99 Ngày Làm Cô Dâu ( Hào Môn Kinh Mộng ) Chương 89-90


Chương 89-90
Kinh hồn nơi nghĩa trang

Một con chim vỗ cánh bay ngang qua đầu cô.

Gió chợt thổi mạnh hơn, xua đom đóm phân tán khắp nơi, xa xa nhìn lại hệt như những đốm lửa âm u không rõ.

Tô Nhiễm ngã xuống, kính mắt cũng rớt theo, cô ngồi dậy, đưa tay lần tìm. Ai ngờ đầu gối vừa nhích, cô liền nghe tiếng tròng kính vỡ, cầm lên xem chỉ còn lại cặp gọng đen trơ trọi.

Trời ơi, làm sao bây giờ?

Tô Nhiễm hoảng loạn đứng dậy, quan sát xung quanh, sắc trời đã tối đen, cô nhìn mọi thứ đều mù mịt. Ngay lúc này, tại chỗ này, hơn nữa còn trước ngôi mộ chung của hai vợ chồng kỳ lạ, cô chỉ thấy sởn da gà. Bên cạnh cô toàn những ngôi mộ lạnh lẽo...



Nếu dưới tình huống có thể nhìn rõ, cô sẽ không thấy âm u đáng sợ, nhưng con người một khi không thấy rõ xung quanh, cảm giác kinh khủng và bất an sẽ vô cớ sinh sôi từ tận đáy lòng, muốn cản cũng không được, muốn xua cũng không xua đi.

Tô Nhiễm hít một hơi thật sau, kỳ thực việc cô muốn làm nhất chính là nhìn rõ bức ảnh người đàn ông trên mộ bia. Sở dĩ, cô thấy kinh khủng, vì cô phát hiện người đàn ông trên mộ bia này, ánh mắt anh ta, đường nét trên gương mặt anh ta sao lại....giống Lệ Minh Vũ như vậy chứ?

Tô Nhiễm nuốt nước bọt, híp mắt lại gần. Người đàn ông trên bức ảnh hiên ngang phong độ, khóe miệng nhếch lên cười nhạt, thấy nụ cười này Tô Nhiễm càng thêm sợ hãi, vội rời xa ngôi mộ chung này.

Không được nhớ, không được nhớ, trên đời này người giống người rất bình thường.

Trấn tĩnh cảm xúc khác thường trong lòng, Tô Nhiễm bước ngắn bước dài qua đường ra. Chỗ này là nghĩa trang lớn nhất thành phố, nếu không phải người hay tới tảo mộ sẽ lạc đường, Tô Nhiễm chính là một trong số đó. Thứ nhất, đây là lần đầu tiên cô tới nơi này thăm ba, thứ hai, không có mắt kính cô nhìn đường không rõ. Cô cứ nghĩ con đường nào cũng đều ra được, nhưng không ngờ con đường cô đang đi không giống như đường ra, loáng cái cô luống cuống, không biết bản thân đang ở đâu.

Cô mau chóng lấy điện thoại trong giỏ xách ra, ít ra cô còn có thể gọi điện cầu cứu.

Ai ngờ điện thoại lại không được...

Không phải thần linh muốn cô qua đêm ở đây chứ? Dù như vậy, ở trước mộ của ba nói chuyện với ba cả đêm vẫn tốt hơn, nhưng bây giờ, ngay cả mộ của ba cô cũng tìm không ra.

Nghĩa trang nằm rất xa khu vực thành thị. Ưu điểm của nó là hoàn cảnh nơi đây tốt, không khí trong lành, dân cư thưa thớt. Nhưng đương nhiên cũng có khuyết điểm, đó chính là tới buổi tối, nơi đây dày đặc sương mù.

Hơi sương nồng nàn khiến cô khó thở, cô ngồi thở dốc trên bậc thang. Nơi mà có sương mù nơi đó sẽ ẩm ướt, cũng có nghĩa là trời sắp mưa. Quả nhiên chưa bao lâu sau, mưa phùn bắt đầu rơi xuống, hòa lẫn với sương mù bủa vây lấy cô. Tuy không phải mưa đông, nhưng ở nơi này, ngay phút giây này đáng sợ vô cùng.

Tô Nhiễm cười khổ, mệt mỏi lắc đầu. Cuối cùng cô cũng hiểu rõ hàm ý "Nhà dột lại gặp mưa dầm".

Cô ngửa đầu, mưa rơi ướt tóc và gò má cô, để cô tỉnh táo hơn cũng tốt. Ở cái nơi gần gũi với chết chóc nhất, cô cũng có thể suy ngẫm lại những chuyện đã qua với Mộ Thừa, với Hòa Vy, với Lệ Minh Vũ... Con người sống trên đời bao giờ cũng cố chấp vài việc, cố chấp quá khứ đã qua? Cũng như nơi an giấc ngàn thu? Đạt được thì thế nào? Mất đi thì ra sao? Con người bất kể đau thương hay vui sướng, không phải đều do đạt được và mất đi gây ra sao?

Tô Nhiễm khẽ thở dài, lơ đãng nhớ tới Lệ Minh Vũ, gần đây cô hay suy nghĩ rốt cuộc anh muốn gì, mục đích thật sự của việc giữ cô bên cạnh là gì, nhưng cùng anh quấn quýt mấy ngày vừa qua cô vẫn không tìm ra đầu mối. Ngồi trên bậc thang lạnh ngắt, ngược lại khiến cô thêm tỉnh táo, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên có lẽ tốt hơn. Những việc phải trải qua trong đời người không chừng đã được định sẵn từ lâu, có vướng mắc hơn, chấp nhất hơn, đau khổ hơn thì kết quả vẫn vậy, vẫn phải đón nhận nó. Chẳng thà cứ tâm bình khí hòa đón nhận, biết đâu sẽ có một sắp xếp khác ở không xa chờ bạn.

Cô cong môi cười, buồn cười thật, một người sống lại ở giữa nơi đầy người chết suy ngẫm ý nghĩa cuộc sống.

Cô giơ tay xem đồng hồ, coi ra hôm nay cô phải qua đêm lạnh lẽo ở nơi đây, xem như trải nghiệm cuộc đời. Tô Nhiễm vòng tay ôm người, cánh tay cô mát lạnh ướt sũng dưới mưa. Có lẽ cô nên suy nghĩ đến việc viết một cuốn tiểu thuyết kinh dị, dù gì không phải ai cũng có dũng khí đợi cả đêm ở nghĩa trang.

Cô hít mũi, đang định tìm nơi trú ngụ, cô đột nhiên nhìn thấy ánh đèn sáng lờ mờ truyền đến, xuyên qua sương mù dày đặc đến gần cô.

Tô Nhiễm nghĩ đến đầu tiên chính là sự việc kỳ dị xuất hiện, cô hấp tấp đứng dậy, bước lùi ra sau. Giờ này không thể có người đến nghĩa trang, chỉ có một khả năng duy nhất, cô...gặp ma.

Không thể nào? Ông trời ơi, vừa rồi cô chỉ vui đùa một chút thôi mà, cô chưa muốn đổi sang viết tiểu thuyết kinh dị nhanh vậy đâu.

Tiếng bước chân nhỏ vụn đạp trên sỏi đá, tiếng chân chạy trốn của Tiểu Nhiễm, cô không nghe thấy âm thanh từ phía sau, nhưng trông thấy một cái bóng mơ hồ như ẩn như hiện, cô không đeo kính nên không nhìn rõ, cô chỉ cảm thấy cái bóng đó như ma quỷ, hòa quyện cùng sương mù, rồi dần ngưng tụ thành bóng dáng lớn hơn...

Cô không kìm nén nổi nỗi sợ hãi trong lòng.

"A!" Một tiếng thét chói tai phát ra từ cô, cắt ngang màn đêm.

Ngay sau đó, cô thấy cả người mình chạm vào vòm ngực rắn chắc, có một bàn tay vỗ nhẹ lưng cô, tiếng nói trầm thấp truyền ngay đến tai cô, "Là tôi, đừng sợ."

Giọng nói Tô Nhiễm vỡ vụn, cô run rẩy, khó khăn ngóc đầu dậy từ vòm ngực đàn ông. Dưới màn sương, gương mặt đàn ông huyền ảo, đường nét ngũ quan anh tuấn ướt sũng mưa. Người đàn ông thấy toàn thân cô lạnh lẽo, cau mày, không nói tiếng nào cởi áo khoác của mình ra choàng cho cô.
Tô Nhiễm trợn to mắt nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt cô. Người đàn ông cầm đèn pin, ánh sáng mờ nhạt đan vào màn sương xung quanh, tạo nên vầng sáng dịu dàng. Thân hình đàn ông cao lớn như vị cứu tinh từ trên trời phái xuống. Tô Nhiễm nhìn đến say mê hoa mắt. Lệ Minh Vũ?

Thần sắc anh lo lắng, chớp mắt trông thấy cô, anh dường như nhẹ nhõm hơn rất nhiều, phải anh không? Gương mặt anh sao lại lo lắng? Hay là... Cô vô thức lùi về sau, trừng to mắt nhìn gương mặt đàn ông, không phải người đàn ông trong bức ảnh trên bia mộ kia chứ?

Suy nghĩ này nếu đặt vào thường ngày sẽ rất buồn cười, nhưng cô thấy rõ ràng gương mặt này giống hệt người đàn ông đã chết kia. Khuôn mặt này bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, vào đêm mưa, ở tại đây, ngay lúc này, nghĩ như vậy cũng đúng mà...

Thấy vẻ mặt cô kì lạ, hơn nữa đôi mắt cô càng lúc càng hoảng loạn, Lệ Minh Vũ cau mày, người phụ nữ này đang nghĩ gì vậy? Anh gần như đi hết nghĩa trang, bực bội và lo lắng vô cớ bủa vây tim anh, anh không kìm được khẽ quát, "Đang yên đang lành tới đây làm gì? Sao lại tắt điện thoại?"

Giọng nói đàn ông quen thuộc kéo Tô Nhiễm trở về hiện thực, là Lệ Minh Vũ, anh, anh đến nghĩa trang?

Lòng cô đong đầy ấm áp và vui mừng khó nói thành lời, thường ngày cô rất sợ nghe giọng nói của anh, thậm chí còn thấy chán ghét, nhưng bây giờ cô lại thấy giọng nói của anh là âm thanh tuyệt vời nhất trên thế giới.

"Anh"...Phút chốc cô xúc động không biết nói gì cho đúng.

"Quần áo em ướt hết rồi!" Anh giận dữ gầm lên.

Tô Nhiễm rụt cổ, nghe lời anh kéo chặt áo khoác trên người, nhiệt độ thuộc về anh sưởi ấm cô, nùi hương đàn ông thành thục và hương hổ phách dịu nhẹ hợp thành dòng nước ấm vây kín cô, hơi ấm kì diệu xua tan giá lạnh và đuổi đi kinh hoàng trong cô.

"Điện thoại đâu?" Giọng nói còn pha lẫn không vui vang lên trên đầu cô, nhưng đỡ hơn nhiều so với quát giận ban nãy.

Tô Nhiễm lập tức cầm điện thoại trong giỏ xách ra đưa anh.

Lệ Minh Vũ cầm điện thoại, nhìn lướt qua, bấm một hồi không có tín hiệu, đáy mắt anh vừa bất đắc dĩ vừa tức giận, lườm cô, nghiến răng nói, "Em nhớ kĩ cho tôi, từ nay về sau, tôi cấm điện thoại em hết pin, hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều không được phép tắt máy!"

"Tôi cũng không muốn..."

"Có nghe hay không?" anh quát lần nữa, cắt ngang lời cô.

"Nghe, nghe rồi." Lần đầu tiên Tô Nhiễm ngoan ngoãn nghe lời anh, có lẽ cái này chính là " khi bị người khác áp chế, phải biết nhân nhượng tạm thời". Cô sợ anh giận, bỏ cô lại một mình, nếu vậy cô sẽ rất thảm.

"Đi theo tôi, còn muốn đứng đây cho bệnh phải không? Rõ là ngốc ngoài sức tưởng tượng." Lệ Minh Vũ nén giận, xoay người bước xuống bậc thang. Tô Nhiễm sợ mất dấu anh, vội vàng đi theo sau.

Cứ như vậy, dưới làn mưa, một người đàn ông cao lớn, một người phụ nữ nhỏ nhắn, một trước một sau bước đi. Cơ bắp đàn ông rắn chắc lắp ló dưới áo sơ mi ướt mưa, đi được một lúc, anh bỗng dừng chân, ngoảnh đầu ra sau, trông thấy cô tụt một quãng xa. Bóng dáng cô nhỏ nhắn choàng áo khoác của anh gần như hòa quyện vào màn sương dày đặc.

Anh nhẫn nại đứng yên tại chỗ chờ cô.

Tô Nhiễm cố gắng đi nhanh, nhưng vẫn không theo kịp Lệ Minh Vũ. Anh cao lớn, tay chận lại dài, đương nhiên sẽ đi nhanh hơn cô rất nhiều. Hơn nữa, cô còn phải híp mắt liên tục, cúi đầu quan sát đường đi. Cô sợ mình không cẩn thận hụt chân, ai ngờ càng lúc càng bị bỏ xa.

Mãi đến...

"Ow..." Cô bất ngờ va vào anh.

Lệ Minh Vũ không biết làm thế nào, đành giơ tay đỡ lấy người phụ nữ không biết phân biệt nổi đông tây nam bắc, nhìn cô xoa mũi, anh thở dài, "Em không sao chứ?"

Tô Nhiễm lắc đầu.

"Mắt em sao vậy? Thấy cô cứ cặm cụi cúi đầu bước đi, anh nhận ra điều gì đó, nâng mặt cô lên hỏi.

Hả...

"Không có gì, tôi không cẩn thận làm vỡ mắt kính nên nhìn không rõ."

Cô xấu hổ nghiêng đầu sang chỗ khác.

Lệ Minh Vũ hơi nheo mắt, "Em bị cận?"

Sao từ trước đến giờ anh không biết? Cô bị cận từ bốn năm trước ư? Sao chưa bao giờ thấy cô đeo kính?

Tô Nhiễm than nhẹ một tiếng, gật đầu. Anh không biết cũng là chuyện bình thường. Hằng ngày, anh đi từ rất sớm, tối trễ mới trở về, lúc đó cô đã tháo kính xuống. Còn gặp anh ban ngày, cô đã đeo kính áp tròng.

Lệ Minh Vũ nhìn cô hồi lâu, thản nhiên nói, "Bây giờ, em đi được không?"

"À được, chỉ cần..." Tô Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, cô bối rối, nói khẽ, "Anh đi chậm một chút."

Cõi lòng cứng rắn bỗng chốc tan chảy dưới sự mềm mại của cô, vẻ mặt anh hòa hoãn, kéo tay cô qua, đầu ngón tay cô lạnh buốt thấm qua lòng bàn tay chui sâu vào tim anh, ngữ khí anh thoáng dịu dàng, "Đi thôi."

Bàn tay anh rộng lớn, rất ấm áp, rất an toàn, cảm giác này hệt như chiếc áo khoác trên người cô. Tô Nhiễm bỗng thấy rung động, tại sao có thể như vậy chứ? Tô Nhiễm à Tô Nhiễm, mày có thể đừng không có tiền đồ như vậy có được không?

Tuy rằng nghĩ vậy, nhưng cơ thể nhỏ nhắn vẫn vô thức nép sát vào anh. Dù sao không thấy rõ đường đi là một chuyện rất gay go, cô chỉ biết nhờ anh để bước đi thuận lợi hơn, cũng may anh bước chậm lại, nhờ vậy cô đi đỡ vất vả hơn.

Cơ thể phụ nữ mềm mại nhẹ nhàng cọ sát vào cánh tay Lệ Minh Vũ, hương thơm dịu nhẹ hòa lẫn mùi mưa quấn quýt vào hô hấp của anh, càng khiến cơ thể anh sản sinh một cảm giác khô nóng khó nói, yết hầu của anh chuyển động. Lệ Minh Vũ quay lại nhìn, thấy cô dựa dẫm nắm chặt tay mình, khóe miệng anh không kìm được bất giác cong lên, niềm vui chưa bao giờ có cứ lặng lẽ dâng tràn...

"Ngày mai đi mổ mắt laser." Anh không muốn tưởng tượng nếu anh không tìm được cô.

"A?" Tô Nhiễm tập trung bước đi nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn anh một cái, lát lâu sau mói hiểu ra, vội vàng lắc đầu, "Không được. Tôi không làm đâu. Tuy rằng phương pháp này tiên tiến, nhưng dù sao cũng mới ra đời hơn chục năm nay. Chưa có thí nghiệm lâm sàng nào chứng minh người phẫu thuật khi về già mắt vẫn khỏe mạnh. Tôi nghe nói sau khi làm phẫu thuật này, về già sẽ mắc bệnh đục thủy tinh thể, phiền phức lắm. Tôi không muốn khi mình già đi, cái gì cũng không thấy. Đến lúc đó tôi phải làm sao đây?" 


 

 

Q.5 - Chương 4: Muốn tìm một người
Lệ Minh Vũ nhẫn nại nghe cô lải nhải một tràng, anh vẫn không giận, "Già rồi không thấy, tôi nuôi em."

Tô Nhiễm thảng thốt, kinh ngạc quay đầu nhìn anh. Anh nuôi cô?

Anh không tiếp tục đề tài này, thả tay cô ra, ngồi xổm xuống, "Lên đây tôi cõng em."

Hả?

"Không, tôi không cần..."

"Với tốc độ của em, chắc hơn nửa đêm chúng ta mới về tới nhà. Mau lên, đừng có nói nhiều." Lệ Minh Vũ ngồi xổm, anh ngoảnh đầu, cau mày la cô. Có ông trời chứng giám lần đầu tiên anh cõng phụ nữ.

Nhìn bóng lưng to rộng trước mắt, Tô Nhiễm nắm chặt tay, biết không thay đổi được anh cô đành thuận theo.

Lệ Minh vũ rất cao, tựa trên lưng anh, cô thấy mình cách mặt đất càng cao. Tô Nhiễm gượng gạo vòng tay ôm cổ Lệ Minh Vũ, bàn tay anh mạnh mẽ nâng người cô, lưng anh rộng lớn và rắn chắc, anh bước đi nhanh chóng ổn định. Nhiệt độ cơ thể anh toát ra từ áo sơ mi ẩm ướt sưởi ấm Tô Nhiễm. Mùi hương nam tính thuộc về anh lấp đầy hơi thở, vây kín cô.

Cảm giác này kì lạ nhưng lại ấm áp khác thường.

Hồi nhỏ, khi bị bệnh, ba đã từng cõng cô một lần, cô nhớ lưng ba rất rộng, áp mặt vào đó cô chẳng còn thấy sợ hãi hay đau nhức. Bây giờ, cảm giác này lại quay về, nhưng không giống hoàn toàn lúc xưa, cô không chỉ thấy kiên định và ấm áp mà tim cô còn đập mạnh rộn ràng, rung động lạ thường, không trấn tĩnh như khi ở trên lưng ba.

Cô bất giác thả lỏng, cả người áp sát lưng anh, khuôn mặt cô dán lên áo sơ mi, cô có thể cảm nhận được độ ấm và làn da săn chắc của anh...

Trái tim ơi, đừng đập mạnh nữa...

Hình như cảm giác được người phụ nữ trên lưng thả lỏng, Lệ Minh Vũ bước nhanh hơn, ánh mắt anh tràn ngập dịu dàng,.

***

"Ax xì..." Về đến Bán Sơn, Tô Nhiễm liền quấn chặt chăn, hắt hơi liên tục.

Lệ Minh Vũ đẩy cửa đi đến, thấy cô quấn chặt trong chăn như bánh chưng dựng vào sofa, anh nhíu mày, đưa trà gừng nóng cho cô, "Uống."

Tô Nhiễm hít mũi, ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt cô lơ đãng ửng hồng. Áo khoác anh đưa cô, áo sơ mi ướt nhẹp, vì vậy anh cởi áo, để trần nửa người trên. Làn da màu đồng khỏe mạnh đầy gợi cảm, vầng sáng nhẹ nhàng hắt lên người anh, tạo nên nét đàn ông rung động lòng người. Cô vộ vàng cúi đầu, dưới tầm nhìn sang cốc trà gừng trong tay anh, cô cầm lấy. Không ngờ anh lại biết nấu thứ này.

"Gừng nồng quá." Cô ngửi ngửi, nhíu mày nói. Cô không thích mùi này.

"Thích không nống thì ngày mai em cứ đến bệnh viện cấp cứu." Lệ Minh Vũ bình thản lên tiếng, "Uống nhanh lên."

Tô Nhiễm đành nhắm mắt uống một hơi, thấy anh đứng yên một chỗ nhìn mình, cô lúng túng hỏi anh, "Anh thì sao? Anh uống chưa?"

"Tôi không yếu đuối giống như em." Lệ Minh Vũ lấy một chiếc cốc khác, rót nước ấm đặt bên cạnh cô, giọng anh lạnh nhạt cất lên: " Đưa điện thoại cho tôi!"

Tô Nhiễm nào dám đắc tội, đưa điện thoại cho anh.

Anh cầm điện thoại, lấy cục sạc trong ngăn kéo, cắm điện sạc pin.

Dõi theo bóng lưng của anh, lòng Tô Nhiễm dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời. Kì thực, cô không ngờ anh lại đến nghĩa trang tìm cô, không phải anh rất ghét cô sao? Cô cắn môi hỏi, "Anh... đến nghĩa trang chỉ để tìm tôi à?"

Có thể anh đến viếng mộ ai thì sao? Vừa lúc trông thấy cô cũng không chừng.

Có lẽ ánh mắt Tô Nhiễm chần chờ, Lệ Minh Vũ xoay người nhìn cô trân trân, vẻ mặt hờ hững, "Em tưởng ai cũng ngốc nghếch giống em, đi viếng mộ vào buổi tối?"

Ơ...

Nói vậy là anh đi tìm cô?

"Vậy..." Tô Nhiễm thấy tim mình đập nhanh hơn, ngượng ngừng liếm môi, "Anh làm sao tìm được tôi?"

Lệ Minh Vũ cau mày, "Chỉ cần muốn tìm một người thì sẽ tìm được. Thành phố nói lớn không lớn, tìm một người có bao nhiêu khó khăn." Thực ra cũng không dễ dàng, có ông trời biết anh gọi điện thoại tìm cô suốt buổi chiều, xe chạy cạn xăng.

"À" Tô nhiễm cúi đầu, muốn tìm? Anh thật lòng muốn tìm cô?

Lòng cô bỗng bối rối.

"Tô Nhiễm, lời tôi nói với em như gió thoảng bên tai phải không? Lần sau tôi về nhà mà không thấy em, em chết chắc rồi." Giọng anh lạnh lùng, ngữ khí đề cao, phảng phát tức giận. "Tôi..." Tô Nhiễm muốn nói lại thôi, cô muốn nói với anh chẳng qua cô chỉ đi viếng ba mà thôi, lời vừa đến miệng cô lại nuốt xuống, thì thào đáp, "Biết rồi."

Anh giận cái gì? Về nhà tìm không thấy cô? Người oan ức thực sự chính là cô nha. Nếu không vì anh, Hòa Vy làm sao đối xử với cô bằng thái độ ác độc chứ? Nếu không như vậy cô đã không rầu rĩ đi viếng mộ ba.

Thấy cô không xù lông tranh luận, vẻ mặt Lệ Minh Vũ dịu bớt. Anh tiến lên kéo chăn cô đang vây quanh người ra, thấy cô còn mặc quần áo ướt sũng, khuôn mặt anh bỗng tức giận, đưa áo ngủ sạch cho cô, "Thay ra". Người phụ nữ này thật là một chút kiến thức cũng không có, mặt quần áo ướt rồi trùm chăn kín lại là xong?

"Ừm, đợi lát nữa." Tô Nhiễm thấy hơi chóng mặt. Ở nghĩa trang vừa lạnh lẽo vừa sợ nên bây giờ cô rất mệt, không muốn động đậy.

Lệ Minh Vũ lườm cô, không nói thêm gì nữa, đi thẳng vào nhà tắm.

Tô Nhiễm tựa đầu vào sofa, nhắm mắt lại. Sau này có bị đánh chết, cô cũng không đến nghĩa trang vào buổi tối. Thật là đáng sợ. Từng cảnh từng cảnh cứ hiện lên trong đầu cô. Tô Nhiễm bất giác nhớ đến ngôi mộ chung của đôi vợ chồng kia, cô thấy rất rõ rằng người đàn ông trong bức ảnh giống hệt Lệ Minh Vũ, nhưng kính mắt bị vỡ nên cô không nhìn rõ trên mặt bia viết gì, biết đâu người đàn ông đó cũng họ Lệ? Có khi nào là họ hàng của Lệ Minh Vũ?

Suy nghĩ này có vẻ hơi phóng đại, nhưng lần sau có dịp, cô sẽ nhìn kỹ hơn.

Đang nghĩ ngợi, Tô Nhiễm thấy người mình lơ lửng nhẹ bâng, vừa kêu sợ hãi, liền nghe giọng nói không vui của đàn ông từ trên đỉnh đầu truyền xuống...

"Im lặng!"

Cô ngoan ngoãn ngậm miệng, Lệ Minh Vũ ôm cô vào phòng tắm. Trong bồn tắm tràn ngập nước ấm, mặt trên đã nhỏ sẵn mấy giọt tinh dầu thư giãn thần kinh và xua tan khí lạnh. Hơi nóng thơm phảng phất hương cam dịu nhẹ mà cô thích nhất.
"Tôi tự..." Nói chưa hết lời, Lệ Minh Vũ đã thả tay, loáng cái Tô Nhiễm ngã nhào vào bồn tắm lớn, nước văng tung tóe ướt cả quần tây của anh.

"A..." Tô Nhiễm kinh sợ, đạp nước đứng dậy, toàn thân cô từ trên xuống dưới đều ướt đẫm nước, cô vừa lo vừa bực tức lườm anh, "Anh làm cái gì vậy hả? Sặc chết người đó."

"Hậu quả khi không nghe lời chính là thế này, cho nên sau này tôi nói gì, tốt nhất em phải ngoan ngoãn vâng theo."

Lệ Minh Vũ không đếm xỉa đến cô, anh đứng cạnh tao nhã tháo dây nịt, cởi quần tây, bước về phía bồn tắm.

"Anh, anh đừng tới đây." Tô Nhiễm lật đạt dịch vào một góc khác, hơi nóng bốc lên gò má cô, tôn làn da trắng nõn càng thêm lóng lánh, hàng mi dài run run thoáng chốc ướt nhẹp, hệt như cánh bướm lạc bước giữa rừng hoang, xinh đẹp đầy cám dỗ.

Rất hiển nhiên anh sẽ không vì lời nói của cô mà dừng lại. Anh đặt chân vào bồn tắm, nước tràn ngay ra ngoài. Vố dĩ là bồn tắm siêu lớn nhưng xuất hiện thêm anh liền chật đi không ít.

"Anh điên vừa thôi." Tô Nhiễm nhớ đến cảnh anh "động tay động chân" khi cô tắm cho anh lần trước, cô hoảng loạn hấp tấp đứng dậy.

Lệ Minh Vũ cong môi, tay anh nhẫn nút, nước từ vòi hoa sen phun xối xả lên đầu Tô Nhiễm, khiến cô hết đường trốn tránh. Lần này quần áo Tô Nhiễm càng trong suốt, đường cong đầy đặn thấp thoáng hiện ra, khơi dậy dục vọng đàn ông.

Lệ Minh Vũ dựa vào một góc khác cười tươi nhìn Tô Nhiễm dưới vòi hoa sen, anh tựa như một con mèo ác ý trêu đùa một con chuột đang muốn tháo chạy. Anh thong dong quan sát động tác vụng về của cô.

"Tắt đi, mau tắt đi." Tô Nhiễm gần như nghẹt thở.

Lệ Minh Vũ lúc này mới có động tác, anh vươn tay kéo cô vào lòng, rời xa sự tấn công của vòi hoa sen, cô lúc này chật vật như chuột lang thang trên đường.

"Cởi đồ." Anh cười ra lệnh.

Tô Nhiễm bối rối muốn khóc, lòng cô thấy ấm ức vô cùng, muốn phản kháng nhưng lại sợ anh dùng cách khác dạy dỗ. Tô Nhiễm đành cắn môi, cởi từng món từng món đã ướt sũng từ lâu...

Cô quỳ gối trước mặt anh, cắn chặt răng, mắt cô đầy bối rối và bất đắc dĩ, lông mày cau sát vào nhau tạo nên đường nét xinh đẹp, mái tóc dán sát vào má, làm cô càng thêm ngây thơ thuần khiết, song mũi cô cao thẳng thanh tú, gò má cô trắng nõn xinh đẹp.

Tô Nhiễm cởi sạch quần áo, lộ ra chiếc cổ cao thẳng mỹ lệ như thiên nga, bọt đọng trên bờ vai thon thả chầm chậm trượt theo cánh tay hòa nhập vào nước. Lệ Minh Vũ nheo mắt, say mê ngắm nhìn người phụ nữ trước mắt, ánh mắt sắc bén càng lúc càng nóng bỏng, không chút nào che lấp khát vọng của bản thân với cô.

Lệ Minh Vũ vươn tay, đầu ngón tay nóng rực vuốt ve gò má Tô Nhiễm, cô muốn trốn tránh nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, độ nóng từ lòng bàn tay dọa cô sợ hãi. Cô biết anh muốn gì.

Yết hầu Lệ Minh Vũ chuyển động, quyến luyến hưởng thụ làn da trắng mịn như tơ lụa của cô. Anh phát hiện dù anh có muốn cô bao nhiêu lần, khát vọng của anh với cô vẫn luôn mãnh liệt.

Anh nắm tay cô, dịu dàng cài vào hòa hợp làm một, bàn tay khác của anh lại uyển chuyển giữ chặt eo cô, cảm nhận làn da trơn bóng mềm mại, vùng bụng phẳng lì mà đàn hồi, đôi chân cô thon dài, cặp mông tròn trịa. Cô như thiên thần xinh đẹp trong lòng anh.

"Cứ vậy mà muốn qua đêm ở nghĩa trang?" Tay anh vuốt tóc rồi đến vai và lưng cô... Môi anh nhẹ nhàng cọ sát tai cô, giọng anh bỗng dưng trần thấp dịu dàng.

"Không có..." Tô Nhiễm vừa nghĩ đến cảnh ở nghĩa trang liền kinh hãi, lắc đầu nguầy nguậy.

"Vậy em phải cảm ơn tôi như thế nào, hmm?" Anh khẽ cười.

Tô Nhiễm hoảng hốt, muốn vùng khỏi cánh tay của anh, nhưng anh lại ôm cô chặt hơn. Cô cảm nhận rõ khát vọng đàn ông đang hừng hực khí thế ở gần bụng mình. Tô Nhiễm run run, thoáng chốc cô la to sợ hãi, "Không được..." Cả người cô tê dại như bị điện giật, cô lật đật khép hai chân nhưng đã không kịp. Móng vuốt ác ma đã vươn ra tùy ý trêu đùa cô.

"Làm sao không được. Gọi tên tôi." Anh quấn lấy lưỡi cô.

Lệ Minh Vũ hôn rất có kĩ xảo, khiến cô trốn không khỏi đôi môi ma mị của anh. Lệ Minh Vũ mạnh mẽ cắn mút quấn liếm đôi môi đỏ mọng non mềm, mau chóng làm Tô Nhiễm mất hết sức lực phản kháng.

Anh dường như còn hiểu cơ thể Tô nhiễm hơn cả chính bản thân cô.

Môi anh dịu dàng cuốn lấy mọi thứ, song cũng bá đạo nồng nhiệt, không kiêng nể gì mà trêu đùa chiếm hữu, quấy rối tâm tư của cô.

"Đừng vây..." Cơn sóng quen thuộc đảo qua tim Tô Nhiễm. Cô run rẩy toàn thân. Cô sợ cảm giác này, rõ ràng cô muốn chống cự nhưng cuối cùng lại thân mật cùng anh. Cô ghét cảm giác này, cô không muốn thỏa hiệp như vậy...

Phụ nữ sẽ vì thỏa hiệp mà thay đổi bản thân hoàn toàn.

Cô rất sợ.

"Em không ngoan." Lệ Minh Vũ kiềm chế thở hắt ra. Trán Lệ Minh Vũ tì sát vào trán cô, mùi hương nam tính bủa vây lấy Tô Nhiễm, "Gọi tên anh đi, anh muốn nghe."

Tô Nhiễm sửng sốt, gò má ửng hồng, anh dịu dàng thì thầm thật hay giả?

Nụ hôn của anh nhẹ nhàng rơi xuống, anh khẽ cười, "Xin em mà."

Hình dáng cô thẹn thùng hòa tan trái tim anh.

Lệ Minh Vũ không biết khi phụ nữ đỏ mặt ngượng ngùng sẽ xinh đẹp như vậy. Cõi lòng cứng rắn, lạnh lùng của anh bỗng đong đầy ấm áp.

Tim cô rung động mãnh liệt. Anh đang cầu xin cô sao?

Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, tim cô như muốn bật tung ra ngoài, môi cô run rẩy, vô thức gọi tên anh, "Minh Vũ..."

"Nhiễm, em đẹp quá." Anh cong môi dịu dàng, ôm cô vào lòng, cọ nhẹ dái tai cô. Khoảnh khắc này anh chỉ muốn hòa nhập làm một cùng cô, "Ngồi lên đi, để anh cảm nhận em. Ngoan..." Giọng anh nói trầm thấp nồng đượm vừa quyến rũ vừa mệnh lệnh, tựa như đang thôi miên, thôi miên cô đánh mất lý trí.

Thần trí Tô Nhiễm đã tán loạn từ lâu, toàn bộ thể xác và tinh thần cô đều không thể kìm nén. Cô vô phương áp chế ngọn lửa trong cơ thể, cô ham muốn sự yêu thương của anh, cô đã không còn cách nào suy nghĩ, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh của anh...

***

Cô ngửa đầu, ánh mắt anh nóng bỏng chăm chú nhìn cô.

Có vài lần, Tô Nhiễm cho rằng bản thân mình s 158 ẽ chìm đắm, sẽ vì vậy mà ngất lịm đi. Toàn thân cô run rẩy muốn bật tung ra sau, nhưng cánh tay cường tráng của Lệ Minh Vũ lại giữ lấy cô, để cô đặt trọng tâm lên người anh.

Anh mang cô đến cung điện tươi đẹp khó nói thành lời... 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/57807


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận