Anh Sẽ Đợi Em Trong Hồi Ức Chương 17

CHƯƠNG 17: KHÔNG CÙNG CHỦNG LOẠI

Tư Đồ Quyết cảm thấy trong lòng Diêu Khởi Vân có điều mờ ám, cứ theo tính cách của cô thì không hỏI cho ra lẽ sẽ không buông xuôi. Sau chuyện “bức ảnh”, cô lấy lại tinh thần, ngầm ý truy hỏi Diêu Khởi Vân vài câu, ngoài những câu như: “Khi anh xem ảnh của em, anh nghĩ gì?”, hoặc “Người thật và người trong ảnh, ai đẹp hơn?”, thì cô còn tiếp tục hỏi thẳng chân tướng: “Anh làm sao mà không thừa nhận anh thích em chứ?”

Diêu Khởi Vân lúc đầu còn xấu hổ kiên trì im lặng, có thể trốn tránh thì trốn tránh, sau này thật sự không chịu nổi phiền phức, thường thường khi cô vừa mới khơi mào chuyện này liền cắt ngang luôn: “Tư Đồ Quyết em tự kỷ điên cuồng quá đấy, anh nói rồi anh không thích em, không thích em, không thích em…”



Tư Đồ Quyết làm sao chịu tin chứ, “Vậy vì sao anh cầm ảnh của em suy nghĩ vẩn vơ làm chi?”

“Lúc anh cầm ảnh của em, anh chỉ nghĩ đến một chuyện thôi – Da em sao lại đen hơn thế?”

Nói như vậy nhưng Diêu Khởi Vân lại không hề nhắc đến chuyện đem bức ảnh kia trả lại chính chủ, mà Tư Đồ Quyết cũng không chủ động đòi lại, bức ảnh kia từ đó biến mất, cũng không xuất hiện dưới mắt cả hai người nữa, chỉ có những ngày tháng cãi nhau, sớm chiều bên nhau là vẫn tiếp tục.

Trước sự cứng rắn, bức chết cũng không nói của Diêu Khởi Vân, Tư Đồ Quyết có chút ấm ức, cô thường bảo Diêu Khởi Vân không có mắt, còn có bao nhiêu người xếp hàng chờ cô thích. Mà Liên Tuyền đã đi xa, sự lựa chọn của cô rất nhiều.

Diêu Khởi Vân luôn luôn không đồng ý, tỏ vẻ yêu ai thì yêu, nhưng mỗi lần cô và một ai đó trong “những người xếp hàng” kia ở gần nhau chưa được vài ngày, Diêu Khởi Vân đã đánh giá vẻ vô tình: Dáng vẻ nói chuyện của A nhìn rất buồn cười, nhân phẩm của người B không tốt, người con gái chỉ cần xinh đẹp một chút là tên C đó đều thích hết…

Lúc Tư Đồ Quyết lắng nghe đều vừa cười vừa làm trò hề, thật sự không nhịn được, rồi khi qua đường Diêu Khởi Vân dắt cô, cô sẽ cấu véo bóp mạnh lòng bàn tay cậu.

Họ rất thích qua đường, chỉ khoảng mười mét, nhìn trước sau ngang dọc, mười ngón tay đan chặt vào nhau, không cần lời nào, không cần chấp thuận, không để ý đến thân phận, không quan tâm đến tương lai, chỉ có thể nắm lấy bàn tay kia giữ trong tay mình, muốn lối qua đường kéo dài mãi mãi không đến bên kia đường.

Kết quả thi đại học so với tình cảm còn được công bố nhanh hơn. Sau khi công bố kết quả thi, thành tích của hai người đều không làm cho mọi người thất vọng, nhất là Tư Đồ Quyết, cô đã đánh tan tư tưởng rằng con gái xinh đẹp thì không học giỏi hoặc con nhà giàu thì thành tích không bao giờ như người ta nghĩ, cô đã giúp vợ chồng Tư Đồ Cửu An nở mày nở mặt.

Tư Đồ Cửu An bất chấp lời khuyên của Tiết Thiểu Bình, phung phí khoa trương vì con cái mà tổ chức tiệc cảm ơn thày cô giáo rất long trọng tại nhà hàng tốt nhất trong thành phố, không chỉ mời tất cả thày cô dạy học và ban lãnh đạo trường học mà còn mời bạn bè thân thiết, bạn bè trong ngành. Qui mô Cửu An Đường khi đó ngày càng mở rộng, đã trở thành một doanh nghiệp nộp thuế lớn, trong ngành chế dược quốc nội danh tiếng đang gia tăng. Trong lúc hạ giả như mây, không thiếu quyền quí, Tư Đồ Cửu An đã đặc biệt thuê xe mời hết thảy họ hàng của Diêu Khởi Vân ở quê ra dự tiệc, bao cả chỗ ở nữa. Cảnh tưng bừng này chưa từng có trước kia, mà nhà Tư Đồ có cách dạy con trai con gái thì ai ai cũng đều biết.

Là một nhân vật chính, Tư Đồ Quyết lại không cảm thấy vui vẻ như vậy, đối với cô, ý nghĩa của việc thi tốt không lớn, mà vì Diêu Khởi Vân không vào trường đại học mà cô xin nhập học ở xa để cùng nhau thoát khỏi sự kiềm chế của bố mẹ, được tự do bay nhảy cùng nhau. Cậu thành thật nghe theo ý kiến của vợ chồng Tư Đồ Cửu An, nguyện vọng đầu tiên đăng kí vào một trường đại học y khoa chuyên về lâm sàng, Tư Đồ Quyết rất buồn, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của gia đình, cùng đăng kí vào học viện dược của một trường, kết quả không ngoài dự liệu, hai người đều thuận lợi được tuyển chọn.

Tiết Thiểu Bình vì hai đứa trẻ không cần xa nhà đi học, có thể ở cạnh mình mà cảm thấy rất vui mừng, đặc biệt là Tư Đồ Quyết, nếu cô một mình đến thành phố khác, giống như con ngựa hoang, có kéo lại cũng không được. Bây giờ hai đứa đều học ở một trường tốt gần nhà, thật là vui mừng.

“Giấc mộng tự do” của Tư Đồ Quyết vì thế tan thành bọt nước, khoảng cách từ nhà đến trường không xa, xem ra ngay cả việc ở trọ cũng không hi vọng gì, không thể tránh khỏi việc tiếp tục bị bố mẹ quản giáo vài năm nữa. Nhưng việc này cũng chấm dứt được chuyện nói đi nói lại của mẹ là hi vọng sau khi cô học xong sẽ về kế nghiệp của bố tại Cửu An Đường, cũng may đối với ngành này cô cảm thấy hứng thú; hơn nữa, trường cô thi vào cũng toàn một lực lượng các thày cô nghiên cứu khoa học, đứng đầu trong danh sách các trường đại học y dược trong nước, coi như cũng không ấm ức nữa. Quan trọng hơn là tên Diêu Khởi Vân cũng học ở đó, mà người bạn Ngô Giang của cô cũng ở đó, sắp lên năm hai đại học, thật là có may trong nỗi không may.

Nghỉ hè năm ba cao trung là chán nhất, sách giáo khoa có thể để qua một bên, cũng không còn ám ảnh học lên lớp, ngược lại có chút vô vị. Tiết Thiểu Bình muốn Tư Đồ Quyết trong kì nghỉ chìm lắng lại một chút, rồi sẵn sàng chuẩn bị cho cuộc sống đại học mới, nhưng Tư Đồ Quyết cảm thấy mình mà lắng xuống chắc thành cặn mất. Việc cô thích nhất là tham gia gặp mặt bạn bè, nhưng những cuộc gặp mặt đó thường có ý nghĩa tạm biệt vì rất nhiều bạn học ngày trước nay đều mỗi người một nơi.

Khi một nửa kì nghỉ đã trôi qua, một hôm Ngô Giang bỗng dưng hứng chí gọi điện cho cô, bảo cô tham gia trại hè. Tư Đồ Quyết lúc đầu còn ngây ngô, nói trại hè giống như rạp xiếc của trẻ con, nhưng Ngô Giang nói lần này không giống, trại hè này là do trường mà cô sắp vào học kết hợp với đoàn thanh niên cộng sản tổ chức, chủ yếu nhằm hướng về tân sinh viên, trong đó quan trọng là những sinh viên nghèo, ngoài do tình hữu nghị thì mục đích tổ chức còn mang ý nghĩa “Yêu thương tương trợ lẫn nhau”. Nhưng Ngô Giang rất hiểu tính cách Tư Đồ Quyết, cô không phải là sinh viên nghèo, đối với các hoạt động chính thức này không hứng thú, nên vội đưa ra lí do quan trọng hấp dẫn cô, đó chính là hoạt động này được tổ chức trên một đảo nhỏ cách thành phố của họ hơn bảy mươi kilomet, hơn nữa còn có một buổi tối cắm trại ngoài trời, đến lúc đó cậu còn có nhiều thứ thần bí nữa muốn cho cô xem.

Quả nhiên, cắm trại ngoài trời và “thứ thần bí” của Ngô Giang đã khơi gợi sự thích thú của Tư Đồ Quyết. Cắm trại dã ngoại cách thành phố hơn bảy mươi kilomet cô chưa từng được trải nghiệm, mà sau khi Ngô Giang lên đại học, luôn lấy thái độ của một sinh viên đại học với một học sinh trung học để miêu tả mọi việc thích thú cho cô, cô thật sự muốn biết cái gì có thể khiến cậu thần bí như vậy.

Khi Tư Đồ Quyết nhắc đến kế hoạch đi dã ngoại, Tiết Thiểu Bình có chút không yên tâm, nhưng Tư Đồ Cửu An cho rằng con gái mình quan tâm trại hè “tương trợ lẫn nhau” này là một việc tốt, có cơ hội giúp đỡ các bạn học cần sự giúp đỡ, vì thế ông liền đồng ý ngay, còn bảo Diêu Khởi Vân đi cùng. Trong lòng Tư Đồ Quyết mừng thầm.

Sau khi đăng kí, cô như ngồi trên đống lửa, không dễ mới đợi được đến ngày được ra ngoài, Tư Đồ Quyết hiếm khi dậy sớm như thế, mới sáng sớm đã cùng Diêu Khởi Vân đến quảng trường tập trung, sau khi đợi Ngô Giang đến thì đến đại đội báo danh. Ai ngờ lúc xuống xe, Diêu Khởi Vân bỗng dưng nhớ ra trước lúc đi vì bị Tư Đồ Quyết thúc giục gay gắt nên quên mang theo lọ chống muỗi. Tư Đồ Quyết lại rất nhạy cảm với muỗi, cô chỉ cần ở vùng thôn quê một phút chắc chắn có thể là bữa tiệc lớn cho đàn muỗi.

Lúc đó trời vừa sáng, hơn nửa số cửa hàng gần đó vẫn chưa mở cửa, xem thời gian cũng không còn nhiều nữa, Diêu Khởi Vân quyết định bắt xe về nhà lấy. Tư Đồ Quyết nói không cần nữa, chạy đi chạy lại cũng không thoả đáng. Diêu Khởi Vân tức giận nói: “So với việc em bị muỗi cắn chết, hoặc so với chuyện để em làm phiền anh chết thì vẫn thoả đáng hơn. Thế này nhé, Ngô Giang đến rồi, hai người đi báo danh trước, anh sẽ lập tức đến ngay.” Vừa nói xong, cậu lập tức bắt xe quay về.

Tư Đồ Quyết chỉ phải bắt xe một mình đến vùng gần đó đợi Ngô Giang thôi. Chưa được bao lâu, có người vỗ vai cô, cô quay người, thầm nghĩ từ khi nào mà tay Ngô Giang lại trở nên mềm mại vậy, ai ngờ lại thấy một cô gái ăn mặc đơn giản, mộc mạc.

Cô gái kia thấp hơn Tư Đồ Quyết một cái đầu, mang theo một chiếc túi tự mình khâu, rụt rè hỏi đường Tư Đồ Quyết. Giọng địa phương còn nặng hơn Diêu Khởi Vân, hơn nữa lại là giọng nói ngoại tỉnh nên Tư Đồ Quyết phải hỏi mấy lần mới hiểu cô ấy muốn đi đến chỗ bức tượng trên quảng trường gần đó.

Chỗ đó cũng chính là địa điểm tập trung dã ngoại, Tư Đồ Quyết nhìn tuổi tác của người kia cũng xấp xỉ mình, lại xuất hiện ở đây, trong lòng biết cô ta chắc cũng là người tham gia dã ngoại, vì thế vui vẻ chỉ đường. Vốn còn muốn dẫn cô ta đi, nhưng nghĩ rằng nếu mình đi thì có thể lạc mất Ngô Giang, mà vị trí chỗ tượng kia cũng dễ tìm nên mới từ bỏ mong muốn đó, tỉ mỉ miêu tả lại đường cho cô gái kia.

Cô gái kia cứ cúi đầu cảm ơn mãi, vừa đi không lâu thì Ngô Giang cũng đến, cùng Tư Đồ Quyết đi tìm đại đội, sau khi báo danh xong thì lên xe. Tư Đồ Quyết giữ một chỗ ngồi cạnh mình cho Diêu Khởi Vân, sau đó liền ngồi phía trước Ngô Giang cùng nói chuyện.

Một giờ thoáng cái trôi qua, trời cũng sáng hẳn, giờ xuất phát đã đến, Diêu Khởi Vân vẫn chưa xuất hiện. Tư Đồ Quyết có chút lo lắng, thời gian lâu như vậy cậu trở lại cũng thừa mà. Lúc này người ngồi trên xe bắt đầu xôn xao đứng lên, mọi người đều hỏi vì sao xe vẫn chưa khởi động, một nam sinh khoá trước có vẻ là đội trưởng giải thích là có một người vẫn chưa tới nên chờ một chút.

Nghĩ đến việc người trên xe đều chỉ đang đợi một mình Diêu Khởi Vân, trong lòng Tư Đồ Quyết không khỏi có chút áy náy. Cô nhìn người nam sinh khoá trước kia rồi lại nhìn đồng hồ mình, không thể ngồi yên được, cô bèn đi đến trước mặt người nam sinh kia xin lỗi, bảo đó là bạn mình, sẽ lập tức tới ngay, làm chậm trễ thời gian của mọi người thật sự cảm thấy rất có lỗi.

Tư Đồ Quyết vừa lên xe đã trở thành tiêu điểm của các ánh mắt, người nam sinh kia nhìn thấy cô lại gần cũng không oán trách, còn luôn miệng nói là không vội, nhân tiện nồng nhiệt hỏi thăm cô học lớp nào, khoa gì. Tư Đồ Quyết vừa trả lời lấy lệ vừa lo lắng nhìn ra ngoài cửa xe, mười lăm phút gian nan nữa lại trôi qua, người phải tới vẫn chưa tới, sự bất mãn của người trên xe càng lúc càng lớn, nam sinh đội trưởng kia cũng chỉ nói “Đừng vội vàng” một cách miễn cưỡng. Sự bất an trong lòng Tư Đồ Quyết đã lên đến cực điểm, nghĩ có thể cậu đã xảy ra chuyện gì trên đường, tâm tư rối loạn. Không để ý lời khuyên can của Ngô Giang, cô đang định xuống xe thì nhìn thấy Diêu Khởi Vân vội vã lên xe.

Tảng đá trong lòng Tư Đồ Quyết như được trút xuống, vừa nhìn thấy Diêu Khởi Vân đã vội vàng kéo cậu, thầm hỏi: “Anh làm sao đấy? Làm em lo lắng chết được ấy.”

Người đội trưởng kia một giây trước còn cùng Tư Đồ Quyết lo lắng cho người bạn đến muộn, bây giờ thấy người bạn đồng hành của cô là con trai, mà hai người lại có những hành động vô cùng thân thiết và tự nhiên, liền trách mắng Diêu Khởi Vân đến muộn, lời lẽ nghiêm khắc: “Bạn học, tôi cảm thấy quan niệm về thời gian của cậu thật gia tăng ghê quá. Một vĩ nhân đã nói: Lãng phí thời gian của người khác chính là mưu tài sát hại tính mệnh, vừa rồi cậu đã mưu hại người trên cả xe đấy.”

Trước tội danh kinh khủng đó, Diêu Khởi Vân cũng không giải thích, cậu biết mình đuối lý, sau khi xin lỗi thì cùng Tư Đồ Quyết đến chỗ ngồi.

Sau khi Tư Đồ Quyết vào chỗ ngồi của mình mới phát hiện người tới muộn không chỉ có một mình Diêu Khởi Vân mà còn có một cô gái lặng lẽ theo sau cậu, hai mắt đỏ lên, dáng hình kia dường như có chút quen quen. Cô nhìn kĩ đột nhiên nhớ ra là cô gái đã hỏi đường cô ở bến xe bus. Điều này càng khiến tâm tư rối bời không hiểu nổi, cô gái kia dù có loanh quanh ba vòng quảng trường cũng phải đến sớm rồi chứ, vì sao mãi mới xuất hiện, lại còn đi cùng Diêu Khởi Vân nữa?

Tư Đồ Quyết biết Diêu Khởi Vân vốn là một người rất tín nghĩa, chuyện khiến cả một xe chờ cậu như thế này là chuyện hiếm thấy. Tuy cậu không giải thích nhưng trong đó nhất định có nguyên nhân. Vì thế cô vội hỏi: “Anh vẫn không nói xảy ra chuyện gì à.”

Diêu Khởi Vân cười không đáp, đợi đến khi xe nổ máy, người con gái kia tìm vị trí ngồi khá xa đó, cậu mới thầm thì giải thích với Tư Đồ Quyết: “Anh về nhà lấy nước chống muỗi rồi nhanh quay lại, đường đi rất thuận lợi, sau khi đến quảng trường nghĩ đến chuyện đi đường tắt, lúc đi qua cái ngõ kia thì nhìn thấy một cô gái đang khóc, còn có hai người con trai đứng trước trong nháy mắt đã chạy mất. Anh thấy không có ai ở đấy, liền hỏi thăm cô ấy, ai ngờ cô ấy nói là gặp phải bọn lừa đảo, một người giả vờ nhặt được một xấp tiền mặt cạnh cô, nói là đến ngõ này rồi sẽ chia đều với cô, một người khác ở phía sau thì cứ nói tiền đó là do anh ta làm rời, muốn cô trả lại tiền cho. Cô ấy bảo mình không cầm, rồi hai người đó liền lấy tất cả tiền của cô ấy đi.”

“Không phải chứ? Cô ấy thật không nên tham lam chút lợi nhỏ đó. Nhưng người ta lấy thì cũng lấy rồi, anh có thể làm gì chứ?” Tư Đồ Quyết cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, quảng trường đông người như thế này, cảnh tượng phức tạp, có người lừa lọc cũng không lạ, chỉ là kỹ xảo lừa “nhặt được túi tiền” thật sự quá tồi, trước kia cô vốn không tin có người bị trúng kế đó, không ngờ hôm nay lại được mở rộng tầm mắt. Xem ra bố mẹ nhiều lần nhắc nhở cô đạo lý “Trời chẳng cho không cái gì” thật sự vô cùng chính xác.

Diêu Khởi Vân tiếp tục thì thầm nói: “Anh cũng nghĩ như vậy nên mới nói với cô ấy nếu tiền bị mất lớn thì đi báo cảnh sát. Nhưng cô ấy lại kéo anh lại, xin anh cùng đi tìm bọn lừa đảo kia.”

“Anh ngốc à, vậy là anh đồng ý?”

Diêu Khởi Vân cười khổ: “Anh cũng không còn cách nào, cô ấy cứ khóc mãi, bảo là báo cảnh sát cũng vô dụng, mất hơn sáu mươi tệ, cảnh sát sẽ không giúp cô tìm.” nguồn tunghoanh.com

“Sáu mươi tệ… Vấn đề là anh có thể tìm được người không, đó đều là bọn côn đồ, cứ coi như tìm được thì anh cũng bị hại đấy.” Tư Đồ Quyết giận dữ đứng lên, mặc dù biết Diêu Khởi Vân không sai nhưng nghĩ đến sự cố có thể xảy ra, cô cảm thấy rất không đáng.

“Em đừng nóng, nghe anh nói hết đã. Anh bị cô gái đó khóc lóc đến mức chẳng còn cách nào, vừa biết cô ấy cũng tham gia hội trại lần này thì đi cùng cô ấy tìm hai tên lừa đảo kia, đương nhiên là không tìm được, lúc anh thấy bị muộn thì đưa cho cô ấy sáu mươi tệ, nói mãi cô ấy mới nhận, sau đó bọn anh vội vàng đến đây. Sự việc là như vậy.”

Diêu Khởi Vân nói xong mới phát hiện mặt Tư Đồ Quyết bỗng lạnh tanh. Cô dữ tợn nhìn cậu: “Xem như em đã hiểu rồi, người ta bị lừa, tốt xấu đều do một chữ “tham”. Còn anh vì một chữ “sắc” mà thành như vậy.”

Diêu Khởi Vân không nói, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Một lúc sau, Tư Đồ Quyết lấy tay quay mặt cậu lại mới phát hiện cậu đang cười trộm.

“Tốt rồi, anh cười cái gì chứ?”

“Anh cười vì em đang đứng trên một chữ “heo” đấy.” Diêu Khởi Vân cố nhịn cười: “Nhìn dáng vẻ cô ấy xem, nhất định là không dư giả gì, khó tránh việc xem trọng đồng tiền, điều này anh thật sự rất hiểu, vì thế mới thông cảm với cô ấy. Hơn nữa, cô ấy cũng là người vùng ngoài, vừ xuống xe bus, đi một lúc không có người chỉ đường nên cô ấy đi lạc đường mới gặp hai tên lừa đảo kia…”

“Anh đợi chút… Không có người chỉ đường? Cô ấy nói vậy?” Tư Đồ Quyết cảm thấy rất kỳ lạ.

“Đúng vậy, lẽ nào là anh nói?” Diêu Khởi Vân cười hỏi lại.

“Cô ta nói dối trắng trợn, lẽ nào em không phải là người? Trước khi gặp anh, cô ấy rõ ràng đã hỏi đường em, em đã nói rất rõ ràng với cô ấy, chỉ còn mức chưa vẽ bản đồ cho cô ấy thôi, sao cô ấy có thể nói vậy?” Tư Đồ Quyết nói xong liền đứng dậy: “Em đi gặp cô ấy hỏi! Còn nữa, vừa rồi rõ ràng là cô ấy hại anh trễ giờ, vì sao khi anh bị người khác trách mắng mà cô ấy không lên tiếng, người kiểu gì vậy?”

Diêu Khởi Vân vội giữ chặt Tư Đồ Quyết thẳng tính và thích trung thực lại: “Được rồi, việc nhỏ thôi mà, hà tất phải vậy!”

