biên soạn ra một cương lĩnh lấy "công bằng" làm nền tảng, cũng không phải là không có khả năng. Bản thân Ninh Nghị tin thật sự muốn thể hiện một điều như vậy trong quân đội Phương Lạp có thể là đã muộn rồi, nếu như làm cho thấy, chưa chắc đã không lừa được người. Quan trọng là có một vài người thấy, không có tín ngưỡng và dã tâm đã ảnh hưởng đến bọn họ rồi, vậy mình có thể làm được triệt để một điểm, sẽ có người cảm thấy hứng thú.


    Ý chí phải cao một chút, cơ sở phải phổ thông một chút, đại chúng một chút. Buổi sáng tiết Trung thu này, hán ngồi trên thạch đôn dưới ánh nắng mặt trời, híp mắt nghĩ.


    Giống như bán hàng đa cấp vậy.

    Sau đó lại nghĩ, để bảo vệ hắn và Tiểu Thiền, nhất định phải truyền bá giảng dạy cái này, hành động khó tránh khỏi gây hỗn loạn lớn. Đương nhiên, lúc này chẳng qua chỉ là ý nghĩ trong đầu hắn, tất cả còn phải tùy cơ ứng biến, nếu sống ở nơi này trong thời gian dài, bất luận thế nào, dù sao cũng phải làm chút việc mới được.

    Nghĩ như vậy một lúc lâu, đang định trở về y quán xem Tiểu Thiền thế nào, lúc đứng lên mới phát hiện đối diện bên đường có một nam tử dường như đã nhìn hắn lâu lắm rồi, lúc này đi về hướng bên này.

    Nam tử kia mặc y phục màu đen, nhìn giống như người giang hồ, nhưng không mang binh khí, vóc dáng cao gầy, biểu hiện trên mặt nghiêm túc, nhíu nhíu mày nhìn Ninh Nghị. Ninh Nghị cũng nhíu nhíu mày, nhìn thái độ của A Thường cách đó không xa, đại khái là hiểu người này quả nhiên đến tìm mình. Hắn tiếp xúc với tư liệu của Bá Đao Doanh có mấy ngày, cũng có chút hiểu về một vài người trong quân Phương Lạp, lúc này đang nghĩ một cái tên trong đầu, thì đối phương đã chắp tay.

    - Các hạ là Ninh Nghị, Ninh Lập Hằng?

    Trong lời nói thật ra có cảm giác khá lịch sự.

    - Đúng vậy, các hạ là…

    - Tại hạ là An Tích Phúc.

    Ninh Nghị thở dài, đến cửa rồi. Vì thế hắn cười hỏi:

    - Ăn cơm chưa?

Nguồn: tunghoanh.com/o-re/quyen-3-chuong-255-2-pedbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận