Bác sĩ thiên tài
Chương 73: Nam nhi một lạy tạ ơn thầy
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Nguồn: Sưu tầm
“Gia gia, Tần Lạc vẫn còn chưa khai đơn thuốc mà?” Vương Dưỡng Tâm nghe vậy lên tiếng. Mặc dù hiện nay hắn vẫn rất thưởng thức y thuật của Tần Lạc nhưng dù sao đi nữa hắn cũng không bao giờ hy vọng gia gia mình thua.
Châm vương Vương Tu Thân chính là chiêu bài của vương gia, lão thất bại chứng minh cả châm vương thế gia hiển hách đều bị Tần Lạc đánh bại.
“Hắn đã khai đơn thuốc rồi!” Vương Tu Thân lắc đầu thở dài. “Dưỡng Tâm à, ngươi cũng nên gặp Tần Lạc để học tập nhiều hơn. Nói về phương diện ứng biến trong trung y, hắn mạnh mẽ hơn ta nhiều lắm!”
“Ứng biến?”
“Đúng vậy, chúng ta không thể cứ theo lề lối cũ, cái gì cũng khai đơn cấp thuốc được. Trung y cũng có những chỗ cần có sự linh hoạt, ứng biến. Nói cách khác, nếu chúng ta không có những sự thay đổi thích ứng với xã hội, chúng ta sẽ bị đào thải.” Vẻ mặt Vương Tu Thân trở nên trầm trọng hơn.
“Tần Lạc ứng biến như thế nào? Hắn đâu có khai phương gì?” Vương Dưỡng Tâm hỏi lại. Hắn vẫn còn có chút không rõ ràng ý tứ của gia gia.
“Ngươi ngẫm lại đi, tại sao hắn lại khai đơn thuốc mạnh mẽ như vậy cho người bệnh trước?” Vương Tu Thân không trả lời mà hỏi ngược lại?”
Vương Dưỡng Tâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Đại khái là muốn nhanh chóng trị khỏi bệnh cho bệnh nhân. Dùng dược mãnh liệt có thể rút ngắn thời gian trị bệnh.”
“Đúng vậy. Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như chăng tơ. Người đầu tiên đang thời kỳ trung niên, giai đoạn phải gánh chịu nhiều trách nhiệm trong gia đình và xã hội. Mỗi ngày đều có nhiều việc phải làm, sao nguyện ý hao phí thời gian chờ đợi trung dược của chúng ta chậm rãi phát huy?”
“Nếu như sau ba ngày không khỏi bệnh, chỉ sợ người này sẽ mất đi tín nhiệm với Trung y. Không chừng sẽ chuyển sang dùng Tây y cho mau lẹ. Mặc dù có biết Trung y chậm mà chắc, nhưng mất thời gian như vậy, ai nguyện ý đây? Chúng ta cũng không thể nói người bệnh không hiểu được.”
Vương Dưỡng Tâm lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Nguyên lai lúc đó hắn khai đơn thuốc đã lo lắng tới vấn đề tuổi cùng tính chất nghề nghiệp của người bệnh. Lấy phương thuốc đó của hắn, trong ba ngày hoàn toàn có thể trị khỏi!”
“Đúng vậy!” Vương Tu Thân gật đầu “Mà hài tử thì sao? Những bậc làm cha mẹ, bọn họ lo lắng nhất điều gì?”
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
“Đổ bệnh. Càng sợ sau khi đổ bệnh lại có ảnh hưởng tới quá trình phát triển của trẻ.” Vương Dưỡng Tâm nói ra mấy lời này, trên mặt lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ tại sao Tần Lạc lại không khai đơn thuốc.
“Hài tử thân thể yếu ớt, lại thêm sự lo lắng của cha mẹ. Thuốc gì cũng có mấy phần độc, đều có ảnh hưởng nhất định tới thân thể hài tử. Tần Lạc không khai đơn thuốc, căn bản chính là truyền thụ cách chăm sóc. Cha mẹ hài tử như vậy đương nhiên hết sức hài lòng, đối với hắn cũng dễ dàng sinh ra tín nhiệm!”
“Chúng ta trong Trung y luôn chú ý khinh, trọng, hoãn cấp. Nhưng là, tại xã hội phát triển này, chính thức có thể hiểu được ý nghĩa chân chính của những chữ này lại thật rất ít a!”
Vương Tu Thân nhìn thoáng qua hai mẹ con hài tử đang thầm thì với nhau rồi liếc nhìn Tần Lạc một cái, nói tiếp: “Tần Lạc y thuật cao minh, quan trọng hơn nữa chính là hắn luôn một mực tự hỏi làm thế nào để phát triển Trung y trong hoàn cảnh xã hội hiện tại, không để cho công nghệ phát triển cao đào thải trung y!”
Trầm ngâm một lát, Vương Tu Thân cảm thán: “Sau này, tương lai Trung y hẳn sẽ đặt tất trên người hắn!”
“Gia gia…” Vương Dưỡng Tâm vẻ mặt khiếp sợ, gia gia hắn chưa bao giờ tỏ vẻ tôn sùng người nào như vậy.
Hắn biết, năm đó gia gia cũng từng nghĩ muốn liên hợp các danh gia phái Trung y tại Yến kinh, đồng tâm hiệp lực thúc đẩy Trung y phát triển.
Nhưng rốt cục vẫn không thành công. Không phải bọn họ không cố hết sức, mà căn bản Trung y cùng với hoàn cảnh xã hội hiện tại có những sự thoát ly nghiêm trọng.
Chỉ tính về phương diện đào tạo mà nói, giờ còn có mấy người nguyện ý nhồi nhét vào đầu mấy cái mớ kiến thức loằng ngoằng rối rắm của Trung y?
Bệnh nhân thì lại càng ít người nguyện ý bỏ thời gian uống bao nhiêu nước thuốc trong khi Tây dược lại vô cùng giản tiện.
Thế nhưng, bây giờ gia gia mình lại trịnh trọng nói với mình rằng tương lai Trung y đặt trên người hắn!
Tại giờ khắc này, trái tim Vương Dưỡng Tâm vô cùng đau xót, chỉ muốn chuồn ngay khỏi đây. Chính mình vốn vẫn ôm trong lòng sự kỳ vọng của gia gia, giờ đây đột nhiên lại nghe được đối tượng là một người khác!
“Dưỡng Tâm, nếu hắn cần, ngươi nhất định phải trợ giúp!” Vương Tu Thân khoát tay áo, lần nữa dặn dò.
“Đương nhiên, gia gia. Vì sự phát triển của Trung y, tất cả mọi người đều phải cố gắng hết sức!” Vương Dưỡng Tâm nói.
“Tốt lắm!” Vương Tu Thân đứng lên, trầm trọng vỗ vai đứa cháu.
Trái tim Vương Dưỡng Tâm lại một lần xao động, đã nhiều năm qua hắn chưa từng được gia gia khen ngợi như vậy.
“Lão Vương, ngươi quyết định nhận thua sao?” Lão Trác vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vương Tu Thân.
“Lão Trác à, không phải ta nguyện ý nhận thua mà lần này thật sự thua. Hơn nữa, thua tâm phục khẩu phục!” Vương Tu Thân ha hả cười nói, không vì mình thua mà buồn, ngược lại vẻ mặt còn đầy hể hả.
“Đúng vậy, trận này rất hay. Ngươi thua nhưng đối với chúng ta, Trung y được cứu rồi!” Quách Húc Sinh nhìn Tần Lạc cười ha hả.
“Một hòa một thua, còn thi đấu tiếp không?” Cố Bách Hiền hỏi.
“Lão Cố, ngươi sai lầm rồi. Tại trận tỷ thí đầu tiên, ta cũng cho rằng hắn dùng dược quá mãnh, phương thuốc có vẻ vội vàng. Nhưng sau trận thứ hai, ta mới hiểu được tư tưởng chúng ta có chút nhầm lẫn. Cái “cấp bách” kia của hắn dùng được. Cái này gọi là gì nhỉ? Đối… đối chẩn hạ dược. Không chỉ đối phó với chứng bệnh trong cơ thể người bệnh mà còn muốn nhắm tới cả các điều kiện bên ngoài của người bệnh nữa!...”
“…Cho nên, không có một hòa một thua, mà là hai trận ta đều thua!” Vương Tu Thân giải thích, “Bất quá, ta biết mấy lão đầu các ngươi tìm tới ta, vất vả một phen nếu không được chứng kiến phong thái của Thái Ất thần châm thất truyền trăm năm sợ rằng cả cơm tối cũng nuốt không trôi. Mặc dù biết rằng trận thứ ba ta cũng có thể thất bại, nhưng mà ta vẫn quyết vứt cái mặt già nua này đi. Mặt dày một chút cho các ngươi được thỏa lòng!”
“Cảm ơn lão Vương!”
“Không uổng công chúng ta tương giao một hồi, ha ha!”
“Cảm ơn!”
Ba người nghe lão Vương nói vẫn sẽ tiếp tục so đấu châm thuật với Tần Lạc đều cảm kích không thôi.
Những người thành danh đều rất coi trọng lông vũ bên ngoài của mình, nhưng Vương Tu Thân đây lại bỏ qua danh dự để mang tới cơ hội cho mọi người được quan sát một phen, thật là phi thường hiếm thấy.
“Không cần cảm ơn. Ta chỉ yêu cầu các ngươi đáp ứng ta một việc!” Vương Tu Thân nói.
“Chuyện gì?” Lão Trác hỏi.
“Sau này, nếu Tần Lạc cần các ngươi giúp đỡ, các ngươi nhất định phải ra mặt trợ giúp hắn!”
“Yên tâm đi. Ta bây giờ vô cùng yêu thích tiểu tử này. Nếu như hắn không có vợ, ta thực muốn kéo hắn về làm con rể.” Lão Trác là người đầu tiên không suy nghĩ đáp ứng.
“Đáng tiếc ta không có cháu gái.” Quách Húc Sinh cười gật đầu.
“Không thành vấn đề.” Cố Bách Hiền cũng đáp ứng “Nếu như hắn nguyện ý học, ta còn có thể truyền thụ thủ pháp chẩn cốt cho hắn.”
“Như vậy thật tốt quá.” Vương Tu Thân vẻ mặt kích động, “Ông bạn già, ta phải cảm ơn các ngươi!”
Vừa nói, Vương Tu Thân vừa hướng tới ba lão già cúi gập người chín mươi độ.
Ba người cũng không có trốn tránh, đồng dạng cúi đầu chín mươi độ hướng về phía Vương Tu Thân.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Lạc cảm giác trong tim như bị cái gì đó đánh qua. Đau đến muốn chảy nước mắt!
Vương Tu Thân đứng thẳng dậy, ngoắc Tần Lạc, “Tần Lạc, ngươi lại đây.”
Tần Lạc đi lại, cung kính nói: “Vương lão”.
Mặc dù hắn vừa rồi không có nghe rõ nội dung mấy người nói chuyện, nhưng là hắn từ động tác của họ có thể đoán được một chút.
“Hai trận đầu ta đã thua. Chúng ta sẽ bắt đầu so trận thứ ba.” Vương Tu Thân nói.
“Vương lão. Hôm này có lẽ đã đủ, trận thứ ba hay là chúng ta để sau này tái đấu đi?” Tần Lạc nói.
Hắn không muốn dùng tài cán của mình đem cả một đời châm vương hiển hách dẫm nát dưới chân.
“Không được, dù sao cũng phải xong trong hôm nay.” Vương Tu Thân không cho Tần Lạc cơ hội cự tuyệt, xoay qua Vương Dưỡng Tâm nói: “Chuẩn bị ngân châm!”
“Gia gia, ngân châm đã chuẩn bị xong.” Vương Dưỡng Tâm biết gia gia muốn làm gì, thanh âm có chút phẫn nộ.
Những chuyện gia gia hắn làm chẳng khác gì đốt lên một ngọn lửa trong lòng hắn, thật khó có thể bình tĩnh.
Tần Lạc mặc dù không biết sử dụng nhưng hắn đã nghe nói qua, cảnh giới tối cao nhất của Ngũ long châm pháp chính là phải có ngân châm đặc chế, cái dài nhất cũng hơn một xích hai tấc.
Vương Tu Thân chậm chạp mở ra, trực tiếp lấy một cái châm dài và to.
Đại châm, dài bốn tấc, đầu châm rất nhỏ, thân châm mượt mà bóng loáng, nằm trong lòng bàn tay Vương Tu Thân lóe lên một màu bạc lộng lẫy động lòng người.
“Ngũ long châm pháp, chủ yếu châm vùng ngực và eo nhưng trải qua nhiều năm tìm tòi nghiên cứu, ta phát hiện có nhiều bộ vị khác cũng thích hợp với châm pháp này.” Vương Tu Thân sau khi thực hiện khử trùng châm mới quay sang Vương Dưỡng Tâm: “Ngươi có dám thử châm không?”
“Có gì không dám?” Vương Dưỡng Tâm sảng khoái đáp ứng.
“Tốt lắm, cởi áo ra.”
Vương Dưỡng Tâm theo lời gia gia cởi y phục bên ngoài, đứng trước mặt Vương Tu Thân.
“Ngươi cẩn thận nhìn nhé.” Vương Tu Thân hướng Tần Lạc nói. Sau đó ông đột nhiên đưa trường châm đâm vào vị trí không biết tên phía trên rốn của Vương Dưỡng Tâm.
“Đây là vị trí mới, ta gọi là phượng nhãn. Châm pháp này ta cũng lấy tên là Ngũ long tham phượng.” Vương Tu Thân chầm chậm nói. Dựa theo thông lệ quốc tế, một thầy thuốc nếu có thể phát hiện bộ vị mới trên cơ thể người thì có thể tự đặt tên.
Hai tròng mắt Tần Lạc mở to không hề chớp, gắt gao nhìn chằm chằm vào tay phải Vương Tu Thân. Hai ngón tay lão gầy guộc già nua nhưng vô cùng khéo léo, tỉ mỉ vân vê châm. Rất nhanh, chiếc châm dài bốn tấc đã chìm vào người Vương Dưỡng Tâm hơn phân nửa.
“Đã hiểu chưa?” Vương Tu Thân ngẩng đầu hỏi Tần Lạc. Sắc mặt lão đỏ bừng, hiển nhiên đã rất cố sức vận châm.
“Đã rõ ràng được bảy thành.” Tần Lạc nói.
“Lại một lần nữa, ngươi hãy nhìn cho cẩn thận!” Vương Tu Thân tay phải khẽ nâng, ngân châm vô thanh vô tức được rút ra từ trong thân thể Vương Dưỡng Tâm.
Sắc mặt Vương Dưỡng Tâm không chút thay đổi, phảng phất trên người dường như chưa bao giờ chịu chút đau đớn nào.
“Được.” Tần Lạc đáp ứng.
Sau khi hít sâu một hơi, Vương Tu Thân lần nữa xuất châm, vẫn là tốc độ, lực đạo và vị trí như cũ.
Sau khi châm tiến vào được một nửa, Vương Tu Thân lần nữa ngẩng đầu nhìn Tần Lạc hỏi: “Xem hiểu chưa?”
“Đã xem rõ ràng!” Tần Lạc gật đầu.
“Tốt lắm, tốt lắm” Vương Tu Thân trên trán tràn đầy mồ hôi hột, vẻ mặt mừng rỡ.
Lúc này tay nhổ châm của lão cũng run nhè nhẹ.
Nguyên lai, đây không phải là so đấu châm pháp mà là Vương Tu Thân đang mang tuyệt kỹ đắc ý nhất của mình Ngũ long tham phượng truyền thụ cho Tần Lạc.
Tần Lạc quỳ hai gối xuống đất, cung kính mà nói: “Cám ơn sư phụ truyền nghệ!”
Nam nhi quỳ một lạy tạ ơn thầy! Lẽ đương nhiên nên vậy!