Bàn Tay Ma Thuật Bí Hiểm Chương 14

Chương 14

- Cầm lấy này!

Chúng lắc đầu. Tôi nhíu mày hỏi lại.

- Tao phải làm gì với cái chai này đây? Chúng là của ai mới được chứ?

Thằng ma nhỏ Hải Phi liền chắp hai tay lại với nhau và áp vào má, điệu bộ như

người đang ngủ.

- Của một người chết hả?

Nó lắc đầu. Tôi nhăn trán.

- Của một linh hồn đã chết?

Nó gật đầu với vẻ vui mừng khiến tôi ngạc nhiên. – Linh hồn mà còn chết được sao?

Cả ba đứa cùng gật đầu. Song, không để cho tôi kịp ngạc nhiên chúng từ từ nhập vào nhau và tạo một vòng xoáy. Vòng xoáy mỗi lúc một mờ dần và rồi tan biến mất. Tôi biết là từ nay tôi sẽ không bao giờ gặp lại những con ma nhỏ bé này nữa. Tôi lê gót về nhà. Tôi đã thoát được thằng ma Hải Phi nhưng ngày mai tôi sẽ bị quở phạt khi đến trường.

Mẹ đang chờ tôi ở trước cửa nhà. Nhìn gương mặt của mẹ, tôi biết là mẹ đã biết tất cả. Những việc đã diễn ra ở trường. Và tôi sẽ phải chịu hình phạt do mẹ đưa ra.

Ở trường mọi việc còn tồi tệ hơn tôi tưởng. Cả trường tề tựu đông đủ. Tôi bị gọi lên trên bục và đứng trước hàng trăm cặp mắt của những đứa học cùng trường.

Cô Hoa Quỳnh nói bằng giọng lạnh lùng.

- Trò Hải Thiên đã phụ lòng tin của tất cả chúng ta. Đã trốn khỏi lớp học, đã cười cợt đùa nhả tại một đám tang, đã đập vỡ chậu hoa mang giá trị tinh thần rất cao của tôi, đã làm chết cả một cây hoa đẹp, và còn dám dòi đuổi cô Lê Mai – cô giáo nề nếp của trường. Điều tệ hơn nữa là trò này còn có một thói xấu. Đấy là nói dối! Nói dối như Cuội!

Tất cả mọi người đều nhìn tôi chằm chằm. Các thầy cô giáo, học sinh đều dồn mắt về phía tôi. Tôi thấy xây xẩm mặt mũi, mắt hoa cả lên. Thật là không công bằng. Tôi không cố ý làm tất cả những việc ấy. Là do tôi bị cù mà thôi.

Tôi gào lên:

- Đó là con ma. Một con ma buồn bã đã cù em.

Tôi rút cái chai màu xanh ở trong túi ra và vung lên cao trong khi nói rất to để mọi người đều có thể nghe thấy.

Nụ cười của nó bị đánh cắp và chôn ở trong cái chai này. Em đã tìm thấy cái chai và trả lại cho nó nụ cười.

Cô Hoa Quỳnh cau mày. Gương mặt cô lúc này trông khó chịu và đầy sự tức giận. Cô quát lên:

- Đủ lắm rồi! Im miệng lại ngay!

Hình như chưa hết cơn tức giận, cô còn giật luôn cả cái chai trong tay tôi và ném xuống dưới đất. Cái chai vỡ tan. Cả trường im phắc.

Bỗng có tiếng xì xì, tiếng xì xào lạ lùng vang lên. Rồi một cụm khói bốc lên tạo thành một vòng tròn, phát ra tiếng ngân nga kỳ lạ rồi chui tọt vào lỗ mũi của cô Hoa Quỳnh đúng lúc cô đang lên tiếng nói trong cơn giận giữ của mình.

- Hình phạt xứng đáng với trò này là…

Nói chưa hết câu bỗng nhiên cô nín thinh. Gương mặt cau có, hằm hằm với hai hàng lông mày dính sát vào nhau đầy khó chịu bỗng nhiên giãn ra. Lông mày trở lại vị trí của mình, tạo thành hai đường cong mảnh mai dịu dàng tô điểm cho khuôn mặt còn đọng đầy vẻ đẹp của cô Hoa Quỳnh. Môi cô từ từ hé mở và tạo thành một nụ cười hệt một đóa hoa.

Cô Hoa Quỳnh mỉm cười. Nụ cười bị nhốt trong chai giờ đã tìm được chỗ ở mới của mình. Cô nhìn tôi với nụ cười rạng rỡ, độ lượng.

- Không có hình phạt nào cho một trò ngoan như em.

Tôi đi về chỗ của mình ở phía sau. Và hình như cột khói vừa chui ra từ hai lỗ tai của cô Hoa Quỳnh và bỗng xoáy tròn, mỗi lúc một lớn dần và bao trùm cả khoảng không gian của trường. Cột khói lan tỏa tới đâu, chạm vào ai, người đó đều nở nụ cười vui vẻ hạnh phúc.

Từ đó trở đi tôi thấy người dân ở thị trấn hiền hòa và luôn mỉm cười. Cả cái chú Hoan bạn của mẹ tôi cũng thế. Chú là bạn thân của bố mẹ tôi từ hồi nhỏ. Và chú cũng chính là bố của con nhỏ Hoán Vân dễ ghét. Tuy nó đã không còn kiếm chuyện để chọc phá tôi nữa nhưng tôi vẫn chưa thấy nó dễ thương tẹo nào.

Còn người được mệnh danh là “Bàn tay ma thuật bí hiểm” có lẽ đã phải trả giá đắt cho việc làm của mình là khiến cả thị trấn này và những con ma nhỏ không có nụ cười trong cả thời gian dài. Ông ta đã chết mà không thể nhắm mắt được. Và hôm chôn cất ông ta, trời đang nắng mà có tia sét xẹt ngang bầu trời. Quan tài của ông ta bị sét đánh cho cháy mất một góc ở giữa, làm rụng một bàn tay của ông ta khiến mọi người phải tức tốc thay một cái quan tài mới. Đó là hình phạt cho kẻ có dã tâm. Chính con nhỏ Hoán Vân đã kể cho tôi nghe chuyện đó.

Và đã có nhiều lần tôi đứng giữa đường và nhìn kỹ lại ngôi biệt thự của mẹ. Tôi còn làm cho mắt mình lác xệch lác xoạc đi để nhìn ngôi nhà theo kiểu ảo ảnh ba chiều. Tôi không còn thấy ngôi nhà giống gương mặt của một người đàn ông có cái nhếch mép thành nụ cười bí hiểm nữa. Ngôi nhà của mẹ thực sự là một biệt thự đep với những dây leo có những bông hoa thiên lý màu đỏ rất đẹp.

Hết.

Nguồn: truyen8.mobi/t102900-ban-tay-ma-thuat-bi-hiem-chuong-14.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận