Vu Thịnh Ưu thẳng tắp chạy về Cung gia bảo, nàng chạy thẳng từ hậu viện tới trung đình, bởi vì chạy nhanh, miệng vết thương của nàng hơi hơi đau, nàng ôm ngực, chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh ao sen, mồ hôi lạnh tinh mịn toát ra, nàng cau mày, nhìn phía trước, gắt gao nắm tay trái chính mình, cảm thấy càng đau đớn, chỉ nghĩ đến Bàn Tử, tâm lại đau nhói, nàng cắn răng, chịu đựng, gắt gao cắn răng, lại vẫn nhịn không được, nhìn nước ao mà hét to:“Ngu ngốc! Bàn Tử! Ngươi là đồ ngu ngốc! Ngươi là đồ ngu ngốc! Ô ô –”
Kêu, kêu, chính nàng cũng không ý thức được, nước mắt sớm đã rơi ướt hai gò má, hắn nghĩ rằng nàng thật là kẻ ngu ngốc sao? Hắn nếu thật sự luyện được thần công, Mạt Nhất cần gì phải tức giận như vậy, hắn nếu thật sự luyện thành, làm sao có thể bị một quyền của nàng đánh ngã.
Tình nặng như vậy, làm sao nàng có thể nhận.
Yêu sâu như vậy, làm sao nàng có thể báo.
Nàng không có tư cách, cũng không có khả năng, cho nên nàng chỉ có thể làm bộ như không biết, cho nên nàng chỉ có thể quay đầu rời đi như vậy, chỉ có thể tuyệt tình tuyệt ý như vậy.
Nàng cũng không muốn như vậy, nhưng nàng không thể không làm như vậy!
Nàng không thể cho hắn một chút hy vọng, không thể đối xử tốt hơn với hắn, bởi vì tình yêu của hắn không thuộc về nàng, nàng không thể đón nhận, tình yêu của hắn tốt đẹp như vậy, thuần túy như vậy, không mang một chút tạp niệm, toàn tâm toàn ý, một nụ cười, một suy nghĩ, cũng đều hướng về nàng, làm sao để đối với nàng tốt hơn, làm sao để yêu nàng hơn.
Tình yêu của hắn, giống như giọt sương đọng trên lá sen buổi sớm, không nhiễm một hạt bụi, trong suốt tinh thuần.
Tình cảm tốt đẹp đó, thuộc về nàng sao?
Đương nhiên không phải!
Tình cảm đó thuộc về Tiểu Ưu, cô gái giống như thiên sứ kia.
Nàng chiếm thân thể của nàng ta, nhận lấy tất cả mọi thứ của nàng ta, nhưng không có cách nào làm cho người yêu của nàng ta được một chút hạnh phúc, một chút khoái hoạt, một chút vui mừng……
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, gắt gao nắm chặt hai tay, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
“Ngươi khóc sao?” Phía sau, nhẹ nhàng truyền đến một thanh âm ôn nhu mà quen thuộc.
Vu Thịnh Ưu vừa nghe tiếng đã biết là ai, nàng cuống quít cúi đầu, đưa tay vội vàng lau nước mắt.
“Ngươi khóc vì Ái Đức Ngự Thư sao?” Hắn ý cười trong suốt ngồi xuống bên người nàng, không chút nào để ý tới bùn đất làm nhiễm bẩn áo trắng của hắn, hắn cúi đầu nhìn nàng, nàng cúi đầu ra sức dùng tay áo lau nước mắt, nhưng lau thế nào cũng không sạch.
Dưới ánh trăng, hai người sóng vai ngồi bên hồ sen, trong hồ sen, chỉ có vài chiếc lá sen ố vàng, nhẹ nhàng lay động trong gió đêm.
Cây hương chương bên cạnh ao sen sừng sững thản nhiên, ánh trăng sáng tỏ xuyên qua lá cây lay động, ôn nhu chiếu trên thân thể hắn cùng nàng.
“Ngươi khóc vì hắn sao?” Hắn lại hỏi một lần.
Vu Thịnh Ưu nhu nhu mũi, cúi đầu, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Cung Viễn Hàm hơi mỉm cười, phát ra thanh âm dễ nghe:“Hoàn toàn không cần thiết a.”
“Ách?”
“Ngươi không cần khóc vì hắn.” Cung Viễn Hàm mỉm cười nghiêng đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói:“Hắn đã thực hạnh phúc.”
Vu Thịnh Ưu kỳ quái nhìn hắn:“Hạnh phúc?”
“Thân là nam nhân, hắn đã có tình yêu, toàn lực truy đuổi, cho dù thất bại, hắn cũng đã đem hết tâm ý của mình nhắn tới ngươi, cho ngươi biết……” Cung Viễn Hàm nhìn nàng thật sâu nói:“Hắn yêu ngươi, thực yêu ngươi, lại có thể khiến ngươi lo lắng cho hắn, khổ sở vì hắn, cuối cùng, còn rơi lệ vì hắn.”
Tay hắn không nhịn được vươn lên, nhẹ nhàng đụng vào nước mắt trong suốt trên hai gò má nàng, chỉ chạm một chút, liền lùi tay về, quay đầu, nhìn nước ao trong trẻo nhưng lạnh lùng, sâu kín hỏi:“Như vậy không phải là hạnh phúc sao?”
Vu Thịnh Ưu sửng sốt, nước mắt vẫn đẫm trên mặt, nhìn hắn, ngơ ngác hỏi:“Vậy cũng coi như hạnh phúc?”
“Vậy… đại tẩu cho rằng thế nào mới là hạnh phúc? Ở cùng một chỗ với ngươi, sớm sớm chiều chiều, đến khi bạc đầu, mới là hạnh phúc sao?” Cung Viễn Hàm nhẹ nhàng nhìn nước ao, dung nhan tuấn tú xuất trần, dưới ánh trăng bàng bạc, thản nhiên lại có chút ưu sầu.
Vu Thịnh Ưu cúi đầu, không nói gì.
Cùng nàng cùng một chỗ? Sớm sớm chiều chiều, tới tận khi bạc đầu? Thật sự là là hạnh phúc sao?
Nàng cũng không phải Tiểu Ưu, lừa gạt hắn cả đời, để hắn sống trong sự giả dối, thật sự là hạnh phúc sao?
Đúng vậy, cho dù nàng thương hắn hay không, đều nhất định sẽ khiến hắn không được hạnh phúc.
Bởi vì…
Người hắn yêu đã sớm biến mất,
Từ mười hai năm trước,
Biến mất trong dòng nước sơn tuyền xanh biếc trên Thánh Y sơn…
Có lẽ đã chết đi, có lẽ đã sớm đầu thai……
Cho nên…
Cả đời này, hắn đều nhất định không thể yêu được người hắn yêu,
Cả đời này, hắn đều nhất định không thể chiếm được người hắn yêu.
Nghĩ vậy, Vu Thịnh Ưu thở dài thật sâu, nhẹ nhàng nhíu mày, lại cúi đầu khóc lên:“Ô ô, Bàn Tử thật sự rất đáng thương…… Vì sao hắn lại yêu sâu đậm như vậy? Vì sao hắn lại yêu thực lòng như vậy?”
“Đại tẩu, đôi khi, tình yêu, kỳ thật là chuyện của một người.” Cung Viễn Hàm nhẹ nhàng nói xong, đưa tay vào ngực, lấy ra một chiếc khăn tay trắng noãn tinh xảo đưa cho nàng:“Cả đời này ngươi đã lựa chọn đại ca, vậy không nên vì nam nhân khác rơi lệ. Bằng không… có người sẽ thương tâm.”
Vu Thịnh Ưu nhìn khăn tay trong tay hắn, nhẹ nhàng đón lấy, theo ánh mắt hắn nhợt nhạt nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa, Cung Viễn Tu đang hoang mang vội vàng chạy về phía nàng.
“Nương tử, nàng đã trở lại?” Hắn vừa chạy vừa vẫy tay gọi.
Vu Thịnh Ưu nắm khăn tay trong tay, xoa xoa lung tung nước mắt trên mặt, sau đó đưa tay khăn trả lại cho Cung Viễn Hàm, nhìn về phía Cung Viễn Tu, cố gắng cười gật đầu:“Phải!”
Cung Viễn Tu theo quán tính lao lên ôm, Vu Thịnh Ưu đứng thế trung bình tấn, vững vàng đón được!
Cung Viễn Tu dùng sức ôm lấy nàng cọ cọ, ủy khuất oán giận:“Nàng đi ra ngoài đã cả ngày, Viễn Tu buồn muốn chết.”
“Hắc hắc, không phải ta đã trở lại rồi sao.” Vu Thịnh Ưu buồn cười an ủi hắn:“Lần sau cũng sẽ đưa ngươi ra ngoài chơi.”
“Thực chứ?” Cung Viễn Tu ánh mắt lóe sáng lóe sáng .
“Thật.” Vu Thịnh Ưu nhìn hắn bộ dáng đơn thuần, mỉm cười, hung hăng gật đầu. Những người khác, nàng không quản nổi, cũng không có sức đi quản, nhưng hạnh phúc của chính mình, nam nhân của chính mình, nàng nhất định sẽ thực cố gắng khiến hắn được hạnh phúc!
Giống như Viễn Hàm đã nói, cả đời này nàng đã lựa chọn hắn, không có đường lui, cũng không muốn lui về phía sau.
“Nương tử tốt nhất !” Cung Viễn Tu thực vui vẻ ôm lấy nàng, cọ a cọ a, dùng sức cọ! Cọ khiến nàng trong lòng tràn đầy nhu tình.
“Được rồi, được rồi, đừng cọ, trở về ngủ thôi.” Vu Thịnh Ưu vỗ vỗ đầu hắn cười nói.
“Được!” Cung Viễn Tu gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Cung Viễn Hàm nói:“Nhị đệ, nương tử đã trở lại, ta trở về ngủ nga.”
Cung Viễn Hàm mỉm cười, vỗ nhẹ nhẹ bờ vai của hắn, ôn nhu nói:“Đi đi.”
“Được rồi!” Cung Viễn Tu rũ rũ ống tay áo một chút, ôm lấy Vu Thịnh Ưu, vui vẻ cười nói:“Đi thôi.”
“A, ta tự đi được.” Vu Thịnh Ưu bị ôm trong lòng hắn giãy giụa yếu ớt.
Nhưng Cung Viễn Tu lại lắc đầu, dùng sức ôm nàng, vừa bước nhanh về phía trước, vừa cười nói:“Không được, không được, nương tử bị thương còn chưa lành đâu.”
“A — không cần, thật mất mặt.” Từ đây đi trở về, không biết sẽ có bao nhiêu người hầu nhìn vào a, không cần tới trời sáng, tin tức bát quái mới nhất của Cung gia sẽ ra lò , đến lúc đó không biết sẽ truyền thành cái dạng gì đây!
“Ha ha ha, không đâu, không đâu, nếu rơi Viễn Tu sẽ nhặt lên cho nàng.”
“Ngốc – mất mặt rồi sao có thể nhặt lại được?”
“Ha ha ha.”
Hai người vừa cười, vừa đùa, chậm rãi biến mất trong màn đêm, không còn thấy bóng dáng, ngẫu nhiên có thể nghe được thanh âm cô gái cười duyên từ xa xa truyền lại, một lát sau, ngay cả một thanh âm nhỏ vụn cũng không còn nghe thấy nữa.
Dưới ánh trăng, Cung Viễn Hàm một mình đứng bên ao sen, lẳng lặng nhìn hồ nước, nhẹ nhàng mỉm cười, tao nhã, gió đêm thổi qua, áo trắng phiêu hướng phía chân trời, tuấn mỹ giống như thần tiên, tuyệt thế xuất trần, không nhiễm bụi bậm.