“Chính vì việc nhỏ mới cần nói rõ. Việc không quan trọng mà cô ta đã nói xằng bậy như thế, có thể thấy nhân cách cô ta có vấn đề, thật sự khiến người ta chán ghét.”

Trước sự khuyên ngăn của Diêu Khởi Vân, cuối cùng Tư Đồ Quyết vẫn chịu nhịn, xe nhanh chóng rời thành phố, dừng ở trạm xăng khoảng năm phút. Rất nhiều người xuống xe, người đi vệ sinh, người thì vận động chân tay cho thoải mái. Tư Đồ Quyết, Diêu Khởi Vân và Ngô Giang cùng ngồi lại trên xe, nhắc lại chuyện tối qua mẹ dặn dò “những qui tắc đi dã ngoại”, tất cả mọi người đều cười. Đúng lúc này, cô gái kia lên xe, nhìn bọn họ, không biết hướng về Tư Đồ Quyết hay Diêu Khởi Vân mà nở một nụ cười thân thiện. Tư Đồ Quyết giả vờ như không thấy, quay mặt ra ngoài cửa sổ.

Sau khi xe lên đường mọi người mới phát hiện, qui mô trại hè lần này không nhỏ, mỗi chiếc xe bốn mươi chỗ ngồi mà người ngồi đều chật kín. Ngoài học sinh trong vùng và những học sinh nghèo đặc biệt được mời tới thì còn có tân sinh viên các tỉnh lân cận đến tham gia, qui mô tương đối lớn.

Hội trại được tổ chức tại một hòn đảo giữa một chiếc hồ lớn, có sông có núi ở ngoại ô thành phố, mọi người ngồi thuyền đi thấy cảm giác mát mẻ trong mát ùa tới khiến cho tâm trạng nóng nảy cũng lặng lẽ lắng xuống. Tư Đồ Quyết nhắm mắt lại, cảm thấy gió hồ thổi tới kèm theo không khí tươi mát, khác hẳn với không khí trong thành phố, đây đúng là một nơi tốt. Diêu Khởi Vân lớn lên ở quê đã quen với những phong cảnh như vậy cười cô không biết cảnh đời, nhưng thực ra trong lòng cậu lại không tự chủ được mà mở rộng ra.

Sau lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi, người phụ trách triệu tập mọi người tại giữa đảo, làm thành một vòng tròn lớn, nói xong những việc cần chú ý thì đến quá trình tự giới thiệu của mọi người, Mọi người đơn giản giới thiệu tên tuổi, dù sao người cũng nhiều nên nhất thời không ai nhớ được ai.

Sau khi giải tán mọi người đi ăn cơm, tổ hoạt động thuê rất nhiều đồ dùng nhà bếp, chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, yêu cầu mọi người tự do phân tổ, mỗi tổ một bộ đồ dùng nhà bếp, tự nấu ăn.

Phần lớn đến đây là tân sinh viên, không ai biết ai, cảnh tượng hỗn loạn, ầm ĩ người này lôi kéo người kia, giống như tập đoàn cướp dâu vậy. Đương nhiên Tư Đồ Quyết cùng Diêu Khởi Vân, Ngô Giang là một tổ, còn có thêm một nam sinh ngồi cạnh Ngô Giang nữa.

Người con trai kia tên là Vi Hữu Căn[1], cũng là một người sinh ra ở quê, vóc dáng nhỏ, có chút thẹn thùng, với ai cũng cười hề hề. Tư Đồ Quyết và Ngô Giang vừa nghe thấy tên này thiếu chút nữa là cười phá lên, “Vi Hữu Căn” – phát âm giống như “vị hữu căn”[2], không biết bố mẹ cậu ấy lúc đặt tên cho con có cân nhắc xem xét không. Mọi người đều cảm thấy cái tên này có chút quái gở, vì thế họ chỉ gọi cậu đơn giản là Tiểu Căn. Tiểu Căn cũng rất nhanh chóng làm quen với mọi người.

Tư Đồ Quyết ở nhà rất ít khi xuống bếp, nấu cơm đương nhiên khó khăn, vì thế thấy cái gì cũng mới mẻ, cái gì cũng đều giành làm. Trong tổ chỉ có mình cô là con gái, mọi người đều nhường cô, Diêu Khởi Vân cùng cô rửa rau, thái rau, dặn dò rất nhiều mới yên tâm để cô phụ trách bếp núc.

Món đầu tiên nấu chính là trứng sốt cà chua của người mới nhập môn bếp núc, quá trình từ lúc đặt nồi đến nhấc nồi đúng là “hữu kinh vô hiểm”[3], cà chua đều tả tơi, nát vụn.

Ngô Giang bất chấp sự nguy hiểm của tính mạng mà nếm thử, nói thẳng là rất nhạt, còn cười trêu: “Tư Đồ, dựa vào tay nghề bếp núc của em, có người dám lấy em mới lạ đấy.”

Tư Đồ Quyết chịu đả kích lớn, Diêu Khởi Vân lúc này cũng định qua thử “trứng sốt cà chua đầu tay” của cô, đánh chết cô cũng không muốn, quay đầu cầu xin Tiểu Căn cho thêm muối. Tiểu Căn luống cuống chân tay, vừa mới mở túi giấy chứa muối thì một trận gió thổi qua, muối bay tứ tung, một lát sau, ngoài vẻ mặt kì quái của Tiểu Căn thì không còn lại gì cả. Tư Đồ Quyết đành phải sang nhóm bên cạnh xin ít muối, điều chỉnh vị, sau khi tự mình nếm thử thấy vừa ý mới bưng trở về.

Đây là lần đầu tiên Diêu Khởi Vân ăn món ăn cô tự tay làm, cô tự biết mình làm không như ý, nhưng đã rất tận tâm làm, tuyệt đối không thể để cậu có cớ nói, càng không thể để cậu không thể nuốt trôi, để lại kí ức ám ảnh khó phai trong lòng.

Cô bưng đĩa trứng sốt cà chua, vui mừng quay về, vừa thấy Diêu Khởi Vân ngồi trong trại của bọn họ mỉm cười chờ cô, đúng lúc này, từ phía sau cô xuất hiện một người, đụng phải cô làm cô lảo đảo. Tư Đồ Quyết kinh sợ, trứng sốt cà chua trên tay đều “hi sinh”, chiếc áo khoác nhất thời cũng được ăn lộc, nước cà chua đỏ, trứng sốt màu vàng… Tư Đồ Quyết không có chút dũng cảm để nhìn lại mình.

Đối phương dường như còn bi thảm hơn cô, một lúc lâu cũng không nói ra câu gì, một câu “Xin lỗi” cũng mập mờ nói được một nửa, nước mắt bắt đầu rơi xuống. Diêu Khởi Vân thấy thế, vội chạy đến.

“Sao vậy, Tư Đồ?” Ngô Giang nhìn thấy tình trạng bi thảm của Tư Đồ Quyết, vội quay lại lấy khăn tay.

Diêu Khởi Vân nhìn thấy cô gái đang khóc kia: “Lại là cô?”

“Đều là do tôi không cẩn thận… Tôi muốn qua đây cảm ơn anh, cảm ơn anh ở quảng trường đã giúp tôi.”

Tư Đồ Quyết lạnh lùng cười, lời “cám ơn” của cô gái kia đúng là dành cho Diêu Khởi Vân, xem ra cô ta thật sự không xem Tư Đồ Quyết đã chỉ đường cho cô ta là “người”.

Nhưng Tư Đồ Quyết không để ý, cô chỉ để ý đĩa trứng sốt cà chua kia thôi. Vì nó, tay cô còn bị mỡ bắn, bây giờ vẫn còn bỏng rát, nhưng Diêu Khởi Vân vẫn chưa nếm thử, một miếng cũng chưa!

Người con gái kia quay sang Tư Đồ Quyết, nước mắt vẫn ngân ngấn: “Thực sự xin lỗi, Tư Đồ…”

Tư Đồ Quyết ngạc nhiên về chuyện cô ta nói lưu loát tên mình ra, không nghĩ ngợi liền trả lời: “Tôi tên là Tư Đồ Quyết, Tư Đồ chỉ là tên bạn bè tôi mới gọi thôi.”

“Được rồi, A Quyết.” Diêu Khởi Vân sợ cô nổi giận thì càng khó giải quyết: “Một đĩa thức ăn thôi mà, em đi thay đi phục đi đã.”

“Mọi người không có gì để ăn nữa à? Hay là để tôi làm cho các bạn nhé, bạn thay quần áo đi rồi tôi sẽ giặt.”

Tư Đồ Quyết nghe vậy thấy rất chán nản, một đĩa thức ăn thôi mà? Anh ta nói dễ dàng, cô ta lại càng dễ dàng hơn, cứ coi như cái đồ đáng chết kia có làm một trăm lần trứng sốt cà chua thì sao chứ, tâm ý của cô phải bồi thường sao đây?

Ngô Giang tìm thấy khăn tay liền đưa cho tư Đồ Quyết, cô lắc đầu không nhận, lau cũng vô dụng, cũng may trước lúc đi mẹ cô dặn cô ra ngoài phải mặc hơn một bộ, vì thế bên trong áo khoác của cô còn có áo T-shirt nữa. Cô cởi áo khoác ra, vứt trên mặt đất.

Cô gái kia cúi người nhặt.

Diêu Khởi Vân đi trước cô một bước: “Để tôi giặt.”

Thái độ muốn nhân nhượng cho khỏi phiền phức của Diêu Khởi Vân khiến Tư Đồ Quyết càng tức giận. Nếu là người khác thì cũng bỏ đi, dù trong lòng có chút bực bội nhưng đó cũng không phải đối phương cố ý. Nhưng lần này lại là cô ta, những gì đã trải qua trước đó khiến Tư Đồ Quyết cảm thấy rất nghi ngờ tính tình của cô gái này, huống hồ, cái tên cô hận nhất kia lại còn bảo vệ cô ta nữa!

“Liên quan gì đến anh! Diêu Khởi Vân, quần áo là do anh làm bẩn à? Không phải việc của anh, nếu anh muốn làm Lôi Phong[4] thì đến nơi khác mà tìm cơ hội!”

Không ít người ăn cơm gần đó đều qua xem, người con gái kia ngân ngấn nước mắt, cúi đầu giành lấy chiếc áo trên tay Diêu Khởi Vân, nở một nụ cười: “Cảm ơn anh, em tự giặt là được rồi.”

Sau khi cô ta cầm áo đi, Diêu Khởi Vân nhìn Tư Đồ Quyết thở dài, lặng lẽ trở về chỗ ngồi lúc nãy.

Tư Đồ Quyết giận tới đỉnh điểm, nhưng cảm thấy thật hài hước, cô chỉ về hình dáng cô gái bên cạnh dòng nước, nói với Ngô Giang bên cạnh: “Anh nhìn đi, cô ta có giống một cô nha hoàn oan ức, còn em là một bà địa chủ xấu xa.”

Ngô Giang cố ý nhìn lên nhìn xuống đánh giá, rồi cười nói: “Dáng người của bà địa chủ cũng không tệ lắm.”

“Anh muốn chết à.” Tư Đồ Quyết tức giận, hai người nói cười, cố ý không quan tâm Diêu Khởi Vân và Tiểu Căn.

Một lúc sau Diêu Khởi Vân đi tới lật tay Tư Đồ Quyết, nghiêm mặt hỏi: “Không bị bỏng chứ?”

Tư Đồ Quyết vẫn giận dỗi không nói chuyện.

Mới vừa yên tĩnh được một lúc, có tiếng thét bên cạnh dòng nước vọng tới, bầu không khí yên tĩnh xung quanh nhất thời bị phá vỡ, rất nhiều người nghe thấy chạy tới xem xảy ra chuyện gì, Diêu Khởi Vân vẫn nắm tay Tư Đồ Quyết liền kéo cô đi: “Đi, chúng ta cũng đi xem.”

Còn chưa đến gần thì đã nghe thấy bạn học xung quanh bàn luận, thì ra một học sinh mới giặt áo cạnh dòng nước không cẩn thận giẫm phải mảnh thuỷ tinh, gan bàn chân bị rách.

Hơn trăm người ở đây đều là học sinh y khoa, Ngô Giang và mấy người khoá trên chen vào, đơn giản xử lý vết thương. Cũng may thuốc mang đến rất đầy đủ, vết thương không chảy nhiều máu, không đáng ngại lắm. Mọi người lúc này mới thở phào, tự động tản ra.

Sau đó Ngô Giang có nói cảm giác của mình về chuyện này với Tư Đồ Quyết, nói cô gái đó thật sự không đơn giản, lúc đó cậu tự tay thay cô ta rút miếng thuỷ tinh ở chân ra. Chuyện nhỏ lúc nãy mà cô ta đã khóc như mưa, vì thế cậu cho rằng lúc cậu rút miếng thuỷ tinh ấy cô ta còn ngất đi ấy, nhưng không ngờ ngay cả nhăn mặt cô ta cũng không có, thậm chí còn cười nói cảm ơn những người xung quanh.

“Đổi lại là anh, chưa chắc anh đã làm được như vậy. Nhiều khi anh cảm thấy những người lớn lên khác nhau thì cũng có quan niệm và trải nghiệm về nỗi đau khác nhau, tương tự với hạnh phúc cũng vậy. Em nói xem, Tư Đồ?”

Tư Đồ Quyết bất giác nhớ lại cánh tay đầy những vết thương của Diêu Khởi Vân.

“Ý anh là chúng ta không gan góc, hay bọn họ là siêu nhân?”

Ngô Giang đan tay vào nhau: “Anh không biết, dù sao vẫn là bốn chữ: Không cùng chủng loại.”

Nguồn: tunghoanh.com/anh-se-doi-em-trong-hoi-uc/chuong-17-PI5aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận