Trở lại trong phủ nha Lâm Đồng, đám người Trương Sinh đều đứng đợi ở trong hành lang, thấy A Mạch trở về, Lâm Mẫn Thận tiến tới khuyên nhủ: “Trước tiên ngươi hãy đi nằm một lát đi.”
A Mạch cong khóe môi lên, lại có thể cười cười: “Cuộc chiến hiện tại khẩn chương như vậy, làm sao ta nằm nghỉ được, hay là nói về việc quân trước đi.”
Chư tướng nhìn lẫn nhau, liền đem công việc quan trọng trong doanh bắt đầu báo cáo, lúc A Mạch xử lý xong xuôi đêm đã khuya. Đợi chư tướng đi hết, A Mạch chậm rãi đi ra khỏi công đường, nhưng mà không lộ chút mệt mỏi nào, thấy Trương Sĩ Cường đang chờ ở phía dưới bậc thềm, dưới ánh nến có thể nhìn thấy bên phía nghiêng mặt có vài vết cào rõ ràng, nhưng A Mạch lại cười nói: “Tức Vinh Nương này,thật đúng là đanh đá!”
Nàng phản ứng nhẹ nhàng như vậy, lại làm cho Lâm Mẫn Thận cùng Trương Sinh đứng ở một bên cả kinh, hai người nhìn nhau, không hẹn mà cũng hạ tầm mắt xuống. Giọng Trương Sinh cung kính: “Nguyên soái, ta đưa ngài trở về phòng nghỉ ngơi.”
A Mạch gật gật đầu, cùng đi theo Trương Sinh về phòng trọ. Đợi hai người Trương Sinh cùng Lâm Mẫn Thận đều đi rồi, Trương Sĩ Cường bưng nước rửa mặt vào cho A Mạch, nghĩ một chút khuyên nhủ: “Nguyên soái, ngài đừng tìm Tức Vinh Nương tranh cãi, ta đã từng ở Thanh Phong trại cùng nàng ta, tính tình nàng ta chính là nóng nảy như vậy, nhưng trong lòng không có ý xấu, đợi thêm vài ngày nữa, đương nhiên nàng ta có thể nghĩ thông suốt ra.”
Động tác vục nước của A Mạch ngừng lại, giương mắt nhìn Trương Sĩ Cường, trầm giọng nói: “Nàng ta nói đúng, nếu không phải cố ý kéo dài không đến cứu, Đường đại ca không chết được.”
Trong lòng Trương Sĩ Cường cả kinh, tay bưng chậu nước liền run lên.
A Mạch dùng khăn lau mặt, nói: “Từ Tiểu Trạm đến Lâm Đồng, cùng lắm là năm sáu ngày đường, Trương Sinh lại dùng gần mười ngày, sau đó lại bị Thường Ngọc Thanh ngăn cản ở sườn núi cách thành mười dặm cả một ngày, đợi đến tận khi Lâm Đồng bị phá mới tấn công lại đây, nếu không phải cố ý kéo dài, làm sao đến nỗi này?”
Trương Sĩ Cường nghe xong vừa sợ vừa giận, khó hiểu nói: “Trương Sinh chính là được một tay Đường tướng quân nâng đỡ, làm sao hắn có thể vong ân bội nghĩa?”
A Mạch lạnh lùng cười, cầm khăn trên tay ném vào trong chậu nước, lại không trả lời câu hỏi của Trương Sĩ Cường, đi đến bên giường ngồi, im lặng một lát lại đột nhiên khẽ nói: “Tức Vinh Nương đánh ta không sai, ta cũng vong ân bội nghĩa như vậy, nếu không phải ta muốn đánh hạ Tĩnh Dương rồi mới quay về cứu Lâm Đồng, Đường đại ca cũng không chết. Cho nên, so sánh ta với Trương Sinh, chẳng qua là kẻ tám lạng người nửa cân thôi.”
Viện quân quân Giang Bắc tạm thời chỉnh đốn nghỉ ngơi ở Lâm Đồng mấy ngày liền xoay người về Tĩnh Dương, A Mạch lệnh cho Trương Sinh đem hơn một nửa kỵ binh ở lại Lâm Đồng, lại tăng cường thêm quân có khả năng cơ động cho Mạc Hải, chỉ còn lại ba nghìn kỵ binh do Trương Sinh dẫn theo cùng với nàng trở về Tĩnh Dương.
Trở lại Tĩnh Dương, sau khi Từ Tĩnh nhìn rõ những người đi cùng A Mạch đến đây, vẻ sầu lo chợt lóe lên trong mắt. Hạ Ngôn Chiêu hướng về phía A Mạch nói động tĩnh của Trần Khởi mấy ngày nay, sau khi Trương Sinh rút lui khỏi Tiểu Trạm, Bắc Mạc liền chiếm cứ Tiểu Trạm, đại doanh quân Bắc Mạc ở Dự Châu đã từ từ di chuyển theo hướng bắc, xem tình hình là Trần Khởi muốn nhanh chóng trở về bên kia biên giới.
A Mạch hiểu rõ gật gật đầu nói: “Như vậy xem ra, viện binh trong nước của Thát tử cũng sẽ nhanh chóng tới, chắc nghĩ muốn giúp đỡ Trần Khởi xuất quan ải. Mục Bạch, ngươi chính mình đi truyền tin cho Mạc Hải, lệnh cho hắn tăng binh ở Lâm Đồng, thường xuyên chặt chẽ chú ý tình hình phía bắc Yến Thứ Sơn. Một khi viện quân Thát tử q ua sông Lật liền nhanh chóng xuất binh lên phía bắc, từ phía sau chặn đứng đường rút lui của bọn chúng.” Nàng nói xong quay đầu nhìn về phía Trương Sinh, phân phó: “Dùng binh coi trọng thần kỳ, chính ngươi lĩnh hai ngàn kỵ binh đánh lén Tiểu Trạm, trước khi đại quân Trần Khởi đi nhất định một lần nữa phải chiếm lại Tiểu Trạm!”
Lời này vừa nói ra, Trong sảnh đột nhiên tĩnh lặng, chư tướng không nhịn được đều nhìn về phía Trương Sinh. Lúc trước trong tay Trương Sinh có chừng hơn một vạn kỵ binh, mới gắng gượng giữ chặt được Tiểu Trạm, nhưng hôm nay A Mạch lại bảo hắn chỉ dùng hai ngàn kỵ binh muốn chiếm lại Tiểu Trạm, đây quả thực là chuyện không thể nào.
Trương Sinh hạ mi mắt xuống, sau khi im lặng một lát, bình tĩnh nói: “Tuân lệnh.”
A Mạch lại bổ sung: “Binh lực trong tay chúng ta có hạn, còn phải giữ Tĩnh Dương, thật sự không lấy được thêm nhiều binh lực nữa. Ngươi đừng chỉ biết tiến công, cần phải động não, trước tiên chào hỏi Giang Hùng tướng quân, xin hắn phái binh tương trợ. Ngươi đem quân canh giữ Tiểu Trạm dẫn ra ngoài, sau đó bảo Giang Hùng thừa cơ mà vào.”
A Mạch dừng một chút, chuyển qua hỏi cấp dưới tình hình công việc sửa chữa tường thành Tĩnh Dương. Từ Tĩnh đứng bên cạnh vẫn không nói gì, lúc này mới nghiêm túc hỏi A Mạch: “Người đem hết kỵ binh để lại cho Mạch Hải?”
Tầm mắt A Mạch còn dừng ở trên bản đồ treo trên tường, thuận miệng nói: “Không phải còn mang về ba nghìn hay sao?”
Từ Tĩnh nói: “Lệnh cho Trương Sinh chỉ đem hai ngàn đi đoạt Tiểu Trạm, đây không phỉ rõ ràng muốn hắn đi chịu chết sao?”
A Mạch nghe xong lời này quay đầu lại, cười như không cười liếc mắt nhìn Từ Tĩnh một cái, hỏi lại: “Trong tay Đường Thiệu Nghĩa chỉ có ba nghìn phỉ binh, không phải cũng coi giữ Lâm Đồng như thường sao? So sánh với cách nói này của tiên sinh, vậy anh ta chính là rõ ràng ở đó chờ chết?”
Từ Tĩnh nghẹn lại một chút, thở dài nói: “A Mạch, ta biết trong lòng ngươi cảm thấy cái chết của Đường Thiệu Nghĩa không công bằng, nhưng mà…”
“Nhưng mà làm sao?” A Mạch quay người lại, im lặng nhìn Từ Tĩnh, hỏi: “Tiên sinh muốn nói gì?”
Từ Tĩnh suy nghĩ, đáp: “Trương Sinh cứu viện không kịp là có kỳ quái, nhưng mà bây giờ không phải là lúc truy cứu điều này, dù sao Đường Thiệu Nghĩa cũng đã chết.”
A Mạch liền cười một cái, nói: “Đúng a, dù sao Đường Thiệu Nghĩa cũng đã chết, cho nên ta cũng lập tức không tiếp tục truy cứu chuyện này. Chuyện này cũng ta lệnh cho Trương Sinh đi đoạt Tiểu Trạm có liên quan gì? Tiểu Trạm là là chỗ chướng ngại ở đồng bằng Giang Trung, là địa điểm có ích khi ngăn cản đại quân Thái Tử ở phía nam Dã Lang Câu, chẳng lẽ tiên sinh cảm thấy không nên đi đoạt Tiểu Trạm?”
Từ Tĩnh đáp: “Nên đi đoạt Tiểu Trạm, nhưng mà…”
A Mạch ngắt lời của ông ta: “Nhưng mà không nên phái Trương Sinh đi? Nhưng mà hắn là thống lĩnh kỵ binh của ta, ta không phái hắn đi thì phái ai đi? Binh lực không đủ? Không phải nói yêu cầu Giang Hùng viện binh sao? Viện quan Thát tử ở phía bắc sẽ đến rất nhanh, chẳng lẽ bây giờ Tĩnh Dương còn có thể chia quân cho hắn?”
Lần đầu tiên Từ Tĩnh bị A Mạch chặn lời không thể nói chuyện, trợn trừng mắt nhỏ nhìn A Mạch hơn nửa ngày, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi A Mạch: “A Mạch, đợi khi giành lại được Giang Bắc, ngươi có tính toán gì không?”
A Mạch sững sờ một chút, nở nụ cười, nói: “Lời này tiên sinh hỏi hơi kỳ quặc.”
Nhưng ánh mắt Từ Tĩnh lại sáng lên nhìn A Mạch, nói: “Nếu ngươi còn chưa nghĩ ra, lão phu có thể gợi ý cho ngươi, ngươi giữ Tĩnh Dương, bảo Trần Khởi và Giang Hùng đánh nhau, thậm chỉ ngươi có thể lén đưa tin với Trần Khởi, ám chỉ miễn là hắn giúp ngươi tiêu diệt Giang Hùng, ngươi sẽ thả cho đại quân của hắn xuất quan. Sau đó quân Giang Hùng thất bại, thực lực của Trần Khởi cũng giảm đi, ngươi liền có thể đúng hẹn thả Trần Khởi xuất quan, rồi sau đó ung dung thản nhiên gạt bỏ thế lực trong quân của Tề Hoán, Trương Sinh đã sớm tử trận, cho nên không cần lo đến hắn nữa; Thanh Châu còn có tên Tiết Vũ, đó là người lúc Tề Hoán còn là Thương Dịch Chi để lại, tìm một cơ hội chiếm lấy binh quyền của hắn là được, nhưng không thể giết, để Hạ Ngôn Chiêu mù quáng tin tưởng; Tiếu Dực ở Ký Châu vốn là kẻ tiểu nhân mượn gió bẻ măng, nhưng phải nghĩ cách trừ bỏ mới có thể yên tâm. Kể từ đó, trong quân Giang Bắc đều là thân tín của ngươi cùng Đường Thiệu Nghĩa nâng đỡ lên, liền trở thành một khối thép chắc chắn, đất Giang Bắc cũng đều ở trong lòng bàn tay của ngươi. Ngươi lấy Giang Bắc làm gốc, xuống tấn công Giang Nam, thậm chí còn có thể mượn đại quân Bắc Mạc của Trần Khởi, lại liên hệ với tàn quân Tề Mẫn ở Lĩnh Nam cùng phối hợp chặt chẽ, không đầy mười năm, có thể gom hết thiên hạ!”
Từng câu của Từ Tĩnh đều đâm trúng vào tâm tư A Mạch, A Mạch cứng đờ nhìn Từ Tĩnh chăm chằm, nghiến chặt răng im lặng không nói.
Từ Tĩnh cười hắc hắc, hỏi: “Như thế nào? Ngươi có thể quyết đoán việc này? Nếu ngươi có, lão phu xá gì tấm thân già nua này, giúp đỡ ngươi làm Thiên Cổ Nữ Đế!”
A Mạch từ từ buông lỏng hàm răng ra, híp mắt lại, thản nhiên hỏi: “Có khả năng làm nữ đế? Chẳng lẽ tiên sinh cảm thấy ta thua kém Tề Hoán kia rất nhiều?”
Từ Tĩnh nghiêm mặt nói: “Bản thân người so với Tề Hoàn kia không kém chút nào. Chỉ là, nếu ngươi như thế, Đường Thiệu Nghĩa kia vì sao mà chết?”
Thân Thể A Mạch phút chốc chấn động, mở to mắt nói không nên lời.
Đúng vậy a, nếu như nàng cũng đi tranh đoạt thiên hạ như vậy, nàng có khác gì Tề Hoán kia? Đường Thiệu Nghĩa vì sao lại chết? Bởi vì anh ta không ủng hộ Tề Hoán vì muốn đế vị mà không chú ý đến muôn dân trăm họ, bởi vì anh ta tin tưởng mình mà không chịu cúi đầu trước Tề Hoán, cho nên anh ta mới có thể đi tới Lâm Đồng, cho nên Trương Sinh mới có thể dưới sự bày mưu đặt kế của Tề Hoán cố tình không tận sức cứu viện, cho nên… Đường Thiệu Nghĩa mới có thể chết!
A Mạch vô lực dựa vào trên tấm bản đồ treo tường phía sau, lấy tay che hai mắt, từ vách tường chậm rãi ngồi xuống, sau một lúc lâu, tiếng nghẹn ngào cuối cũng cũng không đè nén được từ trong cổ nàng ô ô tràn ra. Đáy mắt Từ Tĩnh có vẻ không đành lòng, dân chúng nước nhà, trọng trách này quân vương đều ngại nặng nề, thế nhưng mỗi lần dùng đến anh ta lại đặt ở trên vai một nữ tử nhìn như vô cùng kiên cường như vậy.
Sau một lúc lâu, tiếng khóc mới dần dần bị nén ngừng lại, A Mạch vẫn lấy tay che hai mắt như cũ, tự cười giễu, khàn giọng nói: “Tiên sinh, ngươi thật là một thuyết khách tốt.” Lại một lúc lâu sau, nàng đột nhiên hỏi Từ Tĩnh: “Tiên sinh, ngươi vì cái gì?”
Từ Tĩnh nghĩ một chút, cố tình nghiêm trang nói: “Nếu ta nói là vì muôn dân thiên hạ, ngươi… tin sao?”
A Mạch bật cười thành tiếng, lắc lắc đầu: “Không tin.”
Từ Tĩnh cũng nở nụ cười, nói: “Ta cũng không tin, chỉ có điều nói về lý thuyết lớn không chạy ra ngoài việc nước nhà thiên hạ muôn dân trăm họ, nói về lý thuyết nhỏ nha, chính là muốn được phong hầu ban tước lưu danh sử xanh thôi!”
Cuối tháng sáu, Trương Sinh dùng hai ngàn kỵ binh tấn công mạnh Tiểu Trạm, gặp phải quân Bắc Mạc ngoan cường chống đỡ, Trương Sinh thất bại, lui về phía đông. Hai ngày sau lại đánh lén ban đêm quân phòng thủ Bắc Mạc, tiếp tục thất bại. Đêm hôm sau, Trương Sinh lại mang mấy trăm tàn binh đánh lén, cuối cùng quân phòng thủ Bắc Mạc bị thiệt hại nghiêm trọng. Tiếp theo, Giang Hùng mang quân Nam Hạ từ phía tây chân núi Ô Lan vòng tới, tấn công chiếm Tiểu Trạm.
Tháng bảy, Trần Khởi lệnh cho Khương Thành Dực bỏ giữ Thái Hưng, thu binh lực về Dự Châu. Giữa tháng, trong Bắc Mạc tập hợp mười vạn viện quân, do Thường Ngọc Thanh dẫn theo vượt xuống phía nam sông Lật, đồng thời đại quân Trần Khởi tiến lên phía bắc tấn công Tiểu Trạm, muốn cùng Thường Ngọc Thanh trong ngoài phối hợp đả thông Tĩnh Dương quan. Bộ binh quân Giang Bắc ở Lâm Đồng của Mạc Hải nhanh chóng xuất binh tiến lên phía bắc, vòng qua đầu Yến Thứ Sơn, tìm tới đường rút lui của đại quân Thường Ngọc Thanh.
A Mạch lại lệnh cho thủ thành Mô Phạm Hạ Ngôn Chiêu giữ vững Tĩnh Dương, bản thân mình dẫn theo tân quân Giang Bắc đi tới Tiểu Trạm trợ giúp Giang Hùng. Lúc hai quân cùng hợp binh một chỗ, toàn bộ binh quyền Giang Hùng giao vào trong tay A Mạch, cung kính vái chào A mạch một cái, trầm giọng nói: “Hoàng thượng từng có khẩu dụ cho mạt tướng, đợi ngày quân Giang Bắc cùng quân Nam Hạ hợp binh, liền đem toàn bộ binh quyền giao cho Mạch nguyên soái.”
A Mạch ngẩn ra một chút, khóe miệng thoáng gợi lên một nét cười chua sót, so sánh cùng Tề Hoán, bản thân mình quả nhiên vẫn kém một chiêu.
Cuối tháng bảy, liên quân Nam Hạ đem mấy vạn đại quân của Trần Khởi bao vây ở phía nam Tiểu Trạm, mà đại quân Bắc Mạc cứu viện của Thường Ngọc Thanh tuy rằng đến được phía bắc Tĩnh Dương, nhưng lúc này Tĩnh Dương quan vô cùng nguy hiểm và kiên cố, nếu muốn từ ngoài ép buộc để vào hết sức khó khăn, tình hình chiến sự nhất thời có chút giằng co.
Đêm khuya, Dã Lang Câu vẫn khắp nơi có lửa ma chơi như trước, lấp lánh ma quái. Gió đêm thổi vào trong khe sẽ nghe tiếng ô ô vang lên, nghe như tiếng khóc của mười lăm vạn lính biên phòng Tĩnh Dương ở chỗ này năm Thịnh Nguyên thứ hai vậy. (ôi đến đoạn này sợ ma quá =.=”, đang edit lúc nửa đêm)
Lều lớn ở trong liên quân Nam Hạ, đèn đuốc sáng trưng lại yên tĩnh không một tiếng động, thỉnh thoảng nghe được tiếng hoa đèn nổ lép bép. Trương Sĩ Cường canh giữ ở trong đại trướng của A Mạch, có chút sợ hãi liếc mắt nhìn cửa trướng một cái, mở miệng phá tan yên tĩnh trong trướng: “Nguyên soái, lần này chúng ta có thể tiêu diệt toàn bộ thát tử?”
A Mạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trương Sĩ Cường một cái, hỏi ngược lại: “Ngươi nói thử xem? Chúng ta đã bao vây ba mặt, phía tây lại là núi Ô Lan, Trần Khởi có muốn quay về Dự Châu cũng không về được.”
Trương Sĩ Cường nghĩ một chút, đồng tình gật đầu: “Vậy nhất định có thể tiêu diệt toàn bộ thát tử.”
A Mạch cười cười, lại cúi đầu nhìn về phía quyển sách ở trên tay. Trong trướng mời vừa khôi phục lại yên tĩnh, đột nhiên nghe thấy ngoài trướng truyền đến một trận tiếng bước chân vững vàng, tiếp theo nghe thấy tiếng của Lâm Mẫn Thận truyền từ ngoài trướng vang lên: “Nguyên soái!”
A Mạch giương mắt lên nhìn về phía cửa trướng, thản nhiên nói một tiếng: “Tiến vào.”
Rèm trướng lật lên, Lâm Mẫn Thận một thân áo giáp trên người từ bên ngoài tiến vào bẩm: “Sứ giả quân Thát tử phái đã tới.”