Lôi Tuấn Vũ chậm rãi rút tay về, ngồi thẳng lên nhìn cô, bộ dáng có gì muốn hỏi thì sẵn sàng trả lời. Giống như người cố tình gây sự là cô vậy.
Lãnh Tử Tình cúi đầu, đỉnh đầu hướng về phía hắn, nhỏ giọng hỏi: "Trước kia tôi làm việc gì?"
"Bà nội trợ toàn thời gian." Hắn trả lời rất lưu loát tựa hồ không cần nghĩ.
"Hả? Cái gì? Không có việc làm sao?"
"Không tốt nghiệp đại học, nghỉ học giữa chừng. Tiểu thư con nhà giàu, không cần đi làm.
Kết hôn xong ở nhà làm nội trợ toàn thời gian." Lôi Tuấn Vũ cố ý bỏ qua tình tiết cô làm tổng biên tập ở Hoa Bá. Mấy cái tiểu tiết lặt vặt không cần thiết đó sẽ làm ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của hắn.
Trời! Vậy… tuy rằng không thê thảm như Kiều Chi Ảnh nói, nhưng cái gì cũng không động tay đến thì thật sự là đáng buồn chán nha! Hoá ra cô vẫn kém cỏi như vậy!
"Người nhà tôi ở đâu? Cuộc sống thế nào?"
"Nhà em rất giàu có, kinh doanh nhà hàng ăn uống, ở trong nước có thể nói là số một. Việc làm ăn của gia tộc đều do các con trai của ba em đảm đương. Ba em là Lãnh Huyền Thiên, mẹ em là Mạnh Hân Di, ba anh trai là Lãnh Tử Hiên, Lãnh Tử Minh và Lãnh Tử Dương. Công việc hàng ngày của em là lên mạng, mua sắm, du lịch, chưa bao giờ gây rắc rối cho ba mẹ.
Trước khi em mất trí nhớ, cuộc sống của bọn họ đều cực kỳ tốt đẹp. Hơn nữa, bọn họ… cũng không biết chuyện em mất trí nhớ." Lôi Tuấn Vũ giống cẩm nang gia tộc vậy, hiển nhiên đối với cô vô cùng hiểu biết.
"Vậy… anh cưới em vì tiền của em sao?" Lãnh Tử Tình đột nhiên tò mò hỏi.
Lôi Tuấn Vũ đột ngột nhìn về phía cô, giống như cô nói một câu chuyện nực cười cỡ nào. Cô gái nhỏ này đầu óc bị lừa đá rồi sao?
Hắn cố gắng nhẫn nại tiếp tục giải thích: "Lôi Tuấn Vũ, chính là chồng em nè, 33 tuổi. Tổng giám đốc tập đoàn Kiêu Dương, chủ yếu làm về chiến lược quảng cáo, nghiệp vụ số một.
Phụ thân là Lôi Đình, là bạn tốt của Lãnh Huyền Thiên. Sau khi hai cụ cưới vợ thì ước hẹn là sẽ gả con gái mình cho con trai người kia, làm thông gia. Nhưng không ngờ Mạnh Hân Di sinh hai đứa con đầu đều là trai, phu nhân của Lôi Đình lão gia là Tiêu Duệ sinh Lôi Tuấn Vũ
xong thì không thể sinh được nữa. Huynh đệ Lôi – Lãnh để thực hiện bằng được lời hứa nên Mạnh Hân Di nghiến răng sinh đến đứa thứ tư thì rốt cuộc cũng sinh được con gái, hoàn thành tâm nguyện. Vì thế vào năm Lãnh Tử Tình 25 tuổi, cũng chính là ngày 1 tháng 1 năm nay, hai người liền đi đăng ký kết hôn theo vận mệnh đã định trước!"
"Ồ!" Lãnh Tử Tình gật gật đầu, nói vậy thì hai bọn họ cũng tính là hai đứa nhỏ vô tư lự, môn đăng hộ đối. Vậy là tốt rồi, cũng có chút ăn khớp với những gì Kiều Chi Ảnh nói. Nói thế nào đi chăng nữa thì bọn họ đều là môn đăng hộ đối. Cô không tính là trèo cao! Nhưng bộ dạng hắn đẹp trai như vậy, mà cô thì cũng không phải cực kỳ xuất chúng, liệu anh ấy có cam tâm không? Anh ấy có hồng hạnh vượt tường không? Mà… Kiều Chi Ảnh… tại sao lại lừa gạt cô?
Thực là khả nghi nha!
Cô lén lút liếc mắt nhìn Lôi Tuấn Vũ đang hớp một ngụm cà phê, rồi gian giảo hỏi: "Vậy Kiều Chi Ảnh là ai vậy?"
Rõ ràng cô nhìn thấy bàn tay đang cầm chén của hắn khựng lại một chút, sau đó hắn bặm môi dưới nói: "Một người không liên quan gì! Sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời em nữa!"
Sẽ không xuất hiện, là ý gì? Lãnh Tử Tình không hiểu đầu cua tai nheo ra sao? Không liên quan à? Hình như không đơn giản như vậy à nha!
"Có phải cô ấy thích anh không?" Lãnh Tử Tình đoán.
Không chỉ là thích thôi đâu! Lôi Tuấn Vũ bình tĩnh hạ chén xuống, cười nói: "Chẳng qua là một người đàn bà không ăn được thì đạp đổ thôi! Tốt rồi, không còn câu hỏi nào nữa đúng không? Tiếp nhận từng đó thông tin chắc em cũng mệt rồi! Ngủ một lúc đi!" Lôi Tuấn Vũ nói ra vẻ săn sóc, rồi thò tay cầm lấy tờ tạp chí.
"Á, đợi chút, còn có một vấn đề…" Lãnh Tử Tình vừa định thò tay ra ngăn lấy tay hắn, nhưng vừa mới nhớ đến loại rung động khi nãy liền vội vàng rụt tay lại, đem giấu sau lưng.
Ừm? Lôi Tuấn Vũ tháo kính râm xuống, hiển nhiên là đã mất kiên nhẫn!
Trời ạ! Đeo kính cũng đã hot lắm rồi, tháo kính xuống lại càng đẹp trai chết đi được! Cặp mắt sắc bén kia dường như có từ tính, làm cô không rời mắt ra được! Tim cô như có con nai nhỏ đang nhảy loạn bên trong vậy! Cô… thật là không có tiền đồ chút nào! Sao lại mê trai như vậy chứ? Mà trong lòng dường như có tiếng kháng nghị nho nhỏ, vì sao lại không thể?
Người con trai này cũng không phải ai khác mà chính là chồng cô mà!!!
"Vậy… vậy… tình cảm của chúng ta có tốt đẹp không?" Lãnh Tử Tình kiên trì hỏi.
Lôi Tuấn Vũ sửng sốt, cười khẽ: "Em cảm thấy sao?"
Một câu nói dường như kéo hai người lại càng gần nhau hơn. Không gian vốn dĩ không tính là nhỏ hẹp liền tràn ngập không khí ái muội.
Lãnh Tử Tình mất tự nhiên xê dịch thân mình, co người lại trong ghế, nhỏ giọng nói: "Tôi làm sao biết được, cái gì tôi cũng không nhớ nổi."
Lôi Tuấn Vũ nhìn dáng vẻ của cô, đột nhiên cảm giác được có chút khô nóng. Chết tiệt!
Dáng vẻ đó của cô là đang khiêu khích hắn sao? Có trời biết, sao người ta lại đang khiêu khích hắn cho được? Rõ ràng là hắn tâm địa bất lương mà! Cô hỏi câu hỏi này có phải đang hơi hơi để ý đến hắn hay không?
Lôi Tuấn Vũ phát hiện sau khi mất trí nhớ, cô đáng yêu hơn người con gái hắn quen 25 năm nay rất nhiều! Ít nhất, 25 năm trước, hắn không nhìn ra được trong ánh mắt Lãnh Tử Tình có một tia kinh diễm nào. Hắn còn từng hoài nghi chính mình rốt cuộc có thuộc loại điển trai hay không? Bởi vì mỗi khi cô nhóc này nhìn thấy hắn thì chưa bao giờ xuất hiện ánh mắt ái mộ nào. Ngược lại còn có chút lộ ra thần sắc chán ghét là đằng khác!
Đột nhiên tâm huyết dâng trào, hắn cố ý nghiêng người về trước, dựa sát vào đôi mắt đang mở to kinh ngạc của cô, đôi môi mỏng khẽ nhích, phun ra hai chữ: "Rất tốt!"
Mặt đỏ tưng bừng, Lãnh Tử Tình xấu hổ muốn chui xuống đất, cuống quít giơ tay ra đẩy hắn sang bên, ngồi nghiêm người lại, lúng túng nói: "Ồ! Rất tốt… là tốt rồi! Rất tốt… là tốt rồi!"
Lôi Tuấn Vũ lại nuốt nước miếng, vừa nãy lúc ghé sát vào người cô, hắn ngửi thấy một mùi hương tươi mát, làm cho hắn đột nhiên xúc động, loại xúc động này rất cấp thiết, nếu Lãnh Tử Tình không đẩy hắn ra, chỉ sợ hắn sẽ hôn lên đôi mắt to đang sợ hãi kia, tiến tới nhấm nháp đôi môi ngọt ngào của cô!
Chết tiệt! Lồng ngực Lôi Tuấn Vũ phập phồng kịch liệt! Hắn cố gắng khống chế bản thân, sợ
biểu hiện của mình doạ cho cô sợ hãi. Lúc này Lãnh Tử Tình tựa hồ càng thêm ngây thơ trong sáng hơn so với trước đây. Hắn không thể làm hỏng bầu không khí hoà hợp không dễ gì có được này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Nếu đột nhiên làm cô sợ hãi sẽ làm cô nhớ tới những việc không nên nhớ lại. Như vậy thì chỉ sợ quả đắng mà hắn phải nhận sẽ càng đắng hơn so với hiện tại, hắn nói gì cô cũng tin.
Lấy tay vuốt mái tóc đang loà xoà trước trán, Lôi Tuấn Vũ rốt cuộc lần thứ ba cầm lấy tờ tạp chí kia lên, đang định lật xem thì Lãnh Tử Tình bên cạnh đột nhiên lại kéo tay hắn một lần nữa…