Anh yêu em một mét bốn lăm ạ Chap 25


Chap 25
Giọt nước mắt của Thiên Thần.

Trước mỗi trận mưa, bầu không khí đột nhiên trở nên đặc quánh và khó chịu. Một cơn gió lạnh không rõ từ hướng nào thổi tới giận dỗi đem những hạt bụi li ti ném vào gương mặt bánh bao và buộc đôi mắt dài đang mở to của Nó phải nheo lại một cách khổ sở. Thiên nhiên bên ngoài ồn ào là thế mà bên tai Nó lúc này, vạn vật lại dường như yên tĩnh tuyệt đối.

Lặng nhìn người đàn ông đang đứng đối diện với đôi mắt giống như mặt biển được sự đồng lõa của bóng đêm trở nên vô cùng âm u và nguy hiểm, Nó khẽ thở dài, có cảm giác như thể mình đang bị những cơn sóng ngầm nhấn chìm. Nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé, cố gắng lấy lại bình tĩnh, Nó gượng gạo mỉm cười rồi cất giọng nói tự nhiên nhất có thể:

- J.. Jackson.. Sao lại là anh?

Ánh đèn vàng hiu hắt không thắng nổi màn đêm đen tạo cho không gian xung quanh một chút ma mị, bất an.

- Tại sao lại không thể là anh? – Thiên Thần chiếu thẳng đôi mắt sâu về phía Nó, cất giọng nói chất chứa sự hờn giận.

- À.. – Thái độ của Jackson khiến Nó trở nên lúng túng..

- Xin lỗi… Ý em là.. Uhm.. Anh biết đấy.. Bây giờ.. Cũng muộn rồi.. Vậy nên .. Em hơi bất ngờ ..

Thiên Thần khẽ nheo mắt, Nó liếc thấy bàn tay với những ngón thon dài vội vã nắm lại rất nhanh, giọng nói ấm áp tiếp tục vang lên nhưng Nó vẫn đọc được trong đó là sự tức giận mà dường như, Jackson đang phải rất cố gắng để kìm chế:

- Muộn?... Uhm.. Theo như anh thấy thì… Em sẽ không bất ngờ nếu người đứng trước mặt em lúc này là hắn phải không?

- Ơ…. – Nó cúi gầm mặt xuống, không biết phải nói gì và càng không dám đối diện với đáy biển sâu đang cuồn cuộn sóng.

- Anh quá lời rồi! Khuya thế này.. Anh đến có việc gì không ạ?

- Vậy nếu không có việc gì thì anh không thể đến và gặp em à? – Thiên thần tiếp tục nhấn mạnh những từ quan trọng rồi hỏi lại với thái độ thách thức.

- …………

Một khoảng không gian yên lặng bao trùm lấy hai con người. Nó có thể cảm nhận được Jackson – Thiên thần của Nó đang nổi giận nhưng Nó hoàn toàn không biết phải nói gì và làm gì ngoài việc bất lực thốt lên ba từ:

- Em .. Xin lỗi!

Tiếng sấm chát chúa lại rền vang. Ở đâu đó trên đầu Nó, một tia sét bất ngờ lóe lên tựa như muốn rạch nát bầu trời phẳng lặng và ngay khi tia lửa của tự nhiên được phản chiếu trong đôi mắt Thiên thần, trái tim Nó dường như ngừng đập bởi sức nóng của cả một đại dương đang bốc cháy.

- Xin lỗi! XIn LỖi!… Tại sao em lại phải xin lỗi?

- Em….. Em…

Tiếp tục lặng im, ánh mắt Nó kiên quyết ghim chặt vào những ngón chân đang rên la sau một buổi tối lao động vất vả. Thật sự Nó đang vô cùng bối rối.

Jackson dừng lại như muốn chờ đợi một phản ứng từ Nó nhưng rồi cũng nhanh chóng nhận ra rằng đó chỉ là một sự đợi chờ vô vọng. Và vẫn đóng trọn vai của một Thiên thần bao dung, anh kiên nhẫn hỏi Nó bằng một chất giọng bình tĩnh nhất có thể. Nhưng Nó biết phía sâu bên trong anh, một ngọn lửa nóng đã nhanh chóng lan ra, đốt cháy những mạch máu khiến cho mặt biển sâu sôi lên giận dữ. Và, ở một khía cạnh nào đó.. Nó bắt đầu thấy sợ….

- Em định xin lỗi vì đã coi tôi là khách không mời hay xin lỗi vì em đã không dành tình cảm cho tôi?

Lại một khoảng ngập ngừng kéo dài như ngạt thở.. Hình như, lác đác đâu đó trên trời.. Những hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi…….

- Em.. Xin … Lỗi! Jackson!... Em…. – Nó lí nhí trả lời, cảm nhận sâu trong lồng ngực mình đau nhói.

- Đừng nói nữa.. Tôi không muốn nghe! Cái tôi cần không phải là lời xin lỗi đáng ghét ấy.

- Em.. Em.. – Nó lắp bắp nhưng chẳng thể tuôn ra thêm bất cứ lời nào nữa, trong phút chốc Nó thấy mình chẳng khác nào một người mắc hội chứng khó khăn về ngôn ngữ..

- Em biết anh yêu em đến thế nào không? – Thiên Thần đột nhiên hỏi Nó bằng một chất giọng da diết đến mức nhói lòng.

- Em.. Em.. – Buông rơi câu nói, Nó cúi đầu bối rối..

Thật lòng, Nó hiểu, Nó biết và Nó hoàn toàn có thể cảm nhận được sự chân thành cùng với sự nồng nàn ẩn sâu trong trái tim Thiên thần. Và cũng có những lúc Nó thậm chí đã sung sướng tưởng như sắp phát điên khi thấy mình có được những tình cảm ấy.

Chỉ có điều, sau này, khi bỗng nhiên có sự xuất hiện đột ngột của “Ai đó” trong tim, Nó mới nhận ra rằng những xao động trước đây đơn giản chỉ là một cơn say nắng thoáng qua và những suy nghĩ trong buổi tối hôm nào lại đột nhiên trở về ẩn hiện trước mắt Nó:

Jackson là một người đàn ông tốt, quá tốt… Luôn dịu dàng và ân cần với Nó,.. Nhưng có lẽ vì anh quá hoàn hảo .. Hoàn hảo đến mức không thật,.. Khiến cho Nó có cảm giác mình có quá nhiều thiếu sót,.. Quá tầm thường khi đứng cạnh anh..

Thường thì những cái gì quá tốt, quá đẹp… Sẽ khiến người ta có cảm giác ngại ngùng khi phải chạm vào bởi vì.. Ai cũng sợ mình sẽ làm tổn thương hoặc làm tan biến đi vẻ đẹp diệu kỳ đó..

Bất chấp sự im lặng của Nó, Thiên thần vẫn kiên nhẫn lặp lại câu hỏi và một lần nữa làm cho trái tim Nó nhói đau:

- Em có biết anh yêu em đến thế nào không?

Nó khẽ hít một hơi thật sâu cố gắng kìm chế cơn đau đang nhen nhóm trong trái tim nhỏ bé rồi lí nhí trả lời:

- Em biết! Em hiểu và em cảm ơn những tình cảm mà anh đã dành cho em! Chỉ có điều.. Anh quá tốt.. Jackson à và em nghĩ anh xứng đáng với một người hoàn hảo hơn em.

- À vậy ra.. Vì tôi quá tốt nên không có được hạnh phúc? Jackson vừa nói vừa bật cười, tiếng cười mang theo sự mỉa mai chua xót của anh như xát muối vào trái tim của Nó.

Tiếng mưa rơi rì rầm trên mái tôn, những cơn gió oằn mình bởi hơi nước hì hục mang những nỗi đau đang phải chịu đựng hắt lên da thịt Nó lạnh buốt. Mưa trắng trời, mưa không ngừng rên rỉ những bản tình ca buồn tê tái.

- Anh .. Anh vào tạm trong này đã... Anh bị ướt hết rồi.! Nó ngập ngừng nói khi chợt nhận ra từ nãy tới giờ Thiên thần vẫn đứng bên ngoài. Giữa hai người chỉ là một khung cửa nhỏ nhoi thôi mà Nó có cảm giác xa xôi như ngàn năm ánh sáng.

Không mảy may quan tâm đến việc quần áo mình đã trở nên ướt sũng cũng chẳng để tâm đến lời mời của Nó, Thiên thần vẫn tiếp tục nở một nụ cười châm biếm trêu ngươi:

- Vậy … Nếu ngay từ lần đầu tiên, tôi cư xử như thể mình là người xấu thì em sẽ yêu tôi phải không?Thế thì từ nay.. Tôi sẽ cho em thấy... Tôi sẽ không làm người tốt nữa! Em cứ chờ mà xem!

- Không phải thế đâu,… Ý em không phải thế… - Nó vội vã thanh minh – Ý em là .. Anh giống như một Thiên Thần.. Còn em.. Đơn giản chỉ là một kẻ người trần mắt thịt.. Em.. Em không xứng ….

- Thiên thần cũng biết yêu và đối với tình yêu thì địa vị, đẳng cấp hay bất cứ thước đo nào được đưa ra cũng đều không có giá trị. Có thể em không yêu anh nhưng Em đừng bao giờ tự hạ thấp bản thân mình như thế… Bởi vì khi làm vậy, em đã vô tình hạ thấp cả tình cảm của anh! Đừng coi thường trái tim và tình cảm của anh!

- Anh đừng nói vậy.. Em hoàn toàn không có ý đó .. Em.. – Nó cuống quýt thanh minh, trong lòng đột nhiên nhói lên một câu hỏi: “Từ bao giờ Thiên Thần và Nó đã trở nên lỗi nhịp?”

Mưa tiếp tục rên rỉ não nề như tâm trạng của chính Nó bây giờ. Nó cảm giác như đầu mình là một khối bê tông đông đặc không gì có thể xuyên qua được.. Nó bối rối, bất lực và nước mắt lại bỗng nhiên vô cớ rơi…

Bất chợt, có một cái gì đó mềm mại chạm nhẹ vào gò má bánh bao của Nó. Nó giật mình ngẩng lên, nhói lòng khi nhận ra đôi tay với những ngón thon dài chứa đầy hơi ấm hàng ngày hôm nay lại trở nên lạnh ngắt.

- Là nước mưa hay nước mắt? – Thiên thần vừa hỏi vừa dịu dàng lau đi những hạt nước đang chảy dài trên gương mặt Nó .

Nó nhìn thẳng vào Jackson, cảm thấy bất lực khi chỉ thấy một màu đen thăm thẳm, dường như bóng đêm đã mang biển yêu thương của Nó đi đâu xa lắm..

Thiên thần tiếp tục nói với chất giọng trầm buồn da diết:

- Đừng khóc! Mẹ anh trước đây đã khóc rất nhiều và anh thật sự rất sợ nhìn thấy gương mặt của bà khi ấy.. Lúc Mẹ qua đời.. Anh đã hứa với bà sẽ không bao giờ để cho người con gái mình yêu thương phải rơi bất cứ giọt nước mắt nào… Vì vậy.. Xin em.. Làm ơn đừng khóc!

Nó ngây người nhìn Jackson, quặn lòng khi dáng người tuyệt đẹp của anh bị những mũi tên nước lạnh lùng coi như tấm bia để lao tới không chút thương tiếc. Từng lời nói và cử chỉ của Thiên thần khiến Nó đột nhiên cảm thấy mình chẳng khác nào một kẻ tội đồ xấu xa, một con chiên đã phản lại đức tin vào Chúa và đâu đó phía sâu bên trong tâm hồn Nó dường như có một mũi dao sắc nhọn không ngừng rạch những vết thật dài..

Thật lòng, Nó rất muốn Jackson có thể thoải mái đem sự giận dữ ra khỏi cái khung lịch sự khô cứng rồi cứ thế mà trút thẳng lên đầu Nó thay vì âm thầm chịu đựng một mình. Những câu trách mắng của anh có khi còn khiến Nó dễ chịu hơn thái độ bao dung kia gấp trăm lần.

Cụ thể là vào lúc này đây, Nó ước gì mình có thể hét lên những câu đại loại như: “ Đừng cứ tốt với Nó như thế! Đừng cứ dịu dàng và bỏ qua cho Nó hết lần này đến lần khác như thế! Nó sắp bị nuốt chửng trong cái hố đen mang tên “tội lỗi” rồi.”

Nhưng khi nhìn vào vóc dáng và gương mặt hoàn hảo của một Thiên sứ đang bị dập vùi trong làn nước lạnh buốt, Nó cảm thấy như thể có một bàn tay vô hình nào đó cũng đang thọc vào lồng ngực và cố gắng bóp trái tim Nó vỡ vụn ra thành trăm mảnh. Nuốt vội cơn đau không ngừng nhói lên, Nó vừa nói vừa đưa tay vội vã lau những giọt nước mắt vương trên mặt:

- Em.. Em .. Không khóc đâu.. Anh yên tâm.. Là nước mưa đấy ..

Tim Nó đột nhiên thót lên khi bàn tay với những ngón ngắn choằn bỗng bị bao trọn bởi một bàn tay to lớn và từ nơi đó, những hạt nước hòa vào nhau tạo thành những vệt nhỏ lăn dài trên gương mặt bánh bao lành lạnh… Nó bị bất ngờ thành ra chỉ biết ngây người rồi trợn tròn mắt mà nhìn về phía đối diện như một con ngốc.

Không gian xung quanh phút chốc trở nên lặng yên, chỉ có tiếng mưa ca hát trên mái tôn ồn ào, rền rĩ. Một cơn gió chợt thoáng qua khiến Nó vô thức rùng mình và rồi, không biết từ đâu, một tiếng thét đột ngột xuyên qua bóng đêm, xuyên qua cả bản tình ca buồn của những hạt nước đâm vào tai và khiến trái tim Nó rung lên như thể một quả chuông vừa bị ai đó gõ một hồi rất mạnh:

- BỎ BÀN TAY BẨN THỈU CỦA ANH RA KHỎI CÔ ẤY NGAY!

Tiếp sau đó hình như Nó có thoáng thấy một bóng đen ở đâu lao tới rồi đến khi Nó có thể định hình lại mọi thứ thì đã thấy mình bị kéo ra xa Thiên thần một khoảng lớn và cái cơ thể bị hắt nước của Nó thì đang bị bao trọn trong một vòng tay cứng như gọng kìm cứ không ngừng siết chặt.

Nó ngước đôi mắt dài trợn tròn lên nhìn gương mặt hoàn mĩ quen thuộc, bối rối cất giọng hỏi:

- Tổng… Tổng Giám đốc… Sao.. Sao anh lại đến đây?

Nó đứng đó với đôi vai đang được bao trọn, âm thầm quan sát người đàn ông bên cạnh mình.. Vẫn cái sống mũi cao, vẫn đôi mắt nâu sâu thẳm huyền bí toát lên sự quyến rũ ma mị, vẫn phong thái sang trọng quyền uy.. Nhưng, từ mái tóc vốn buông rủ mượt mà, từng dòng nước nhỏ không ngừng thi nhau chảy dài trên gương mặt hoàn mĩ khiến Nó không khỏi xót xa khi nhận ra Ngài cũng bị ướt chẳng kém gì Thiên Thần.

- Anh.. Anh bị ướt hết rồi… Mà.. Sao anh lại đến đây? - Nó thảng thốt kêu lên, gần như quên mất việc chính Nó cũng đang bị ướt.

- Tôi đang trên đường về thì chợt nhớ ra mình để quên điện thoại trên giường với lại trông em vẫn có vẻ rất đau nên tôi cũng chưa yên tâm lắm… Vậy nên tôi quay lại.. Cũng may là kịp lúc – Ngài vừa nói vừa ném ánh mắt giận dữ về phía trước mà không thèm nhìn Nó lấy một lần.

Nó có phần ngạc nhiên khi nhận thấy hành động của Mr P giống như một con dã thú đang nhe nanh và xù lông để bảo vệ đứa con của mình. Nó không hiểu tại sao Ngài tổng giám đốc lúc nào cũng có phản ứng tiêu cực như vậy mỗi lần gặp Nó và Jackson bên nhau.. Có lẽ nào Ngài ghen? Nhưng mà.. Con tim Nó dường như lại mách bảo với Nó rằng.. Mọi chuyện chẳng bao giờ đơn giản như thế.

- Anh bình tĩnh lại đi.. Có chuyện gì đâu! – Nó ngập ngừng nói – Chúng em chỉ..Chỉ đang nói chuyện thôi mà…

- Em không biết thì đừng nói gì cả! – Mr P nhỏ giọng nói với Nó sau đó quay sang phía kẻ đối diện và tiếp tục tỏ thái độ thù địch – TÔI CẢNH CÁO ANH LẦN CUỐI CÙNG! ĐỪNG BAO GIỜ ĐỘNG TỚI CÔ ẤY! NẾU ANH DÁM LÀM LẠI MỘT LẦN NỮA.. TÔI THỀ SẼ KHÔNG ĐỂ CHO ANH YÊN ĐÂU!

- Vậy nếu tôi không dừng tay Ngài Tổng Giám Đốc định sẽ làm gì tôi? – Thiên thần đột nhiên khẽ nhếch môi kéo ra cái cười nửa miệng như châm biếm rồi tiếp tục nói – Con chuột nhắt dù có được biến thành con Hổ nhưng vẫn chỉ có lá gan của một con chuột nhắt.

Nó trợn tròn mắt nhìn hai người đàn ông đang đứng phía trước mặt mình tự hỏi: “Thế này là thế nào?” những gì đang xảy ra khiến Nó thật sự hoang mang quá.

- Tôi đã không còn là thằng nhóc khờ ngày trước nữa rồi! Anh cứ thử động vào cô ấy một lần nữa xem.. Lúc đó, đừng trách là tôi không cảnh báo trước!

- Ồ! Vậy sao? Quả đúng là Hổ phụ sinh Hổ tử nhỉ? Ba hẳn là hạnh phúc lắm vì đã đào tạo được người con xuất chúng như cậu.

Hơ.. Cái gì? .. “Ba”… Jackson vừa gọi bố của Tổng Giám đốc là “Ba”.. Vậy thì.. Có lẽ nào…

- JACKSON! JAY! HAI NGƯỜI … LÀ ANH EM HẢ? – Sau một thoáng suy nghĩ, Nó vô thức hét lên.

Tiếng thét đột ngột của Nó khiến hai người đàn ông có chút phân tâm, vội vã hướng ánh mắt về phía Nó rồi có vẻ như nhận thấy không có gì quan trọng lắm, họ quyết định bỏ qua và tiếp tục ném về phía nhau những cái nhìn thù địch.

- Ai đó trả lời em đi chứ! HAI NGƯỜI LÀ ANH EM RUỘT PHẢI KHÔNG? - Bực mình vì bị bỏ qua một cách vô tình, Nó tức tối lấy hết sức bình sinh mà gào lên.

Cuối cùng thì nỗ lực của Nó cũng được ghi nhận, Thiên thần vẫn như mọi khi, tiếp tục giữ thái độ vô cùng nhẹ nhàng để trả lời Nó:

- Nếu xét theo danh nghĩa thì có thể nói như thế.. Nhưng trên thực tế thì anh và ngài tổng giám đốc đáng kính này là hai cá thể khác biệt nhau chỉ có duy nhất một điểm chung là tên cha đẻ trên giấy khai sinh mà thôi.

- Nghĩa là… - Theo phản xạ tự nhiên, Nó nhíu mày hỏi lại.

- Nghĩa là.. Tôi và Thiên thần của em, nếu xét trên mối quan hệ huyết thống thì là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng thực chất, cả tôi và anh ta chưa bao giờ có ý định thừa nhận cái danh nghĩa đó. – Ngài Tổng Giám đốc bây giờ đã chịu hướng đôi mắt đen thẫm về phía Nó và cất giọng giảng giải.

- Tại sao? – Nó tiếp tục bày tỏ thái độ thắc mắc của mình. Thật tình, Nó không phải là một đứa tò mò nhưng không hiểu sao, những sự việc xảy ra xung quanh Mr P luôn khiến Nó nảy sinh cái khát khao phải biết cho bằng được.

- ……………..

Một khoảng im lặng kéo dài… Tiếng mưa lại có dịp rên rỉ bên tai..

- Em muốn biết lý do có được không? – Nó bướng bỉnh lặp lại câu hỏi một lần nữa…

Ngài tổng giám đốc hình như cố nén tiếng thở dài. Nó cảm thấy bàn tay với những ngón thon thon khẽ siết nhẹ lên đôi vai mỏng manh và ánh mắt nâu đen đột nhiên trở nên sâu thẳm đến lạ kỳ. Từ đôi môi quyến rũ cất lên một giọng nói trầm ấm phảng phất một nỗi buồn mơ hồ:

- Có rất nhiều chuyện đã xảy ra và tôi không muốn nhắc lại… Tại sao không sống cho hiện tại mà cứ phải nhai đi nhai lại những vết sẹo vốn đã rất khó để nhạt phai trong quá khứ?Tôi và em.. Cứ thế này.. chẳng phải đã quá đủ rồi sao?

Bỗng nhiên, hình ảnh của Mr P trong buổi trưa tại trại trẻ mồ côi mang tên “Mái ấm Hy Vọng” hôm nào lại hiện lên trong tâm trí Nó... Ngài ngồi trên thềm cửa, khẽ ngẩng mặt lên nhìn mông lung vào khoảng không vô tận, tuy rằng đang ở giữa ánh sáng mặt trời chói chang nhưng ánh mắt và dáng người lại tạo nên một sự cô đơn, lạnh lẽo vô cùng..

Từ sau lần đó, đây là lần hiếm hoi thứ hai Nó thấy Ác Quỷ trở nên lạ lùng như thế.

- Uhm… Nếu anh không muốn nói thì em cũng không ép nữa – Trước thái độ của Mr P, Nó khẽ giấu tiếng thở dài, lý nhí nói.

- Có vẻ như em hoàn toàn không biết gì về quá khứ của quý Ngài tổng giám đốc đây nhỉ? - Bất chợt tiếng Jackson vang lên mang theo sự mỉa mai không che giấu.

- Ơ… Nếu anh ấy đã không muốn nói thì em cũng không ép.. Dù sao.. Cứ sống tốt cho hiện tại là được rồi. – Nó vội vã đáp lời, có chút ngập ngừng trong giọng nói.. Thật ra, Nó cũng chưa đủ tự tin lắm trong mối quan hệ này.

- Vậy Ngài tổng giám đốc đáng kính này có nói với em về một người tên là Uyển Phương không? - Thiên thần có vẻ quyết tâm không chịu buông tha.

- TÔI CẤM ANH KHÔNG ĐƯỢC NHẮC ĐẾN TÊN CÔ ẤY! –Ngài Mr P đột nhiên trở nên mất bình tĩnh, đôi mắt nâu đen trở nên dữ dội và lạnh lùng, Nó cắn răng khi bàn tay đang đặt trên vai mình siết lại rất chặt.

- Em có biết Uyển Phương không? – Jackson tỏ vẻ không thèm quan tâm tới Mr P, kiên nhẫn nhìn Nó bằng đôi mắt biển sâu mênh mông đầy bí hiểm.

- ĐỪNG NÓI NỮA.. TÔI CẤM ANH KHÔNG ĐƯỢC NHẮC TÊN CÔ ẤY! Mr P lại tiếp tục hét lên một cách giận dữ.

Nó ngây người, chưa bao giờ Nó thấy ngài mất tự chủ như thế. Bất giác, Nó vô thức thốt ra câu hỏi vừa mới xoẹt qua trong đầu:

- Uyển Phương… Là ai?

- Ồ! Vậy ra Ngài tổng giám đốc đáng kính này chưa nói cho em biết sao? Uyển Phương chính là…

Bàn tay đang siết chặt vai Nó đột ngột buông lơi, làn da lạnh tê tái của Nó chợt căng lên vì một cơn gió nhẹ sượt qua và rồi …

“Bốp”

Một âm thanh khô khốc của da thịt chạm nhau ùa vào tai khiến Nó sửng sốt.. Nó trợn mắt nhìn Mr Ác Quỷ đưa bàn tay mạnh như thép của mình giáng một cú vào gương mặt hoàn hảo của Thiên thần...

- Tôi đã cảnh báo anh rồi! KHÔNG ĐƯỢC NHẮC TÊN CÔ ẤY.. Loại người như anh không xứng! – Mr P vừa thu tay về vừa tiếp tục gằn giọng nói.

Thiên thần loạng choạng, khẽ đưa tay lau giọt máu nhỏ rỉ ra nơi khóe môi nhưng vẫn cố gắng nói những tiếng đều đều như người say, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh vô cùng:

- Uyển Phương chính là người mà Ngài tổng Giám đốc đây đã từng yêu thiết tha.. Thậm chí còn có thể hi sinh mạng sống vì cô ấy..

- Người yêu… - Nó lặp lại một cách vô thức…

Không gian đột ngột trở nên lặng yên, chỉ có từng lời, từng lời của Jackson không ngừng vang trong đầu Nó ..

“Uyển Phương chính là người mà Ngài tổng Giám đốc đây đã từng yêu thiết tha.. Thậm chí còn có thể hi sinh mạng sống vì cô ấy.”

Đã từng yêu thiết tha…

Thậm chí có thể hi sinh vì cô ấy….”

Thì ra.. Ngài Mr P đã từng có một mối tình sâu đậm đến vậy…..

Thì ra.. Nó chỉ là người đến sau…

Mà đến sau thì đã sao? Chẳng phải hiện tại mới là quan trọng à?

Nhưng mà… Nếu như thế… Tại sao Mr P vẫn có phản ứng dữ dội đến vậy khi nhắc tới cô ấy?

Liệu… Có khi nào.. Tình cảm kia vẫn còn?

Jackson – Mr P và cả Uyển Phương.. giữa ba người rút cục đã có chuyện gì xảy ra?

Hàng ngàn câu hỏi quay cuồng trong đầu khiến đôi mắt Nó như mờ đi, rồi không hiểu vì sao Nó đột nhiên thấy phía trước mình trở nên tối đen và trong phút chốc Nó chẳng còn biết gì nữa.

Trên bầu trời, một tia sét ngoằn nghèo tạo thành những vệt sáng loang lổ. Dưới mặt đất, tiếng kêu thất thanh của hai người con trai bị át đi bởi tiếng sấm chát chúa chói tai.

Mưa tiếp tục hát vu vơ những thanh âm của một bài tình ca dang dở….

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/3704


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận