11 Tuần Yêu Chương 55


Chương 55
Vấn đề được quan tâm???

Năm giờ chiều hôm sau, Meredith được triệu tập đến phòng hội nghịnơi hội đồng quản trị đã họp một cuộc họp khẩn cấp trong nhiều giờ. Khi cô đi vào phòng, cô bất ngờ khi thấy chỗ ngồi đầu bàn rõ ràng là được dành riêng cho cô. Cố không cảm thấy quá sợ hãi bởi những nét mặt lạnh lùng, dữ tợn đang chiếu vào mình, cô nhìn quanh mọi người, kể cảcha cô. “Xin chào các ngài.” Bọn họ đồng thanh trả lời “Chào”, nhưng chỉ có một giọng nói thực sự thân thiện thuộc về lão già Cyrus Fortell. “Chào cháu, Meredith,” ông lão trả lời, “và tôi có thể nói là cháu nhìn đáng yêu hơn bao giờ hết.”Truyen8.mobi

Meredith biết là vẻ ngoài của mình rất tệ, nhưng cô tặng cho ông một nụ cười biết ơn khi mà thông thường sự ám chỉ rõ ràng của ông về giới tính trong một cuộc họp như thế này sẽ làm cho cô bực bội. Cô cho rằng một phần nguyên nhân dẫn đến cuộc họp khẩn cấp này có liên quan đến Matt và họ sẽ khăng khăng đòi những lời giải thích từ cô, nhưng cô cũng cho rằng họ sẽ hỏi những thông tin mới nhất của nhiều vấn đề khác nữa. Vì thế cô hoàn toàn ngạc nhiên khi Chủtịch Hội đồng quản trị, người ngồi bên phải cô, gật đầu ra hiệu đến tập hồsơ trên bàn ngay trước mặt cô và nói bằng giọng điệu lạnh tanh, “Chúng tôi đã chuẩn bịsẵn các văn bản cho cô ký, Meredith. Sau khi kết thúc cuộc họp này, chúng ta sẽ nộp chúng cho các cơ quan có thẩm quyền. Hãy xem qua chúng. Vì hầu hết chúng tôi đều tham dự soạn thảo các văn bản này, chúng tôi không cần phải xem lại nữa.”

“Tôi chưa hề thấy chúng,” Cyrus phản đối, mở hồ sơ của ông cùng một lúc với cô.

Trong chốc lát Meredith không thể tin nổi những gì cô đang đọc,và khi cô đọc nó, có thứ gì đó dâng lên trong cổ họng cô, làm cô nghẹn lại trong nỗi kinh tởm. Hồ sơđầu tiên là đơn khiếu nại chính thức với Ủy ban Chứng khoán, tuyên bố là chính cá nhân cô biết Matthew Farrell cố tình thao túng cổ phiếu của Bancroft, rằng anh đang sử dụng những thông tin nội bộ thu thập được từ cô để tiến hành các vụ giao dịch, và đề nghị Ủy ban Chứng khoán điều tra và ngăn chặn những hành động của anh. Đơn khiếu nại thứ hai là gửi cho Cục Điều tra Liên bang và các cảnh sát trưởng ở Dallas, New Orleans, Chicago,tuyên bố là cô tin,và có lýdo để tin, Matthew Farrell chịu trách nhiệm về những vụ dọa bom các cửa hàng của Bancroft & Company tại các thành phốđó. Đơn khiếu nại thứ ba cũng gửi đến Sở Cảnh sát; nó viết là cô nghe lỏm được Matthew Farrell đe doạ mạng sống của Stanislaus Spyzhalski trong khi nói chuyện qua điện thoại với luật sư của anh, và cô từ chối quyền được im lặng với tư cách là vợ Matthew Farrell, kèm theo đó đưa ra lời tuyên bố với công chúng là cô tin rằng anh chịu trách nhiệm về vụ sát hại Spyzhalski. Truyen8.mobi

Meredith nhìn những lời lố bịch được viết hết sức cẩn thận, những lời buộc tội đồi bại, và cả cơ thể cô bắt đầu run lên. Một giọng nói hét vang trong đầu cô rằng cô đúng là một kẻ ngu ngốc và một kẻ phản bội khi đã tin có một tí sự thật trong đống chứng cứ rác rưởi gián tiếp chống lại chồng cô. Sự mê mụ bất lực và nghi ngờ vây quanh cô kể từ khicô rời khỏi Matt hai ngày trước giờ đột ngột tan biến, và cô nhìn ra mọi thứmột cách rõ ràng – những sai lầm của cô, động cơ của ban quản trị, và việc làm của cha cô.

“Ký nó đi, Meredith,” Nolan Wilder nói, đẩy cây bút của ông ta về phía cô. 

Ký nó. 

Meredith thực hiện sự lựa chọn của mình, một lựa chọn không thể hủy bỏ – dù nó có lẽ là một lựa chọn quá muộn. Từ từ, cô đứng lên. “Ký nó à?” Cô lặp lại một cách khinh miệt. “Tôi sẽ không làm một việc như vậy!”

“Chúng tôi hy vọng rằng côsẽ cảm kích mà nhận lấy cơ hội này để giải tội cho bản thân cô và tách cô ra khỏi Farrell, cũng như để nhìn thấy sự thật được đưa ra ánh sáng và công lý được thi hành,” Wilder nói một cách lạnh lùng.

“Đó là những gì mà các người quan tâm đến sao?”

Meredith hỏi, chống bàn tay lên bàn và nhìn chằm chằm vào tất cả bọn họ. “Sự thật và công lý?” Những người đàn ông nhìn đi chỗ khác như thể họ không hoàn toàn thoải mái với những hồsơ mà cô được yêu cầu ký. “Vậy thì để tôi nói cho các người nghe sựthật!” Cô tiếp tục, giọng cô vang lên với vẻ kết tội. “Matthew Farrell chẳng hề liên quan gì đến các vụ dọa bom đó, cũng như chẳng hề liên quan gì đến vụ sát hại Stanislaus Spyzhalski, và anh ấy không vi phạm bất cứđiều luật nào của Ủy ban Chứng khoán. Sự thật,” cô nói với vẻ gay gắt khinh bỉ, “là tất cả các người đều sợ anh ấy. So với chiến thắng của anh ấy, thành công của các người trong doanh nghiệp của mình thật là nhỏ bé, và nghĩđến việc anh ấy trở thành một cổđông lớn của công ty này, hay trong ban quản trịnày, làm cho các người cảm thấy tầm thường! Các người là những kẻ tựphụ, và nếu các người thật sự tin là tôi sẽ ký vào các giấy tờ này vì các người bắt tôi ký, thì các người cũng lànhững kẻngốc!” 

“Tôi đề nghị cô xem xét lại quyết định của mình một cách cẩn thận ngay bây giờ, Meredith,” một thành viên khác trong hội đồng quản trị cảnh cáo cô, khuôn mặt ông ta cứng đờ vì bị những lời nói của cô xúc phạm. “Hoặc cô hành động vì lợi ích tốt nhất của Bancroft & Company, và ký các văn bản đó, chính là bổn phận của cô với tư cách Tổng giám đốc lâm thời của công ty này

– hoặc chúng tôi chỉ có thể cho là lòng trung thành của cô đã đặt vào kẻ thù của công ty này.” Truyen8.mobi

“Ông đang nói với tôi về bổn phận của tôi với Bancroft, đồng thời lại bảo tôi ký các giấy tờđó à?” Cô lặp lại, và đột ngột cảm thấy muốn bật cười với niềm vui khi cô giữ vững lập trường của mình – một lập trường đúng. “Các người đang đối mặt với nguy hiểm nếu các người vẫn còn chưa biết những gì Matthew Farrell sẽ làm để trả đũa những lời phỉ báng và bôi nhọ anh ấy trong đống hồ sơ rác rưởi này. Anh ấy sẽ sở hữu Bancroft và tất cả các người khi anh ấy hoàn tất việc thưa kiện các người!” Côgần như kết thúc với vẻ tự hào.

“Chúng tôi chấp nhận rủi ro. Ký vào giấy tờđó đi.”

“Không!” 

Không nhận thức được vẻ mặt của một vài thành viên trong ban quản trịđang rõ ràng thể hiện vẻ nghi ngờ về sự khôn ngoan khi chọc tức Farrell, Nolan Wilder nhìn cô và nói một cách lạnh nhạt, “Hình như lòng trung thành đặt sai chỗ của cô đang khiến cô không hoàn thành trách nhiệm của một người điều hành công ty để hành động vì lợi ích tốt nhất của nó. Hoặc là từ chức ởđây và bây giờ, hoặc ký vào các giấy tờ này.”

Meredith nhìn thẳng vào mắt ông ta. “Đi xuống địa ngục đi!”

“Thật là hay, cô gái!” Cô nghe lão Cyrus la lên trong sự im lặng căng thẳng, sửng sốt khi nắm tay ông đập lên bàn. “Tôi biết là cô có nhiều thứ hơn đôi chân mà!” Nhưng Meredith không nghe ông nói; cô đang quay lưng lại với tất cả bọn họ, rời khỏi phòng hội nghị, đóng sầm cánh cửa phía sau mình. Đóng sầm lại quãng đời tràn đầy hy vọng và những giấc mơ.

Cô nhớ lại những lời của Matt, đầy cổ vũ và mạnh mẽ, khi cô bước nhanh về phía văn phòng mình. Cô đã hỏi anh những gì anh sẽ làm nếu ban quản trị của anh vô lý gâyáp lực cho anh, và anh đã trả lời anh sẽ bảo bọn họ cút xéo đi. Ký ức đó gần như khiến cô bật cười. Không hẳn cô đã nói thếvới họ, thực ra côsẽ không bao giờ nói vậy với bất kỳ ai, nhưng những gì cô đã nói với họ hôm nay cũng giống vậy, cô kết luận một cách tự hào. Tối nay bữa tiệc của Matt sẽ diễn ra, và cô đang vội đi về nhà để thay quần áo. Điện thoại trên bàn làm việc cô đang reo khi cô quay lại văn phòng, và vì hôm nay Phyllis đã về rồi, Meredith tựđộng trả lời cuộc gọi.

“Cô Bancroft,” một giọng nói lạnh lùng, phách lối thông báo cho cô biết, “tôi là William Pearson, luật sư của ông Farrell. Tôi đã cố gắng gọi cho Stuart Whitmore suốt cả ngày, và vì anh ta chưa trả lời cuộc gọi của tôi, tôi tự cho rằng tôi nên trực tiếp gọi cho cô.”

“Không sao,” Meredith nói, áp điện thoại giữa vai và tai khi cô mở cặp và bắt đầu nhét tất cảnhững vật dụng cá nhân của côtừ bàn làm việc vào trong đó. “Tại sao ông lại gọi cho tôi?”

“Ông Farrell đã ra lệnh cho chúng tôi phải nói với cô rằng ông ấy không còn bất cứ mong muốn nào để tiếp tục thời gian còn lại của mười một tuần mà cô đã đồng ý. Ông ấy còn ra lệnh cho chúng tôi phải nói cho cô biết là,” ông ta tiếp tục với giọng điệu đe doạ, “cô phải nộp hồ sơ xin ly hôn trong vòng sáu ngày kể từ ngày hôm nay, nếu không chúng tôi sẽ thay mặt ông ấy nộp đơn ly hôn vào ngày thứbảy.”

Meredith đã chịu đủ những lời đe doạ áp bức mà cô sẵn sàng chịu đựng. Giọng điệu đáng ngại, độc đoán của Pearson là giọt nước làm tràn ly! Cô đưa điện thoại ra xa tai, trừng mắt giận dữ nhìn cái ống nghe, sau đó cô nói nhanh hai từ, nhấn mạnh vào tai Pearson, và dập mạnh cái điện thoại lên giá đỡ của nó. Truyen8.mobi

Cho đến khi cô ngồi xuống đểviết đơn từ chức một cách vội vàng thì tác động cuộc gọi của Pearson thực sự đánh vào cô, và cảm giác chiến thắng nhường lối cho sự hoảng sợđang ngày càng tăng lênbởi hành động của Matt. Anh muốn ly hôn. Ngay lập tức. Không, đó không thể là sự thật, cô tự nói với mình một cách tuyệt vọng, rồi viết nhanh hơn. Cô ký tên vào đơn từchức của mình, đứng lên, sau đó nhìn xuống những gìcô đã viết. Lần thứ hai trong khoảnh khắc này cô cảm thấy khủng khiếp khi đối mặt với hiện thực. Bố cô đi vào văn phòng cô lúc đó, và côchợt nhận ra là mình đang tự cắt đứt với mọi thứ. Kểcả ông.

“Đừng làm vậy,” ông nói, giọng ông gay gắt khi cô đẩy lá đơn từchức về phía ông.

“Bốđã buộc con làm vậy. Bốđã thuyết phục họsoạn thảo các văn bản đó, sau đó bố đưa con vào đó nhưđưa một con cừu non vào lò mổ. Bốđã buộc con phải chọn lựa.”

“Con đã chọn hắn, không phải bố, không phải tài sản thừa kế của con.”

Meredith tựa lòng bàn tay ẩm ướt của cô vào bàn, giọng cô đau khổ. “Không cần phải có một lựa chọn, bố thân yêu,” cô nói, quá rối bời đến nỗi cô gọi ông là ‘bố thân yêu’ như cô từng gọi khi còn bé. “Tại sao bố phải làm điều này với con? Tại sao bố phải xé con ratừng mảnh như thế này? Tại sao con không thể cùng lúc yêu thương bố và anh ấy?”

“Không phải là vì chuyện đó đâu,” Philip nói một cách giận dữ, nhưng vai ông đang rũ xuống, giọng ông tuyệt vọng. “Hắn có tội, nhưng con không nhìn thấy. Con thà tin bốđã làm điều sai trái vì ganh tị, sử dụng mánh khóe và trả thù...”

“Bởi vì,” Meredith cắt ngang, biết là cô không thể chịu được nữa, “đó làsự thật. Bố là vậy. Bố không yêu con, không yêu con nhiều để muốn cho con được hạnh phúc. Nó không phải là tình yêu,nó là sự ích kỷsởhữu người khác!” Đóng khóa cặp lại, Meredith cầm ví, áo choàng và đi ra cửa.

“Meredith, đừng!” Ông cảnhbáo khi côbắt đầu đi ngang qua ông.

Cô ngừng và quay lại, nhìn khuôn mặt hốc hác của ông qua đôi mắt đẫm lệ. Cô nói to câu “Chào bố”, và thì thầm “Bố thân yêu” trong tim.

Cô đi được một nửa khu vực tiếp tân thì Mark Braden hét toáng lên, khuôn mặt anh rạng rỡ với nụ cười khi anh kéo cô qua một bên. “Tôi cần cô đến văn phòng của tôi ngay. Thư ký của Gordon Mitchell đang ở dưới đó, khóc muốn rớt tim ra. Tôi đã tóm được Mitchell! Chúng ta đã đoán đúng – đồ con hoang đó ăn tiền lót tay.”

“Đó là chuyện cần bảo mật của công ty,” cô nói một cách lặng lẽ, “và tôi không còn làm việc ở đây nữa.” 

Khuôn mặt anh khựng lại và sự hoang mang tức giận của anh rất chân thật, rất cảm động, làm cho Meredith phải đấu tranh để giữ bình tĩnh. Nhưng tất cả những gì anh nói là một lời chua xót, “Tôi hiểu rồi.”

Cô cố mỉm cười. “Tôi chắc chắn là anh hiểu.” Khi cô quay đi, anh đặt bàn tay anh lên cánh tay cô và kéo cô lại. Lần đầu tiên trong mười lăm năm cứng nhắc bảo vệ quyền lợi của Bancroft, Mark Braden phá vỡ luật của chính mình; anh tiết lộ thông tin của công ty cho một người khác ngoài người quản lý có thẩm quyền. Anh làm điều đó vì anh cảm thấy cô có quyền được biết. “Mitchell đã nhận rất nhiều tiền lót tay từ nhiều nhà cung cấp. Một người đã hăm dọa bắt anh ta từ chối chức Tổng giám đốc.”

“Và thư ký của anh ta biết được và đi tố anh ta à?”

“Không hẳn là như vậy,” Mark nói một cách chế nhạo. “Cô ta nổi tiếng cả mấy tuần nay. Họ vụng trộm qua lại với nhau và anh ta đã nuốt lời hứa kết hôn với cô ta.”

“Thế nên cô ta mới tố anh ta,” Meredith kết luận.

“Không, cô ta tố anh ta vì sáng nay anh ta đưa cho cô ta bản thành tích làm việc hàng năm của cô ta, và đánh giá cô ta xứng đáng. Cô có thể tin nổi không!” Mark khịt mũi. “Con lừa ngu ngốc ấy đánh giá cô ta xứng đáng và sau đó nuốt luôn lời hứa thăng chức cho cô ta trở thành trợ lý thu mua. Đó là lýdo tại sao cô ta tố anh ta. Cô ta đã lường trước anh ta nói dối về chuyện kết hôn, nhưng cô ta cực kỳ quyết tâm trở thành người trợ lý thu mua.” Truyen8.mobi

“Cảm ơn vì đã kể cho tôi nghe,” cô nói, đặt một nụ hôn trìu mến lên má Mark. “Tôi luôn muốn biết điều đó.”

“Meredith, tôi thấy rất tiếc…”

“Đừng,” cô nói, ngoảnh đầu đi, e rằng sự kìm chếcủa cô sẽ bị tiêu tan nếu ai đó tỏ ra tử tế ngay lúc này. Nhìn lướt qua đồng hồ, cô vươn ra phía trước và ấn nút thang máy, sau đó cô nhìn Mark. Với nụ cười quyến rũ cô giải thích, “Tôi phải tham dựmột bữa tiệc rất quan trọng, và tôi sắp bị trễ. Thật ra, tôi là một người khách không được mời và không được hoan nghênh...” Cánh cửa thang máy mở ra vàcô bước vào trong. “Chúc tôi may mắn đi,” cô nói thêm khi nó bắt đầu đóng lại.

“Chúc cô may mắn,” Mark nói một cách buồn rầu.

 Truyen8.mobi tiếp tục cập nhật đến bạn đọc chương tiếp theo một cách nhanh nhất. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/17594


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận