Bách Luyện Thành Tiên Chương 271: Liên thủ đấu ma

Căn cứ điển tịch bổn môn ghi lại, năm đó yêu ma tuy nhiều nhưng thích thôn phệ thân thể tu sĩ thì chỉ có một mà cũng là kẻ hung ác nhất, Già La Cổ Ma.
"Ồ, ngươi biết ta?" Già La Cổ Ma âm trầm mở miệng:"Các hạ thần thông không kém, đã là hậu kỳ tu sĩ. Hừ, không biết ngươi là Huyền Phượng môn đại trưởng lão đời thứ bao nhiêu. Lão phu cũng coi như tiền bối tổ tông của ngươi, nếu không phải hiện tại ta cấp bách cần đến huyết nhục Nguyên Anh tu sĩ thì đã tha cho ngươi một mạng, nhưng hiện tại coi như vận số tiểu tử ngươi không tốt."
Lời còn chưa dứt hắn đã phun ra một ngụm ma khí vô cùng tinh thuần. Giao Long sau khi hấp thu thì trở nên càng hung mãnh, nhanh chóng đem viên bảo châu kia đánh tan thành bốn năm mảnh.
"Ngươi nói cái gì?"
Nghe xong lời đối phương, trong mắt Nguyên Anh hiện lên một tia nghi hoặc, cái gì tổ tông môn phái? tên yêu ma này muốn nhiễu loạn tâm trí của nó sao?

Vừa mới có ý nghĩ này đã thấy bảo vật bị phế. Nguyên Anh không khỏi sợ hãi, hai tay vừa bấm pháp chú thân ảnh đã biến mất tại chỗ.
Thuấn di thuật?
Tròng mắt Già La Cổ Ma co rút. Tay trái hướng lên bắn ra một đạo ô quang, ngay lúc đó Nguyên Anh hiện ra lảo đảo hiện ra thần tình tỏ vẻ kinh sợ: "Không có khả năng, ngay cả thuấn di mà ngươi cũng có thể phá vỡ."
"Hừ, thuấn di cái rắm! Ngươi vừa thi triển chỉ là đơn giản hóa mà thôi, thuấn di thuật chân chính chỉ có thượng giới tu sĩ mới có thể nắm giữ. Hiện tại ta chưa hoàn toàn dung hợp với ma thân, chỉ có thể sử dụng ra một thành thần thông nhưng muốn phá loại thuấn di đơn giản này thì thừa sức." Khóe miệng Cổ Ma lộ ra tiếu ý.
"Thân thể, dung hợp? Chẳng lẽ ngươi cũng không phải chân thể Già La Cổ Ma?" sắc mặt Nguyên Anh đại biến nói.
"Hừ, có phải hay không đối thì với ngươi có cái gì khác? Nếu thức thời thì đừng chống cự vô ích, ngoan ngoãn để cho ta thôn phệ thì không phải chịu khổ. Trước mặt bổn tôn ngươi tuyệt đối không có đường trốn, cần gì phải phí công vô ích!"
Thanh âm kiêu ngạo truyền vào tai, đâm vào màng nhĩ khiến người đau đớn. Lúc này ma vụ cuồn cuộn một hồi rồi Già La Cổ Ma hiện ra.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn Nguyên Anh lộ ra vẻ sợ hãi, quả nhiên là yêu ma quỷ dị trong truyền thuyết, bộ dáng này của hắn cùng hình tượng ghi trong điển tịch hoàn toàn ăn khớp.
Yêu ma này vốn là Phật tông tu tiên giả Ly Hợp kỳ, vì không độ kiếp thành công trước khi thọ nguyên hao hết liền phá toái hư không đến Yêu Ma giới, hơn nữa ma khí quán thế thành công thành Già La Cổ Ma. Đến khi tu tiên giả Nhân tộc cùng Yêu Tộc liên thủ cùng yêu ma triển khai sinh tử chi đấu. Đám thượng cổ yêu ma Nhân giới đại bại nhưng không cam lòng, dùng bí pháp quỷ dị tuy phải trả giá đắt những đã mời từ thượng giới xuống một số đồng tộc. Các yêu ma này xuất hiện ở khắp nơi cùng cổ tu sĩ đại chiến. Một đám yêu ma trong đó có Già La Cổ Ma này ngẫu nhiên đáp xuống Yêu Linh đảo.
Cửu đại cao thủ Ly Hợp kỳ nhân yêu đánh cho đám yêu ma này đại bại, cuối cùng đem yêu ma phong ấn tại trong không gian thần bí này.
Trong đầu Nguyên Anh nháy mắt ra những tin tức này, tuy không hiểu tên yêu ma này trải qua biến hóa gì nhưng không có thân thể cộng với pháp lực chưa hồi phục, hiện tại đương nhiên chạy là thượng sách.
Chỉ thấy tiểu thủ của Nguyên Anh chợt vung lên, đem một tấm phù triện tỏa ra ánh vàng rực rỡ tế lên, nó hé miệng phun ra một ngụm tinh nguyên phun lên trên, tấm phù này không gió tự cháy hóa thành một đạo hào quang.
Hào quang kia xoay quanh một cái sau đó huyễn hóa ra một cái hư ảnh thân cao sáu thước dung mạo anh tuấn, xem bộ dáng là một thư sinh lưng đeo trường kiếm.
"Đây là …"Thần tình Cổ Ma ngẩn ngơ, nét mặt trở nên cổ quái động tác ngừng lại một chút.
Nguyên Anh mừng rỡ vội vàng bấm niệm pháp quyết hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía sau. Do đã bị đối phương phá pháp thuật một lần nên không dám lại dùng thuấn di, nhưng tốc độ độn quang cũng là nhanh như chớp.
Còn tấm phù này chính là trong bảo vật truyền thừa trong tông môn, uy lực không nhỏ có thể ngăn trở yêu ma này một lát.
Chỉ sau một nhịp hô hấp Nguyên Anh đã vọt ra xa trăm trượng, có điều Cổ Ma không hề có ý đuổi theo mà ngược lại còn thở ra thê lương.
"Không ngờ hóa thân phù năm đó ta lưu lại, có một ngày lại bị hậu nhân dùng để đối phó chính ta." Già La Cổ Ma thì thào tự lẩm bẩm.
Nếu nhìn kỹ có thể thấy hư ảnh thư sinh đang lơ lửng trong không trung kia có ngũ quan giống Nguyên anh của Thiên Tú chân nhân như tạc, căn bản là cùng một khuôn mẫu đúc ra.
Năm đó Thiên Tú chân nhân thọ nguyên sắp hết không cam lòng tọa hóa, vì thế mang theo đạo lữ lặng lẽ đi vào trong không gian này. Chuyện này cực kỳ bí ẩn, lão không cho một sư huynh đệ nào biết nhưng trước khi đi vẫn để lại cho Huyền Phượng môn để lại một ít di vật.
Ở môn phái gần ngàn năm đương nhiên là có tình cảm. Lão sợ rằng sau khi mất tích các thế lực khác sẽ gây bất lợi với bổn môn, vì thế Thiên Tú chân nhân phân ra một tia thần niệm chế tác hóa thân phù.
Tuy rằng mỗi hư ảnh chỉ có thể tồn tại một nén nhang nhưng có thể thi triển ra bảy tám phần thực lực phần thời kì cường thịnh của lão, cũng không thua hậu kỳ tu sĩ bình thường, thậm chí có phần mạnh hơn.
Tổng cộng có ba tấm Hóa thân phù, ở thời khắc mấu chốt khi xưa quả thật đã từng giải kiếp nạn cho Huyền Phượng môn, tấm mà Nguyên Anh của Nhạc Huyền Phong tế ra là tấm cuối cùng.
Khóe miệng Già La Cổ Ma lộ ra một tia cười nhạt. Ở đây có điểm rất vi diệu. Nếu là hậu kỳ tu sĩ khác tới đây thì đúng là khó đối phó, do lúc này ma thân chỉ có thể thi triển ra một thành thần thông mà thôi.
Chỉ thấy quang chợt lóe, Nguyên Anh của Thiên Tú chân nhân từ trong ma thân xuất độn ra.
Nguyên Anh hé miệng bắn ra một luồng sáng, trong mắt hư ảnh hiện ra một tia nghi hoặc nhưng không có phản kháng cái gì.
Hư ảnh bị ánh sáng quấn lấy rồi biến mất, trong không gian chỉ còn lại một quang điểm nhỏ như hạt đậu đang lơ lửng. Nguyên Anh không chút khách khí nuốt vào trong bụng.
Đây chính là phân thần của hắn cho nên không hề có chút phản kháng.
Sau đó Nguyên Anh cười hì hì một lần nữa hóa thành một đạo độn quang chui vào thiên linh cái. Cổ Ma sau đó một lần nữa mở mắt ra.
Nguyên Anh của Nhạc Huyền Phong đã trốn rất xa nhưng Cổ Ma có vẻ không vội vàng, phát ra ma khí cuồn cuộn bao trùm thân thể, sau đó thân ảnh trở nên mơ hồ biến thành một đạo hắc tơ nhỏ nhọn hướng về phía trước lao đi, tốc độ nhanh cực hạn khiến người không thể tin.
Mà lúc này Lâm Hiên cùng Viện Kha theo linh khí dao động cũng đi tới phụ cận, đột nhiên từ phía trước bắn nhanh đến một đạo kinh hồng, hai người liếc nhau một cái không hẹn mà cùng núp vào phía sau một thạch tảng.
Rất nhanh đạo kinh hồng đã bay lại gần. Lâm Hiên sợ đả thảo kinh xà không dám dùng thần thức nhíu mày đem linh lực vận đến đôi mắt.
"Ồ?" trên mặt Lâm Hiên lộ ra vài phần kinh ngạc, ngoài dự đoán của hai người đạo kinh hồng kia lại là một Nguyên Anh. Mà không chỉ như thế, sau khi nhìn một chút sắc mặt Lâm Hiên đại biến.
Nguyên Anh kia da thịt không chỉ trắng nõn, còn ẩn tán một loại ánh sáng bóng loáng dị thường.
Rõ ràng đã được củng cố phi thường. Tình huống này chính là hậu kỳ tu sĩ.
Đối phương nếu là đại tu sĩ sao lại rơi vào kết cục này! Lâm Hiên cùng Viện Kha đưa mắt nhìn nhau đều thấy nét mặt hoảng sợ của đối phương. Hai người không ai dám thở mạnh.
Đúng lúc này một sợi hắc tuyến từ phía sau bắn nhanh mà đến, ban đầu từ rất xa nhưng lóe lên vài cái liền chắn ở trước mặt đạo kinh hồng.
Rõ ràng là một sợi hắc tuyến mảnh nhưng xoay quanh lúc chợt bạo tăng, sau đó một nhân ảnh hiện lên. Nhân ảnh này đầu trọc chân trần dưới chân lại có một đài hắc liên, trong tay còn cầm một chuỗi tràng hạt, là Phật môn tu tiên giả.
Lâm Hiên nhíu mày trong lòng cảm thấy có chút cổ quái, lặng lẽ thả ra một luồng thần thức đảo qua hắn. Cổ Ma phản ứng linh mẫn vô cùng, thân hình quẫy một cái quay đầu hướng nhìn tới thạch tảng.
"Không ổn!"
Sắc mặt Lâm Hiên đại biến, không ngờ đã bị đối phương phát hiện nhưng không chút nghĩ ngợi thân hình chợt lóe bay qua một bên.
Viện Kha là Tuyết Hồ công chúa, tâm cơ cũng nhạy bén chính, bước chân nhẹ nhàng liên tục, nhìn chậm mà nhanh lui ra một bên.
Bùng!
Chỉ một sát na sau khi hai người thối lui, một cái roi có đầu sắc nhọn to cỡ cánh tay chui từ lòng đất đâm lên đúng nơi Lâm Hiên ẩn thân.
Nguy hiểm thật!
Lâm Hiên hít một hơi nhìn lại. Chỉ thấy vật kia là từ sau lưng hắc y tăng nhân chui xuống đất, xem ra là cái đuôi của hắn.
Tên gia hỏa này là yêu ma! cả người chợt lóe thanh quang, Lâm Hiên đem Cửu Thiên linh thuẫn tế ra.
Viện Kha cũng không dám chậm trễ, ngọc thủ phất một cái, đem sáu đạo Nguyệt Nha quang nhận phát ra chậm rãi xoay tròn quanh thân thể, đây cũng là bảo vật vừa công vừa thủ.
"Ơ, một gã Nguyên anh sơ kỳ tu tiên giả và thêm một ả Hóa Hình trung kỳ yêu tộc, thật là tốt quá, xem ra đám tu sĩ cấp cao xâm nhập không gian này còn nhiều hơn so với bản tôn tưởng tượng. Sau khi thôn phệ bọn ngươi, ta hẳn là có thể phá tan Thiên Lý Phục Ma Trận thoát khỏi không gian phong ấn này" Già La Cổ Ma liếm liếm khóe miệng, nụ cười trên mặt tràn lạnh như băng.
"Thôn phệ Nguyên Anh của chúng ta?"
Lâm Hiên nhíu mày, trong lòng nổi lên sự cảnh giác.
"Đạo hữu cẩn thận, yêu ma không chỉ có cắn nuốt nguyên anh mà cả thân thể tu sĩ hắn cũng nuốt tất không tha. Thân thể lão phu chính là bị hắn ăn lén. Hơn nữa tốc độ yêu ma này vô cùng nhanh. Hai vị không nên vọng tưởng chạy trốn được, chi bằng chúng ta liên thủ liều mạngcùng tên gia hỏa này " Ở một bên, ánh mắt Nguyên Anh lóe ra tia sáng kỳ dị, chậm rãi mở miệng. Thanh âm oán độc khiến Lâm Hiên càng chú ý.
"Đạo hữu là ai.."
"Tại hạ Huyền Phượng môn đại trưởng lão Nhạc Huyền Phong."
Nhạc Huyền Phong, chẳng lẽ đó là đại tu sĩ hắn thấy ở bên hàn đàm?
Vẻ ngoài Lâm Hiên tỏ ra thản nhiên nhưng trong lòng âm thầm suy tư, liên thủ kháng ma sao? Chỉ e có nguy hiểm a! Tuy không biết thân thể lão Nhạc kia bị thôn phệ trong trường hợp nào nhưng cũng có thể thấy thần thông yêu ma đáng sợ đến mức nào.
Do dự một lát trên mặt Lâm Hiên ngược lại lộ ra vẻ chính khí: "Trừ ma vệ đạo là việc ai cũng nên làm, tại hạ tự nhiên là nghĩa bất nan từ."
Hừ! Khẩu thị tâm phi. Viện Kha nghe thế trong lòng mắng thầm, đi cùng Lâm Hiên lâu như vậy nàng đã biết thiếu niên này vô cùng giảo hoạt. Hắn tỏ ra đường đường chánh khí như thế, khẳng định có tính toán khác trong lòng.
Nàng đương nhiên không muốn đại chiến cùng yêu ma nhưng hiện tại muốn rời đi chỉ e không dễ. Suy nghĩ một lát thì Viện Kha bước lên cùng sóng vai Lâm Hiên .
Nguyên Anh mừng rỡ trong lòng, nếu chỉ mình nó ắt khó thoát từ tay yêu ma nhưng có hai tên ngu ngốc làm vật cản thì lại khác.
Lúc này Lâm Hiên quay đầu đưa mắt trên thân người tên hắc y tăng nhân.
Tướng mạo đối phương ôn hòa nhưng lúc này toàn thân bao kín bởi ma khí khiến hắn nhìn không ra cảnh giới.
Chẳng lẽ là Ly Hợp kỳ yêu ma?
Trong lòng Lâm Hiên thầm phát lạnh nhưng rất nhanh lại lắc đầu, Nếu tên gia hỏa kia là Ly Hợp kỳ quái vật chỉ e Nguyên Anh kia không thể đào thoát đến đây.
Nghĩ vật Lâm Hiên nhẹ thở ra những không dám có chút lơ là.
Hắn phất tay một cái đem Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bay vút ra, quay tròn phóng ra một tầng ngân quang đem thân thể bao phủ lại.
"Ồ, đây là bảo vật song thuộc tính?"
Trên mặt Già La Cổ Ma thoáng lộ vẻ kỳ dị, ánh mắt nhìn về phía Lâm Hiên có chút ngưng trọng cùng kinh ngạc: "Loại pháp bảo này chỉ thượng giới mới có, ngươi sao lại có được?"
Đương nhiên Nhạc Huyền Phong và Viện Kha đều kiến thức quảng bác, nghe xong lời Cổ Ma vẻ mặt bọn họ cũng trở nên kinh ngạc dị thường, nhất là Viện Kha.
Pháp bảo song thuộc tính!
Có lầm hay không, tiểu tử này bất quá là nguyên anh sơ kỳ tu tiên giả mà lại có bảo vật nghịch thiên cỡ này.
Có điều thời khắc này hai người đâu có tâm tình mà tìm hiểu, hiện giờ địch nhân nguy hiểm là Cổ Ma đang ở trước mắt.
Nguyên Anh đảo tròng mắt, há miệng phun ra một đạo sáng màu xanh, đón gió liền biến dài thành một đạo quang ảnh màu xanh dài chừng ba thước. Cảnh giới nguyên anh hậu kỳ nào phải tầm thường, tuy rằng không có thân thể nhưng thần thông vẫn vô cùng đáng sợ.
Song Cổ Ma cũng không thèm để ý, xem đối phương chẳng qua là vật trong túi, khóe miệng hắn lộ ra vài phần tiếu ý. Cũng không thấy có động tác gì mà ma khí quanh thân bắt đầu cuồn cuộn, ầm ầm giương nanh múa vuốt chụp xuống bên này.
Đây là thần thông gì?
Lâm Hiên nhíu mày, không chút nghĩ ngợi vươn tay điểm ra một cái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bắt đầu rung lên, âm thanh ttrong trẻo truyền vào tai. Linh quang bạo trướng, trong hào quang chói mắt có mấy con Hỏa Long cùng Băng giao vọt bay ra.
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ hài lòng, thần niệm khẽ động Hỏa Long cùng Băng Giao hung mãnh lao tới phía trước. Rất nhanh song phương đã va vào nhau. Liên tiếp những tiếng nổ bụp bụp truyền ra, Hỏa Long cùng Băng giao nhất thời chiếm thượng phong.
Nhưng trên mặt Già La Cổ Ma không chút kinh ngạc, vung tay đánh ra một đạo pháp quyết, ma vụ ngưng tụ càng ngày càng đậm đặc biến ảo thành một quỷ diện cực lớn to chừng nửa mẫu nhìn qua dữ tợn vô cùng.
Miệng quỷ há ra để lộ răng nanh ra ngoài phun ra một đạo ma phong màu xám trắng như cái lưỡi một con tắc kè cực lớn, đạo ma phong thuận thế đem một con Hỏa Long cuộn lại rồi cuốn về trong mồm Quỉ diện, đem nó nhai rôm rốp rồi nuốt xuống.
Lâm Hiên cũng coi như kiến quang rộng rãi nhưng loại chiêu số bưu hãn này lần đầu hắn mới thấy. Hắn còn chưa có động tác khác thì một con Giao Long đã bị quỷ diện tiếp tục nhai rau ráu.
Lâm Hiên nhíu mày hai tay cấp tốc múa may pháp quyết, miệng mấp máy tuôn ra các chú ngữ khó hiểu.
"Hợp!"
Theo động tác của hắn, số Hỏa Long cùng băng giao còn lại tụ lại bắt đầu dung hợp phát ra quang hoa khiến người không thể mở mắt.
Vẻ mặt Cổ Ma rốt cục có chút thay đổi, đối phương chỉ nguyên anh sơ kỳ tu tiên giả mà thần thông hung mãnh thế này. Thực có chút khó giải quyết!
Đương nhiên không để Lâm Hiên kịp thi triển bí thuật, hắn vội điểm một chỉ. Chỉ thấy Quỷ diện kia há to mồm từ bên trong phun ra vô số luồng ma phong màu xám trắng, còn mãnh liệt hơn ban này gào thét thổi tới phía trước.
Bỗng một tiếng đùng thật lớn truyền vào tai, linh quang bạo mở, bên trong đạo sáng chói mắt kia bay ra một con Ngân Long hai đầu bốn chân dài gần hai mươi trượng, chỉ gầm nhẹ một tiếng đã quơ song trảo đánh tan đám ma phong.
Trên mặt Già La Cổ Ma toát lên tia ngạc nhiên, chỉ thấy từ trong hai cái đầu của ngân long phun ra hai cột sáng màu xanh, thế như ngàn quân chiếu thẳng vào Quỉ diện.
Bên kia Viện Kha cũng không nhàn nhã, nàng đã nhìn ra yêu ma này có tu vị rất đáng sợ, tiên hạ thủ vi cường, tay áo phất một cái tức thì sáu đạo Nguyệt Nha Quang Nhận nhất thời tăng vọt. Ban đầu chỉ to cỡ hơn một một thước mà hiện giờ đã bạo tăng lên hơn ba trượng, chia ra các góc độ gào thét bay tới muốn xẻ yêu ma thành nhiều mảnh.
Nguyên Anh cũng hướng về đạo quang ảnh trước người phun ra một ngụm tinh khí, đồng thời ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng điểm một cái, quang ảnh màu xanh kia kéo giãn ra rồi tụ lại thành một khối quang cầu màu xanh sáng dìu dịu như trăng thượng tuần.
Các quang điểm nhỏ như đầu ngón tay từ bên trong quang cầu bay ra tụ thành hằng hà sa số điểm sáng nhỏ mỹ lệ. Trong tiếng xé gió mãnh liệt, vầng lưu tinh này ào ào như mưa bắn sang Cổ Ma.
Ba người tuy chưa dốc toàn lực nhưng một kích liên thủ này uy lực vô cùng lớn. Có điều yêu ma vẫn như không thấy, bộ dáng chẳng chút sợ hãi. Ngón trỏ của tay trái lần lần bấm tràng hạt, bàn tay phải dựng đứng như măng mọc, mồm lẩm nhẩm niệm một câu "A di đà phật "
Sự tình quỷ dị bắt đầu xảy ra, Quỷ diện kia lại biến thành một mảng ma khí mơ hồ sau đó lại huyễn hóa ra một pho tượng Phật đà trang nghiêm, sau lưng còn có Phật quang phát ra nhưng ánh sáng lại là màu đen.
Già La vốn là Phật môn tu tiên giả phi thăng đến Ma giới chuyển hóa làm yêu ma, nên vẫn có thể dùng ma khí để thi triển ra thần thông Phật môn. Có điều lúc này ứng với câu khẩu phật tâm xà, thân thông của hắn chỉ được cái vỏ ngoài phổ độ chúng sinh còn bên trong thì tà ác quỉ dị đến cực đại.
Mắt thấy hai cột sáng màu xanh phun đến, Phật đà kia giương một tay lên tà tà đánh ra một chưởng, động tác trông mềm nhẹ vô cùng nhưng lại dễ dàng đánh tan chúng.
"Như Lai thần chưởng?"
Lâm Hiên nhíu mày, Phật môn thần thông uy lực cực đại hắn cũng đã nghe nói qua.
Nghe nói nếu Kim Võng hộ pháp phật môn xuất ra bí thuật này cho dù là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu tiên giả cũng chỉ có thể nhượng bộ lui binh. Tuy Phật đà trước mắt do ma khí biến thành, chẳng qua biết chút bề ngoài mà thôi nhưng uy lực cũng không thể coi thường.
Cùng lúc đó công kích của hai cánh ập tới, Già La Cổ Ma trừng mắt nhìn đem tràng hạt trong tay tế lên.
Bụp!
Dây buộc đứt đi, mười tám hạt châu phát ra ma khí cuồn cuộn biến thành các bộ Khô Lâu trắng hếu, hai hốc mắt trống rỗng đen ngòm sâu hoắm quỉ dị chia làm hai đường đón đỡ công kích.
Trước tiên là sáu đạo nguyệt nha to ba trượng, lúc này đã hóa thành các ánh đao màu bạc chớp lòe bổ thẳng xuống. Sáu tên khô lâu đi đầu trong hốc mắt ánh lên huyết quang quỉ dị, thân hình đột nhiên lại tăng vọt, từ trên trán mọc ra một cái sừng nhọn dài hơn một trượng nghênh đón ánh đao.
Đám khô lâu còn lại cùng nhau há to mồm nhai loạn ra oai, sau đó phun ra quỷ hỏa màu xanh biếc, các quang điểm vừa tiếp xúc đã bị quỷ hỏa nuốt sạch.
Sắc mặt Nguyên Anh có chút khó coi. Mũi nhỏ khịt khịt, trong mắt hiện lên vẻ oán độc, hai tay múa may, từ quang cầu lại bắn ra càng nhiều quang điểm. Đối với tên Cổ Ma đã hủy đi thân thể, trong lòng nó tự nhiên là hận đến cực điểm.
Viện Kha cũng không chịu kém thế. Thân là Tuyết Hồ công chúa đương nhiên cực kỳ cao ngạo, lấy ba chiến một mà rơi vào hạ phong thế này thì quả là mất thể diện.
Ngón tay ngọc thon dài như búp măng mùa xuân hướng ra các quang nhận ở xa xa điểm một chỉ.
Thế công của sáu đạo quang nhận trở nên cương mãnh vô cùng, rất nhanh thoát khỏi sự đeo đuổi của đám Khô lâu vọt lên tới hợp lại một chỗ tạo thành một kiện pháp bảo cổ quái. Thoạt nhìn giống một đóa hoa màu bạc, linh quang bắn ra tứ phía. Chỉ là các cánh hoa lại sắc bén như lưỡi dao khiến người ta cảm thấy không rét mà run.
Đây mới là chân diện bổn mạng pháp bảo của Viện Kha!
Ống tay áo nàng khẽ phồng, trong gió lộ ra làn da trắng mịn như ngọc nhũ, yêu lực bàng bạc tuôn ra truyền vào khiến đóa hoa màu bạc kia rung lên dữ dội. Vù một tiếng bay tới phía trước.
Một tên Khô lâu hốt hoảng muốn tránh nhưng đã muộn, từ đỉnh đầu tới cổ đã bị ngân hoa chẻ thành hai nửa, quỷ hỏa trong mồm nhất thời cũng ảm đạm.
Viện Kha mừng rỡ lúc này không ngừng đánh ra mấy đạo pháp quyết đánh ra, ngân quang chợt lóe, trong nháy mắt đã thấy mấy tên Khô lâu khác được chia thành hai phần bằng nhau theo đường dọc.
Yêu ma trừng mắt băng hàn nhìn về phía Viện Kha. Ả Yêu tộc này chỉ là Hóa Hình trung kỳ nhưng pháp bảo uy lực không nhỏ, chẳng lẽ có thân phận đặc biệt gì sao?
Trên trán của yêu ma đột nhiên xuất hiện một con mắt thứ ba cực lớn gần bằng nắm tay hài nhi. Tròng mắt là một màu xám trắng quỷ dị nhìn sang Viện Kha.
"Hừ, là Tuyết Hồ Tộc. Trên người còn có một chút huyết thống, là nhi nữ của Tuyết Hồ vương hiện tại sao. Ngươi chạy đến nơi đây làm cái gì, nghĩ là bằng bảo vật kia mà đòi phá Ma Châu của ta sao?" Cổ Ma thì thào mở miệng.
Tức thì Viện Kha trở nên sợ hãi, đối phương điềm nhiên có thể nhìn ra thân thế bản thể của nàng, đây là bí thuật gì?
Con mắt quỷ dị kia trong nháy mắt đã biến mất, xem ra thần thông này cũng không dễ thi triển. Già La Cổ Ma đã hai tay múa may đánh ra mây đạo pháp quyết còn miệng thì lẩm nhẩm phù chú cổ quái.
Sự tình quỷ dị lại bắt đầu nổi lên. Mấy tên Khô lâu bị chém thành hai khúc được ma khí bao trùm một lần nữa, lấy sáu hợp một biến thành một quỷ đầu cực lớn. Quỷ đầu này thân hình khôi vĩ to như một gian phòng nhỏ, mấy cái răng nanh nhô ra ngoài, toàn thân đều phủ kín những gai nhọn màu đen dài ngắn khác nhau, từ nửa thước cho đến hơn trượng, đáng sợ quỷ dị vô cùng.
"Nghênh!"
Theo sự khu dụng của thần niệm Cổ Ma. Đại quỷ đầu lao tới pháp bảo của Viện Kha. Một trận âm thanh ghê răng vang lên, không hẳn là tiếng kim thiết rổn rảng mà giống như dùng lưỡi dao cạo ken két lên gốm sứ.
Chỉ thấy đóa ngân hoa tuy sắc bén vô cùng nhưng mà kia quỷ đầu kia lại có thể dùng răng nanh đem bảo vật này cắn nhai rôm rốp. Sắc mặt Tuyết Hồ công chúa đại biến, liên tiếp đánh ra ba đạo yêu lực định đem bảo vật thu hồi. Có điều lúc này mồm quỷ đầu như có kẹo mạch nha đem pháp bảo dính lại. Càng thêm đáng sợ là từ trong mồm quỷ đầu phun ra một đám ma vụ kịch độc lên ngân hoa.
Định ăn mòn bảo vật của ta?
Nét mặt Viện Kha có chút hốt hoảng, đây chính là bổn mạng pháp bảo của nàng một khi bị hủy hậu quả có thể nghĩ được. Khi trước vì luyện chế bảo vật này nàng đã hao phí không biết bao nhiêu tâm huyết.
Trên mặt Viện Kha hiện lên một tia quyết tuyệt, đem cái pháp bảo hình bình trà to cỡ bàn tay tế ra. bảo vật này tỏa ra ánh sáng màu đỏ sậm cùng linh khí bàng bạc.
Già La Cổ Ma đảo tròng mắt, trên mặt toát ra một tia ngưng trọng: "Đây chính là Huyền Thanh Hồ, truyền thừa chi bảo của Tuyết Hồ Tộc, sao ngươi có thể thao túng được nó?"
Đôi mày thanh tú của Viện Kha nhíu lại, lão ma này lại nhận ra bảo vật này? Trong lòng cảm thấy có chút lo lắng lại lén nhìn qua thiếu niên nhân tộc kia.
Chỉ thấy lúc này Lâm Hiên hít vào một hơi, hai tay không ngừng biến ảo pháp quyết, từ trong Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn lại phun ra hai cột sáng chỉ nhỏ bằng cánh tay hài nhi màu sắc khác nhau. Nhưng bên trong ẩn chứa lượng linh lực lại vô cùng lớn, vù một tiếng chiếu thẳng vào song đầu Ngân giao.
Nhất thời bộ dáng Ngân giao lộ vẻ thống khổ, thân thể cũng không ngừng quay cuồng. Âm thanh bạo liệt truyền vào tai. Ngân giao bắt đầu biến hóa. Trong sương mù mờ ảo có thấy một quái vật đầu giao thân người. Vẫn là có hai cái đầu nhưng bốn chi đã biến thành hai tay hai chân. Toàn thân được phủ một lớp vảy màu bạc sáng lóa. Nhân Giao rít lên khè khè nhanh như chớp lao về phía Phật đà.
Mà Lâm Hiên vẫn chưa ngừng tay trái lật một cái, một cây ngọc địch xanh biếc xuất hiện ở trong lòng bàn tay xoay tròn một vòng, một con cự mãng to cỡ thùng nước xuất hiện.
Thú hồn chi bảo!
Tuy hiện tại pháp bảo này không lợi hại lắm nhưng cũng tạo thế giáp công, cự mãng hung hăng lao đến cắn vào mé hông Phật đà.
Còn về phần Nguyên Anh kia, tuy hậu kỳ đại tu tiên giả nhưng lúc này đã mất đi thân thể, bảo vật tự nhiên cũng không còn nhiều. Nhưng thân là nhất đại tông chủ, thần thông Nhạc Huyền Phong đâu thể xem thường. hai bàn tay nhỏ nhắn bắt quyết, thân hình bắt đầu mờ ảo ẩn núp ở một nơi gần đó đợi thời cơ tập kích.
Đối mặt với Nhân Giao đang lao đến, hai tay Phật đà khẽ giang rộng rồi theo hình cánh cung vòng chụm lại đẩy ra vô số Như Lai thần chưởng. Nhân Giao cũng đâu yếu thế, thân hình lơ lửng hai tay hai chân múa loạn, hàn phong xé gió rít lên vô số trảo ảnh cùng cước ảnh ở giữa không trung hiện lên ngạnh kháng cùng Như Lai thần chưởng.
Bùng bùng!
Tiếng bạo liệt truyền vào tai, nếu là Như Lai thần chưởng chân chính chuyên hàng ma, Nhân Giao chắc không thể ngăn trở nhưng đây chỉ mượn thần thông nên sao có thể phát huy được toàn bộ uy lực. Nhất thời Trảo ảnh cùng Cước ảnh loạn đả vào đám Thần chưởng nghe bôm bốp.
May là lúc này Nguyên Anh Thiên Tú chân nhân trong ma thân chỉ thi triển ra được một thành thần thông của chân thể Già La Cổ Ma mà thôi.
Lúc này thần sắc Lâm Hiên có chút buông lỏng mà Viện Kha đã bắt đầu thi triển bí thuật. Chỉ thấy nàng đưa tay áo phất một cái đem một cái hộp ngọc bay vút ra. Nắp hộp mở mang theo mùi hương nhàn nhạt, tầng lá trà xanh nhạt chỉ còn lại một lớp khá mỏng.
Trong mắt Viện Kha hiện lên một tia do dự, không chỉ là vì lá trà còn không nhiều mà thi triển bí thuật này rất có hại đến thân thể nàng. Theo lý sau một lần thi triển bí pháp ít nhất nên nghỉ ngơi nửa năm, chẳng qua lúc này nàng sẽ không để bổn mạng pháp bảo bị hủy.
Bên kia Cổ Ma cũng đâu phải di du ngoạn. Mặt không đổi sắc hừ lạnh một tiếng, thân hình lay nhẹ lại biến ra làm ba Cổ Ma giống nhau như đúc thân ảnh phiêu hốt hướng về ba người.
Hóa thân thuật?
Không đúng, Lâm Hiên lắc đầu nhưng cũng không có thời gian mà tìm hiểu. Cơ hồ là trong nháy mắt một thân ảnh Cổ Ma đã hiện lên trước mặt hắn.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/bach-luyen-thanh-tien/chuong-271/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận