Ta hơi dùng sức, lại đẩy lần nữa, hắn vẫn như trước vững như núi Thái Sơn.
Ta nhíu mày, “Đầu gỗ, ngửa về phía sau.”
Ninh Hằng sửng sốt.
Ta nói rõ ràng: “Hai tay giang ra, nằm thẳng trên giường, không được nhúc nhích.”
Chắc là mặt ta lúc đó rất dữ tợn, nên Ninh Hằng không nói một lời ngửa ra phía sau, sau đó hai mắt long lanh nhìn ta. Ta ba chân bốn cẳng trèo lên trên người hắn, Ninh Hằng cả người run run, “Thái Hậu người muốn làm gì?”
Ta cười hắc một tiếng, mặt lộ vẻ gian xảo, cũng mô phỏng y như kịch bắt đầu sờ soạng ngực hắn, “Ngươi nói ai gia muốn làm gì?”
“… Trí Viễn không biết.”
Ta lại sờ soạng ngực hắn, mắt híp lại toát mị lực, nói: “Ngươi với Bệ hạ, ai trên ai dưới?”
Ninh Hằng nghiêm mặt nói: “Tất nhiên là Bệ hạ ở trên.” (hức, hai nghĩa, ông nói gà bà nói vịt rồi)
Ta có chút cảm khái, Hoàng đế này tuy rằng nhỏ tuổi, luôn đứng trên cao nhìn xuống, đúng là không cam chịu ở dưới mà. Ta thông cảm nhìn Ninh Hằng ở dưới thân mình, Ninh Hằng cả người lại run run.
Ta thấy mặt hắn đã đỏ hồng, chợt ý thức được tay đã đụng tới chỗ không nên sờ.
Ta chậm rãi thu hồi tay lại. Đối phó Ninh Hằng đầu gỗ trung thành và tận tâm như vậy, chỉ có áp dụng phương pháp khác hẳn người thường, thì mới có thể từng bước từng bước công phá.
Ta từ phía trên nhìn xuống hắn, “Trong phủ ngươi có thiếp không?”
“Chưa từng có.”
“Ngươi mấy tuổi thì đến hoa lâu?” (lầu xanh)
Hắn có chút chán ghét nói: “Hoa lâu là nơi dơ bẩn, Trí Viễn tất nhiên không bao giờ đến.”
Lời này nói nghe ra được sự chế giễu, ta vạn lần không tin. Trong kinh thành bất kỳ công tử quan lại chỉ cần lớn một chút đều đã tới chỗ đó mà? Ta lại nói: “Hay là ngươi tới tiểu quan lâu?” (hoa lâu toàn nam kỹ)
Trong kinh thành từ sau khi Thường Trữ tuyên bố nuôi nam kỹ, thì như có một cơn gió nam kỹ quét qua. Tiểu quan lâu cũng vì thế mà mọc lên như nấm, buôn bán cũng rất phát đạt, khách nam khách nữ đều tiếp.
Ninh Hằng biến sắc, nhíu mày nói: “Trí Viễn cũng không tới tiểu quan lâu.”
Nếu Ninh Hằng nói những lời này đều là thật, thì hắn đúng là một lang quân tốt. Ta thản nhiên cười, cúi người xuống tới gần tai hắn, nhẹ giọng nói:
“Ai gia cũng không nói nhiều nữa. Ai gia cũng thật hoài niệm đêm mùng mười tháng sáu hôm đó cùng Trí Viễn cá nước thân mật, tối nay trăng sáng, chúng ta có thể cùng nhau nhớ lại.” Dừng lại, ta lại nói: “Đêm hôm đó, ở trong xe ngựa ta bắt nạt ngươi, hay vẫn dùng tư thế đó nhé?”
Ninh Hằng phút chốc giật bắn lên, ta nhất thời không dự đoán được, cả người liền ngã ngửa ra phía sau, ta “A” một tiếng, bên hông bỗng nhiên có lực kéo lại, ta theo bản năng nghiêng về phía trước, môi liền đụng phải một chỗ mềm mại.
Ta sửng sốt.
Ninh Hằng hai mắt mở to.
Ta cũng mở to hai mắt, trừng mắt nhìn nhau. Qua một lúc lâu, ta mới nhanh đẩy Ninh Hằng ra, hai tay bưng kín môi, tiếp tục trừng mắt với hắn.
Ninh Hằng mắt đen láy mở to… môi, vẻ mặt khiếp sợ.
Trời đất chứng giám nha, ta tối nay đúng là quá xui xẻo, ta cùng lắm chỉ muốn bức cung Ninh Hằng thôi. Không ngờ bù lại bằng sự trong sạch của mình.
Nhưng mà lúc này ngẩng lên, thấy bộ dáng Ninh Hằng như bị khinh bạc. Ta suy nghĩ một chút, cảm thấy mình cũng nên độ lượng một chút, Ninh Hằng là nam hầu của ta, hai môi chạm nhau cũng không phải là chuyện to tát gì.
Nghĩ như thế, tâm tình của ta cũng thoải mái hơn, ta càng nghĩ càng cảm thấy nên tiếp tục, nhân lúc Ninh Hằng vẫn trong bộ dáng hoảng sợ này mà nói vài lời, ta ừm ừm cổ họng, nói: “Trí Viễn sao lại giật mình như thế? Hay là đêm mùng mười tháng sáu hôm đó chúng ta chưa… chưa từng…” Ta đang nói ngừng lại một chút tìm lời, rồi mới nói: “Miệng lưỡi giao triền (triền miên không dứt)?”
Ninh Hằng tay run lên, “Trí Viễn đã quên rồi.”
Ta bước lên trước một bước, hắn lại lui về phía sau một bước, ta híp mắt, “Ngươi đang sợ ai gia?” Giờ khắc này, ta thật cảm khái. Nếu giờ có một tấm gương trước mặt, ta nhất định phải nhìn thật kĩ bộ dáng ác bá của mình. Có khi lần sau gánh hát tới biểu diễn, ta lên biểu diễn trên sân khấu, khẳng định còn tốt hơn người hát chim sẻ lần trước.
Ninh Hằng khụ khụ, nói: “Thái y nói Thái Hậu lúc này không nên…”
“Không nên làm gì?”
Ninh Hằng nói: “Không nên… Không nên… Không nên…”
Chậc, đầu gỗ này quả thật là ngốc nghếch, ngay cả câu sinh hoạt vợ chồng cũng chẳng dám nói ra miệng. Ta đùa hắn, “Không nên miệng lưỡi giao triền?”
Ninh Hằng mặt đỏ lên, “Đúng, không đúng, nhưng cũng không khác biệt lắm.”
Ta giả bộ nghi hoặc nói: “Sao lại đúng? Sao lại không đúng? Không khác biệt lắm là sao?”
Ninh Hằng mặt đỏ như nhịn thở, nín bặt không dám mở miệng.
Ta hỏi: “Không nên thoát y sao?”
Ninh Hằng lắc đầu, khuôn mặt trước đó mới chỉ đỏ hồng giờ đỏ như gấc chính rồi. Ta đưa tay lên chọc vào mặt hắn, “Trí Viễn, Thái y rốt cuộc nói không nên làm chuyện gì?”
Ninh Hằng nhắm mắt, nói: “Không nên sinh hoạt vợ chồng.”
Ta cười khẽ một tiếng, “Ai gia biết.”
Hắn mắt trợn trừng.
Ta nói: “Trí Viễn con mắt nào của ngươi nhìn thấy ai gia có ý muốn sinh hoạt vợ chồng với ngươi?” Ta đưa tay nâng cằm hắn lên, “Bộ dáng này của ngươi đúng là rất tuấn tú, chỉ tội da mặt hơi mỏng một chút.”
Ta thu tay lại, ngáp một cái, “Ai gia mệt rồi, Ninh khanh ra ngoài đi.”
Ta trở mặt cũng thật nhanh, dù sao chuyện gì muốn biết cũng biết được rồi, Ninh Hằng cũng không cần thiết nữa. Ninh Hằng đứng yên nhìn ta, rồi sau đó yên lặng bước xuống giường.
Người ta nói gần vui như gần hổ, ta mặc dù không phải là vua, nhưng cũng là mẫu thân của vua, làm bạn với Hoàng đế có khi còn thoải mái hơn làm bạn với ta. Phải biết rằng, tiểu nhân và nữ nhân là hai dạng người khó dưỡng nhất, hơn nữa, ta Tô Cán lại còn là một Thái Hậu đang mang hận thù.
Vừa rồi nhìn bộ dáng của Ninh Hằng, ta dám khẳng định hắn tuyệt đối chưa từng chạm tới ta. Oa nhi trong bụng không phải của Thẩm Khinh Ngôn, cũng không phải của Ninh Hằng. Vậy thì, rốt cuộc oa nhi trong bụng ta là của ai?
Vấn đề này ta nghĩ liên tiếp mấy ngày cũng không ra được nguyên do. Ninh Hằng chẳng biết đang sợ hãi cái gì, nhiều ngày qua cứ gặp mặt là ánh mắt lại trốn tránh. Lúc ta với hắn ăn cơm, mắt của hắn lúc cố tình lúc lại như vô ý cứ liếc qua môi ta, lúc bị ta bắt được, mặt hắn lại đỏ bừng cắm cúi ăn cơm.
Ta cũng chẳng biết rốt cuộc hắn đỏ mặt cái gì, dù sao ta cũng chẳng so đo với hắn, Ninh Hằng nếu đã không phải phụ thân của hài tử trong bụng, ta đây cũng chẳng muốn dây dưa với hắn. Vài đêm ngủ với hắn, cùng lắm cũng chỉ để đối phó với Hoàng đế mà thôi.
Sau khi buông bát cơm, Ninh Hằng liền đứng yên lặng một bên. Như Họa bưng thuốc dưỡng thai lại, ta cau mày uống liền một hớp. Vị đắng chát lan tràn trong miệng, ta nhẹ nhàng sờ sờ bụng, trong lòng oán hận nghĩ: một ngày nào đó nếu ta biết được rốt cục phụ thân của hài tử này là ai, ta nhất định phải cho hắn đẹp mặt.
Sau khi ta buông chén thuốc, Ninh Hằng tự mình đưa đến một đĩa mứt hoa quả, ta tà tà liếc nhìn hắn, hắn cúi đầu nói: “Ăn chút mứt hoa quả sẽ không thấy đắng nữa.”
Kỳ thật nghĩ kỹ lại, dù sao trong cái âm mưu này, Ninh Hằng cũng là người bị hại. Lập trường của ta với hắn không giống nhau, sai lầm lớn nhất của hắn là quá trung thành với Hoàng đế thôi. Ta cũng không nên làm khó hắn. Vì thế, ta cười nhẹ với hắn, nhẹ nhàng đáp một tiếng, rồi cầm một miếng mứt hoa quả bỏ vào miệng.
Như Ca lúc này đã đưa Nhạn Nhi tiến vào, trải qua mấy ngày tập huấn, những quy củ Nhạn Nhi cần biết cũng biết không ít rồi, cũng biết hành lễ với ta. Nhưng mà ta nhìn qua lại thấy không vui. Nghĩ ra cũng là sai lầm của ta, ta lúc trước bảo Như Ca chỉ bảo Nhạn Nhi ban đầu chỉ lo là Nhạn Nhi phạm vào mấy quy củ hậu cung, để cho mấy người bảo thủ bắt được nhược điểm thì không tốt. Nay xem ra Nhạn Nhi đã vào khuân khổ cứng nhắc mất rồi.
Ta cho Nhạn Nhi đứng lên, Nhạn Nhi mở to đôi mắt hạnh nhìn Ninh Hằng đang đứng bên cạnh ra, nàng chớp mắt mấy cái, cũng hành lễ với Ninh Hằng, nhưng lại kêu là “Đầu gỗ tướng quân” .
Như Ca định khiển trách nàng, nhưng bị ánh mắt của ta chiếu đến mà ngừng lại.
Ta nhìn Ninh Hằng, lại nhìn Nhạn Nhi, trên mặt lộ ra ý cười, xem ra bản tính trời sinh của Nhạn Nhi vẫn còn lại, may mắn may mắn. Ta phân phó Như Ca không cần dạy quy củ trong cung cho Nhạn Nhi nữa, Nhạn Nhi nghe xong mừng đến mức đôi mắt hạnh long lanh sáng rực rỡ.
Ta cùng Nhạn Nhi nói chuyện, Nhạn Nhi này nói chuyện rất là thú vị, làm ta tâm tình thật tốt. Ninh Hằng vẫn trầm mặc như trước đứng sau ta không nói một lời. Tới lúc Nhạn Nhi nói đến mấy chuyện ly kỳ đồn đại trong cung, thì Tào Võ ở bên ngoài bỗng hô to một tiếng —— Thánh Thượng tới.
Ta hơi sửng sốt, lúc này vẫn là giờ lâm triều, Hoàng đế sao lại đột nhiên đến đây? Trong lòng ta tuy có áp lực, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười nhẹ chờ Hoàng đế tiến vào.
Hoàng đế khoan thai đi đến, toàn bộ cung nữ bên người ta cùng Ninh Hằng đều hành lễ với Hoàng đế, Hoàng đế nói một tiếng “Thái Hậu” cũng coi như đã làm lễ. Ta mỉm cười nói: “Bệ hạ sao lại tới đây sớm thế này?”
Hoàng đế ngồi xuống bên cạnh ta, Như Ca bưng đến một bát bạc quân sơn (bát chuyên dùng cho vua) cùng với một đĩa bánh phù dung tới trước mặt Hoàng đế. Hoàng đế nhấp ngụm trà, rồi nói: “Lúc này quốc thái dân an, nên công việc cũng ít đi một chút.” Ngừng lại, hắn cười tủm tỉm nói: “Huống chi Thẩm Tương đã giúp trẫm giảm bớt không ít gánh nặng rồi.”
Ta đã hiểu, xem ra Hoàng đế lúc này nhàn nhã là đổi lấy nhàn nhã của Thẩm Tương. Ta cười nói: “Thẩm Tương vì nước cúc cung tận tụy, đúng là càng khổ cực công lao càng lớn.”
Hoàng đế hạ chén trà xuống, ăn một miếng bánh phù dung. Hoàng đế từ nhỏ đã thích ăn đồ ngọt, việc này tất nhiên là ta rõ, bốn cung nữ của ta lại càng rõ. Cho nên mỗi lần Hoàng đế đến, các nàng chắc chắn đều đã chuẩn bị đầy đủ các loại điểm tâm rồi. Các nàng đối với Hoàng đế so với Thái Hậu ta đây cũng không biết là quan tâm hơn mấy phần.
Hoàng đế lại nhấp một ngụm trà, “Trẫm tất nhiên là sẽ phụ lòng Thẩm Tương đã khổ cực.”
Chẳng biết có phải ta đa tâm hay không, mà lại cảm thấy mấy lời này của Hoàng đế dường như là có thâm ý. Ta không rảnh để suy tư, liền nói tiếp: “Bệ hạ thánh minh.”
Hoàng đế cũng chuyển đề tài câu chuyện, “Chẳng qua cũng chỉ khổ Thái Hậu.”
Ta sửng sốt.
Hoàng đế liếc mắt nhìn Ninh Hằng bên người ta một cái, tựa tiếu phi tiếu nói: “Thái Hậu mấy ngày rồi chưa nhìn thấy Thẩm Tương, lúc này nhất định là rất nhớ nhung.”
Ta cười khan một tiếng, “Ai gia có Trí Viễn làm bạn rồi, cũng không chú ý tới Thẩm Tương.”
Hoàng đế nhíu mày, “Ồ? Phải không?”
Ta cầm tay Ninh Hằng đang để dưới tay áo, khẽ cười nói: “So với Thẩm Tương, Trí Viễn lại tốt hơn một bậc.” Ta ngoài miệng là nói như vậy, nhưng trong lòng tuyệt đối không giống như lời đã nói. Thẩm Khinh Ngôn không thích ta, nhưng trong tâm tư ta, không có người nào có thể thay thế được Thẩm Khinh Ngôn.
Thẩm Khinh Ngôn là giấc mộng từ nhỏ, từ đó tới lớn giấc mộng đó của ta Tô Cán vẫn không hề thay đổi.
Hoàng đế ánh mắt lập tức trầm xuống, ánh mắt như mũi tên nhọn bắn về phía tay ta với tay Ninh Hằng đang nắm, Ninh Hằng tay run một chút. Ta cười nói: “Mấy ngày trước để Trí Viễn bồi tẩm, bệ hạ nói đúng là không sai chút nào, Ninh Hằng thân thể quả thực là lạnh như nước suối, ai gia rất thích.”
Ta tuy là cũng e ngại Hoàng đế, nhưng giờ có vẻ Hoàng đế đã bắt đầu động tay rồi. Cũng đã đem người trong mộng tới gài bên cạnh ta, để ta thoải mái đùa giỡn, thì tất nhiên hắn cũng phải thoải mái nhận lấy hậu quả đi.
Hoàng đế sắc mặt khó chịu tới cực điểm.
Ta cười nhẹ một tiếng, tay vẫn như trước nắm chặt tay của Ninh Hằng, Ninh Hằng run rồi lại run run một chút. Ta nói: “Trí Viễn sao lại câu nệ như thế? Mà đêm qua, Trí Viễn ngươi lại…” Ta khẽ cười một tiếng rồi ngừng lại, sau đó dáng vẻ ái muội và kiều diễm để Hoàng đế dễ dàng hiểu được.
Ninh Hằng đúng như ta dự đoán mặt dần đỏ lên.
Hoàng đế đứng bật dậy, thanh âm lạnh băng nói một câu “Ninh khanh thật biết hầu hạ Thái Hậu” rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Hoàng đế nhi tử của ta từ nhỏ hỉ nộ đều không thể hiện ra mặt, nay giận dữ tới xanh cả mặt, công lao của Ninh Hằng đúng là không nhỏ. Ta buông tay Ninh Hằng ra, nhấc lấy một miếng bánh phù dung bỏ vào miệng.
Ninh Hằng vẻ mặt phức tạp, ta nói: “Trí Viễn sao vậy?”
Ninh Hằng yên lặng lắc đầu.
Ta hôm nay cố tình làm Hoàng đế tức giận là vì hai việc.
Thứ nhất là để ly gián hắn với Ninh Hằng, Hoàng đế xưa nay đều rất bá đạo, phàm là người hắn đã chạm qua chắc chắn sẽ không để cho người khác chạm tới, có nghĩa là hắn nghĩ ta không dám đụng tới Ninh Hằng, lại không ngờ Thái Hậu ta lại có dũng khí biến Ninh Hằng thành nam hầu thật, tuy rằng ta với Ninh Hằng cũng không thực sự lên giường với nhau, nhưng ta nói thế rồi, Ninh Hằng cũng không cách nào phủ nhận được. Chắc chắn lúc này Hoàng đế đối với Ninh Hằng ít nhiều gì cũng là không thoải mái.
Thứ hai là dời đi sự chú ý của Hoàng đế. Hoàng đế lúc này đối với ta và Thẩm Khinh Ngôn chắc chắn có nghi ngờ, Ninh Hằng với ta “Cơ phu chi thân” (gần gũi da thịt), có lẽ cũng giảm bớt được nghi ngờ của Hoàng đế.
Nhưng mà cuối cùng ta đã xem nhẹ tâm ý của Hoàng đế đối với Ninh Hằng, ngay đêm hôm đó Ninh Hằng đã bị một đạo thánh chỉ của Hoàng đế triệu đi. Ta nhìn giường trống trơn, nhìn bên ngoài trăng sáng, thâm tâm lại có chút bâng khuâng.