CHƯƠNG 23
Niếp Duy Bình yên lặng nghe đến đó, đột nhiên cất tiếng nói: “Tôi có một phòng ở gần đây, ngẫu nhiên mới ở lại một hai ngày, hai người có thể chuyển vào ở!”
Na Na ngẩn người, quay đầu nhìn về phía hắn, Niếp Duy Bình thản nhiên giải thích nói: “Gần bệnh viện phòng ở rất khó tìm, cô một người không có gì lại mang theo đứa nhỏ đừng nghĩ tìm được căn phòng vừa lòng đẹp ý! Không bằng trước ở chỗ tôi, phòng ở đủ lớn cho hai người
Na Na trù trừ nói: “Tôi như thế nào lại không biết xấu hổ? Bác sĩ Niếp anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi……”
“Lời khách sáo liền miễn!” Niếp Duy Bình lãnh đạm đánh gãy lời cô, không tha mà nói: “Liền định như vậy đi! Hiện tại liền mang mấy hai người qua đó!”
Rất, rất mạnh mẽ cương quyết đi?
Na Na có chút kinh ngạc đến ngơ ngác, tuy rằng biết lời Niếp Duy Bình nói tất cả đều rất đúng, lấy tình trạng của mình trước mắt căn bản rất khó tìm được phòng ở hợp lý, nhưng tổng cảm thấy tùy tiện ở nhà bác sĩ Niếp, thật sự mất tự nhiên khó nói.
“Như thế nào có thể…… Như vậy sẽ phiền toái anh?”
Na Na cảm thấy lẫn lộn, thật sự nghĩ không ra, đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào thì cô cùng bác sĩ Niếp quan hệ đã tốt đến mức này……
Niếp Duy Bình nhìn cô ngây ngốc đứng tại chỗ không đi, không khỏi nhíu mày, ghen tuông mười phần nói: “Cô không thể làm phiền tôi, nhưng lại muốn đi làm phiền Ngụy Triết?”
Lời này nói ra Na Na nhất thời ngạc nhiên : “A?”
Niếp Duy Bình vẻ mặt khó chịu nói: “Cô cùng Ngụy Triết cũng chỉ mới gặp qua vài lần, liền muốn nhờ vả hắn, cô cùng tôi sớm chiều ở chung lâu như vậy, còn đồng giường cộng chẩm qua, tôi cô thì có cái gì không tốt ư?”
Na Na nghi hoặc nhìn chằm chằm người trước mắt, đột nhiên hoài nghi bác sĩ Niếp trúng phải tà chú gì đó…… Nếu không thì như thế nào lại quỷ dị như vậy!
Na Na con mắt đen lúng liếng chuyển chuyển, trong lòng nghĩ cái gì tất cả đều hiện ra ở trên mặt, Niếp Duy Bình nháy mắt phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát giác bản thân biểu hiện quá mức vội vàng……
Niếp Duy Bình nắm tay đặt ở bên môi vội ho một tiếng, lại khôi phục bộ dáng lạnh như băng cao ngạo khó tiếp cận, thản nhiên mở miệng nói: “Nói sau…… Cô cho là tôi để cô ở không chắc? Về sau vệ sinh dọn dẹp phòng giao cho cô, một ngày ba bữa phải cân đối dinh dưỡng! Về phần yêu cầu khác…… Chờ tôi nghĩ xong sẽ chậm rãi nói cho cô!”
Na Na nhẹ nhàng thở ra, hóa ra bác sĩ Niếp thiếu một bảo mẫu giá rẻ……
Bất quá có thể có căn phòng thích hợp cho trẻ nhỏ ở, cho dù làm bảo mẫu, Na Na cũng thập phần cảm kích !
“Thật sự rất cảm ơn anh bác sĩ Niếp!” Na Na thành khẩn cảm tạ liên hồi, ngồi đối diện cùng tiểu Viễn, trưng cầu ý kiến nói: “Tiểu Viễn, ký túc bác sĩ thật quá nhỏ lại có nhiều gián với chuột…… Hiện tại chú ấy đồng ý cho chúng ta ở trong nhà chú ấy, chúng ta trước cứ ở cùng chú ấy được không?”
Na Viễn mở to mắt, bỉu môi nhỏ giọng lại kiên quyết phản đối nói: “Không muốn!”
Niếp Duy Bình ánh mắt lạnh lẽo thẳng tắp quét về phía nhóc con phá rối này.
Na Na không rõ vì sao mà tiểu Viễn đối với bác sĩ Niếp lại có mâu thuẫn lớn như vậy, tuy rằng lần trước ở văn phòng đã xảy chút chuyện không thoải mái, nhưng tiểu Viễn tính tình tuy ương bướng, nhưng lại quên rất nhanh ngủ một giấc dạy là quên hết!
Na Na nào biết rằng mới vừa rồi Niếp Duy Bình sau lưng cô lại hạ độc thủ với tiểu Viễn……
Na Na sờ sờ đầu bé, hướng dẫn từng bước nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Viễn ngoan, nói cho cô, vì sao không muốn ở cùng với chú ấy?”
Bạn nhỏ Na Viễn ngẩng đầu, ánh mắt to đã ướt sũng đáng thương, tràn ngập bất an cùng thương tâm.
Na Viễn miết miết mặt, nắm tay thành quyền lớn tiếng nói: “Cháu không cần chú xấu xa đó làm dượng út của cháu đâu!”
Na Viễn lời này vừa thốt ra, Na Na liền choáng váng, trong đầu liền trống rỗng hoàn toàn mất đi năng lực phản ứng!
Na Viễn căm giận vung nắm tay: “Cô út, cô bị người đàn ông xấu này nhúng chàm!“
Niếp Duy Bình đầu tiên là bị cái xưng hô “dượng út” làm cho mê mẩn, ngay cả việc bị thằng nhóc con hỗn láo coi thường cũng đều không so đo, yên lặng bình ổn tâm tư thật lâu mới nhớ tới nhìn phản ứng của con thỏ nhỏ.
Na Na sửng sốt nửa ngày, sắc mặt chậm rãi đỏ lên, ánh mắt không dám nhìn tới Niếp Duy Bình, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Lời trẻ con không nên coi là thật, lời trẻ con không nên coi là thật a……”
Na Na đem tiểu Viễn lại gần bên người: “Cháu tại sao lại nghĩ như vậy? Ai nói ở cùng chú ấy chẳng khác nào cô cùng chú ấy…… có gì?”
Bạn nhỏ Na Viễn trong đầu lại nghĩ sai lệch vấn đề không rõ “có gì” là cái gì a……
Na Na thở dài: “Tiểu Viễn, chúng ta chỉ là tạm thời ở nhờ nhà chú ấy, ở cùng chú ấy không có nghĩa chú ấy sẽ là dượng!”
Na Viễn trừng mắt nhìn, khó hiểu hỏi: “Nhưng là, trước kia cháu muốn mỗi ngày đều ở cùng với Linh Linh, ba ba nói với cháu chỉ cần cháu lớn lên sẽ lấy Linh Linh vè ở cùng cháu…… Cô út, chú xấu xa không cưới cô vậy hai người như thế nào có thể ở cùng nhau a?”
Na Na đột nhiên không biết nên giải thích như thế nào!
Niếp Duy Bình thưởng thức khuôn mặt đỏ bừng của cô một lát, rốt cục có lòng từ bi chủ động giải vây: “Ý của ba ba cháu rất đúng, phải đợi cháu lớn lên mới có thể ở cùng cô bé khác! Chú và cô út của cháu cô đều đã là người lớn, người lớn thì có thể làm chuyện đó, chúng ta nghĩ có thể làm gì liền làm như thế đó……”
Na Na: “……”
Na Na sắc mặt hồng càng lợi hại hơn, như thế nào cũng đều cảm thấy bác sĩ Niếp nói chuyện cực kỳ quỷ dị……
Bạn nhỏ Na Viễn hoàn toàn bị làm cho mù mịt, chớp chớp mắt vẻ mặt thuần khiết hỏi cô nhỏ: “Kia…… Cô cùng chú ấy muốn làm gì thì làm đi!”
Na Na: “……”
Na Viễn ra vẻ người lớn vươn tay béo mập an ủi vỗ vỗ mặt cô nhỏ, giống như vỗ về đứa nhỏ nói: “Hai người ở cùng một chỗ đi, cháu chỉ đi theo cô út là được!”
Na Na: “……”
Na Na khóc không ra nước mắt, đến tột cùng là cô rất không thuần khiết hay vẫn là đứa nhỏ nói năng không kiêng kị?
Cô hiện tại không biết nói gì, cũng thật sự không biết nên phản ứng như thế nào.
Niếp Duy Bình vừa lòng cong khóe miệng, híp mắt hưởng thụ gật đầu: “Nhóc con đã đồng ý vậy theo tôi đi thôi!”
Na Na: “……”
Niếp Duy Bình nói phòng ở cách quân khu tổng viện rất gần, đi chưa đến mười phút là đến nơi.
Lúc trước trong viện vì muốn có được hắn, cố ý tài trợ cho hắn một chút phí an gia (lấy tiền mua người ý ạ), Niếp Duy Bình cảm thấy để đó không dùng cũng là lãng phí, liền mua căn phòng này nghĩ để đầu tư qua vài năm nữa giá phòng đã tăng đáng kể.
Niếp Duy Bình là người ở nơi này, ở cùng người nhà nhưng hơi xa một chút, liền coi phòng ở này là nơi nghỉ tạm thời, tỷ như thời điểm nghỉ trưa là có thể đến nơi đây an tĩnh ngủ một chút.
Na Na vẫn nghĩ bác sĩ Niếp là người thanh cao mắc bệnh khiết phích, nhất định sẽ đem phòng ở trang trí như phòng phẫu thuật không có một hạt bụi, nơi nơi đều là có khuynh hướng cảm xúc lạnh như băng, hoặc là biến thành gian phòng mẫu, một tia nhân khí cũng không có.
Nhưng đẩy cửa vào nhà mới phát hiện mình đã đoán sai, đánh giá ngắn gọn là phòng ở ấm áp làm Na Na bị kinh hách.
Vách tường sơn màu vàng ấm áp, làm cho phòng ở thoạt nhìn sáng sủa hơn rất nhiều, chủ đạo là màu xanh nhạt, trang trí bằng đàn vịt ánh lên màu lục, làm cho người ta cảm thấy thập phần thoải mái.
Bạn nhỏ Na Viễn đã đem chống cự vừa rồi ném qua sau đầu, vui vẻ chạy vào nhà tò mò đánh giá chung quanh.
Niếp Duy Bình vừa đi đến vừa nói: “Hai phòng này đều để không, cô cứ tùy ý sắp xếp…… Phòng của tôi ở trong cùng, bên này là phòng bếp!”
Hai phòng giành cho khách cũng chưa có cái gì, trừ bỏ giường còn lại chỉ là một số vật dụng cơ bản, ngay cả đồ trang trí bình thường đều không có, có chút trống rỗng, cũng may quét tước thật sạch sẽ, trực tiếp có người ở cũng không thành vấn đề.
Niếp Duy Bình trong lòng yên lặng lên kế hoạch, đầu tiên phải đi mua chút đồ đạc, cho dù con thỏ nhỏ không ngại, còn phải lấy lòng oắt con khó chơi kia nữa……
Niếp Duy Bình mang theo Na Na đơn giản giới thiệu một phen, nhìn khắp trong phòng một lần, sau đó gỡ chìa khóa giao cho cô nói: “Chuyện nhà trẻ không giải quyết nhanh nhanh như vậy được, chỉ sợ phải đợi vài ngày!”
Na Na cũng biết không có khả năng thuận lợi như vậy, nghĩ nghĩ nói: “Không sao đã thực làm phiền anh…… Dù sao tiểu Viễn thân thể còn chưa tốt, tôi muốn hai ngày này ở nhà với bé……”
Bạn nhỏ Na Viễn còn đang sốt, nhanh chóng mệt mỏi, sau khi đến hưng phấn được ở cùng cô nhỏ trong nhà mới qua đi, liền ủ rũ, híp mắt buồn ngủ……
Niếp Duy Bình trầm mặc một lát, trừ mấy việc đó ra cũng không có việc gì, chỉ phải gật đầu nói: “Cô dẫn bé đi nghỉ ngơi đi.”
Na Na ôm lấy tiểu Viễn, mới vừa đi hai bước đột nhiên quay đầu nói: “Bác sĩ Niếp, anh yên tâm, tôi nhất định nấu cơm thật tốt!”
Niếp Duy Bình bất thình lình làm hoảng sợ, sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, vội ho một tiếng gật gật đầu.
Na Na cười đến sáng lạn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn tràn đầy cảm kích, nghiến răng ngậm miệng ôm đứa bé nặng trịch tiến đến phòng khách.