Ỷ Thiên Đồ Long Ký Hồi 233

Nhìn lại sắc diện ông ta, thấy ngay giữa hai lông mày có một cái chấm đen to bằng đầu nén hương, chính là đã trúng phải ám khí ngay chỗ yếu hại. Không Trí lớn tiếng nói:

- Các vị anh hùng chứng giám cho, vị trưởng lão Cái Bang này không may trúng phải ám khí tuyệt độc đã từ trần. Phái Thiếu Lâm chúng tôi nhất định không bao giờ lại dùng loại ám khí ghê gớm như thế.

Bang chúng Cái Bang liền nhốn nháo kêu la, mấy chục người chạy ùa lên vây quanh xác của Truyền Công trưởng lão. Chưởng Bát long đầu lấy trong bọc ra một khối từ thiết, để vào mi tâm của Truyền Công trưởng lão, hút ra một chiếc kim dài chừng một tấc, nhỏ như lông bò.

Các trưởng lão Cái Bang biết lời nói của Không Trí không phải giả dối, loại ám khí âm độc thế này, một danh môn chính phái như Thiếu Lâm không bao giờ sử dụng cả. Thế nhưng ngay giữa thanh thiên bạch nhật, bao nhiêu con mắt đổ dồn vào, vậy mà có người lén ném ám khí không ai phát giác, việc kỳ lạ như thế quả thực không sao hiểu được.

Cả bọn Chấp Pháp trưởng lão đều nghĩ, Truyền Công trưởng lão quay về hướng nam, ám khí ắt phải từ phương nam bắn ra, nhưng lúc này ở phía đó ánh mặt trời sáng lóa, Truyền Công trưởng lão lại đang cực kỳ phẫn khích nên đâu có đề phòng đến những loại ám khí bé nhỏ như thế. Phía nam gần nhất chính là Không Trí, phía sau toàn là tăng chúng Thiếu Lâm.

Các trưởng lão hầm hầm nhìn về phía sau lưng Không Trí, chỉ thấy chín vị lão tăng người khoác đại hồng cà sa, mắt lim dim, rủ lông mày đứng đó. Sau chín nhà sư đó là một hàng tăng nhân áo vàng, áo xám, chẳng thể nào biết được ai là người phóng ám khí cả, nhưng hung thủ nhất định là người trong phái Thiếu Lâm không còn ai nghi ngờ gì nữa.

Chấp Pháp trưởng lão cười một tràng dài nhưng nước mắt ròng ròng chảy xuống nói:

- Không Trí đại sư có còn bảo chúng tôi vu oan cho phái Thiếu Lâm nữa chăng, việc ngay trước mắt, còn nói gì bây giờ?

Chưởng Bổng long đầu tính tình nóng nảy, giơ chiếc gậy sắt trong tay lên, quát lớn:

- Hôm nay nhất quyết sống mái với phái Thiếu Lâm.

Chỉ nghe loảng xoảng binh khí vang lên, các đệ tử Cái Bang đều rút đao kiếm ra, xông lên ngay giữa khu đất. Không Trí mặt mày thê thảm, quay lại nhìn quần tăng phái Thiếu Lâm, chậm rãi nói:

- Bản tự từ khi Đạt Ma lão tổ ở phương tây đến đây, kiến lập cơ nghiệp, hàng nghìn năm nay đời đời tăng lữ chăm chỉ tu học Phật pháp, giữ gìn giới luật, tuy có học võ phòng thân, qua lại với anh hào trên giang hồ nhưng chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lý. Phương trượng sư huynh và ta vốn đã xa lánh thế tình, đâu có còn mê luyến gì hồng trần nữa…

Ông nhìn thẳng vào những nhà sư nói:

- Cái kim độc đó kẻ nào đã bắn ra? Đại trượng phu dám làm dám chịu, đứng ra cho ta xem nào.

Mấy trăm tăng nhân không ai đáp lời, có người niệm:

- A Di Đà Phật, tội thay, tội thay!

Trương Vô Kỵ trong lòng chợt động, nhớ đến một chuyện cũ: năm xưa mẹ chàng Ân Tố Tố giả làm cha chàng Trương Thúy Sơn, dùng độc châm giết những nhà sư Thiếu Lâm, khiến cha chàng bị oan mà không sao biện bạch được. Thế nhưng ngân châm của Thiên Ưng giáo hoàn toàn khác hẳn với loại cương châm này, chất độc trên mũi kim cũng khác hẳn, cứ nhìn vào xác Truyền Công trưởng lão, chất độc trên cương châm dường như lấy từ độc trùng Tâm Nhất Khiêu ở Tây Vực. Sở dĩ gọi là Tâm Nhất Khiêu vì chất độc trên người con vật này vừa thấm vào máu, người trúng độc tim chỉ còn đập được một cái là ngừng ngay. Thế nhưng chàng đã biết Sử Hỏa Long bị Viên Chân giết hại, lại biết rằng trong đám sư sãi kia có đồng đảng của y ẩn náu, sở dĩ bắn kim độc giết Truyền Công trưởng lão chính vì không muốn ông ta nói tên y ra. Cũng vì lúc đó ai ai cũng nhìn vào Truyền Công trưởng lão thành ra chẳng ai biết được người nào đã ném độc châm.

Chưởng Bổng long đầu lớn tiếng nói:

- Giết hại Sử bang chủ là ai, mấy vạn đệ tử Cái Bang ai cũng biết cả. Các ngươi tưởng giết người bịt miệng được hay sao? Hừ hừ! Trừ khi đem bao nhiêu đệ tử Cái Bang trong thiên hạ giết sạch, chứ hòa thượng giết người đó tên là Viên Chân…

Chưởng Bát long đầu bỗng dưng vọt mình lên trước, giơ chiếc bát sắt ra, nghe keng một tiếng nhỏ, đón được ngay một chiếc cương châm. Chiếc kim đó không biết ở đâu bắn tới, thế nhưng chỉ chậm nửa bước thì Chưởng Bổng long đầu cũng đã chết ngay tại chỗ rồi.

Không Trí bỗng lạng một cái đã luồn trở xuống phía sau chín vị lão tăng trong Đạt Ma Đường, bình một tiếng đá văng người đứng hàng thứ tư tính từ bên trái ra ngoài, tiếp theo giơ tay chộp ngay sau gáy y nhấc bổng lên nói:

- Không Như, thì ra là ngươi, ngươi cũng cùng một bọn với Viên Chân đấy ư?

Ông ta thò tay nắm tăng bào trước ngực y xé mạnh một cái, nghe soẹt một tiếng, áo rách ra để lộ một chiếc ống sắt, đầu ống có một lỗ nhỏ. Ai nấy đều kinh ngạc, bên trong ống hẳn có dấu lò so cực mạnh, chỉ cần giơ tay nhấn vào cơ quan dấu trong người, từ lỗ đó sẽ bắn ra một cương châm tẩm độc, người phát ám khí chẳng cần phải cất nhắc chân tay, dẫu có đứng ngay trước mặt cách nhau vài thước cũng không sao nhìn thấy được đối phương hạ thủ.

Chưởng Bổng long đầu vừa cáu giận vừa bực tức, giơ luôn thiết bổng quật ngang qua, đánh Không Như nát đầu chết ngay tại chỗ. Gã Không Như đó cùng vai vế với tứ đại thần tăng, bối phận võ công đều cao chỉ vì Không Trí nắm ngay yếu huyệt từ đằng sau nên không vùng vẫy được nên gậy của Chưởng Bổng long đầu đánh tới y không sao tránh khỏi. Quần hùng tất cả đều kinh hãi kêu la.

Không Trí sững sờ, trừng trừng nhìn Chưởng Bổng long đầu, nghĩ thầm: "Gã này thật là lỗ mãng, chẳng chịu hỏi han cho ra ngô ra khoai gì cả". Trong cơn hỗn loạn, bên ngoài quảng trường bỗng có bốn ni cô áo đen tiến đến, tay cầm phất trần, dõng dạc nói:

- Chưởng môn phái Nga Mi Chu Chỉ Nhược, tất lãnh môn hạ đệ tử, bái kiến phương trượng Không Văn chùa Thiếu Lâm.

Không Trí vội để xác Không Như xuống nói:

- Xin mời vào!

Ông thản nhiên tiến ra ngoài đón khách. Tám vị lão tăng của Đạt Ma Đường tiến bước theo sau, thảm kịch vừa xảy ra làm như không thấy, cũng chẳng coi vào đâu. Bốn ni cô hành lễ rồi lùi bước, xoay người bước ra, nhẹ nhàng đến nhẹ nhàng đi, khó làm sao là cả bốn người cùng tiến lên lùi xuống một lượt chẳng khác gì chỉ một người, bước chân vẫn phiêu lãng nhàn nhã, chẳng khác gì nước chảy mây trôi, nhịp nhàng như nương theo sóng biển.

Trương Vô Kỵ nghe tin Chu Chỉ Nhược đã đến, mặt đỏ lên, đưa mắt nhìn trộm Triệu Mẫn. Triệu Mẫn cũng đang nhìn chàng, hai người ánh mắt chạm nhau, thấy nàng dường như mỉm cười, mép hơi nhếch lên, có vẻ khinh miệt, không biết cười Trương Vô Kỵ của đến tận nơi còn để mất, hay coi thường phái Nga Mi huê dạng màu mè.

Các nữ hiệp phái Nga Mi không giống như người của Cái Bang tự mình vào trong sân mà đợi cho Không Trí và quần tăng ra tận ngoài đón lúc ấy mới dàn thành đội tiến lên, tất cả tám chín chục nữ đệ tử người nào cũng mặc áo đen, trong đó quá nửa xuống tóc là ni cô, còn lại thì người đã lớn tuổi có, trung niên có, mà con gái còn trẻ cũng có. Các nữ đệ tử vào hết rồi, cách xa khoảng hơn một trượng là một thiếu nữ áo xanh tú lệ tuyệt trần chậm rãi đi lên, chính là chưởng môn phái Nga Mi Chu Chỉ Nhược.

Trương Vô Kỵ thấy nàng da dẻ xanh xao, dung nhan có chiều tiều tụy, trong bụng vừa tội nghiệp lại vừa hổ thẹn. Sau Chu Chỉ Nhược mấy trượng là khoảng hơn hai chục nam đệ tử mặc trường bào màu đen, phần lớn thanh tú nho nhã, không như các môn phái khác vạm vỡ tráng kiện. Mỗi nam đệ tử trong tay đều cầm một cái hộp gỗ, kẻ dài người ngắn. Hơn trăm người thuộc phái Nga Mi trong tay không ai cầm binh khí, hẳn là họ để trong hộp này. Quần hùng trong bụng khen thầm: "Phái Nga Mi quả là biết lễ, binh khí không để lộ ra, đó là có ý kính trọng phái Thiếu Lâm". Truyện được copy tại TruyệnYY.com

Trương Vô Kỵ đợi cho người của phái Nga Mi ngồi xuống cả rồi mới đi đến trước lều của họ, chắp tay vái Chu Chỉ Nhược một cái thật sâu, ra dáng sượng sùng nói:

- Chu chưởng môn, Trương Vô Kỵ đến để chịu tội đây.

Phái Nga Mi lập tức có độ mươi nữ đệ tử đứng phắt lên, dựng ngược mày ngài mặt đầy vẻ tức tối. Chu Chỉ Nhược cũng chắp tay đáp lễ nói:

- Không dám, Trương giáo chủ hà tất phải đa lễ? Từ khi xa nhau vẫn mạnh khỏe chứ?

Vẻ mặt nàng bình thản, không biết là vui hay buồn. Trương Vô Kỵ trong lòng hoang mang bất định, nói:

- Chỉ Nhược, hôm đó ta vì phải cứu nghĩa phụ thật gấp nên làm hỏng cả đại lễ, trong bụng vẫn còn áy náy chưa yên.

Chu Chỉ Nhược đáp:

- Nghe nói Tạ lão gia tử bị bắt nơi chùa Thiếu Lâm, Trương giáo chủ anh hùng cái thế, chắc đã cứu ra được rồi.

Trương Vô Kỵ mặt đỏ lên nói:

- Các cao tăng chùa Thiếu Lâm võ công trác tuyệt, Minh giáo đã thua một trận, ông ngoại ta vì thế bất hạnh quy tiên.

Chu Chỉ Nhược đáp:

- Ân lão gia tử một đời anh hùng, thật đáng tiếc, đáng tiếc thay!

Trương Vô Kỵ thấy nàng chẳng chút nào lộ vẻ hỉ nộ ra ngoài, không biết bụng dạ ra sao, câu nào của chàng nàng cũng đáp lại với vẻ lạnh nhạt khiến chàng đâm ra cụt hứng. Thế nhưng nghĩ lại, ngày đang cùng nàng làm lễ thành hôn, mình trước mặt bao nhiêu tân khách chạy theo Triệu Mẫn, cái tâm sự đau đớn của nàng lúc đó còn gấp trăm gấp ngàn lần cái ngượng ngập của mình lúc này, nên cố nhịn nói tiếp:

- Về việc cứu nghĩa phụ, mong nàng nghĩ đến tình xưa, giúp cho một tay.

Chàng nói đến đây trong bụng chợt nổi một ý niệm: "Chỉ mới nửa năm nay công lực của nàng tiến bộ thật nhanh, hôm đó ở chốn hỉ đường, cả đến người võ công cao cường như Phạm Dao, cũng chỉ một chiêu đã bị đẩy lùi. Mẫn muội học đủ sở trường các phái, vậy mà suýt bị nàng giết chết ngay tại chỗ. Đến như hôm vợ chồng Đỗ Bách Đương, Dịch Tam Nương bị sát hại, dường như… dường như… sau khi tiếp nhiệm chức vị chưởng môn phái Nga Mi, nàng còn được mật truyền võ công bí cập gì nữa. Nàng ngộ tính cao hơn Diệt Tuyệt sư thái cho nên trong màu xanh mới nảy ra màu lam, trò giỏi hơn thầy. Nếu như nàng cùng ta liên thủ, rất có thể sẽ phá được Kim Cương Phục Ma Khuyên".

Chàng nghĩ đến đây, không khỏi vui mừng ra mặt nói:

- Chỉ Nhược, ta có một việc muốn nhờ nàng.

Chu Chỉ Nhược mặt bỗng đanh lại nói:

- Trương giáo chủ, xin giáo chủ tự trọng, đến lúc này đâu còn có thể xưng hô như ngày xưa nữa.

Nàng giơ tay ra phía sau vẫy một cái, nói:

- Thanh Thư, chàng lại đây đem chuyện của chúng ta nói cho Trương giáo chủ biết đi nào.

Một hán tử mặt đầy râu ria tiến lên, ôm quyền nói:

- Trương giáo chủ khỏe chứ?

Trương Vô Kỵ nghe giọng thì đúng là Tống Thanh Thư vội nheo mắt nhìn kỹ quả nhiên đúng là y, có điều đã hóa trang thành một ông già xấu xí để che dấu bộ mặt thật, bèn đáp lễ nói:

- Thì ra là Tống sư ca, sư ca vẫn mạnh khỏe chứ?

Tống Thanh Thư mỉm cười nói:

- Nói đúng ra phải đa tạ Trương giáo chủ mới đúng. Hôm đó giáo chủ đang cùng nội tử thành hôn, nửa chừng lại đổi ý…

Trương Vô Kỵ giật mình kinh hãi, run run hỏi lại:

- Cái gì?

Tống Thanh Thư đáp:

- Chén rượu cưới của chúng tôi cũng là do Trương giáo chủ tác thành đó.

Chỉ trong chớp mắt, Trương Vô Kỵ thấy như sét đánh ngang tai, đứng chết sững, mắt tối sầm tai nghe chỉ thấy những âm thanh cuồng loạn, không biết chung quanh ai nói những gì. Một lúc lâu sau thấy có người vịn vai mình nói:

- Giáo chủ, xin trở về chỗ.

Trương Vô Kỵ cố định thần, liếc thấy người đỡ vai mình chính là Phạm Dao. Phạm Dao mặt đầy vẻ sầu khổ bi phẫn nói với Chu Chỉ Nhược:

- Chu cô nương, giáo chủ chúng tôi là anh hùng đại nhân đại nghĩa, hôm đó chỉ có sơ xuất một chuyện nhỏ, cô đã bỏ đi lấy cái… cái tên… hừ hừ!

Trương Vô Kỵ tuy đối với Triệu Mẫn tình ý mặn nồng nhưng dẫu sao mình với Chu Chỉ Nhược đã có ước định hôn nhân, hôm trước chỉ vì nóng lòng muốn cứu nghĩa phụ, bất đắc dĩ phải đi theo Triệu Mẫn. Chàng vẫn tưởng nàng vốn là người ôn nhu hòa thuận, chỉ cần nói thật cho nàng nghe mọi chuyện, rồi xin lỗi thật thành khẩn thể nào nàng cũng lượng thứ cho, hoặc có thể tái hợp lương duyên. Nàng rõ ràng là vị hôn thê của mình, ngờ đâu chỉ một cơn giận, nàng đã gá nghĩa cùng Tống Thanh Thư, đối với mình như là vứt bỏ. Chàng trong lòng đau đớn, so với năm xưa trên Quang Minh Đỉnh bị nàng đâm một kiếm còn thống khổ hơn nhiều.

Chàng quay đầu lại, thấy Chu Chỉ Nhược giơ bàn tay thon thon trắng muốt như bạch ngọc vẫy Tống Thanh Thư. Tống Thanh Thư mặt mày dương dương đắc ý đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng, miệng như nhếch mép cười nói với Trương Vô Kỵ:

- Khi chúng tôi thành thân không gửi thiếp mời nhiều làm rộn người ngoài. Chén rượu mừng thể nào ngày sau cũng phải mời uống đền lại cho các hạ.

Trương Vô Kỵ muốn mở miệng đáp lại một câu: "Cám ơn" nhưng cổ dường như nghẹn lại không thể nào thốt nên lời. Phạm Dao cầm lấy tay chàng nói:

- Giáo chủ, hạng người như thế chấp y làm gì.

Tống Thanh Thư cười ha hả nói:

- Phạm đại ca, chén rượu mừng đó, hôm đó thể nào cũng mời cả đại ca.

Phạm Dao nhổ toẹt xuống đất một bãi nước bọt, hậm hực nói:

- Thà ta uống ba vại nước đái ngựa còn hơn uống thứ rượu chết tiệt của nhà ngươi.

Trương Vô Kỵ thở dài một tiếng, buồn bã dắt tay Phạm Dao trở về.

Khi đó Chưởng Bổng long đầu của Cái Bang đang hùng hùng hổ hổ, tranh cãi kịch liệt với một nhà sư Thiếu Lâm thành ra Trương Vô Kỵ, Chu Chỉ Nhược, Phạm Dao, Tống Thanh Thư nói gì ở tại chiếc nhà gỗ phía tây bắc không ai chú ý cả. Quần hùng ai nấy đều đổ dồn vào nghe hai bên Cái Bang và Thiếu Lâm lời qua tiếng lại với nhau.

Trương Vô Kỵ về đến chiếc lều của Minh Giáo ngồi xuống nhưng hồn vía đâu đâu, chỉ loáng thoáng nghe nhà sư mặt đại hồng cà sa kia nói:

- Ta nói Viên Chân sư huynh và Trần Hữu Lượng đâu có ở trong chùa, quý bang nhất định không tin. Truyền Công trưởng lão của quý bang bất hạnh bỏ mình thì Không Như sư thúc của tệ phái cũng đã đền mạng, còn có gì để nói nữa?

Chưởng Bổng long đầu nói:

- Ngươi bảo Viên Chân và Trần Hữu Lượng không có nơi đây thì ai mà tin cho nổi? Trừ phi để cho bọn ta khám xét một lượt mới xong.

Nhà sư Thiếu Lâm kia cười khẩy đáp:

- Các hạ muốn tra xét chùa Thiếu Lâm chẳng là cuồng vọng thái quá hay sao? Chỉ bằng một bang hội như Cái Bang làm gì có đủ sức làm chuyện đó.

Chưởng Bổng long đầu giận dữ nói:

- Ngươi coi Cái Bang không vào đâu, giỏi lắm, để ta lãnh giáo ngươi trước.

Nhà sư đáp:

- Hàng nghìn năm nay, không biết bao nhiêu hào kiệt đã đến chùa Thiếu Lâm nhưng cũng nhờ lão tổ từ bi nên chùa chưa bị ai đốt cả.

Hai người càng lúc càng găng, xem ra đánh nhau tới nơi. Không Trí ngồi ở một bên nhưng vẫn thản nhiên không can thiệp.

Bỗng lại nghe cái giọng eo éo của Tư Đồ Thiên Chung:

- Hôm nay anh hùng thiên hạ tụ tập tại chùa Thiếu Lâm, có người từ xa nghìn dặm đến đây, nào có phải để xem Cái Bang báo thù đâu?

Hạ Trụ đáp:

- Đúng thế. Chuyện qua lại giữa Cái Bang và Thiếu Lâm xin hãy gác qua một bên, thủng thẳng rồi tính cũng chẳng muộn, mình lo chuyện tên ác tặc Tạ Tốn trước.

Chưởng Bổng long đầu nổi cáu:

- Ngươi ăn nói thì nên giữ mồm giữ miệng, Kim Mao Sư Vương Tạ đại hiệp là một trong tứ đại pháp vương của Minh Giáo, sao lại gian tặc với không gian tặc là thế nào?

Hạ Trụ tiếng vẫn oang oang như chuông đồng:

- Ngươi sợ Minh Giáo, ta đâu có sợ Minh Giáo. Thứ người lòng lang dạ thú như Tạ Tốn không lẽ lại tôn lên làm anh hùng hiệp sĩ hay sao?

Dương Tiêu đi ra giữa sân, vòng tay chào một cái thật trịnh trọng nói:

- Tại hạ Minh Giáo Quang Minh tả sứ Dương Tiêu, có một lời muốn phân giải cùng anh hùng thiên hạ. Tạ Pháp Vương của tệ giáo năm xưa giết người bừa bãi, quả thực có điều không phải…

Hạ Trụ nói:

- Hừ, người đã bị y giết rồi, đâu có phải chỉ bằng vài lời nói qua quýt của nhà ngươi mà làm cho người chết sống lại được đâu?

Dương Tiêu ngang nhiên đáp:

- Chúng ta hành tẩu giang hồ, ngày ngày va chạm đầu đao mũi kiếm, còn sống được đến hôm nay, có ai tay không giết vài mạng người? Kẻ võ công cao thì giết được thêm vài người, còn học nghệ chưa tinh thì bỏ mạng về tay người khác. Nếu cứ giết ai cũng phải đền mạng, ha ha, e rằng trong số mấy nghìn vị anh hùng hảo hán trên bãi đất này, chắc chẳng còn được bao lăm. Hạ lão anh hùng, trong đời ông chưa từng giết ai chăng?

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/y-thien-do-long-ky/chuong-233/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận