Bác Sĩ Thiên TàiTác giả: Liễu Hạ Huy
Chương 233: Sức mạnh của thù hận (2)
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Tử thần sẽ không vì một người có bản tính lương thiện mà bước chân chậm hơn, cũng không vì một người bản tính tàn ác mà cố ý làm khó dễ. Khi ở chung với người tốt chúng ta cảm thấy thời gian trôi qua mau, giống như nắm cát trong tay. Khi chúng ta ở chung với người xấu chúng ta cảm thấy như không thể chịu đựng thêm một giây một phút nào nữa, một ngày dài như một năm.
Cũng bởi vì cái cảm giác chênh lệch này nên con người thường nói người tốt đoản thọ, người xấu sống lâu.
Chỗ tay cụt của Tần Minh không được băng bó lại, hình như tất cả máu trong cơ thể hắn đã chảy ra hết, giọng nói của hắn càng lúc càng trở nên yếu ớt. Tần Lạc biết Tần Minh không còn kiên trì được bao lâu nữa.
Là một thầy thuốc nhìn thấy người sắp chết mà không cứu là một việc gây tổn hại tới y đức.
Thế nhưng Tần Lạc sẽ không vì y đức mà bỏ qua quan niệm đạo đức cơ bản của hắn. Chỉ dựa vào những điều Tần Minh vừa nói, hắn chết là xứng đáng. Đối với tất cả mọi người mà nói, điều hợp lý nhất là Tần Minh chết ở đây có thể nói, đây là ngôi mộ mà hắn đã lựa chọn cho cái chết của mình.
"Tôi cảm thấy kỳ quái, anh đã có thể nhẫn nhịn trong gần hai mươi năm trời, tại sao bây giờ anh lại nóng lòng như vậy?" Tần Lạc hỏi.
"Tao đã nói rồi, tao không muốn đợi nữa. Tao không muốn đợi thêm một giây một phút nào. Tao nhìn thấy cuộc sống của mày ngày một tốt hơn, thành công của mày ngày một lớn hơn. Báo chí khắp nơi đăng tin ca ngợi mày. Tao không thể đợi thêm nữa. Một phút cũng không thể đợi thêm nữa".
Tần Minh nhìn cánh tay cụt của mình, hắn nhìn máu đang chảy xuống như đang tính toán thời gian bản thân mình còn trên cõi đời rồi nói tiếp: "Có thể nói khi mày đi vắng chúng tao đã cố gắng tìm cách lấy phương thuốc Kim Hạp nhưng cho tới tận bây giờ lão già đó cũng không nói bất kỳ điều gì về phương thuốc Kim Hạp cho người khác. Lão còn truyền lại cho mày phương thuốc đó. Nếu như mày mang phương thuốc đó đi Yến Kinh, chúng tao phải tới tận đó sao?"
truyện copy từ tunghoanh.com
"Anh chỉ muốn trả thù chúng tôi. Tại sao anh còn muốn lấy cả phương thuốc Kim Hạp?"
Trên mặt Tần Minh xuất hiện một nụ cười thoáng nhìn rất tự nhiên nhưng vẻ tươi cười đó làm người khác phải sợ hãi, hắn nói: "Trả thù có rất nhiều cách. Lấy đi điều mà chúng mày yêu quý nhất cũng là một cách. Tao không chỉ muốn trả thù chúng mày, hơn nữa tao còn muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Lấy đi những gì thuộc về mày, sau đó giẫm nát mày dưới chân tao, đây không phải là trả thù hả?"
"Cũng coi như thế" Tần Lạc khẽ gật đầu. "Anh có thoả thuận với Lý Quốc Tân phải không?"
"Không. Tao sao có thể tin tưởng cái đồ ngu ngốc đó chứ?" Tần Minh ra vẻ khinh bỉ. "Nó chỉ là quân cờ trong tay tao mà thôi. Đương nhiên suy nghĩ của hắn khác với của tao. Nó đột nhiên mất tích, tao nghĩ mày đã giết nó".
Tần Lạc gật đầu. Không cần giấu giếm gì trước mặt một người sắp chết.
"Tao biết…khụ, khụ…tao biết mày là đồ tiểu nhân, nguỵ quân tử. Khi mày bộc lộ bản chất thật sự của mày, mày sẽ là một con ác quỷ. Mày làm bộ lương thiện, mày sẽ không giết người sao? Vấn đề chỉ là ít hay nhiều thôi".
"Tôi không giết anh ta. Anh ta chỉ trúng độc thức ăn thôi" Tần Lạc nói. "Anh hẳn phải biết làm một thầy thuốc Trung y nhưng anh không có trăm ngàn phương sách giết người để cho cảnh sát không thể tìm ra bất kỳ chứng cứ gì, anh sẽ không được coi là thầy thuốc xuất chúng".
"Đây là lần nói chuyện thẳng thắn nhất của tao và mày. Đáng tiếc tao không còn nhiều thời gian nữa" Tần Minh nói. "Bây giờ tới lượt mày. Mày hãy nói cho tao biết mày bắt đầu nghi ngờ tao khi nào? Nếu mày không nói tao không cam lòng".
"Bởi vì thái độ của anh" Tần Lạc nói: "Lòng nhiệt tình hàng ngày của anh đã hại anh".
"Tao không hiểu'.
"Bởi vì ngày thường anh nguỵ trang, cho dù với bất kỳ điều gì anh cũng rất nhiệt tình. Chỉ cần trong nhà có ai đó sốt, đau đầu anh cũng đều bận bịu đi lại không ngừng" Tần Lạc cười nói. "Thế nhưng sau khi Bối Bối bị người ta bắt cóc anh lại hầu như không nói gì về chuyện đó, anh cũng không đưa ra bất kỳ ý kiến gì như thể anh đang trốn tránh cái gì đó. Chẳng lẽ điều đó không làm anh thấy kỳ quái sao?"
"Đó chính là nguyên nhân tôi bắt đầu nghi ngờ anh. Còn nữa lúc bọn bắt cóc bắt đầu yêu cầu tiền chuộc tôi cũng cứ tưởng bọn chúng chỉ là đồng đảng của Lý Quốc Tân nhưng tới lần gọi điện thứ hai chúng lại đột nhiên đưa ra yêu cầu muốn phương thuốc Kim Hạp tôi càng củng cố nhận định của mình. Khi tôi cầm phương thuốc Kim Hạp từ bên trong thư phòng của ông đi ra anh đã nhìn thấy. Ngoại trừ anh ra, tất cả những người khác không ai biết ông đã truyền phương thuốc Kim Hạp cho tôi".
"Hơn nữa còn một nguyên nhân rất đơn giản, Bối Bối đột nhiên bị người khác bắt cóc, tôi biết người đó biết rõ Tần gia như lòng bàn tay. Nếu Lý Quốc Tân còn sống, tôi có lý do tin tưởng do anh ta gây nên nhưng tôi biết anh ta đã chết. Vậy chứng minh bên trong Tần gia có nội gián".
"Nếu như không có mấy nguyên nhân đó, tôi tuyệt sẽ không bao giờ nghĩ anh là chủ mưu đứng sau những sự việc đó. Nhưng bởi vì đã có nghi ngờ nên tôi không thể không đề phòng nghiêm ngặt với anh. Dù tôi không gọi điện thoại tìm người trợ giúp nhưng điện thoại của anh đã sớm bị người khác nghe lén. Điều này thì anh không hiểu phải không?"
Khuôn mặt Tần Minh co rúm lại giống như vỏ quít bị phơi nắng nhưng nét mặt hắn nhanh chóng dãn ra, hơn nữa hắn còn cười điên cuồng.
"Lần nay tao cam tâm chịu thua. Tao vốn tưởng kế hoạch của mình là hoàn hảo, không chê vào đâu được, không ngờ lại bị mày phát hiện ra sơ hở. Nhưng Tần Lạc mày cho rằng mày đã thắng tao sao? Mày không bao giờ thắng được. Tao không thể thành công thì sẽ có người khác thành công".
"Tôi không có cách nào ngăn cản người khác thù hận tôi nhưng với bất kỳ kẻ nào có ý đồ làm hại tôi cũng như người thân của tôi, tôi đều tặng cho người đó một lễ vật vô cùng hậu hĩnh" Tần Lạc cười nhạt nói.
Nếu như vì sợ hãi đắc tội với người khác,, sợ này sợ nọ, việc gì cũng không dám làm, đó không phải là phong cách của Tần Lạc hắn. Đó cũng không phải là khí phách của người Tần gia.
"Tần Lạc, sớm muộn gì mày cũng gặp phải đối thủ ngang tầm" Tần Minh cười nói. "Thôi được, vì chúng ta đã từng là anh em, tao có một yêu cầu'.
"Yêu cầu gì?" Tần Lạc hỏi. "Còn nữa đừng lấy chuyện anh em ra đây, chỉ có tôi mới có nói chuyện đó. Anh không xứng".
Tần Minh cũng không đôi co với Tần Lạc về vấn đề nhỏ nhặt đó. Ánh mắt hắn nhìn ống tiêm có trứng ấu trùng Phong Điệp ở trên bàn nói: "Xem ra tao không còn cơ hội chiêm ngưỡng cảnh bướm bay múa trên đỉnh đầu mày. Liệu mày có thể tiêm chúng vào trong da đầu tao không?'
Tần Lạc kinh hãi nhìn Tần Minh hỏi: "Anh thực sự muốn làm như vậy?'
Phải biết rằng trứng Phong Điệp được coi là vũ khí giết người tàn nhẫn nhất. Cảm giác ăn não người của loại trứng đó quả thực được con người thừa nhận là một nỗi đau đớn không có gì tả xiết.
Tần Minh này quả thực biến thái hết chỗ nói. Đầu tiên hắn trải qua trăm ngàn cay đắng chạy tới rừng rậm Vân Nam bí ẩn tìm thấy cái loại vô cùng hiếm này. Sau đó hắn suốt ngày nghĩ tới chuyện tiêm chúng vào đầu mình. Sau khi âm mưu bại lộ lại còn đề ra yêu cầu muốn mình tiêm vào trong đầu hắn.
Hắn có bệnh, hơn nữa là bệnh vô cùng nghiêm trọng.
"Tao chưa từng yêu cầu mày bất kỳ điều gì. Đây là lần duy nhất, khụ, khụ… cũng là lần cuối cùng" Tần Minh ho dữ dội, một cục đờm chặn ngang yết hầy hắn, không ra, không xuống được làm sắc mặt hắn đỏ lên, hít thở khó khăn.
Tần Lạc ở bên cạnh cũng ho khan một tiếng rồi hắn nhổ nước miếng xuống đất. Điều trùng hợp nữa là Tần Minh lại ho dữ dội một hồi rồi hắn rốt cuộc cũng nhổ được cục đờm ra bên ngoài.
Tần Minh thở nặng nề, tay trái còn lành lặn của hắn nhẹ vỗ ngực nói: "Tao chỉ muốn thử xem mùi vị của nó. Tao đã tốn rất nhiều công sức tìm về, bây giờ không vòn tác dụng gì nữa. Vậy hãy để tao được thưởng thức cái đó đi".
"Được. Tôi đồng ý với anh" Tần Lạc nói.
"Cám ơn" Tần Minh thở dài. Thân thể hắn mềm nhũn tựa vào ghế, dáng vẻ chờ chết.
Tần Lạc cất khẩu Ngân Ly, hắn cầm ống tiêm trên bàn và tới gần Tần Minh.
Nhìn cái ống thuỷ tinh trong suốt bên trong có những cái trứng ấu trùng nhỏ bé Tần Lạc lại cảm thấy như da đầu của mình đang rung lên.
"Tần Minh, anh thực sự muốn làm như vậy?'
"Đúng vậy" Tần Minh nói. "Thế nào? Mày sợ hả?"
"Chỉ là tôi không có được thử thủ đoạn giết người này thôi" Tần Lạc nói. "Hơn nữa tôi rất thích bướm nhưng tôi không thích Phong Điệp".
"Mày sẽ thích" Tần Minh cười nói: "Nếu mày có hứng thú ngồi lỳ ở đây bảy ngày, hàng ngày, mỗi giây, mỗi phút mày sẽ thấy vẻ mặt đau khổ trên gương mặt tao. Mày nhất định sẽ thích. Mày vẫn may mắn hơn tao. Mày có cơ hội đó còn tao thì không'.
Tần Lạc không biết có thể dùng từ nào để diễn tả sự biến thái của Tần Minh. Tần Lạc cầm ống tiêm nhằm sau gáy Tần Minh đâm thẳng vào.
Sau đó Tần Lạc đẩy trứng Phong Điệp vào trong đầu Tần Minh.
Đồ cặn bã, chết sẽ không được đầu thai.
Đầu tiên Tần Minh kêu lên một tiếng đau đớn sau đó hắn bình tĩnh trở lại. Hai mắt hắn nhắm lại như là hắn đang muốn chậm rãi cảm nhận phản ứng sau khi trứng Phong Điệp tiến vào trong đầu hắn.
Sau khi Tần Lạc tiêm trứng trong ống tiêm hết một phần ba hắn dừng lại không tiêm nữa sau đó hắn rút kim tiêm ra khỏi đầu Tần Minh.
"Tần Minh, anh cứ từ từ hưởng thụ nha" Tần Lạc nói. "Hy vọng kiếp sau anh sẽ không cực đoan như vậy".
"Kiếp sau tao sẽ không mang họ Tần, mà là họ Hà" Tần Minh nhắm mắt lại nói.
"Họ Hà? Tại sao lại là họ Hà?" Tần Lạc đang định đi ra ngoài vội dừng lại.
"Bởi vì bố tao họ Hà. Ông nội tao họ Hà" Tần Minh nói.
"Tại sao anh biết? Ngay cả bố anh cũng không biết ông ấy họ gì. Tại sao anh lại biết?" Tần Lạc trừng mắt, nghi ngờ hỏi.
"Tao biết chỉ mày không biết thôi" Tần Minh nhắm mắt lại. Trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười bình thản, thực sự không ăn nhập gì với cảnh máu me be bét khắp dưới đất. "Bố tao đã không hoàn thành sứ mạng, hiển nhiên tao phải tiếp nhận nó. Cũng vì tao biết chân tướng sự việc đó tao mới có khát vọng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ".
"Sứ mạng gì?" Tần Lạc cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như vậy. Có lẽ chuyện của Tần Long còn có một bí mật khác.
Nhưng nếu là như vậy, vì sao ông lại không nói cho mình biết?
"Tần Lạc, tao với mày giống nhau cả thôi. Kết quả của mày chắc chắn cũng như tao thôi" Tần Minh cười điên cuồng nói. "Mày hãy chờ đấy. Đối thủ của mày sẽ nhanh chóng xuất hiện".